Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 221: Phải Cho Bọn Họ Một lẽ Công Bằng



Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mấy người đến gây rối, càng nhiều người vây xem bọn họ biểu diễn càng mãnh liệt.

- Đúng vậy! Không cho chúng ta giải thích vừa lòng, một lẽ công bằng thì chúng ta đến hàng ngày!

- Hừ! Đừng tưởng rằng Huy Hoàng đan lâu giàu có, được Cảnh gia che chở thì chúng ta sợ các ngươi!

- Muốn lấy thế đè người phải xem võ giả Đông Lâm thành chúng ta có chịu không! Đông Lâm thành là nơi có vương pháp!

Đám võ giả này đắp nặn mình thành phe yếu thế.

Giọng Cảnh Thần Tinh lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi nói mình có chứng cứ thì lấy ra xem, nếu các ngươi chỉ nói miệng thì ta phải nghi ngờ ý đồ của các ngươi!

Một võ giả nhíu mày nói:

- Cảnh Thần Tinh tổng quản nói đúng, hôm qua ta mua nhiều dược tề trong Huy Hoàng đan lâu, đều có hiệu quả rất tốt, không có thuốc giả.

Một số võ giả thấy gai mắt lên tiếng bênh vực Huy Hoàng đan lâu:

- Ta mua dược tề hình như cũng không có vấn đề gì! Ta đã dùng một bình rồi, hiệu quả rất tốt.

- Mấy người kia, có phải cố ý kiếm chuyện không? Các ngươi nói Huy Hoàng đan lâu bán thuốc giả thì lấy ra chứng cứ chứng minh đi!

Võ giả mặt đen liếc xéo, dõng dạc nói:

- Chứng cứ? Chúng ta đương nhiên có chứng cứ! Huy Hoàng đan lâu đã đòi chứng cứ thì chúng ta lấy chứng cứ ra!

Võ giả mặt đen thật sự lấy ra một số dược tề. Mấy người đứng cạnh gã cũng lấy ra chút dược tề, trên bình dược tề đều có dấu hiệu của Huy Hoàng đan lâu.

Tuy Huy Hoàng đan lâu mới bán thuốc ba, bốn ngày nhưng mọi người đều biết dấu hiệu của Huy Hoàng đan lâu trên bình.

Võ giả mặt đen giơ bình dược tề trong tay lên, hét to:

- Có ai không tin chúng ta mua nhầm thuốc giả trong Huy Hoàng đan lâu thì cứ tự mình lại xem thật giả của số dược tề này!

Một tiếng hừ lạnh vang lên:

- Hừ! Ta không tin dược tề của Huy Hoàng đan lâu là giả!

Một võ giả trung niên đi ra đám đông, nhìn chằm chằm mấy người võ giả.

Võ giả trung niên chắp tay nói với người vây xem đánh giá xung quanh:

- Các vị có lẽ không biết ta, ta đến Đông Lâm thành không lâu nhưng về đạo dược tề ta tự nhận mình có năng lực phân biệt nhất định. Ta là một đan sư của Lam Khúc quận thành.

- Đan sư?

- Người này là đan sư?

- Trời ạ, có đan sư đến Đông Lâm thành chúng ta!

- Hình như đan sư này tính bênh vực Huy Hoàng đan lâu, không lẽ là người quen của Cảnh Ngôn?

Người xung quanh nghe lời võ giả trung niên nói lộ vẻ giật mình.

Đan sư khiến vô số người ngưỡng mộ, đan sư nào đều là tồn tại ghê gớm, đặc biệt trong thành phố nhỏ như Đông Lâm thành.

Võ giả mặt đen lộ ra sợ hãi nhưng vẫn giữ thái độ cứng rắn nói:

- Đan sư? Đan sư thì ghê gớm lắm sao? Dù ngươi là đan sư cũng không thể nói thuốc giả thành thật. Ngươi hãy xem dược tề của ta có vấn đề gì không?

Võ giả trung niên cười nói:

- Yên tâm, nếu dược tề là giả chắc chắn ta sẽ không nói nó là thật. Đan sư ta đây tuy không bằng những Đan Vương nhưng còn cần mặt mũi.

Võ giả trung niên cầm lấy bình dược tề của võ giả mặt đen, cẩn thận phân biệt sau đó cau mày.

Người này là Thương Ngọc!

Đám người võ giả mặt den được Triệu gia sắp đặt sẵn, họ đưa ra dược tề cái bình là của Huy Hoàng đan lâu, nhưng dược tề bên trong đã bị đánh tráo. Những thuốc giả là Thương Ngọc tự tay tạo ra, làm sao gã không biết dược tề bên trong đều là giả?

Thương Ngọc cũng diễn kịch, mục đích của gã và Triệu gia là muốn phá đổ Huy Hoàng đan lâu. Chỉ cần khiến người ta tin tưởng trong Huy Hoàng đan lâu bán thuốc giả, vậy ai muốn mua dược tề từ Huy Hoàng đan lâu phải suy nghĩ cho kỹ.

Võ giả mặt đen trợn to mắt hỏi Thương Ngọc:

- Vị đan sư đại nhân này thấy sao? Những dược tề là giả đúng không? Chúng ta không có oan uổng Huy Hoàng đan lâu đi? Địa vị của ngài tôn quý, không thể vì Huy Hoàng đan lâu bối cảnh lớn mà bênh họ!

Thương Ngọc khẽ thở dài, thất vọng lắc đầu nói:

- Thật không ngờ trong Huy Hoàng đan lâu bán thuốc giả, đúng vậy, dược tề này là thuốc giả! Để ta xem cái khác, ưm, đây cũng là giả, cái này giả luôn.

Vẻ mặt Thương Ngọc tiếc nuối nói:

- Huy Hoàng đan lâu làm cái kiểu gì? Tại sao họ bán thuốc giả? Thật là kỳ cục hết sức!

Cảnh Thần Tinh sắc mặt khó xem nói:

- Vị đan sư đại nhân này, dược tề của Huy Hoàng đan lâu chúng ta không thể nào có giả!

Mấy tên lưu manh vô lại vốn rất khó chơi, bây giờ lại xuất hiện một vị đan sư, ngay trước mắt công chúng nói những dược tề này là giả, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Huy Hoàng đan lâu.

Cảnh Thần Tinh rất bực bội, nhưng gã không dám đắc tội đan sư.

Thương Ngọc cười khẩy nói:

- A? Nói vậy Huy Hoàng đan lâu ngươi cảm thấy đan sư ta đây đang nói dối? Có phải các ngươi cảm thấy đan sư này là giả?

Thương Ngọc âm trầm nói:

- Các vị, nếu có người cho rằng đan sư này là giả có thể đi Lam Khúc quận thành thẩm tra. Ta nghĩ người gan to bằng trời cũng tuyệt đối không dám giả mạo đan sư bậy bạ. Mỗi vị đan sư đều đăng ký trong Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành. Ha ha, thật là tăng kiến thức, ta lần đầu tiên đến Đông Lâm thành đã bị nghi ngờ là giả mạo đan sư.

Cảnh Thần Tinh ngây người, gã không hề nói đan sư này là giả, nhưng cái người nói tự phân tích một đống làm như chính miệng Cảnh Thần Tinh nói như thế.

Những người vây xem cau mày.

Không lẽ Huy Hoàng đan lâu thật sự bán thuốc giả?

Đan sư đại nhân này nói rất có lý, ai lá gan to đến đâu cũng không dám tùy tiện giả mạo đan sư, nghĩa là vị này thật sự là đan sư.

Huy Hoàng đan lâu nghi ngờ thân phận đan sư? Đan sư là tồn tại cao cao tại thượng, tôn sùng biết bao, giờ bị nghi ngờ thì tức giận cũng đúng.

Phải công nhận đa số võ giả vô cùng sùng kính đan sư, lời đan sư nói ảnh hưởng rất lớn với võ giả bình thường.

Thương Ngọc khá thông minh, gã tạo ấn tượng đầu cho đám đông võ giả vây xem là Huy Hoàng đan lâu kiêu căng ngang ngược, khiến bọn họ nghi ngờ Huy Hoàng đan lâu phải chăng bán thuốc giả.

Đằng sau đám đông, trong một kiến trúc. Đám người Triệu Đương Nguyên cười tươi nhìn.

Cho tới bây giờ kế hoạch của họ rất thành công, đốt thêm chút lửa làm thối danh tiếng của Huy Hoàng đan lâu là hoàn mỹ kết thúc.

Võ giả mặt đen càng vênh váo hùng hổ chất vấn Cảnh Thần Tinh:

- Cảnh Thần Tinh, giờ ngươi còn lời nào để nói? Huy Hoàng đan lâu ngươi rốt cuộc có cho chúng ta một lẽ công bằng không?

Cảnh Thần Tinh không biết nên nói cái gì:

- Các ngươi không cách nào chứng minh dược tề mà các ngươi đưa ra là Huy Hoàng đan lâu chúng ta bán đi!

Võ giả mặt đen đung đưa bình dược tề trong tay:

- A? Ý ngươi nói những dược tề này không phải của Huy Hoàng đan lâu các ngươi? Vậy dấu hiệu trên cái bình cũng không phải của Huy Hoàng đan lâu? Mọi người nhìn xem, xem đi, Huy Hoàng đan lâu liền xoay người phủi bỏ hết. Rõ ràng là họ bán đi dược tề thế mà cắn chết không chịu nhận!

Võ giả mặt đen miệng lưỡi bén nhỏ, dẻo mồm:

- Da mặt Huy Hoàng đan lâu dày thật, không sao, chúng ta không sợ mặt dày. Hừ, các ngươi không thừa nhận thì chúng ta hàng ngày chặn tại đây tuyên truyền miễn phí cho các ngươi, để mọi người đều biết đan lâu các ngươi bán thuốc giả. Ta không tin sau này Huy Hoàng đan lâu còn có thể bán đi một bình dược tề nào!

Võ giả mặt đen luôn mồm kích động, cộng thêm đan sư ra mặt làm chứng, đa số người xem bắt đầu tin tưởng Huy Hoàng đan lâu bán thuốc giả.

- Hôm trước ta mua dược tề hàng ngàn linh thạch của Huy Hoàng đan lâu, không được, ta phải kiểm tra xem, không chừng bên trong có thuốc giả.

- Đúng rồi, ta cũng mua nhiều nữa. Chết tiệt, nếu bên trong có thuốc giả thì ta phải tới tìm Huy Hoàng đan lâu tính sổ!

Có võ giả tức giận lấy ra một ít dược tề đòi thối hàng:

- Cảnh Thần Tinh, chúng ta muốn thối hàng! Những dược tề này là ngày hôm qua ta mới mua từ Huy Hoàng đan lâu các ngươi, ta muốn thối hàng ngay bây giờ!

Có người đầu tiên liền có người thứ hai, ba.

Tình hình trở nên hỗn loạn, trong thời gian ngắn mười, hai mươi người đòi thối hàng.

***

Hoắc Xuân Dương cau mày nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Cảnh Ngôn, chuyện này là sao?

Bọn họ ra khỏi Ngọc Đông tửu lâu liền đi thẳng tới Huy Hoàng đan lâu, thấy đám người la hét Huy Hoàng đan lâu bán đồ giả, đòi thối hàng.

Hoắc Xuân Dương không tin đan lâu của Cảnh Ngôn bán thuốc giả, nhưng tại sao nhiều người đòi thối hàng.

Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn quét qua, lạnh lùng nói:

- Có người tát nước bẩn, thật tồi tệ, vì đả kích ta dùng hết thủ đoạn! Ta đi giải quyết!

Cảnh Ngôn tiến lên trước, vận chuyển nguyên khí, giọng ồm ồm lấn át tiếng ồn ào:

- Muốn thối hàng đều được, dược tề nào mua trong Huy Hoàng đan lâu ta đều có thể thối hàng, thối hàng vô điều kiện!

Khi các cặp mắt nhìn qua, Cảnh Ngôn nói tiếp:

- Nhưng trước khi thối hàng xin cho ta chút thời gian, ta muốn giải quyết vụ thuốc giả trước! Có người nói Huy Hoàng đan lâu ta bán thuốc giả, ta phải phụ trách, phải cho họ lẽ công bằng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.