Tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi đang bị té ngã trên mặt đường thì có một chú cún con chạy lon ton về phía tôi. Nó ngửi ngửi cơ thể tôi, rồi thè lưỡi ra liếm cái trán đang bị thương, làm tôi hết sức ngứa ngáy.
Lúc tỉnh giấc, tôi vô cùng chóng mặt và nhức đầu. Vừa nhổm người ngồi dậy, tôi liền nghe thấy tiếng động của đồ vật bị xô ngã. Từ trong góc tường, một bóng đen xẹt qua chớp nhoáng rồi biến mất không tăm tích, trông có vẻ khá chật vật.
“Đừng đi!” Tôi hô to, định gắng sức bò dậy nhưng đầu cứ choáng váng quay cuồng.
Tôi day day trán. Chợt nhớ đến việc thay băng gạc, tôi bèn đưa tay lên sờ thử, thì mới thảng thốt nhận ra trán mình hiện tại đã nhẵn nhụi và vẹn nguyên… Tôi vội vã bật dậy chạy ngay vào phòng tắm để soi gương: Vết thương trên trán tôi ấy thế mà đã mất tiêu không chút dấu vết! Chẳng lẽ cơ thể tôi có ẩn giấu dị năng đặc biệt gì chăng? Thế vì sao năng lực tự hồi phục lại nhanh một cách thần thánh như vậy? Rốt cuộc thì tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Nhìn vào điện thoại, tôi giơ đốt ngón tay ra nhẩm tính, thực sự tôi đã ngủ hết 24 tiếng đồng hồ.
Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này? Chẳng lẽ con quỷ kia vẫn luôn có mặt ở đây?
Đầu óc quay mòng mòng, hai chân bủn rủn loạng choạng, tôi lê lết thân người đi kiểm tra căn nhà khắp một lượt: phòng nào phòng nấy đều là một cảnh tượng hỗn độn, đặc biệt là phòng bếp còn bị lật tung cả lên, đồ đạc thì bị vứt loạn xà ngầu. Tuy nhiên, điều không thể tượng tượng nổi chính là: trong nồi thế mà lại có cháo trắng! Hẳn là vừa mới được nấu tức thì, bởi vì bên trong vẫn còn nghi ngút khói. Có một chiếc khăn lông đã được sử dụng qua, vắt ngang trên vòi nước. Đừng nói rằng chiếc khăn này dùng để đắp trán giúp tôi hạ nhiệt độ nhé?! …Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân khiến tôi khó chịu trước đó, hẳn là do bị sốt nhỉ? Thế nên… con quỷ này, thực sự là đang chăm sóc cho tôi ư?”
“Quỷ… Ừm nhóc quỷ à, em ơi!” Nếu như nó đã gọi tôi là “chị”, thế thì tôi sẽ gọi nó bằng “em” vậy. Tôi dáo dác tìm kiếm xung quanh.
“Nhất định là em vẫn còn ở đây phải không? Em đang ở nơi nào thế? Có ở dưới giường không? Có ở trong tủ quần áo không? Có ở trên trần nhà không?”
“Đừng trốn nữa được không? Chị muốn gặp em mà… Ừ thì là muốn cám ơn em đó!”
“Chị sẽ không sợ em đâu. Tối qua là do chị chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên mới ngất xỉu thôi. Cám ơn em đã chăm sóc chị!”
“Thế chị có thể báo đáp em như thế nào đây? Em sống ở đâu vậy?”
Song, không có cái quỷ gì trả lời lại tôi…
Cơ thể tôi mệt rã rời, cảm giác váng đầu hoa mắt như thể phía trước có muôn ngàn ông sao sáng, còn bụng dạ thì sôi sục kêu gào.
Thoạt nhìn, cháo trắng mà nhóc quỷ nấu cho tôi trông vô cùng sạch sẽ và ngon miệng. Tôi múc cho mình một chén, rồi múc cho nó một chén. Bát cháo lượn lờ một tầng khói mỏng, tản mát hương thơm nhàn nhạt trong không trung. Tôi ăn vào một ngụm, vị gạo dần lan tỏa trong khoang miệng khô khốc rồi từ từ trôi xuống thực quản, ấm áp vô vàn… Độ ấm đó tựa như một loại phép thuật đã thất truyền từ lâu, nó bắt đầu từ lưỡi rồi lan đến lục phủ ngũ tạng. Món cháo ấy rõ ràng không có bất kỳ hương vị gì, nhưng vô duyên vô cớ, tôi lại cảm thấy nó cực kỳ cực kỳ ngon miệng, ngon đến nỗi khiến đôi mắt tôi cay xè, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt cứ thế ồ ạt tuôn rơi.
Tôi vừa ăn vừa khóc nên chẳng mấy chốc nước mắt nước mũi đều đã giàn giụa khắp gương mặt, đầu tóc thì rối bù như ổ quạ, trông hết sức thảm hại và khó coi. Thế nhưng, chỉ cần tôi vẫn đinh ninh rằng bên cạnh mình ít nhất cũng còn một cậu nhóc quỷ, thì trong lòng tôi không còn thấy quá buồn tủi nữa. Tôi dùng mu bàn tay quệt nước mắt, lại không nhịn được mà cười rộ lên. Tôi nói với nhóc quỷ đang lẩn trốn đâu đó trong căn phòng:
“Nhóc quỷ à, thật ra thì… Từ khi học cấp hai, mỗi lần chị sốt đều là tự mình chống đỡ và vượt qua, chưa từng có một ai chăm sóc chị như em cả. Lần cuối cùng được ăn cháo trắng như thế này là lần chị học lớp năm, được bà ngoại nấu cho ăn… Sau đó, bố mẹ chị ly hôn, cắt đứt quan hệ với ông bà ngoại. Về sau, mỗi lần gặp chị, bà chẳng bao giờ chịu nở nụ cười.”
“Dù em không nói chuyện, chị vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của em, chị biết là em vẫn luôn dõi theo chị… Cơ mà xấu hổ ghê, hết thảy bộ dạng ngốc nghếch đều bị em nhìn thấy hết rồi… Ban đầu vốn là định thi vào biên chế, kết quả là không làm bài được. Đâm đầu đi làm thêm cũng chẳng kiếm ra tiền. Chị đã lớn từng tuổi này mà đến bản lĩnh tự nuôi sống chính mình cũng không có… Cũng chẳng biết phải làm thế nào mới tốt hơn được đây…”
“À, còn về việc kia, chị vẫn sẽ tiếp tục thắp hương và cúng đồ ăn ngon cho em… Nên là… em có thể cho chị nhìn một chút thôi được không? Hoặc là gợi ý cho chị biết em đang ở đâu, em tên là gì…?”
Thình lình, đèn trong phòng nhấp nháy liên tục vài cái, một luồng khí lạnh càn quét ngang căn phòng, tôi bất giác cảm nhận được sự phẫn nộ của nhóc quỷ, bèn vội vàng nói:
“À xin lỗi, chị đòi hỏi nhiều thứ quá nhỉ…? Thôi thì, chị chỉ có một yêu cầu nhỏ xíu, đó là em có thể thi thoảng nghe chị nói chuyện… được không?”