Cán Hoa Khúc

Chương 7



Không đến mùa đông, Ô Vũ lại đi rồi. “Ta lưu lại hai người âm thầm bảo hộ.” Ô Vũ nói, “Đừng nuôi bọn họ quá tốt, cho chút cơm thừa canh cặn là được rồi.” “… Trên đường cẩn thận.” Gương mặt hắn bình tĩnh thấm ra một chút ý cười, “Mùa xuân trở về, mang cho cô một cái răng rắn. Đúng rồi, cô có muốn đồ trang sức gì không?” “Huynh mua cho tôi sao? Tôi lại không dùng tới.” Bạch Dực gãi gãi đầu. “Không có chút nào giống nữ nhân.” Hắn khoát tay áo, tự mình đi rồi. Nhiệm vụ lần này cũng không khó, chỉ là phiền toái có lệ chướng, lại phải truy tìm trong rừng cây rậm rạp. Khó khăn lắm mới giải quyết được, hắn lại chỉ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, liền vội vàng chạy về sơn thôn. Mấy tháng đều ăn thịt dê cùng lương khô, hắn thật sự chịu không nổi. Đi vào trúc lâu, nhìn thấy Bạch Dực mặc bộ quần áo nhỏ, bả vai cùng cánh tay đều lộ ra, ống quần rộng, nằm trên sàn trúc ngủ trưa. Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, ánh mặt trời xuyên qua màn trúc, nàng nghiêng người mà nằm, một mái tóc thật dài xõa xuống, gối lên một cái gối làm bằng lá trà, hô hấp tinh tế. Bên người để một đống giấy lớn, nghiêng mực để trên án, nét mực chưa khô. Ô Vũ nhặt lên xem, nhẹ nhàng lắc đầu. Chữ của nàng thật sự là… Khó coi được ngay. May mắn còn đoan chính, nhìn cũng có thể biết được. Mặt trên vẽ một gốc cây, liếc mắt một cái là biết là đậu phụ, có chú thích đầy đủ. Còn viết cách gieo trồng, chế biến đồ ăn, khiến hắn xem mà nở nụ cười. Đây là cái gì? Sách dạy nấu ăn không giống sách dạy nấu ăn, nông thư không giống nông thư. Lại nhìn đến một vài chữ, hắn tò mò tìm trong chốc lát, phát hiện ngoài đậu phụ còn rất nhiều loại cây khác. Hắn nhíu mày, đó là một phương pháp tốt. Rất nhiều độc dược đều thất truyền, là vì không nhìn thấy hình dạng dược thảo. Nếu có thể vẽ lại hình dạng của chúng thì sao? Yên lặng thu thập những trang giấy khắp phòng, vừa đối chiếu xem, trong lòng dần dần kinh ngạc. Chính đang trầm tư, Bạch Dực xoay người, trừng mắt nhìn, “Di? Huynh trở về bao lâu rồi ?” “Vừa xong.” Ô Vũ thản nhiên, giơ giơ giấy trong tay lên, “Đây là cái gì?” “Bài tập nghỉ hè.” Bạch Dực ngồi xuống, duỗi thắt lưng, “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” “Nghỉ hè? Bài tập?” Ô Vũ sửng sốt một chút. Bạch Dực gãi gãi đầu, “Bài tập nông nghiệp…Phiên bang thổ ngữ, không quan trọng.” Nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh, nhìn Ô Vũ cười đến sáng lạn, “Trở về vừa vặn! Vừa vặn có thứ tốt… Các tiểu tinh linh nhà huynh cũng theo trở lại chứ?” Ô Vũ mị mắt, nhãn thần chợt lóe, “Không cần chuẩn bị cho bọn họ.” “Tuy là thứ tốt, nhưng không thể ăn nhiều đâu.” Nàng đứng dậy, “Canh đậu xanh, chỉ đủ phần của huynh. Hay là huynh muốn uống trà trước? Lúc trước trong thôn thu trà, tôi có qua giúp. Nhưng kĩ thuật sao trà không được tốt lắm, sao có chút quá…” “Tự cô sao?” Ô Vũ có chút ngoài ý muốn. “Học thêm chút bản sự cũng không có gì là không tốt. Huống chi trà cũng có thể cho vào đồ ăn.” Nàng dẫn Ô Vũ vào phòng bếp, trước thuần thục pha trà, canh đậu xanh phi thường thần kỳ chủ động xuất hiện trên bàn nhỏ trong phòng bếp, làm cho nàng lại cảm thán tiểu tinh linh lanh lợi cùng thần thông quảng đại. Ô Vũ không chạm vào canh đậu xanh, đang cầm bát chén trà nhấp một ngụm. Quả nhiên thủ nghệ của nàng còn chưa đúng chỗ, nhưng trà mới, nước ngọt, uống vào rất thoải mái. Thoáng nhìn nàng thật cẩn thận cắt thứ quả trắng như tuyết làm nguyên liệu nấu ăn, hắn có chút kinh ngạc, “Này không phải quả cau sao?” “Đúng vậy nha, lõi của quả cau, còn gọi là bán nhật duẩn.” Bạch Dực cắt xong, lại bắt đầu chặt sườn, “Mấy hôm trước mưa to gió lớn, tôi còn tưởng rằng là bão ấy. Có vài cây cau bị thổi đổ… Tôi thấy Vương đại nương kêu khóc đáng thương, liền bỏ tiền mua mấy cây kia…” “Cây cau gãy, mua làm gì?” Hắn có chút không hờn giận. Nơi đây không dễ trồng cau, nhưng hôn tục gả lễ đều cần dùng tới cau. Sơn thôn có mấy cây cau, đều được quý trọng như tài sản riêng vậy, có cau mới có thể làm sính lễ thành thân. Nha đầu ngốc này nhất định tiêu tiền loạn. Tiêu loạn cũng không có gì, chỉ là sơn thôn khép kín này cũng sẽ không có ai ghi nhớ lòng tốt của nàng. “Quả cau ăn tốt a, thân cau còn có mộc nhĩ, tác dụng rất tốt.” Nàng vội vàng nói, “Này thực hãn hữu a, bình thường làm sao có được mà ăn. Không thể vì muốn ăn mà làm gì ảnh hưởng tới tài sản nhà người ta được… Cho nên không thể có được thứ tốt này.” Hắn còn muốn nhắc vài câu, thấy nàng mãn nhãn cầu khẩn, cũng liền thôi.”…Cô vẫn là để cho ta nuôi đi. Thiếu tâm nhãn lợi hại…” Bạch Dực thiếu chút nữa nghĩ sai lệch, ngây ra một chút. Để cho Ô Vũ nuôi, kỳ thật không thích hợp lắm. Nàng cảm thấy chính mình có thể sống độc lập, nhưng cũng không biết phải nói thế nào để cự tuyệt Ô Vũ ‘nuôi’. Trước kia cha mẹ bạn trai nuông chiều, không dưỡng nàng mắc bệnh công chúa, lại dưỡng ra cái tính dịu ngoan sợ làm tổn thương người khác. Lúc trước nếu nàng lộ ra ý cự tuyệt, gương mặt Ô Vũ lại như đóng băng, phi thường mất hứng. Quay đầu nhìn Ô Vũ đang uống canh đậu xanh, vẻ mặt thỏa mãn, nàng lại không nghĩ tới việc phá hư tâm tình đang tốt của hắn. Canh cau ninh sườn, làm cho Ô Vũ phi thường kinh diễm. Qua cay đắng lại tới ngọt thơm, một ngụm mỹ vị khôn kể, hắn rốt cục hiểu được vì sao Bạch Dực lại đánh giá cao như vậy. “Vì sao chỉ có một bát nhỏ như vậy?” Hắn bắt đầu đau lòng. “Cau tính lạnh, không thể uống nhiều. Lại không để được lâu… Uống ngay mới tốt nhất, bằng không đã nấu cho mọi người trong thôn cùng uống…Huynh cũng ăn sườn a, sườn ninh với quả cau ăn siêu ngon, huynh thử xem xem.” Bạch Dực gặp được trù nghệ liền phi thường nhiệt tình có tự tin. Uống xong canh, Bạch Dực đặc biệt vì Ô Vũ làm rau trộn đậu hủ cùng cây hương thung trộn trứng ốp lếp, đó là đồ ăn riêng của hắn, tiểu tinh linh không có phần. Bữa tiệc này khiến hắn mặt mày hớn hở, mấy tháng mệt nhọc trở thành hư không. Ăn cơm xong, hắn tâm tình tốt lên, đem ra ‘thổ sản’ mà hắn mang về: một cái răng trắng dài bằng cánh tay. “Không lẽ là ngà voi a?” Bạch Dực sợ hãi than, chạm vào lại cảm thấy lạnh như băng. “Răng rắn.” Ô Vũ sửa đúng nàng, “Đây là răng nhỏ, không có tác dụng gì, mang về cho cô chơi.” Răng nhỏ? Răng lớn thì thế nào? ! “…Rắn?” Bạch Dực làm thủ thế uốn lượn. Ô Vũ gật gật đầu, “Con rắn khoảng bốn trượng.” Bốn trượng là dài hơn… ? Một trượng ước chừng là hai trăm năm mươi cm, bốn trượng là…Mười mét… đi? Ha ha ha, trượng của bọn họ bên này hẳn là không dài như nàng nghĩ đi… “Ước chừng gấp sáu lần cô đi?” Ô Vũ nhìn chiều cao của nàng, “Đuổi giết mấy tháng mới được.” Răng rắn đang cầm trong tay, dường như không lạnh như băng, ngược lại có chút nóng lên. … Yêu quái a! ! “Các huynh…các huynh không phải sát thủ sao?” Bạch Dực có chút suy yếu hỏi, “Sao lại quản cả giết yêu…Tôi là nói giết rắn…” Hay phải nói là con rắn rất lớn rất rất lớn? ! “Nói yêu quái cũng đúng vậy.” Ô Vũ thực bình thường nói, “Sát thủ cũng không phải chỉ để ý giết người. Giết loại động vật hoang dị gần như yêu quái này, cũng là nghề của chúng ta. Đáng tiếc con này còn quá nhỏ, không có nội đan.” … Nàng còn tưởng rằng mình xuyên qua đến một thời cổ đại bình thường, nào biết còn có những loại động vật hoang dị cùng cả yêu quái. “Có giết thần tiên không?” Nàng càng suy yếu hỏi. “Nghe nói thời đại Chiến Quốc trong tộc từng nhận nhiệm vụ giết một thần tiên.” Ô Vũ lắc đầu, “Không thành công, rất khó giết. Yêu quái dễ dàng hơn một chút, bất quá cũng không thể muốn là được, mấy trăm năm mới chịu ủy thác một lần. Động vật hoang dị thì nhiều…” Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cái răng rắn, “Này coi như còn nhỏ, một mình ta cũng có thể giải quyết.” Bạch Dực có hơi choáng đầu, thật cẩn thận bỏ cái răng rắn xuống. “Ta lấy thứ này cho cô.” Ô Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Côn trùng và rắn tầm thường sẽ không dám tới gần. Đáng tiếc còn lại đều phải trả lại… Bằng không cắt một miếng thịt rắn lại, ăn vào tuy rằng không thể nói bách độc bất xâm, nhưng cũng không cần để thạch tín vào mắt.” Bạch Dực càng suy yếu cười gượng hai tiếng, cảm thấy đầu có điểm choáng váng. Ô Vũ không lấy thịt rắn, nhưng lại lấy được một lọ mỡ rắn ngàn vàng khó đổi. Cầm lấy tay Bạch Dực, hắn cẩn thận xoa lên những bọt nước to nhỏ cùng những vết thương trên khắp bàn tay, có điểm đau lòng. Này nhất định là bàn tay đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy. Cân xứng, thon dài mềm mại, mu bàn tay còn có một lúm nhỏ, cổ tay tròn nhỏ, trắng tựa ngọc tuyết. Không bị chai, cũng không lưu sẹo. Một đôi tay của thiên kim tiểu thư chân chính. Đáng tiếc cho một đôi tay như vậy, hơi làm một chút liền phồng rộp, đầy vết thương. Nếu là hắn quản, đừng nói để cho nàng cầm cuốc, ngay cả cầm kim châm cũng bỏ không được đụng tới. Không có biện pháp, hắn không quản được. “Sau khi làm việc thì bôi một chút lên.” Hắn thản nhiên nói. Bạch Dực trố mắt nhìn miệng vết thương trên tay khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy được, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.”… Quá lãng phí đi? Cái này phải bao nhiêu bạc a…” “Bảo cô dùng thì dùng đi!” Ô Vũ phát giận, “Ta là không cho cô tiền hay là không cho cô người? Vì sao còn phải tự mình cầm cuốc? Tay con gái biến thành như vậy, có thể xem sao?” Bạch Dực mếu máo, “Cũng không có người nhìn… Dù sao tôi cũng không lấy chồng. Tôi cũng chỉ ở vườn rau chơi đùa… Nếu không thì còn gì là cuộc sống của tôi? Ngay cả quần áo cần giặt, các đại nương đại thẩm cũng cướp đi giặt sạch…” “Là không gả được chứ gì?” Ô Vũ ném hộp mỡ rắn cho nàng, “Cầm lấy chăm sóc tay cho tốt! Nếu sợ không có người nhìn, ta đây sẽ cố mà chờ xem.” Ô Vũ, đây là ý gì? Nàng không dám cân nhắc, ôm hộp mỡ rắn bỏ trốn mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.