Triệu Đương Nguyên cười nhìn Cảnh Ngôn, nụ cười cất giấu âm trầm và tàn nhẫn:
- Ha ha, hơi có đảm đương.
Triệu Đương Nguyên đảo tròng mắt nói:
- Nhưng chỉ đấu sống chết thì hơi chán, Chân nghiêm của Triệu gia ta đối chiến với Cảnh Ngôn Cảnh gia một trận, hay là hai gia tộc bỏ thêm chút gì vào trợ hứng?
Câu sau Triệu Đương Nguyên nói với tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã.
Cảnh Thành Dã hít sâu, hỏi:
- Thêm chút gì?
Triệu Đương Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Đúng vậy! Lấy chợ khu tây của Cảnh gia ngươi làm tiền cược cho Cảnh Ngôn và Triệu Chân Nghiêm đối chiến, thấy sao? Cảnh tộc trưởng đã tin tưởng thực lực của Cảnh Ngôn như vậy chắc sẽ không ngại tay đi?
Đông Lâm thành có bốn chợ lớn gồm chợ khu đông, khu tây, khu nam, khu bắc.
Cảnh gia khống chế chợ khu tây, Triệu Đương Nguyên muốn Cảnh gia lấy chợ khu tây làm tiền cược là có tính toán riêng. Cảnh Ngôn thiên tài Cảnh gia bị giết, nếu mất thêm chợ khu tây thì Cảnh gia sẽ nhanh chóng suy sụp. Trừ phi Cảnh gia ra thêm nhân vật như Cảnh Thiên, nhưng đó là điều không thể.
Bốn chợ Đông Lâm thành đều nằm trong tay gia tộc hạng nhất. Võ giả Đông Lâm thành nào đều biết mức độ quan trọng của chợ đối với một gia tộc.
Ví dụ Cảnh gia quản lý chợ khu tây, mỗi năm thu lợi có khoảng một phần ba đến từ chợ. Nếu mất chợ khu tây thì trong vài năm Cảnh gia sẽ rớt xuống gia tộc hạng hai.
Triệu Đương Nguyên rất độc ác, gã muốn giải quyết tận gốc, muốn làm Cảnh gia hoàn toàn tiêu đời.
Cảnh Thành Dã im lặng, chợ quá quan trọng với Cảnh gia, nếu mất nó thì sau này Cảnh gia khó sống.
Triệu Đương Nguyên tiếp tục kích tướng:
- Cảnh tộc trưởng chắc không phải hèn sợ đi? Tiểu tử Cảnh Ngôn có lá gan so đấu với Chân Nghiêm, vậy mà Cảnh tộc trưởng không có lá gan đánh cuộc một phen?
Cảnh Thành Dã nhìn Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn nhẹ gật đầu với Cảnh Thành Dã, nếu không chú ý sẽ không thấy động tác nhỏ đó.
Lòng Cảnh Thành Dã máy động.
Không lẽ Cảnh Ngôn có tự tin, ít nhất bảo đảm mình không thua?
Cảnh Thành Dã liên tưởng đến Cảnh Ngôn có thể giết Tác Văn võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, lúc hắn ở Võ Đạo cửu trọng thiên đã đánh bại Cảnh Thiên Long tu vi Tiên Thiên sơ kỳ.
Lòng Cảnh Thành Dã nóng cháy.
Hình như trận cá cược này không phải hoàn toàn không có hy vọng thắng. Cảnh Thành Dã suy tư giây lát, bỗng nhận ra Cảnh Ngôn không phải loại người hành động theo tình cảm, tính cách của hắn bình tĩnh trầm ổn, không có sự nóng nảy bộp chộp của thanh niên mười mấy tuổi. Vậy tại sao Cảnh Ngôn chọn đấu sống chết với Triệu Chân Nghiêm vào lúc này?
Tộc trưởng Thái gia Thái Vân Kiến lên tiếng thúc giục, nhếch mép khinh thường nói:
- Cảnh tộc trưởng dứt khoát nói một câu đi, cứ im lặng là sao?
Cảnh Thành Dã lườm Thái Vân Kiến:
- Gấp gì?
Cảnh Thành Dã nheo mắt nói:
- Triệu tộc trưởng, Cảnh gia ta lấy chợ khu tây làm tiền cược, vậy tiền cược của Triệu gia là gì? Muốn cược bằng chợ khu đông sao?
Triệu gia quản lý chợ khu đông, phồn hoa nhất trong bốn chợ Đông Lâm thành.
Thấy Cảnh Thành Dã đồng ý đặt cược, Triệu Đương Nguyên hơi bất ngờ:
- A?
Triệu Đương Nguyên vốn tưởng Cảnh Thành Dã không dám lấy chợ làm tiền cược, gã nêu tiền cược chẳng qua muốn làm Cảnh gia mất mặt. Không ngờ Cảnh Thành Dã thật sự dám được ăn cả ngã về không. Nếu Cảnh gia không đồng ý cược bằng chợ thì đổi thành mạch khoáng linh thạch cỡ lớn cũng được.
Lấy chợ khu đông, chợ khu tây ra cược thì không thích hợp, giá trị của chợ khu đông cao hơn chợ khu tây mảng lớn.
Triệu Đương Nguyên trầm ngâm nói:
- Chợ khu đông không được, nhưng Triệu gia ta có thể lấy chợ khu nam cược với Cảnh gia ngươi.
Cảnh Thành Dã cười khẩy nói:
- Triệu tộc trưởng thật biết nói đùa. Triệu gia có một nửa quyền khống chế chợ khu nam, không lẽ Triệu tộc trưởng định lấy nửa chợ khu nam cược với nguyên chợ khu tây của Cảnh gia?
- Đương nhiên không phải một nửa mà là trọn vẹn chợ khu nam. Mặc dù Triệu gia chỉ khống chế một nửa chợ khu nam, ta nghĩ Thái tộc trưởng sẽ không để ý lấy nửa chợ khu nam của Thái gia ra cược với Cảnh gia.
Thái Vân Kiến nghe vậy sửng sốt.
Khi không dính dáng đến Thái gia? Thái Vân Kiến trước khi nghe Triệu Đương Nguyên nhắc tới thì không hề nghĩ sẽ cá cược với Cảnh gia. Thái Vân Kiến ngẩn ngơ.
Thái gia chỉ có nửa chợ khu nam, nếu bị thua thì Thái gia biết làm sao?
Thái Vân Kiến ngơ ngác nhìn Triệu Đương Nguyên.
Ánh mắt Triệu Đương Nguyên sắc bén hỏi:
- Không lẽ Thái tộc trưởng nghi ngờ Chân Nghiêm không chiến thắng?
Thái Vân Kiến vội lắc đầu phủ nhận:
- Đương nhiên không phải!
Triệu Đương Nguyên khẽ hừ:
- Hừ! Nếu vậy đừng do dự nữa, Triệu gia ta sẽ không kêu ngươi tham gia mà không được lợi gì. Chờ đối chiến xong sẽ giao chợ khu nam cho Thái gia. Triệu gia ta chỉ cần chợ khu đông và chợ khu tây.
Có một câu Triệu Đương Nguyên chưa nói là tuy chợ khu nam hoàn toàn thuộc về Thái gia, nhưng sản nghiệp của Triệu gia trong chợ vẫn là của Triệu gia.
Thái Vân Kiến mừng rỡ mắt sáng rực, gã lo nhất là mạo hiểm mà không được lợi gì, giờ có lợi đương nhiên phải tham gia vào ván cược này.
Tưởng tượng Thái gia sắp được quyền khống chế nguyên chợ khu nam làm Thái Vân Kiến siêu kích động.
Thái gia sắp hết khổ. Lôi Cảnh gia xuống đài thì Thái gia sẽ vào ba gia tộc lớn Đông Lâm thành. Lâm gia và Cảnh gia là minh hữu, Triệu gia đối địch với Lâm gia. Nếu Cảnh gia suy yếu thì Lâm gia có thể đối kháng lại Triệu gia và Thái gia không? Có lẽ Thái gia dần dần vượt qua Lâm gia thành gia tộc lớn thứ hai Đông Lâm thành.
Càng nghĩ Thái Vân Kiến càng hưng phấn.
Thái Vân Kiến hưng phấn nói với Triệu Đương Nguyên:
- Triệu tộc trưởng quyết định đi.
Triệu Đương Nguyên rất vừa lòng thái độ của Thái Vân Kiến, tiểu đệ thì phải nghe lời.
Triệu Đương Nguyên vui vẻ gật đầu nói:
- Rất tốt!
Triệu Đương Nguyên lại nhìn Cảnh Thành Dã:
- Cảnh tộc trưởng còn gì thắc mắc nữa không?
Cảnh Thành Dã lắc đầu nói:
- Không có!
Triệu Đương Nguyên nhếch mép cười nói:
- Quyết định vậy đi, đặt cược chợ khu nam và chợ khu tây. Chân Nghiêm thắng thì chợ khu tây của Cảnh gia ngươi sẽ thuộc về Triệu gia ta.
Triệu Đương Nguyên biết chợ khu tây đã hoàn toàn đổi chủ, Cảnh gia sẽ mất trợ lực lớn.
Hơn nữa ván cược này quang minh chính đại, thành chủ có mặt tại đây, Cảnh gia muốn đổi ý cũng không thể. Nếu Cảnh gia đổi ý Triệu gia có lý do sử dụng vũ lực, phủ thành chủ không thể xen vào.
Một thành phố có quy tắc của nó, nếu không có luật lệ thì cần phủ thành chủ làm gì?
Cảnh Thành Dã đáp:
- Nếu Cảnh Ngôn thắng thì chợ khu nam thuộc về Cảnh gia ta.
Triệu Đương Nguyên gật đầu cười nói với Triệu Chân Nghiêm:
- Không nói nhiều nữa, bắt đầu đi Chân Nghiêm. Làm nhanh gọn chút, lát nữa chúng ta còn đi thu chợ khu tây.
Trên quảng trường, Cảnh Ngôn và Triệu Chân Nghiêm bốn mắt nhìn nhau, hai người chiến ý cao vút, khí thế dâng trào.
Bùm!
Triệu Chân Nghiêm rùng mình, nguyên khí bàng bạc tuôn ra, uy năng mênh mông.
- Tiên Thiên hậu kỳ?
- Triệu Chân Nghiêm đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ?
- Uy năng mạnh quá, ta nhớ thời gian trước Triệu Chân Nghiêm còn là tu vi Tiên Thiên trung kỳ, không ngờ bây giờ thăng cấp Tiên Thiên hậu kỳ. Tốc độ tiến bộ thật nhanh, không uổng là ứng cử viên tộc trưởng Triệu gia đời tiếp theo.
Nhiều cường giả có mặt cảm ứng ra ngay tu vi cảnh giới của Triệu Chân Nghiêm, kinh thán thảo luận.
Thái Vân Kiến giật mình kêu lên:
- Triệu tộc trưởng, Chân Nghiêm có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ?
Thái Vân Kiến không biết Triệu Chân Nghiêm đã thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, lúc trước gã còn băn khoăn, cảm thấy Cảnh Ngôn tuy là Tiên Thiên sơ kỳ nhưng không dễ đối phó. Còn bây giờ Thái Vân Kiến vừa kinh ngạc vừa yên bụng.
Cảnh Ngôn hung hãn đến đâu chẳng lẽ có thể đánh bại võ giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ sao? Buồn cười.
Triệu Đương Nguyên kiêu ngạo gật đầu nói:
- Đúng vậy! Chân Nghiêm thật sự bước vào cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ.
Triệu Chân Nghiêm không chỉ là tử đệ Triệu gia còn là nhi tử của Triệu Đương Nguyên, nhi tử ưu tú thì làm phụ thân cũng nở mặt. Nhìn những ánh mắt kinh thán xung quanh, Triệu Đương Nguyên rất là sung sướng.
Thái Vân Kiến cười lớn nhìn Cảnh Ngôn:
- Ha ha ha! Cảnh Ngôn chết chắc rồi.
Cảnh Thành Dã hơi lo, gã cảm thấy Triệu Chân Nghiêm là Tiên Thiên trung kỳ, thực lực có lẽ mạnh hơn Tác Văn cùng là Tiên Thiên trung kỳ nhiều nhưng Cảnh Ngôn có cơ hội đánh bại. Giờ Triệu Chân Nghiêm đã là Tiên Thiên hậu kỳ, Cảnh Ngôn thật sự có cơ hội đó sao?
Nhưng đã định ra ván cược, không thể đổi ý.
Khiến Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh lo nhất là mạng sống của Cảnh Ngôn, hắn có thể sống sót trong tay Triệu Chân Nghiêm không?
Thương Long trào phúng nói:
- Cảnh Ngôn thật là không biết sống chết, một Tiên Thiên sơ kỳ mà muốn khiêu chiến cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, ngu, ngu không tả nổi.
Đối với Thương Long thì không thể tự tay lột da Cảnh Ngôn là điều tiếc nuối, nhưng nhìn hắn bị giết cũng hay, tốt hơn xem hắn sống.
Thành chủ Hoắc Xuân Dương cau mày liếc Thương Long:
- Câm miệng đi!
Thành chủ Hoắc Xuân Dương ngày càng ghét lão già này hơn.