Căn Hộ Có Quỷ

Chương 13



Chớp mắt đã đến mùa đông.

Vào một đêm tiết trời lạnh giá, tôi nhặt được Nhã Nhã.

Hôm ấy đã gần ba giờ sáng, tôi thơ tha thơ thẩn đi về nhà.

Từ đằng xa, tôi chợt nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo vang vọng từ trong một con hẻm nhỏ. Lúc đi ngang qua, tôi tình cờ trông thấy hai tên côn đồ đang ức hiếp một cô gái trẻ.

Cô gái mặc áo trắng ngồi xổm trên nền đất khóc lóc, khắp người cô dính đầy bùn đất.

Tên lưu manh thứ nhất lật tung ví tiền của cô gái, những tấm thẻ rơi rớt khắp xuống mặt đường: 

“Mặc đồ hiệu sang chảnh vậy mà trong bóp có nhiêu đây tiền thôi à?”

Tên lưu manh thứ hai chuẩn bị lột quần áo của cô gái: 

“Chẹp. Dáng người cũng ngon lắm, đem về chơi cũng thú vị à nha.”

Vốn tôi không phải là người thích xía mũi vào chuyện của người khác, nhưng tình huống này, tôi cũng đã từng phải “ngậm trái đắng”, vì vậy tôi quả thật không đành lòng bỏ đi.

Tôi ấn sẵn số 110 trên điện thoại, một ngón tay đặt hờ vào nút “gọi”. Tôi hét vào mặt hai tên côn đồ:

“Hai người mà còn không đi là tôi gọi công anh đó!”

Hai tên côn đồ nhìn tôi chòng chọc bằng ánh mắt hung ác như quỷ dữ. Thậm chí một trong hai tên còn rút cả dao găm ra. 

Men rượu như tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi nói:

“Chỗ tôi đang đứng có camera giám sát, tất cả những hành động của các người đều sẽ bị ghi hình lại.”

Bọn chúng cười ồ lên giễu cợt:

“Em gì ơi, tốt nhất là em đừng có chõ mõm vào chuyện riêng của tụi này.”

Tôi vẫn kiên trì:

“Hai người dám bước qua đây là tôi gọi công an ngay lập tức. Đồn cảnh sát chỉ cách chỗ này có 200 mét thôi.”

Tôi siết chặt cây bút phòng vệ trong tay [1] mà tôi đã mua sau vụ quấy rối lần trước, cố gắng hạ giọng xuống để phát ra thanh âm nhẹ nhàng nhất có thể:

“Nhưng mà chỉ cần hai anh thả chị ấy ra, chúng tôi bảo đảm sẽ không báo công anh, cũng không truy cứu chuyện này nữa.” 

Hai tên côn đồ tặc lưỡi, quăng bóp tiền xuống đất rồi quay người bỏ đi, tiện tay xách theo luôn cái túi hàng hiệu của cô gái. 

Tôi nhăn mày định ngăn lại, nhưng cô gái đã vội lắc đầu ra dấu cho tôi.

Cũng phải thôi, giữa chiếc túi hàng hiệu và sinh mạng nhỏ nhoi, cái nào quan trọng hơn ắt hẳn ai ai cũng tự có câu trả lời.

Có lẽ ngày hôm ấy, tôi không nên “hành hiệp trượng nghĩa”, hoặc có lẽ sau khi cứu người xong, tôi nên lập tức rời đi, chứ không phải tiếp tục lo chuyện bao đồng. Bản thân tôi còn tự lo chưa xong, thì lấy tư cách gì mà đi tội nghiệp cho người khác?

Song, tôi lại tiến về phía cô gái kia, ngồi xổm trước mặt cô rồi lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy.

Mượn ánh sáng lay lắt của ngọn đèn đường, tôi quan sát thật kỹ cô nàng, trong lòng chợt nghĩ: Thảo nào bọn côn đồ ban nãy muốn làm khó làm dễ, sắc đẹp của người này đúng là hại dân hại nước mà!

Cô gái xinh đẹp diễm tuyệt, làn da trắng mịn nõn nà, mái tóc dài đen tuyền óng ả xõa ngang lưng, đôi hàng mi vừa dài vừa cong, đôi mắt trong như pha lê lúc này đang lóng lánh ngấn lệ, xung quanh mắt có một lớp viền đo đỏ còn chiếc mũi nhỏ cũng ửng hồng vì lạnh, khiến người khác nhìn mà phát thương. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền cũng màu trắng nốt, bàn tay mang một đôi găng bằng da.

Càng nhìn cô nàng tôi càng cảm thấy quen mắt, rất giống với một người nào đó tôi từng gặp nhưng tôi lại chẳng thể nhớ đó là ai. Đừng nói với tôi rằng cô gái này là một người nổi tiếng trên mạng nhé? Hay là tiểu thơ của một gia đình giàu có nào đó?

“Bạn có ổn không?” Tôi chìa tay về phía cô.

Cô nàng vịn tay tôi đứng dậy, dù cách một lớp găng nhưng tôi vẫn cảm nhận được làn hơi lạnh cóng.

Giây tiếp theo, tôi liền nhận ra bạn nữ này thật cao ráo, cộng thêm đôi giày cao gót bên dưới khiến cho cô nàng cao hơn tôi những nửa cái đầu, có khi cỡ 1 mét 75 không chừng.

“Mình vẫn ổn… Cám ơn bạn.”

Woah, giọng của người đẹp sao lại hay vậy chứ, rất nhẹ nhàng và uyển chuyển, vừa khiến cho người ta cảm thấy nhột nhạt, vừa mang lại cảm giác thân quen.

Bị sắc đẹp làm mờ mắt, tôi bỗng dưng muốn làm một điều gì đó cho cô nàng:

“Nhà bạn ở đâu? Để mình gọi taxi giùm bạn nhé?”

Thế nhưng nghe đến đây, người đẹp chợt nức nở làm tôi luống cuống chân tay.

“Mình không còn nhà để về nữa rồi… Giờ không biết phải đi đâu về đâu… Hu hu hu…”

Tuyết đã bắt đầu rơi, thời tiết ngoài đường hôm nay lạnh tê tái. Trong khi đó, hai chúng tôi đều mặc quần áo quá mỏng, vậy nên trước hết, tôi bèn đưa cô nàng đến 7-Eleven ngồi một lát để tiện sưởi ấm và bình tĩnh lại.

Người đẹp vừa uống tách cà phê nóng, đôi hàng mi rưng rưng lệ nhòa:

“Chồng mình ngoại tình, công ty thì phá sản, bố mình mới mất vì ung thư còn mẹ cũng ngã bệnh… Hiện tại nợ nần chồng chất… Lãi mẹ đẻ lãi con… Ngày nào cũng có người đến siết nợ, nhà cửa đem thuế chấp hết rồi. Bạn bè ngày trước giờ đây trốn mình như trốn hủi… Vốn dĩ mình định tìm một công việc để kiếm sống nhưng ai dè lại bị người ta gạt hết tiền bạc, còn dư lại mấy đồng bạc lẻ cuối cùng cũng bị cướp hết sạch. Bây giờ mình cũng không biết phải sống như thế nào nữa đây…”  

Nghe cô gái trước mặt kể về cảnh ngộ của mình, hốc mắt tôi cũng bất giác đỏ lên:

“Cuộc sống là vậy đó, chúng ta cho rằng ngày hôm nay đã là ngày tệ nhất rồi, nào ngờ ngày mai còn tồi tệ hơn nữa.”

Vừa nói xong, tôi tự giật mình vì mấy lời tiêu cực của mình, bèn vội chống chế:

“À, xin lỗi, mình không biết cách an ủi người khác cho lắm, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết cả thôi…”

Lúc này đây, đôi mắt của cô đã hoàn toàn ảm đạm, giọng cô nhẹ hẫng:

“Bạn nói không sai, cuộc đời con người giống như từ nơi cao rơi xuống nơi thấp, bạn sẽ không bao giờ biết được vực thẳm sâu đến mức nào, bên dưới đáng sợ ra sao… Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể lựa chọn nơi kết thúc tất cả, bạn nói có phải hay không?”

Cô nàng nhìn về phía tôi, nỗi tuyệt vọng ngập tràn trong đôi mắt tuyệt đẹp. Tôi luôn cảm thấy thời khắc này nếu mình không níu lấy cô, chắc chắn người này sẽ bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.

Tôi vội vã nắm lấy tay cô: “Bạn đừng nghĩ linh tinh như vậy!”

Cô nàng: “Giờ mình không còn lại gì cả, không người thân, không người yêu, không bạn bè.”

Tôi: “Mình cũng giống bạn thôi, nhưng mình vẫn đang sống rất tốt đây này! Vả lại, bạn đẹp lắm luôn ấy!”

Dường như muốn phá vỡ sự tịch mịch chết chóc trong đôi mắt kia, tôi bèn lên tiếng:

“Mình nghĩ chúng ta có thể làm bạn mà!”

Sự tăm tối trong đáy mắt cô gái chợt dao động, đôi môi cô khẽ mấp máy.

Tôi mỉm cười nói: 

“Mình tên Châu Minh Huyên, bạn có thể gọi mình là Huyên Huyên, còn tên bạn là gì?”

Người đẹp rốt cuộc cũng mỉm cười, một nụ cười chói lọi như ánh mặt trời, tựa như vẫn luôn chờ đợi tôi hỏi tên vậy:

“Huyên Huyên, bạn có thể gọi mình là Nhã Nhã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.