Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 40: Ngoại truyện: Gặp người cũ nơi đất khách



Sau khi đến Hong Kong Đinh Dật liền liên lạc với Lâm Lâm. Lâm Lâm tốt nghiệp tài chính, vượt qua kỳ thi vào ngân hàng Bắc Kinh được cử đến tổng công ty ở Hong Kong học bổ túc, cô nói Đinh Dật khi nào đến Hong Kong nhất định phải tìm cô

Mặc dù Đinh Dật cùng giáo sư đi tham gia seminar nhưng cũng chỉ là kẻ cầm cờ, không có nhiều đồ phải chuẩn bị, vì vậy thời gian trống rất nhiều. Đầu tiên là đưa đồ đến cho người mà mẹ quan tâm, sau đó tìm đến chỗ Lâm Lâm, Lâm Lâm đọc địa chỉ ký túc cho cô, Đinh Dật quyết định ở cùng cô ấy không ở khách sạn.

Không ngờ Kỷ Thiên Hằng vừa nghe thấy Lâm Lâm ở Hong Kong rất hưng phấn, nhất định đỏi Đinh Dật dẫn cậu đến, thật khó mới có thể gặp được người quen nơi đất khách.

Mặc dù Đinh Dật thấy cậu vẫn còn con nít, thật sự nhìn không ra cậu cô độc chỗ nào nhưng sau khi nghĩ lại Lâm Lâm ở Hong Kong học nửa năm, cậu ta và Lâm Lâm lại là cô trò, hai người có thể giúp đỡ nhau cũng tốt, vì vậy liền dẫn cậu ta đi cùng.

Gặp nhau dĩ nhiên là thổn thức một phen, Kỷ Thiên Hằng kêu: “Chị Thỏ, chị xem xem, bây giờ đã là bà mẹ một con không thể so với chị Lâm Lâm trẻ tuổi xinh đẹp!”

Lâm Lân ăn mặc tri thức, khuôn mặt vốn có càng thêm động lòng người, Đinh Dật mặc tùy ý nên không có tinh thần như cô ấy. Hơn nữa chưa tới hai mươi lăm tuổi đã làm mẹ của một cậu nhóc hai tuổi, Đinh Dật vốn dĩ đau đầu, bây giờ Kỷ Thiên Hằng khôn mở bình thì biết trong bình có gì, hiển nhiên là cho rằng đã lớn rồi nên Đinh Dật không dám đánh cậu nhưng cậu đã đoán sai, Đinh Dật cốc đầu cậu: “Tên nhóc chết tiệt, cậu có thể gọi Lâm Lâm sao? Gọi cô Lâm hoặc chị Lâm!”

Nếu không phải vị trí là nhà hàng tây sang trọng, đoán chừng không dừng lại ở đó, hiểu rõ chị họ, Kỷ Thiên Hằng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn ăn cơm nhưng vẫn không chịu mở miệng gọi chị.

Lâm Lâm mỉm cười: “Đừng khách khí, cứ gọi là Lâm, người nước ngoài đều gọi vậy, mình không cần tên tiếng anh.”

Lúc này Kỷ Thiên Hằng mới vui vẻ gọi “Lâm”

Lâm Lâm nói: “Vừa rồi Kỷ Thiên Hằng nói cũng không đúng, chị cảm thấy Đinh Dật còn đẹp hơn chị, ha ha, sinh con xong thân hình vẫn không thay đổi, vẫn còn tươi trẻ. Một đồng nghiệp trong công ty chị mới sinh con, sau thời kỳ sinh mọi người đều giật mình, cứ như già đi mười tuổi.”

Lâm Lâm không phải người hay nói xấu người khác sau lưng, giờ phút này chỉ là để cô quên đi lời Kỷ Thiên Hằng vừa nói, nhưng đối với bề ngoài, Đinh Dật vẫn có lòng tin, hơn nữa bây giờ cô cũng không phải dựa vào ai.

Vì vậy sau khi cười Đinh Dật cũng không nhắc lại nữa, quả nhiên Lâm Lâm chuyển sang những chủ đề khác.

Hai người ngồi ôn chuyện, Đinh Dật cười hỏi: “Bạn ở đây học bổ túc, không phải Ngô Không tương tư chết sao, cậu ấy có đến đây cùng bạn không?” Trong buổi họp đồng hương lần đầu, Ngô Không gặp lại Lâm Lâm, lập tức theo đuổi, một năm sau rốt cuộc biến Lâm Lâm thàn bạn gái, còn mở tiệc mời Đinh Dật như là hậu tạ. Đinh Dật cảm thấy cực kỳ hài lòng vì đã thúc đẩy cặp đôi này, cũng hết sức quan tâm với quan hệ của họ.

Lâm Lâm cười nói: “Làm sao có thể, đơn vị anh ấy muốn đi đâu đều phải báo cáo, đến Hong Kong rất phiền toái hơn nữa chờ anh ấy được duyệt thì mình cũng đã học xong rồi.”

Đều là những việc xa lạ với mình Kỷ Thiên Hằng ngồi một bên nghe cảm thấy không thú vị, tâm tình phiền não, sau khi ăn xong lập tức đề nghị: “Chúng ta đến quán bar đi?” Bị Đinh Dật phủ quyết: “Còn nhỏ mà đi quán rượu gì chứ, bọn chị muốn đi dạo phố, em đi cùng phụ giúp xách đồ.”

Hong Kong là thiên đường mua sắm, nhưng suy nghĩ chồng xây dựng sự nghiệp khó khăn, Đinh Dật cố gắng nhìn những món đồ giảm giá, cũng may là cô không phải là người làm cao cũng không quan tâm sản phẩm mới của năm nay thế nào.

Nhìn trúng một cái váy, Đinh Dật đang muốn kêu cô bán hàng lấy ra mặc thử thì phía sau có giọng nói dịu dàng: “Cô ơi, phiền cô cho tôi xem cái váy này.” Giọng nói nghe rất quen, Đinh Dật theo bản năng quay đầu nhìn, hai người phía sau ngây ngẩn cả người, thì ra trái đất nhỏ như vậy, đó chính là Nghê Ai Lan cùng Chu Văn Bân.

Sảm phẩm giá đặc biệt, dừng tay lại, cô bán hàng nghe thấy Đinh Dật cùng Nghê Ai Lan cùng muốn xem thì khó xử.

Vẻ ngoài Đinh Dật điềm tĩnh, trái tim đập loạn, cô chú ý trên tay hai người đều đeo nhẫn, rốt cuộc bọn họ kết hôn rồi nhưng như vậy thì sao, cô cũng đã sin hcon rồi. Nhưng đáng tiếc chính là, hai người một lớn một nhỏ không ở cạnh cô lúc này, cô xui xẻo thích cùng một cái váy với Nghê Ai Lan, nghĩ đến điểm này, Đinh Dật tức giận trong lòng, khí huyết dâng tràn, sắc mặt đỏ lên, cô cũng không biết tại sao tâm tình đột nhiên trở nên như vậy.

Liền tranh thủ nói với cô bán hàng: “Chỉ còn một cái, không phải chọn cũng phải chọn? Tôi không muốn nữa.” Cô biết nói những lời này không lịch sự liền nghiêm chỉn huấn luyện cô bán hàng, nụ cười trên mặt cứng đờ nhưng cô không thể khống chế mình.

Nghê Ai Lan lúng túng, cô nhân viên đưa cô đi thử, cô nhận không được mà không nhận cũng không được, cho đến khi Chu Văn Bân thúc giục: “Mau vào thử đi.” Lúc này mới cầm quần áo đi vào thử.

Cả Lâm Lâm cũng ở bên trong, mọi người đều là người quen, vì vậy nói chuyện mấy câu, Chu Văn Bân nhìn Kỷ Thiên Hằng: “Cậu này là?”

“Em trai mình Thiên Hằng, đang học đại học L, bạn thì sao?Sao lại ở đây?” Nghê Ai Lan không ở đây, Đinh Dật hơi tự tại một chút giới thiệu với cậu ta.

Nghê Ai Lan rất nhanh thay một bộ đồ mới đi ra, nghe thấy Đinh Dật hỏi nói tiếp: “Bọn mình đi du lịch trăng mật, lúc quay về liền ghé qua đây chơi mấy ngày, thuận tiện mua một ít đồ.”

Đinh Dật đã ổn định tâm tình cười nói: “Vậy cũng thật là khéo, sao hai người kết hôn không thông báo với mọi người, bọn mình còn chưa được uống rượu mừng.”

Chu Văn Bân có chút xấu hổ: “Bọn mình không có bày tiệc rượu, chỉ đi du kịch kết hôn.”

Không nghe lời cậu ta nói, Đinh Dật nhìn Nghê Ai Lan mới thay quần áo khen: “Không tệ, phù hợp với hình tượng của bạn.” Rồi nói với Chu Văn Bân: “Còn không mau đi quẹt thẻ, thật xinh đẹp.”

Nghê Ai Lan vòng tới vòng lui trước gương nhìn có vẻ vô cùng thích nhưng còn do dự, Đinh Dật phỏng đoán là vì câu nói vừa rồi của cô, không khỏi hối hận, đột nhiên điện thoại vang lên, thấy tên cô mỉm cười: “Alo!”

“Mẹ, mau về đi, bà ngoại nấu canh trứng, nếu mẹ không về con sẽ ăn hết!” Bị con trai uy hiếp, Đinh Dật cảm thấy vui, vốn dĩ cho rằng là Thẩm Trường Đông không ngờ là bảo bối này.

“Bảo bối ngoan, buổi tối không được ăn quá nhiều, để một ít cho mẹ, ngủ sớm một chút biết không.......”

Cúp điện thoại, Đinh Dật vẫn nở nụ cười giải thích: “Con mình, hai tuổi rồi, là một đứa bé nghịch ngợm.” Thấy sắc mặt Chu Văn Bân cứng đờ, Đinh Dật cảm thấy tâm tình thoải mái, thản nhiên đối mặt với ánh mắt phức tạp của Chu Văn Bân: “Mình tới tham dự seminar, mấy ngày nay đều ở Hong Kong, rảnh rỗi thì chúng ta họp mặt.”

Thì ra khó chịu chỉ trong nháy mắt kia cảm giác cô không phải người đa tình, chỉ cần nghĩ đến một lớn một nhỏ trong nhà sẽ cảm thấy tình yêu tràn ngập trong lòng, đã yêu thì cần gì quá đa tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.