Căn Hộ Có Quỷ

Chương 26: 26: Trứng Halloween – Cậu Bễ Nghễ Liếc Nhìn Tất Cả Những Người Có Mặt Trong Căn Phòng Bằng Ánh Mắt Đen Sâu Hun Hút



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dịch: Amelie.Vo
Tôi bất giác siết chặt sợi dây chuyền trên cổ mình, đầu ngón tay khẽ miết mặt dây màu trắng nhạt mát lạnh.

Không hiểu vì cớ gì tôi luôn cảm thấy ánh vàng óng ánh của những đường hoa văn có phần ảm đạm hơn trước. 
Trong đầu tôi lúc này chỉ ngập tràn hình ảnh Nhã Nhã đứng nấu cơm buổi trưa ngày hôm đó, bóng lưng cô lúc rửa chén, ánh mắt đỏ hoe cùng với những lời nói khách sáo trước lúc rời đi.

Cả người tôi bỗng thấy hết sức khó chịu.
Tôi hỏi những đồng nghiệp xung quanh: 
“Cho em hỏi, mọi người có số điện thoại của Nhã Nhã không ạ? Địa chỉ email của cô ấy là gì?”
“Ơ, em không biết à? Vậy thì em phải đi hỏi Frank rồi… Có điều theo tôi biết thì điện thoại của cô nàng không liên lạc được, gửi email cũng không thấy hồi âm.”
Frank là tổng giám đốc, là ông chủ của chi nhánh chúng tôi.

Ngoài những việc được giao hằng ngày, tôi còn phụ trách dạy ông ấy tiếng Hoa và giúp ông ấy mua sắm đồ trên mạng.

Bởi vì ông không có tài khoản Taobao ở đây nên thường nhờ cậy tôi, chẳng hạn như chiếc đèn chiếu sao lên trần nhà lúc trước tặng cho con gái là tôi mua giùm ông ấy.

Frank là người Đức, vậy nên phát âm tiếng Anh của ông tương đối nặng khẩu âm Đức.

Vừa đề cập đến Nhã Nhã, ông tỏ ra hết sức ủ rủ.

Tốc độ nói chuyện của ông có hơi nhanh, tôi cố lắm mới nghe hiểu được đôi chút.

Đại khái Frank bảo rằng ông không thể liên lạc được với Nhã Nhã, tình hình của cô khiến ông rất lo lắng, và ông chỉ hy vọng cô ấy được an toàn.

Frank còn bảo số điện thoại của Nhã Nhã giờ không còn tồn tại nữa, hẳn là cô nàng đã đổi số rồi.

Ngày mai Frank sẽ đưa email của Nhã Nhã cho tôi.
Sau khi mọi người tiếp tục hát ca, trong lòng tôi vẫn mang tâm sự nặng nề.
Anh Mã ngồi cạnh bên rót rượu cho tôi:
“Em vẫn đang nghĩ đến Yana à?”
Tôi bèn gật đầu.
Rượu vào lời ra, tôi không kìm được mà thốt lên:
“Thật ra, em đã gặp cô ấy cách đây không lâu.

Em rất hối hận vì đã không giúp đỡ Nhã Nhã…”
“Thôi không nói đến Yana nữa, còn em thì sao? Chưa nghĩ đến chuyện kiếm bạn trai à?”
“Hiện tại thì em chưa thấy cần lắm… sau này hẵng……”
“Em năm nay cũng 22 rồi phải không, tuổi này nên kiếm đối tượng đi là vừa.

Trong công ty mình có mấy ‘bà cô’ từ 25 tuổi trở lên vừa có học thức vừa có nhan sắc, nhưng hễ mở miệng ra là kêu gọi nữ quyền, rồi nào là phụ nữ độc lập, cuối cùng bây giờ đó có ai dám ‘hốt’ đâu.”  
“……Thế cơ ạ.”
“Giờ chắc cũng không còn tiết mục gì hấp dẫn nữa, đi uống riêng với anh không?”
“Dạ thôi, em phải về sớm ạ.”
“Hôm nay em ăn mặc đẹp vậy mà lại muốn về sớm thế à?”
“Em… Thực ra thì em có người mình thích rồi ạ!”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt của anh Mã chợt thay đổi.

Anh nắm chặt cổ tay tôi rồi áp sát người tôi: 
“Ai nào? Ở trong công ty mình sao?”
“Anh Mã, anh ngồi gần em quá vậy hix… Anh không biết người đó đâu ạ…”
“Hừ, Tiểu Châu à, con người tôi không thích nói chuyện vòng vo.

Để tôi nói thẳng với cô nhé, tôi biết hồi trước cô đã từng làm công việc bán thời gian gì.


Không phải là tôi đi tìm hiểu lý lịch của cô, mà là tôi tận mắt nhìn thấy…” Anh ta bỗng dưng cất cao giọng một cách lạnh nhạt.
“Sao cơ?” Tôi chợt há hốc.
“Tôi từng nhìn thấy cô lúc tiếp khách mặc một chiếc váy siêu ngắn cùng với áo ôm hở ngực.

Tôi tưởng cô cũng quá quen với chuyện đi khách rồi chứ, giờ còn bày đặt làm bộ làm tịch, ra vẻ ngây thơ chi nữa? Bộ cô nghĩ tôi nhìn trúng cô à?”
Thái độ lật mặt của người trước mắt khiến tôi hoàn toàn choáng váng, trong khi đó cổ tay tôi vẫn đang bị hắn bóp chặt.

Đau quá đi thôi!
Hắn nhấp một ngụm rượu rồi nghiêng người sang tôi, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến tôi phải nheo mắt lại:
“Tôi biết, cô ỷ mình quen với Yana chứ gì? Nhưng mà nói cho cô nghe nè, bản thân Yana còn tự lo cho mình chưa xong chứ đừng nói chi là để ý tới chuyện của người khác! Chậc, tôi là tôi chướng mắt với cái loại người làm việc không có đầu óc như cô, chỉ tốt nghiệp trường Đại học hạng hai, một chút kiến thức chuyên môn cũng không có, còn mặt dày đi cửa sau để vào công ty này kiếm cơm.

Bộ cô tưởng công ty chúng tôi là tổ chức từ thiện hả?” 
Giọng của hắn không hề nhỏ tí nào, mọi người xung quanh ai nấy đều nhìn chằm chằm vào tôi, có người đến khuyên can hắn bớt nói đôi câu.

Cuối cùng, hắn cũng chịu buông tôi ra, thoải mái uống cạn ly rượu rồi thống khoái đứng dậy.

Cô nàng hát hay nhất trong nhóm chạy lại kéo lấy tay hắn:
“Anh Mã, tới đây hát với tụi em đi, tụi em muốn nghe anh hát cái bài gì của Lâm Tuấn Kiệt á…”
Tôi vẫn ngồi đực ra ở chỗ cũ, muốn đi về cũng không được mà muốn ở lại cũng không xong.

Những người trong phòng nhìn tôi như vô tình mà hữu ý, có người thì kinh ngạc, có người lại khinh thường, có người thì cười nhạo, cũng có người nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Tôi… Tôi từng đến quán bar làm việc bán thời gian thật, nhưng chỉ đơn thuần là phục vụ bàn mà thôi.

Tôi cũng chưa từng đi khách như anh nói!” Tôi cố biện minh.
Chỉ là lời giải thích này càng khiến bọn họ phản ứng dữ dội hơn, có người lắc đầu bảo:
“Giới trẻ bây giờ không biết yêu thương bản thân gì cả, đi tới mấy chỗ như vậy làm thêm thì có gặt hái được thành quả tốt đẹp gì cơ chứ!”
“Chị nhìn kìa, hôm nay con bé đó trang điểm đậm dễ sợ, ăn mặc thì hở hang, thiệt là ‘chuyên nghiệp’ mà…”
“Coi chừng nó nghe được bây giờ!”
“Làm sao em quen được với Yana hay vậy, một người trên trời, một người dưới đất, khác nhau một trời một vực.”
“Yana đã sớm rớt từ trên trời xuống đất rồi…” Gã họ Mã kia chế nhạo.
……
Từ bé đến lớn, một đứa con gái hướng nội không có điểm mạnh gì như tôi luôn cố gắng sống dè dặt cẩn thận từng li từng tí.

Dù thỉnh thoảng bị người khác chê cười, nhưng ít nhất tôi vẫn luôn tận lực bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.

Tôi cho rằng khi bước chân vào công ty này, tôi sẽ có được sự tôn trọng của người khác, sẽ cùng mọi người nỗ lực vì mục tiêu chung bất kể quá khứ có như thế nào.

Hóa ra tôi chỉ là một con cóc ghẻ học đòi ngụp lặn trong hồ thiên nga. 
Điện thoại chợt reo lên, tôi lục tung túi xách để tìm nó.
Thế nhưng tâm tình hỗn loạn kéo theo việc chỉ số thông minh cũng rớt xuống, tôi sờ không thấy điện thoại của mình.

Sao đồ đạc trong túi của tôi lại nhiều quá vậy?
Điện thoại liên tục đổ chuông.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình.

Dây thần kinh trong đầu tôi nhất thời căng như dây đàn, cơ thể bắt đầu nhẹ run rẩy.
Lúc này đây, tôi thực chỉ muốn đào một cái lỗ rồi nằm luôn ở dưới đó.
Thình lình, một vài người thốt lên ngạc nhiên:
“A! Anh chàng đó là ai thế?”
“Ở phòng nào vậy? Trời ơi, vừa cao vừa đẹp… là người mẫu hả?”
“Wow, nửa mặt bên trái của cậu ta… nhìn ghê quá!”

“Ông thì biết gì, giờ người ta đang chuộng phong cách trang điểm Gothic í [1]!” 
Tôi ngước mắt nhìn thấy Tử Dạ đang đứng ở cửa, tay cầm điện thoại di động.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn và quần dài màu đen.

Mái tóc dài vừa hay che đi một nửa bên mặt trái, đường nét khuôn mặt bên phải vô cùng tinh tế nhưng lại không có lấy một biểu cảm, đồng thời phảng phất vẻ cao ngạo lạnh lùng.

Cậu bễ nghễ liếc nhìn tất cả những người có mặt trong căn phòng bằng ánh mắt đen sâu hun hút.

Đây là một Tử Dạ mà tôi chưa từng thấy qua bao giờ.

Bên tai trái cậu có đeo một chiếc khuyên bằng bạc.
Phớt lờ mọi lời bàn tán chung quanh, Tử Dạ sải bước về phía tôi.
Cậu bắt lấy tay cái gã họ Mã kia rồi gằn giọng:
“Xin lỗi chị ấy.”
Hẳn là ban nãy cậu đã nhìn thấy hết thảy.

Gã họ Mã nhíu mày, vẻ mặt châm biếm như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước:
“Ây dô, tên oắt con mày tới đây định huơ chân múa tay cái gì đấy hả?”
Ân Tử Dạ cao hơn hắn nửa cái đầu.

Cậu cười nhạt, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi đưa ra cho mọi người xem:
“Bóp chặt đến nỗi tay của chị ấy bầm tím hết cả rồi, chẳng lẽ anh không nên xin lỗi sao?”
Gã họ Mã không kiên nhẫn, nói: “Không phải tao!”
“Vậy chúng ta có nên xem lại camera giám sát không?” Tử Dạ thờ ơ hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy anh bảo chị ấy hay đi khách, có phải không?”
Gã họ Mã: “Ừ là tao nói đấy, thì sao nào?”
Tử Dạ: “Nếu tra ra được chị ấy chưa từng đi khách, vậy anh có chịu trách nhiệm về tội vu khống của mình không?” 
Gã họ Mã: “Cái thằng này….”
Tử Dạ: “Anh bảo chị ấy chỉ học trường Đại học hạng hai, là đang coi thường chị ấy nhỉ?”
Gã họ Mã: “Bằng cấp thấp thì có gì mà đắc ý?”
Tử Dạ: “Vấn đề này thì các anh các chị nên hỏi lại lãnh đạo của mình, đừng trút giận lên người một cô gái chỉ vì công việc của bản thân không như ý.

Trên thông báo tuyển dụng thực tập sinh của các anh ghi rõ ràng yêu cầu tốt nghiệp Đại học chính quy trở lên, thông thạo kỹ năng tin học văn phòng, cùng với tiếng Anh hoặc tiếng Đức.

Chị ấy tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, có bằng bồi dưỡng nghiệp vụ, có kinh nghiệm phiên dịch bán thời gian, vậy chỗ nào không phù hợp với công việc?”
Thanh âm của Tử Dạ vô cùng lạnh lẽo.

Lúc cậu nói chuyện, áp suất không khí bao trùm căn phòng thấp đến mức khiến người ta nghẹt thở, đến cả cô nàng hát hay nhất cũng không dám hát tiếp. 
Gã họ Mã kêu lên một cách đau đớn:
“Con mẹ nó! Mày rốt cuộc là ai?! Bỏ tay tao ra!”
Người ở bên cạnh tới can: 
“Công ty của chúng tôi có quy định riêng, anh Mã là cấp trên của cô ấy, anh Mã làm khó cô ấy hẳn là vì cô ta làm việc chưa đủ tốt… Thôi, mau buông ra, buông buông ra đi…”
Tử Dạ ghé vào tai gã họ Mã nói với hắn một câu, rồi nở một nụ cười nửa miệng.
Màu mắt của cậu chợt đỏ lên, nụ cười vừa dịu dàng mà cũng vừa tàn nhẫn, tựa như một ác quỷ trời sinh. 
Sắc mặt gã họ Mã kia lập tức xanh mét, hắn chặm mồ hôi trên trán rồi quay sang nói với tôi:
“Tiểu Châu à, đã đắc tội em rồi.” 
Tử Dạ: “Nói to lên nào.”
Gã họ Mã: “Anh xin lỗi! Những lời hồi nãy anh nói đều là nói nhảm thôi! Tiểu Châu à, em đừng để bụng, mọi người cũng quên hết đi nhé!”
Tử Dạ cười khẩy rồi khoác vai kéo tôi ra ngoài.
Tôi cúi người chào tạm biệt bọn họ và rời đi.Tử Dạ khoác vai tôi đi đến cửa thang máy, tới tận lúc đó tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Sao em lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy? Sao em lại ăn mặc như thế này? Sao em biết chị đang ở đâu? Tử Dạ, lúc nãy em đẹp trai xuất sắc luôn í em biết không? A A A A! Có phải em là nhân vật bước ra từ manga không? Chị có đang nằm mơ không nhỉ?”
“Ha ha, chị ơi, chị có thể hỏi từng câu một được không?” Trông cậu hết sức dễ thương và sáng sủa với chóp mũi hồng hồng, khuôn mặt âm u như mây đen vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
“Ừm, sao em lại có điện thoại vậy?” Tôi hỏi.
“Điện thoại dùng lúc còn sống ấy, sạc đầy pin và nạp tiền vào là dùng lại được.”
“Thế sao em biết chị ở đây?”
“Là chị tự nói với em chị đi tới khu nào mà, còn vị trí cụ thể là em tự định vị được.”
“Còn có chuyện này nữa à? Bộ quần áo em mặc là…”
“Cũng là tìm được trong tủ quần áo ngày trước.”
Tôi sờ sờ vào quần áo của cậu: “Nhìn chất liệu quần dài áo sơ mi trắng này của em là biết đồ xịn rồi! Có phải được làm bằng lụa không? Còn có cả viền màu bạc, nhìn cổ điển thật đấy.

Cái quần này cũng vậy nè, nhìn chân em vừa thẳng vừa dài…”
Vành tai Tử Dạ chợt đỏ bừng: “Là đồ đặt may ngày trước, có hơi ngắn…”
“Quả nhiên em là công tử nhà giàu mà.”
“Chị ơi, hôm nay chị mặc đồ…”
Bên trong thang máy có một tấm gương mờ phản chiếu dáng vẻ của tôi: chiếc áo khoác lông vũ màu đen khoác hờ trên người, chiếc váy hai dây màu bạc bó sát vào cơ thể, dưới ánh đèn huỳnh quang làn da tôi trông rất trắng trẻo.

Một sợi dây áo trượt xuống khỏi một bên vai…
Nhìn thật sự có chút lả lơi…
Tôi mau chóng kéo dây áo lên lại rồi giữ chặt hai mép áo khoác.  Cơn nóng từ gương mặt chạy dọc xuống dưới, tôi cảm thấy hơi xấu hổ… Lẽ ra hôm nay tôi không nên ăn mặc như vầy:
“Có phải quá hở hang rồi không…”
Tử Dạ gật đầu.
Còn tôi buồn bực cúi gằm mặt xuống.
Tử Dạ khẽ ôm lấy eo tôi, cậu đặt cằm lên đỉnh đầu của tôi rồi nghiêm túc nói:
“Chị ơi, chị đừng mặc thế này ra đường nữa nhé, bị người khác nhìn ngó… Em không thích đâu, nhưng mà…”
Giọng nói cậu khẽ khàng, thấp thoáng ý cười ranh mãnh:
“Lâu lâu chị có thể mặc nó ở trong nhà.”
Cậu ghé vào bên tai tôi nói một cách từ tốn và lười nhác:
“Nhìn-rất-gợi-cảm.”
Từng chữ, từng chữ một rơi vào tai tôi, có chút nhột nhạt nhưng lại chậm rãi ngấm vào màng tai, đi theo đường máu rồi xông thẳng vào trái tim đang đập thình thịch.
Tôi bất giác cứng đờ người như một con rối gỗ, cả người bỗng nóng ran lên.
“Chị ơi? Sao chị lại bất động vậy?” Tử Dạ hỏi với vẻ mặt vô tư.
“AAAAAA! Cái tên nhóc chết tiệt này!!!” Tôi gào lên.
Quả nhiên, Tử Dạ có một cái công tắc, nhỡ bất cẩn bật lên, nó sẽ tiết ra nội tiết tố và kết quả sau đó là… tôi chết chắc…
Chúng tôi ra khỏi quán karaoke.

Bên ngoài gió rét thổi qua khiến tôi rùng mình vì lạnh.

Nhìn chàng trai đứng cạnh ăn mặc mỏng mảnh, dáng vẻ thu hút rất dễ khiến cho người khác phải ngoái đầu lại nhìn, tôi chợt phát hiện ra một vấn đề:
“Cái tên ngốc này, đừng bảo với chị là em không mang theo áo khoác nhé? Em không thấy lạnh sao?”
“Em là quỷ mà, không sao đâu.” Cậu đáp như thể đó là điều hiển nhiên.
“Sao lại không sao chứ? Tay em cóng hết cả rồi này! Bây giờ là cuối tháng một đó, em tưởng đang là mùa hè chắc?!” Tôi liếc nhìn khu mua sắm sầm uất gần đó, rồi xoa xoa hai tay: “Đi nào, để chị dắt em đi mua quần áo!”
Vốn dĩ tôi có một ước nguyện, là được cùng Tử Dạ đi dạo phố mua sắm.

He he, tôi đích thực thông minh đột xuất mà.[Trứng Halloween]
Những năm về trước, trước ngày Halloween, mẹ của Ân Tử Dạ sẽ cùng cậu làm một chiếc đèn bí ngô.

Trong ngôi nhà mái ngói dột nát, cậu và mẹ đặt chiếc đèn ở trước cửa sổ.

Ánh sáng vàng cam từ ngọn nến bên trong hắt lên gương mặt mỏi mệt của mẹ.

Trong lòng bàn tay khô ráp của mẹ có giấu những viên kẹo ngọt ngào.
Mẹ cậu nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh cho đến khi cậu trưởng thành.
Vào những đêm như vậy, Tử Dạ luôn cảm thấy mẹ mình đang tỏa sáng.
Năm Tử Dạ tám tuổi, cậu không còn sống trong ngôi nhà dột nát kia nữa.

Lúc này, cậu đã là một thiếu gia mặc một bộ trang phục tinh tế, mang một đôi giày da nhỏ, sống trong một căn nhà rộng thênh thang.

Thế nhưng bởi do cậu vừa lén ăn kẹo mà bị bà nội đuổi ra khỏi bếp.
“Cái thằng khốn này!” Bà gầm lên trước mặt mọi người.
“Thằng khốn” nghĩa là gì? Tử Dạ nghe không hiểu mấy.
Cậu nhìn về phía bố, bố cậu đang bị những người mặc lễ phục đẹp đẽ vây quanh nên mãi không có thời gian chú ý đến cậu.
Những đứa trẻ khác đang chạy chơi quanh sân, mỗi người bọn họ đều sắm vai những nhân vật ma quái.

Có rất nhiều chiếc đèn bí ngô lớn nhỏ trên bãi cỏ, nhưng lại chẳng có chiếc nào sánh được với chiếc đèn mẹ cậu làm. 
Cậu bỗng dưng thấy nhớ mẹ quá.
“Chú ơi, mẹ con đâu rồi?” Tử Dạ hỏi bác quản gia.
Một bạn nhỏ gần đó nghe được liền nói vọng sang với dáng vẻ hả hê khi thấy người khác gặp họa:
“Mẹ của cậu chết ngắt rồi!”
“Ba mình bảo mẹ cậu bị mắc bệnh lậu!”
“Mẹ cậu không quay lại nữa đâu!”
Tử Dạ bỏ chạy ngay lập tức.
Cậu bỏ ngoài tai những tiếng gọi của người lớn, chỉ cố sức chạy thật nhanh.
Cậu chạy băng băng qua bãi cỏ, vượt qua hàng rào, đằng sau là tiếng chó săn sủa dữ dội, còn bản thân cậu thì thở không ra hơi.
Cậu chạy đến một con phố sầm uất, nơi có rất nhiều người ăn mừng ngày Halloween đang đi lướt qua cậu.
Tử Dạ dừng lại ho sặc sụa, ngực cậu đau quá đi thôi.
Mọi người đang vui đùa ca hát.
Nhưng cậu không muốn nghe họ hát.
Cậu chạy đến một bãi đất hoang xa lạ.
Có những bụi gai đâm vào da thịt làm cậu nhói đau.
Những cái cây to lớn đen thui tựa những nấm mồ há to chiếc miệng đầy máu đang chực chờ nuốt chửng cậu trong đêm sương gió rét.
Tử Dạ té ngã xuống bãi cỏ.
Cậu bật khóc thật to.
Tầm nhìn của cậu càng lúc càng mơ hồ.
Sau đó, thế giới của cậu đột nhiên bừng sáng lên.
Trước mặt cậu xuất hiện một bóng dáng gần như trong suốt.
Bóng dáng mờ mờ mịt mịt này có màu xanh lục.
“Mẹ ơi!” Tử Dạ gọi to.
Bóng dáng ấy ngày càng rõ rệt hơn, quả thật là mẹ rồi!
Mẹ của Tử Dạ vòng tay ôm lấy cậu!
Tử Dạ khóc lóc đến hụt hơi: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy… Mẹ… Sao mẹ lại vứt bỏ con!… Mẹ đừng bỏ con có được không mẹ? Bà nội không thích con! Bố cũng không thèm để ý tới con! Con không muốn ở trong ngôi nhà lớn kia nữa đâu! Con chỉ muốn ở với mẹ mà mẹ ơi!”
Mẹ của Tử Dạ không ngừng xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, không ngừng hôn hôn lên vầng trán cậu.

Mẹ nói: 
“Cục cưng của mẹ, mẹ nhớ con lắm.

Không phải mẹ cố ý bỏ con lại đâu, thật ra mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con mà…”
Tử Dạ nức nở một hồi lâu, rồi bằng thanh âm đứt quãng, cậu bèn hỏi một vấn đề mà từ lâu cậu đã muốn hỏi: 
“Bọn họ bảo rằng mẹ… chết rồi… có phải vậy không mẹ ơi?”
“Con trai ngoan của mẹ, mẹ nào có bỏ rơi con, mẹ vẫn luôn bên cạnh con đấy, chỉ là tạm thời bây giờ con không nhìn thấy được mẹ mà thôi.”
Tử Dạ bé bỏng dường như đã hiểu được đáp án, cậu giữ chặt mẹ mình:
“Con không chịu đâu mẹ ơi!!!”
Mẹ cậu vuốt ve mái tóc của con trai, dịu dàng nói: 
“Ngoan nào, sau này sẽ có một người cũng nâng niu Tử Dạ như mẹ vậy, người đó sẽ trở thành ánh sáng của cuộc đời Tử Dạ, sẽ biết Tử Dạ của mẹ là người đáng yêu nhất, là một bảo vật cần được trân trọng.”
Rõ ràng Tử Dạ đã gắng hết sức để giữ mẹ lại.
Song, bóng hình của mẹ cứ thế nhạt nhòa.
Trên bãi đất hoang vu, chập chờn những đốm lửa xanh lục lạnh tựa băng.
Chúng lặng lẽ trôi nổi trên thế gian, bồi hồi về những hoài niệm chất chứa.
Một cơn gió rét căm căm thổi qua, cuốn phăng đi những đốm lửa dần mờ.
……
“Tiểu thiếu gia! Tỉnh lại đi!” Giọng nói của bác quản gia chợt truyền đến bên tai.
Tử Dạ bị đánh thức.

Cậu đang nằm nhoài ở trong sân vườn, khiến cho quản gia cùng những người làm hết sức nóng ruột:
“Tiểu thiếu gia, sao cậu lại nằm ngủ ở trong vườn vậy? Dễ bị cảm lạnh lắm đấy!”
Ân Tử Dạ nhổm người ngồi dậy.

Kỳ thực cậu không lạnh, bởi vì trên cơ thể cậu hãy còn một hơi ấm thân quen.
Áo quần của cậu lúc này đã ướt đẫm, trên da thịt chi chít những vết trầy xước do gai nhọn.
Một giọt máu đỏ au rỉ ra từ miệng vết thương.
Đó là minh chứng về việc cậu đã nhìn thấy mẹ mình.
… Và cũng là đoạn hồi ức Tử Dạ sẽ mãi chôn vùi vào sâu trong tâm trí.Chú thích:
[1] Phong cách Gothic: Lối trang điểm và phối đồ theo kiểu ma mị và dị biệt
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.