Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 14: Chương mười bốn



Các giáo viên chủ nhiệm của trường cấp ba làm việc với hiệu suất rất cao, chưa thi để phân khoa đã chuẩn bị xong tài liệu để ôn tập, phát cho cả lớp để ôn tập chuẩn bị thi, một mặt còn là vì thi đua lấy thành tích.

Đinh Dật cũng muốn biết kết quả cuộc thi, cô không giống với các bạn khác chạy vào phòng giáo viên hỏi.

“Lần kiểm tra vật lý lần này có hai người chín mươi điểm, Đinh Dật được chín mươi ba điểm, sao bạn biết?” Tốt lắm, ít nhất cô đứng nhất môn vật lý.

“À, mình biết đề thi văn toàn quốc lần này đều lệch đề, thật không nghĩ tới hai phần ba học sinh làm sai, chỉ có Đinh Dật cao điểm nhất là bảy mươi lăm điểm, bạn nói thầy Vương có hài lòng không? Ông thành tâm muốn mọi người chọn khoa tự nhiên phải không?” Từ trước đến giờ khoa tự nhiên vẫn tốt hơn khoa văn, mỗi khoa tám lớp, khoa văn nhiều nhất chỉ có hai lớp, tỷ số cũng không bằng khoa tự nhiên.

Đinh Dật chưa chọn ban, thành tích các môn đã có, thành tích của cô bao nhiêu cũng đã biết, tốt lắm, không gì bất ngờ, năm nay cô có thể đoạt giải quán quân.

Thật ra thì cũng không có thời gian để bọn họ phân tích suy đoán, đợi đến khi kết thúc kỳ thi môn lịch sử, tất các thầy cô giáo bắt đầu bình luận bài thi, cái gọi là rèn sắt khi còn nóng chính là như vậy, các thầy giáo sợ trải qua kỳ nghỉ hè lâu, mọi người sẽ quên cuộc thi, mới vừa ra liền lập tức sửa bài để cho học sinh nhớ bài lâu hơn.

Rất nhanh đã có kết quả xếp hạng, phân khoa tự nhiên của lớp mười một, chọn năm mươi người vào lớp chuyên, lớp chuyên không chỉ có các học sinh giỏi khá với nhau còn có các học sinh tham gia ôn thi toán lý hóa, nghĩa là học sinh các lớp chuyên sẽ phải học nhiều hơn các lớp bình thường.

Lúc lấy ý kiến cá nhân thì Đinh Dật không do dự chọn khoa tự nhiên, Trương Nhạc Thiên ý vị sâu xa: “Cô nhóc, lần sau không thể tự cường như vậy, phải khiêm nhường, nhìn bạn Danh Lâm Lâm đứng thứ hai sau em, tổng điểm chỉ ít hơn em hai điểm, trừ hóa học vật lý, các môn khác đều không kém em.”

Đinh Dật theo như lời thầy nói nhìn về bảng điểm, quả nhiên, Lâm Lâm toán, anh văn, chính trị, lịch sử thành tích đều vượt cô, cô dựa vào hóa học vật lý mới có thể vượt qua bạn ấy hai điểm. Đinh Dật không nhịn được mở miệng: “Thành tích của cô ấy như vậy nên học khoa Văn, không chừng có thể đậu thủ khoa.” Đa số học sinh khoa văn đều học tương đối kém, Lâm Lâm học toán được chín mươi tám điểm. Học khoa Văn đảm bảo có thể đánh đâu thắng đó không gì có thể cản. Chỉ là thành tích của cô ấy học khoa Văn sẽ không cam lòng, đa số những người có thành tích kém mới học khoa Văn.

“Đinh Dật, bạn sợ cạnh tranh với mình sao?” Đinh Dật ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào đã có một nữ sinh đi vào phòng, tóc đuôi ngựa, vóc dáng không cao, khuôn mặt đoan trang, nhất là đôi mắt, trong veo như nước, cười như không cười nhìn cô.

Lời nói này rất khiêu khích, không biết tại sao Đinh Dật lại không cảm thấy tức giận. Nghe lời cô ấy nói thì người tới là Lâm Lâm, Đinh Dật rất nhanh trả lời: “Làm sao có thể chứ, nếu vào khoa tự nhiên mình càng không sợ.” Sau này khoa tự nhiên sẽ xóa môn lịch sử, chính trị, chỉ tính thành tích môn lý hóa, nói như vậy, điểm chênh lệch không còn là hai điểm nữa.

Lâm Lâm cười ha ha, giống như không cần chú ý khi vào phòng giáo viên: “Đã sớm nghe Đinh Dật lợi hại lại kiêu ngạo, không ngờ còn rất thẳng thắn.”

Khóe miệng Đinh Dật khẽ nhếch lên: “Bạn cũng vậy.” Cô nhìn không ra bản thân kiêu ngạo hơn cô ấy chỗ nào.

Lâm Lâm không để ý đến cô nữa, đi về phía bên giáo viên: “Thầy Tiêu, em nghĩ kỹ rồi, em chọn khoa Văn.”

Chủ nhiệm tám lớp đồng thời là tổ trưởng Tiêu Khắc Kiệm nói: “Được rồi, nếu như em đã suy nghĩ kỹ. Thẳng thắn mà nói, em học lý rất tốt, xếp thứ hạng mục đích chỉ là khích lệ các em.”

Ngược lại Lâm Lâm lại cung kính với Tiêu Khắc Kiệm: “Em hiểu, em chỉ cảm thấy học khoa văn em có thể phát huy ưu thế của mình.”

Trương Nhạc Thiên nghe vậy nhìn chằm chằm Đinh Dật, cô làm mặt quỷ, thấy không có chuyện gì liền xin phép về. Vừa đi vừa cảm ơn vì sự lựa chọn của Lâm Lâm, cô ấy không giống như là người không có chủ kiến, sẽ không đổi ý vì bất cứ một câu nói nào, quả nhiên Trương Nhạc Thiên không có tài gì, nếu không bạn học chuyển ban không nói với thầy, lại cung kính trước mặt Tiêu Khắc Kiệm như vậy.

Lúc này Đinh Dật không biết hai năm sau Lâm Lâm thật sự là thủ khoa của khoa Văn, nếu không cô sẽ khoác loác vì mình khích lệ Lâm Lâm mới chọn khoa Văn.

Kỳ nghỉ hè được nghỉ một tháng, đến trước kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai, trường học cho học sinh ở nhà mười ngày cũng là nhân từ lắm rồi. Cho dù là bây giờ, tất cả các giáo viên đều giữ lại một phần bài tập, với lời thề son sắt: “Yên tâm, đây không nhiều, chỉ cần mỗi ngày hai tiếng, một tháng có thể làm xong.” Nói nhảm, mỗi môn hai giờ, chỉ cần làm bài năm môn, mỗi ngày là mười giờ, bọn họ làm gì còn thời gian nghỉ hè.

Thẩm Trường Đông cũng chẳng khá hơn họ, trừ tắm rửa thay quần áo chỉnh tề rồi làm tất cả bài tập, mấy ngày nay Đinh Dật bận thi, cậu đều ở nhà làm bài tập.

Ngày hôm sau ba Đinh Dật về nhà, sau đó nhận được điện thoại của người lớn nhà họ Thẩm, thì ra Thẩm Trường Đông thi thử xong chỉ chạy về nhà gặp ba mẹ, thậm chí chưa được ba mẹ đồng ý đi đến nơi mới gọi điện thoại về nhà.

Người lớn nhà họ Thẩm oán trách: “Ai nói con gái lớn không dùng được, không phải Đinh Dật nhà ông rất ngoan sao, con trai tôi phải nuôi không.” Nghe Đinh Phượng Lĩnh cười ha ha: “Không còn cách nào, ai bảo Đinh Dật có mị lực như vậy, đáng tiếc Kỷ Vân ra nước ngoài, tôi cũng không rảnh, nếu không sẽ đưa Đinh Dật đi thăm hai người.”

Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông có chút xấu hổ, Đinh Dật vội vàng cầm điện thoại nói: “Bác gái đừng nghe ba cháu nói, cháu cùng Trường Đông ở đây có rất nhiều bạn, tất cả mọi người đều rất vui khi bạn ấy về, bác đừng lo lắng, cháu nhất định bảo vệ Trường Đông.”

Sắc mặt Thẩm Trường Đông càng thêm lúng túng, vội vàng giành điện thoại chỉ nghe thấy mẹ cậu cười vang cùng với một câu nói: “Vậy cũng tốt, bác giao Trường Đông cho cháu.” Sau đó liền cúp máy.

Đinh Dật cười nói: “Mẹ cậu giao cậu cho tớ, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời.” Thẩm Trường Đông dở khóc dở cười, Đinh Phượng Lĩnh cười mắng: “Con gái ngốc, Trường Đông cháu đừng chấp con bé.”

Mặc dù nhà họ Thẩm đã lâu không có người ở nhưng bởi vì năm ngoái lúc đi vội vàng, đa số đồ đạc vẫn còn, quét dọn một chút là có thể ở. Đinh Dật muốn dọn một phòng cho Thẩm Trường Đông ở nhưng Thầm Trường Đông không chịu, Đinh Phượng Lĩnh cũng không còn cách nào khác nên đành đồng ý.

Vì vậy Thẩm Trường Đông dọn trước một cái giường, mỗi ngày lại dọn một ít chờ Đinh dật thi xong, Thẩm Trường Đông cũng đã dọn nhàn gần xong. Vừa đúng lúc mùa nho đến, bởi vì năm nay không có ai chăm sóc nên thu hoạch không được nhiều bằng năm ngoái nhưng cũng đủ cho hai người bọn họ ăn.

Gần tối ở trong sân vừa ăn dưa hấu vừa ăn nho, Đinh Dật oán trách: “Thật không biết bạn nghĩ như thế nào, rõ ràng nhà mình vẫn còn phòng trống, ba cũng rất muộn mới về nhà, bạn ở nhà mình thì sao chứ? Nhà mình rộng như vậy, ha ha không có gì chơi sao?”

Thẩm Trường Đông nhìn cô nói: “Mình có muốn ba bạn cũng sẽ không đồng ý.” Đinh Dật hét to hỏi tại sao, Thẩm Trường Đông không để ý tới cô chỉ đành phải nói một câu: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, bạn không biết điều này sao?”

Đinh Dật nghe vậy chợt cười ha hả, Thẩm Trường Đông bị cô cười đến cảm thấy khó xử, Đinh Dật cười một lúc lâu vẫn chưa có ý định dừng lại, khom người, một ngón tay run rẩy chỉ về phía Thẩm Trường Đông, thở không ra hơi nói: “Bạn sao? Nam nữ thụ thụ bất tương thân? Lúc bảy tuổi bạn đã bị mình nhìn thấy hết rồi, ngay cả bên mông nào của cậu có cái bớt tớ cũng biết.” Nói xong giống như cảm thấy rât buồn cười lại cười khanh khách.

Thẩm Trường Đông vừa thẹn lại vừa tức, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, bắt tay Đinh Dật đang chỉ về phía cậu, hơi dùng sức, bất thình lình Đinh Dật bị kéo vào trong ngực, chóp mũi truyền tới mùi thơm của cây hương trầm, trái tim Thẩm Trường Đông đập thình thịch.

Đinh Dật chợt ngã vào lòng cậu ấy cũng sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, lúc này cảm thấy Thẩm Trường Đông cùng cô có chút khác nhau, không biết không giống nhau chỗ nào, nhưng lại làm cho cô lo lắng. Ngay sau đó cô lại mắng mình thần kinh, Thẩm Trường Đông không phải là Thẩm Trường Đông sao còn khác chỗ nào chứ? Vì vậy lại cười hà hà: “Bị mình nói thẹn quá hóa giận phải không, bạn muốn chơi trò gì, mặc kệ bạn muốn chơi trò gì trước tiên thả mình ra, để mình rửa tay chuẩn bị một chút, tay dính đầy nước nho sẽ làm bẩn người bạn.”

Miệng nói xong, ngón tay bắt đầu len lén lau lên người cậu.

Thẩm Trường Đông bị cô chùi tay lên người cảm thấy hơi ngứa, trong lòng cũng hơi ngứa, nhìn cái miệng nhỏ còn dính chút nước nho của cô, không chút nghĩ ngợi liền hôn một cái.

Quả nhiên rất ngọt, còn rất đau.

Bụng bị đấm một cái dĩ nhiên là rất đau.

"Thẩm Trường Đông bạn đùa hơi quá rồi, đây là nụ hôn đầu của mình sau khi mười sáu tuổi!”

Thẩm Trường Đông không để ý tới bụng đau, ngây ngốc hỏi: “Tại sao lại là nụ hôn sau khi mười sáu tuổi?”

Đinh Dật chợt há hốc mồm cứng lưỡi, một lúc sau mới lên tiếng: “Thôi, không thèm nghe bạn nói nữa.” Dường như còn có chút chột dạ.

Thẩm Trường Đông theo sát không tha: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Đinh Dật chợt kịp phản ứng: “Này bạn sao vậy? Bây giờ mình mới xử tội bạn, vừa rồi bạn điên sao, tại sao lại hôn mình?” Lúc cô chính tuổi chỉ dám len lén hôn cậu khi cậu ngủ, cậu hơn cô lại dám hôn cô lúc cô tỉnh táo!

“Mình đang dạy bạn nam nữ thụ thụ bất tương thân, lúc không có chuyện gì làm không nên ở chung với các bạn nam.”

Về phần mình, cậu tin tưởng Đinh Dật sẽ không sắp xếp cậu vào nhóm “bạn nam khác”, phản ứng vừa rồi của cô đã chứng minh điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.