Nghe Nhiễm Hậu nói câu này là biết gã không muốn hoàn toàn trở mặt với đội mạo hiểm Liệt Diễm.
Đội mạo hiểm Liệt Diễm đúng là số người thua xa băng cướp mà Nhiễm Hậu thống lĩnh, nhưng các thành viên Liệt Diễm ai nấy kinh nghiệm dày dạn trải qua trăm trận. Nếu hai bên đánh nhau, Nhiễm Hậu cảm thấy dù có thể tiêu diệt đội mạo hiểm Liệt Diễm nhưng băng cướp của gã cũng bị tổn thất nặng nề.
Nên không đến lúc bất đắc dĩ Nhiễm Hậu không muốn khai chiến, chỉ cần Cao Triển giao ra võ giả áo xanh tên Cảnh Ngôn tương đương đội mạo hiểm Liệt Diễm cúi đầu với gã. Ở mảnh đất Hắc Nha trại này không ai nói Nhiễm Hậu không nghĩa khí, nhát gan sợ rắc rối.
Cao Triển mỉm cười nhìn thẳng Nhiễm Hậu:
- Ha ha, Nhiễm Hậu thủ lĩnh thật là làm khó người ta. Ai đều biết Cảnh Ngôn thiếu gia hiện là cố chủ của đội mạo hiểm Liệt Diễm, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ an toàn cho Cảnh Ngôn thiếu gia. Giờ Nhiễm Hậu thủ lĩnh bắt ta giao ra cố chủ, sau này đội mạo hiểm Liệt Diễm chúng ta còn có danh dự sao?
Cao Triển nói bình tĩnh nhưng ngôn ngữ lộ rõ miễn bàn cãi.
Cao Triển biết nếu hai bên đánh nhau sẽ là đả kích trí mạng cho đội mạo hiểm Liệt Diễm, dù các thành viên sau lưng gã sẽ có một số sống sót nhưng nhiều người chôn xác tại đây. Bản thân Cao Triển xác suất sống không lớn. Nhiễm Hậu là Nửa Bước Tiên Thiên, Cao Triển không có nắm chắc sẽ sống.
Nhưng đừng nói đa số người Liệt Diễm chết, dù nguyên nhóm chết chết cũng kiên quyết không giao Cảnh Ngôn ra. Liệt Diễm còn một người sống thì Cảnh Ngôn phải sống, đây là kiêu ngạo của Liệt Diễm! Đó không phải bảo thủ mà là vinh diệu.
Cao Triển nói:
- Nhiễm Hậu thủ lĩnh, muội muội của ta Cao Phượng và huynh đệ của thủ lĩnh Hoa Báo đúng là xảy ra chút mâu thuẫn khiến người khó chịu. Vậy đi, ta kêu Cao Phượng xin lỗi huynh đệ Hoa Báo một tiếng, mong Nhiễm Hậu thủ lĩnh nể mặt đội mạo hiểm Liệt Diễm chúng ta bỏ qua chuyện này.
Cao Phượng giậm chân:
- Đại ca...
Kêu nàng xin lỗi Hoa Báo chẳng khác nào giết nàng!
Cao Triển cực kỳ nghiêm túc trừng Cao Phượng:
- Nghe lời!
Cao Triển thật lòng không muốn muội muội của mình xin lỗi du côn Hoa Báo khiến người ghét. Nhưng việc này liên quan đến sống còn của đội mạo hiểm Liệt Diễm, nếu Cao Phượng xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì dù nàng không muốn cũng phải cúi đầu nhận sai với đối phương.
Cao Phượng cũng hiểu điều đó nên nàng im lặng, nhìn chằm chằm Hoa Báo đứng sau lưng Nhiễm Hậu, ánh mắt muốn giết gã một trăm lần.
- Ha ha ha! Cao Triển đội trưởng muốn ta nể mặt nhưng ai nể Nhiễm Hậu ta? Ta đã cố gắng muốn thỏa hiệp nhưng Cao Triển đội trưởng không lĩnh tình. Ta nói thẳng vậy, hôm nay Cao Triển đội trưởng không giao tiểu tử áo xanh ra thì nguyên đội sẽ chết tại đây! Chôn chung với tiểu tử này!
Cao Triển hơi nghiêng người nhỏ giọng dặn Cao Phượng, Phương Đức:
- Chuẩn bị chiến đấu! Cao Phượng, Phương Đức, lát nữa đánh nhau hai người hãy hộ tống Cảnh Ngôn thiếu gia rời khỏi Đoạn Hồn Nhai trước.
Cao Triển biết trận chiến này đã không thể tránh.
Cảnh Ngôn cười khẩy nói:
- Cao Triển đội trưởng, bọn họ đã muốn ta thì cứ giao ta ra đi. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không trách các ngươi.
Cao Triển chưa nói gì Cao Phượng đã giành trước trừng Cảnh Ngôn:
- Ngươi không nói tiếng nào sẽ chết sao?
Mặt Phương Đức nghiêm nghị nói nhỏ:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, chút nữa đánh nhau nhớ chạy ra sau với tốc độ nhanh nhất, ta và Cao Phượng muội muội sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Cảnh Ngôn thiếu gia.
Phương Đức không thích Cảnh Ngôn nhưng vào phút then chốt gã sẽ bất chấp mạng sống bảo vệ an toàn của Cảnh Ngôn.
Đám người Liệt Diễm đều xem bảo vệ Cảnh Ngôn là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Lòng Cảnh Ngôn dâng lên cảm động, hắn không ngờ người đội mạo hiểm Liệt Diễm chính trực như thế. Nếu là đội mạo hiểm bình thường bị đám người Nhiễm Hậu bức ép kiểu đó đã sớm thỏa hiệp. Phải lựa chọn giữa Cảnh Ngôn và nguyên đội mạo hiểm, ai ngốc dâng lên mạng sống đội mạo hiểm của mình?
Cảnh Ngôn không nói gì thêm nhưng đã cất bước tiến lên trước.
Phía sau lưng đội mạo hiểm Liệt Diễm và băng cướp Nhiễm Hậu đang giằng co đã tụ tập nhiều võ giả mạo hiểm. Trong đám người có một số người thấy Cảnh Ngôn và Hoa Báo xung đột trong Hắc Nha tửu quán.
Một số người xì xầm, đa số chĩa đầu mâu vào Cảnh Ngôn:
- Sắp đánh nhau!
- Ài, Cao Triển đội trưởng thật có khí khái, vì tiểu tử áo xanh muốn chém giết với Nhiễm Hậu.
- Ta cảm thấy đội mạo hiểm Liệt Diễm làm vậy hơi không đáng giá. Nhiễm Hậu muốn tiểu tử đó thì cứ giao ra đi, giờ nguyên Liệt Diễm đều bị dính vào.
- Hừ! Ta nhìn tiểu tử đó là thấy gai mắt rồi. Nếu lúc trước hắn cúi đầu không đến mức hại nhóm Cao Triển đội trưởng khó xử. Tiểu tử đó muốn tìm chết cứ để hắn chết cho đáng đời!
- Đúng vậy!
Đám mạo hiểm giả này biết đường Võ Đạo khó khăn, ở nơi như Nguyệt Hoa Sâm Lâm dù ngươi cực kỳ không muốn thì có đôi khi phải cúi đầu.
Cúi đầu sẽ sống!
Không cúi đầu thì chết!
Sống mới có hy vọng, đã chết rồi còn lại chút tôn nghiêm có ai sẽ nhớ?
Nhóm Cao Triển, Cao Phượng không ngờ Cảnh Ngôn lướt qua giữa bọn họ đi ra ngoài. Khi họ tỉnh táo lại Cảnh Ngôn đã bước ra khỏi phạm vi bảo vệ của họ.
Cả nhóm sốt ruột hét hướng Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia muốn làm gì?
- Cảnh Ngôn thiếu gia đừng nhúc nhích, mau dừng lại!
Cảnh Ngôn bị điên sao?
Cao Triển vận chuyển nguyên khí trong kinh mạch Võ Đạo định lao ra ngoài.
Hoa Báo thấy Cảnh Ngôn đến gần thì mắt sáng rực nói với Nhiễm Hậu:
- Ha ha, tiểu tử này đầu óc bị hỏng thật rồi, tự đi ra tìm chết. Đại ca hãy cho ta tự tay giết thằng khốn này đi!
Nhiễm Hậu cau mày nhìn Cảnh Ngôn, gã cảm thấy vụ việc hơi kỳ kỳ. Ban đầu Nhiễm Hậu không đặt nhiều chú ý vào Cảnh Ngôn nên không có cảm giác gì, bây giờ hắn đi ra gã mới phát hiện không thể nhìn thấu võ giả trẻ tuổi này. Trên người đối phương có lực lượng dày nặng nào đó.