Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 5: Chương năm



Những ngày sau đó Đinh Dật không giống như là đang chuẩn bị dự thi mà mất ăn mất ngủ, ngã một lần nên khôn hơn, bây giờ cô có kế hoạch từng bước từng bước tiến đến mục tiêu. Đầu tiên cô lập thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, cũng ép buộc bản thân tuân theo. Cô hy sinh cả thời gian đọc truyện mỗi ngày, bởi vì cô muốn rèn luyện cơ thể nên cô không bỏ ba mươi phút tập thể dục mỗi ngày.

Sau đó chủ động từ bỏ tật ăn vặt, mẹ nói cô ăn gì cô đều sẽ ăn khiến cho Kỷ Vân rất yêu chiều.

Buổi tối khi về nhà cô đuổi ba mẹ ra khỏi phòng đọc sách cũng không cho phép bọn họ xem ti vi, không được nói chuyện lớn tiếng, cô vì bản thân nên muốn tạo hoàn cảnh học tập tốt nhất.

Thẩm Trường Đông đã được cử đi học chuyên ngành, lúc này đi học cũng là để ứng phó với mọi tình hình, bị Đinh Dật chộp lại bắt hắn thay cô xử lý mọi việc trong lớp, nói tóm lại tất cả đều vì chuyện thi chuyển cấp của cô Đinh.

Một thời gian dài như thế Kỷ Vân mỗi đêm đều phải đi bộ ngoài đường không ngừng nhẹ giọng hỏi cô: “Đinh Dật, con rất thiếu tiền sao?” Bà tự nhận mình là một người mẹ sáng suốt, không bao giờ bạc đãi con gái.

Đinh Dật hiên ngang nói: “Con muốn bắt đầu kiếm số tiền đầu tiên trong đời, chủ tịch Mao đã dạy chúng ta không thể cảm thấy thỏa mãn với tình trạng nhàn nhã.”

Nói như vậy chứ bà cũng không có ý kiến phản đối tinh thần học tập hăng say của con gái, không thể làm gì khác hơn là mỗi tối lại đi ra ngoài đi bộ cùng hàng xóm để bồi dưỡng tình cảm.

Nháy mắt đã là cuối mùa xuân, ngày càng trở nên dài, buổi chiều sau khi tan học Đinh Dật cùng La Bình đổ mồ hôi trên sân thể dục. Đứng nghiêm nhảy xa, ném bóng, chạy nhanh năm trăm mét, cũng luyện tập các hạng mục trong cuộc thi một lần, mặt trời lặn rồi vẫn cười híp mắt nhìn mọi người, hình như khoảng cách về Tây Sơn vẫn còn một đoạn.

Hôm nay tâm trạng không tệ, hai người tương đối hài lòng với thành tích luyện tập liền tìm bậc thang trong sân ngồi nghỉ ngơi.

La Bình gầy yếu, lịch sự, bình thường cũng không thích vận động, luyện tập nửa ngày đã sớm mệt mỏi không chịu nổi còn chảy không ít mồ hôi, giờ phút này đang dùng tay làm quạt. Đinh Dật hết nhìn đông rồi nhìn tây thấy trong sân bóng có người ném trúng ba quả banh liền không nhịn được trầm trồ khen ngợi khiến cho người con trai cao lớn kia quay đầu lại cười với bọn họ lộ ra hàm răng trắng sáng. Nhìn người con trai đó khá lớn tuổi, không giống như là học sinh trường bọn họ, trang thiết bị trong trường không tệ, sau khi tan học thường co người ngoài vào chơi bóng.

La Bình phát hiện Thẩm Trường Đông nhịn không được trầm trồ: “Học sinh được cử đi học thật tốt,không cần thi chuyển cấp. Khi đó mình muốn đăng ký nhưng lúc biết tin đã muộn, cũng hết hạn rồi.” Đinh Dật nghe vậy có chút áy náy, trường học cũng vì ngăn ngừa tài liệu bị lộ ra ngoài nên không công bố tin tức Nhất Trung tuyển sinh, ba Thẩm thông qua đường khác mới biết được tin tức đăng ký cho bọn họ, khi tới trường nói với các bạn mới biết không kịp nữa rồi. Thành tích của La Bình không tệ thậm chí còn tốt hơn Thẩm Trường Đông, nếu cô ấy đăng ký chưa chắc đã không có cơ hội.

Vì vậy Đinh Dật vội vàng lên tiếng an ủi cô: “Mình có cơ hội nhưng vẫn lãng phí không phải sao? Hai trường học đều không khác nhau lắm, hệ thống trang thiết bị của trường Nhất Trung không tốt bằng Trường Nhất Cao, nghe nói còn phải ở trong trường, toàn bộ đều trong môi trường giáo dục khép kín, rất khó chịu, Thẩm Trường Đông tự làm khổ mình rồi."

La Bình cười nói: “Nhưng môn ngữ văn ở trường Nhất Trung rất tốt, mặc dù hai trường đều không khách nhau lắm nhưng người nổi tiếng đều tốt nghiệp trường Nhất Trung.” So với Đinh Dật, La Bình Thích Ngữ Văn hơn.

Đinh Dật cười ha hả: “Thì ra bạn cũng muốn thi vào trường Nhất Trung, cô chủ nhiệm biết sẽ rất đau lòng, chỉ là sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh học bổng của mình, thật đáng để ăn mừng!”

La Bình dở khóc dở cười nhìn cô: “Nếu như chúng ta thi đậu sẽ phải tách ra, bạn không cảm thấy khó chịu sao? Tách ra với mình thì không sao nhưng người theo đuổi bạn nhiều năm, đi theo làm tùy tùng không có công lao cũng có khổ lao, bạn làm như vậy thật vô tình.” Nói xong nhìn qua chỗ Thẩm Trường Đông bĩu bĩu môi.

Đinh Dật ôm chầm La Bình cười hì hì nói: “Nói thật thì mình cũng bỏ được bạn, chỉ là bạn không cần phải nói chuyện văn vẻ như vậy được không, Thẩm Trường Đông theo đuổi mình lúc nào, mình thấy không ngoại trừ hai loại khả năng, một là đi sau lưng bảo vệ mình hoặc là tìm thời cơ trả thù, nói thật cho bạn biết giữa mình và hắn có mối thù.”

Đinh Dật cười nói không nghiêm chỉnh, La Bình không nói gì thêm nữa, nghỉ ngơi xong đang muốn về nhà lại bị Đinh Dật lôi đi nhảy dây.

Ở góc bãi tập có một xích đu bằng sắt, những đứa bé hay thích đứng trên miếng sắt hai chân dùng sức đẩy ra, Đinh Dật cũng là một cao thủ, chỉ là thường có rất nhiều người đứng xếp hàng, cô không có kiên nhẫn đứng đợi. Bây giờ trời không còn sớm, Đinh Dật nhìn thấy người con trai đang chơi dừng lại thu dọn đồ đạc, vội vàng kéo La Bình qua chiếm chỗ.

Đinh Dật để La Bình chơi trước nhưng La Bình cao lớn lại nhút nhát không đám đứng trên đó. Đinh Dật bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đỡ cô ngồi lên, tự mình đẩy xích đu cho cô

Không bao lâu sau La Bình muốn xuống để Đinh Dật chơi, hai tay Đinh Dật nắm xích sắt, hai chân cùng nhảy lên miếng sắt, không cần L Bình đẩy, hai chân khom xuống dùng lực đẩy lên trước chờ sau khi hạ xuống lại đẩy từ phía sau lên. La Bình vỗ tay bảo hay, chỉ thấy cô càng đẩy càng cao, tốc độ càng ngày càng nhanh, lại cảm thấy o lắng, lớn tiếng kêu để cô chậm lại.

Đinh Dật mắt liếc tai ngơ, vừa tiếp tục giữ vững tốc độ, vừa cười ha ha, tiếng cười như chuông xuyên qua không gian yên tĩnh của cả sân tập, ánh nắng chiều đỏ như lửa cuối chân trời chậm chạp không chịu biến mất, hình như đang cố gắng trầm trồ khen ngợi cô gái tràn đầy sức sống.

Sự biểu diễn của Đinh Dật thu hút không ít người vây xem, cuộc thi đấu bên sân bóng rổ kia kết thúc, mọi người tản ra, có những người rơi đi, có những người đi về phía bên này.

La Bình chào Thẩm Trường Đông lại thấy người con trai lúc nãy ném bóng vào rổ cũng đã đi tới, da người con trai hơi đen, bộ mặt cảm giác như ánh mặt trời, đứng gần nhìn mới phát hiện ra người con trai đó không chỉ có hàm răng trắng, khuôn mặt cũng rất anh tuấn, ánh mắt người con trai đó nhìn Đinh Dật lên xuống, la lớn: “Cô bé em đẩy rất tôt!”

Đinh Dật thấy nhiều người nhìn cô như vậy thì càng cố gắng hơn, trong lòng hài lòng, cô buông lỏng một tay, cơ thể từ bên kia dây vòng qua khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Tiếng khen qua đi là giọng nói cực kỳ tức giận của Thẩm Trường Đông: “Đinh Dật bạn đừng tạo gió nữa, nhanh xuống mau, đến lúc phải về nhà rồi!”

Nhìn sắc trời đã tối, Đinh Dật không dùng sức nữa, tư từ giảm tốc độ, lúc gần dừng lại cô tính như mọi ngày nhảy xuống chào cảm ơn, không ngờ trượt chân, rơi vào khoảng không, lúc rơi xuống đùi phải va chạm một chút. Thẩm Trường Đông thấy thế liền vội vã chạy lên đỡ nhưng không kịp, chỉ thấy một đầu gồi cùng hai bàn tay Đinh Dật đã chạm đất.

Mọi người kêu lên chạy qua vội vàng đỡ cô, Đinh Dật la đau, trong lúc La Bình đỡ dậy xem xét vết thương. Cũng may bàn tay chỉ bị trầy da, đầu gối bên phải có chút thê thảm không nỡ nhìn, khi xắn quần lên, đầu tiên là da trắng bệch, rất nhanh liền chảy máu tươi, bên trong còn dính đá vụn, ở cái nhìn đầu tiên có cảm giác đẫm máu. La Bình nhìn cô nước mắt lưng tròng, ý nghĩ đầu tiên chính là: “Xong rồi, đôi chân thon dài của Đinh Dật sau này sẽ không mặc váy được rồi thật đáng thương.”

Thẩm Trường Đông nhíu mày, đối với La Bình đang ngẩn người kêu lên: “Khăn tay.”

La Bình có chút sững sờ: “Cái gì?”

“Đưa khăn tay của bạn cho mình, mình giúp bạn ấy cầm máu!” La Bình cũng giống như các bạn nữ trong lớp đều có thói quen đem khăn tay, nghe vậy vội vàng móc ra, cô ấy bị dọa sợ không biết bây giờ nên làm gì.

Thẩm Trường Đông nhẹ nhàng vạch vết thương của Đinh Dật ra, sau đó dùng khăn tay bao quanh đầu gối, rồi đỡ cô đứng dậy cõng cô trên vai, động tác liền nhau giống như luyện tập rất nhiều lần.

Đinh Dật dựa vào dựa vào lưng Thẩm Trường Đông, yên lặng không nói câu nào, không la hét, La Bình cầm túi xách của ba người ở phía sau.

Bãi tập trong sân thể dục rất cao, Trầm Trường Đông cõng Đinh Dật cao gầy có chút khó khăn, người con trai kia vội vàng chạy lên phía trước: “Trường Đông để mình giúp bạn cõng cô ấy cho.”

Thẩm Trường Đông thở dốc một hồi rồi nói: “Cảm ơn anh Ngô, em làm là được rồi.” Giọng nói lễ phép lại kiên trì. Người con trai không nói thêm lời nào, đi theo phía dau hai người đề phòng.

Phòng y tế trong trường đã nghỉ làm việc Thẩm Trường Đông không thể làm gì khác là đưa Đinh Dật đến phòng khám bên ngoài trường học khử trùng rồi băng bó, bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, lúc này mọi người mới yên tâm, tính toán đưa Đinh Dật về nhà xem mẹ Đinh quyết định có phải đi bệnh viện hay không.

Kỷ Vân thấy con gái lại bị thương, vốn dĩ muốn nói mấy câu nhưng thấy vết thương bôi thuốc lại đau lòng, vội vàng lấy dụng cụ xử lý vết thương cho cô. Mặc dù Kỷ Vân không phải là bác sĩ khoa ngoại, dụng cụ xử lý vết thương trong nhà tương đối đầy đủ, tất cả đều vì con gái chuẩn bị. Động tác của Kỷ Vân vội vàng, trong long thầm cảm thấy may mắn vì vết thương của Đinh Dật không để lại sẹo, hơn nữa vết thương còn có thể lành như mới, nếu như cô để lại chiến tích huy hoàng trên người thì căn bản đứa trẻ này không thể nhận ra nữa rồi.

Đến sáng ngày hôm sau, đầu gối hoàn toàn sưng lên, đi bộ chân hơi khom liền đau gần chết, liền lo lắng tránh đụng vào vết thương. Những điều này nhịn một chút liền hết, kỳ thi thể dục sẽ diễn ra sau một tháng nữa như vậy sẽ trễ nãi luyện tập! Đinh Dật nhớ tới liền phiền lòng.

Đinh Dật bị thương nên không đi nhanh được, sau khi ăn sáng xong Thẩm Trường Đông thường đưa cô tới trường. Đinh Dật không nói một lời, buồn buồn để hắn đỡ đi. Thẩm Trường Đông do dự một chút mở miệng: “Hay là bạn nghỉ một ngày đi? Mình giúp bạn xin nghỉ.”

“Nghỉ ngơi một chút, mình có thể nghỉ ngơi sao? Bạn cho rằng mình là ai! Bạn được cử đi học chuyên ngành muốn nghỉ ngơi thế nào cũng được, mình không tốt số như vậy!”

Thẩm Trường Đông nghe vậy không nói thêm gì nữa, đỡ cô mà trong lòng buồn bực. Đinh Dật vừa nói hết lời liền hối hận, mắt thấy Thẩm Trường Đông nhíu mày. Hắn mới mười lăm tuổi, đôi mắt buồn làm cho khuôn mặt hắn trở nên tang thương, mà mỗi lần hắn cau mày đều là quan tâm cô.

Nghĩ đi nghĩ lại Đinh Dật không nhịn được cảm thấy sống mũi cay cay, dừng bước lại không chịu đi nữa, Thẩm Trường Đông nghiêng đầu ân cần nói: “Sao thế, có phải đau chân không? Hay là mình cõng bạn nhé.”

Đinh Dật không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc lớn lên làm cho Thẩm Trường Đông sợ hết hồn, luống cuống tay chân không biết nên làm gì, đang suy nghĩ có nên đưa cô về nhà hay không lại nghe Đinh Dật nức nở mở miệng:”Thật xin lỗi, mình không nên nói như vậy, là mình thi không tốt sao lại trách bạn chứ, bạn có cảm thấy mình rất vô dụng không? Bình thường rất liều lĩnh nhưng vào lúc mấu chốt lại như xe tuột xích.”

Bình tĩnh xem xét lại, gần đây Đinh Dật có những biểu hiện như cô nói, khó trách cô ấy sao lại tự nhiên hiểu mình như vậy. Có thể bây giờ nhìn bộ dạng hai mắt đẫm nước của cô, Thẩm Trường Đông không thể nói được gì. Không còn vẻ mặt hăng hái đó, thực ra Đinh Dật cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, dáng người mỏng manh, dáng người cô thấp hơn hắn nửa cái đầu, cũng không lớn hơn các bạn nữ khác là bao nhiêu. Giò phút này khuôn mặt cô trắng hồng, đôi mắt tràn đầy nước mắt lại có chút điềm đạm đáng yêu. Điềm đạm đáng yêu sao? Trước hôm nay, Thẩm Trường Đông chưa bao giờ nghĩ tới từ này lại có thể dùng đối với Đinh Dật.

Thẩm Trường Đông thở dài mở miệng: “Làm sao bạn vô dụng chứ, bạn rất hữu dụng, xích đu này không phải cho con gái chơi, cứ xem nếu như chơi cũng phải chờ dừng hẳn mới xuống, bạn thì thật khác người, nhảy lên rất tự nhiên, nếu như không nhảy thì sao lại trở thành thế này chứ? Việc gì phải chứng tỏ mình mạnh chứ?”

Đinh Dật dừng khóc thút thít, cô chứng tỏ bản thân mạnh, cô không thấy trên bất kỳ phương diện nào hay đối với người nào, bây giờ cũng không như vậy, vì vậy mở miệng phản bác lại: “Không phải thể lực của mình cạn kiệt, chẳng qua lúc đó trượt chân mới bước hụt, không tin chờ mình lành vết thương mình nhảy lần nữa cho bạn xem, khẳng đĩnh sẽ không thành vấn đề.”

Thẩm Trường Đông cũng nhịn không được nữa phát hỏa: “Đinh Dật sao bạn không hiểu, thừa nhận thất bại khó khăn như vậy sao? Lớn như vậy ai chưa từng thất bại qua chứ? Bạn không thể làm việc mà bạn muốn làm, cuộc thi là do bạn bị bệnh, ngã xuống là do bạn bị ảnh hưởng bởi tiếng reo hò của mọi người nên muốn chứng tỏ bản thân, tại sao bạn không thể đợi? Bạn có ưu tú thông minh thế nào cũng không thể vượt qua mọi người.!”

Sau khi lớn lên Đinh Dật mới phát hiện ra nhũng đạo lý đấy rất chính xác, vậy mà cô không thể tách được tính hiếu chiến của bản thân, tuổi cô còn trẻ như vậy không vì những lời nói của

Thẩm Trường Đông mà thay đổi. Lúc đó là do cô bị sự tức giận của Thẩm Trường Đông trấn át, còn mới vừa gặp cản trở nên cô mới không có mặt mũi phản bác, cho nên khi đó cô nghe theo ý kiến của hắn. Ngay sau khi cuộc sống trở lại bình thương, Thẩm Trường Đông phát hiện lúc đó hắn giống như nói chuyện với một con trâu, con bò so với Đinh Dật còn hiểu ý của hắn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.