Cảnh Ngôn đổ dược tề trị thương cấp thấp lên vết thương, võ giả mặt đen vùng vẫy nhưng bất lực trong tay hắn, không cách nào tránh thoát.
Vết thương khép lại với tốc độ mắt thường trông thấy.
Trên thế giới này hầu như tất cả dược tề trị thương có thể uống hoặc bôi, không phải vết thương trí mạng thì võ giả sẽ chọn dùng dược tề bôi ngoài da, hiệu quả mau hơn.
- Cái này...
- Hiệu quả khiếp vậy? Dù là dược tề trị thương trung cấp cũng khó có hiệu quả thế này.
- Dược tề của Huy Hoàng đan lâu đúng là thứ tốt, dược tề này chỉ bán với giá ba khối linh thạch một bình, rất có lợi.
- ...
Tận mắt trông thấy hiệu quả của dược tề mới khiến người rung động nhất. Mặc người nói ba hoa chích chèo cũng không bằng nhìn tận mắt.
Mấy ngày trước tuy nhiều người nói dược tề của Huy Hoàng đan lâu hiệu quả tốt, nhưng dù những người nổi tiếng tuyên truyền giùm thì đa số võ giả vẫn ôm lòng nghi ngờ. Giờ họ thấy tận mắt hiệu quả của dược tề, một chút nghi ngờ tự nhiên tan biến.
Chưa đầy mười giây vết thương của võ giả mặt đen hoàn toàn khép kín, máu ứa ra cũng khô cạn, dùng nước trong rửa sạch thì miệng vết thương chỉ còn vết hằn mờ.
Cảnh Ngôn cười nói với đám võ giả đứng xem:
- Các vị, đây chính là hiệu quả của dược tề trị thương cấp thấp Huy Hoàng đan lâu ta, mọi người đều thấy rồi! Giờ ai đã mua dược tề của Huy Hoàng đan lâu ta hoàn toàn có thể thối hàng. Chỉ cần trải qua xác nhận đúng là dược tề của Huy Hoàng đan lâu thì Huy Hoàng đan lâu ta thối hàng vô điều kiện!
Cuối cùng Cảnh Ngôn nhìn hướng Triệu Đương Nguyên:
- Còn về dược tề mà mấy người này lấy ra, bình đựng là bình của Huy Hoàng đan lâu ta, nhưng dược tề trong bình rõ ràng không phải dược tề của Huy Hoàng đan lâu. Có người muốn gây sự với Huy Hoàng đan lâu ta, muốn tát nước bẩn vào Huy Hoàng đan lâu! Hành vi này cực kỳ ti tiện khiến người khinh thường! Mọi người đều biết dược tề của Huy Hoàng đan lâu ta hiệu quả tốt, bán đắt khách nên có kẻ đỏ mắt, cảm thấy Huy Hoàng đan lâu xuất hiện ảnh hưởng việc buôn bán của họ, vì hâm mộ ghen tỵ nên thuê một ít du côn vô lại phá rối! Triệu tộc trưởng thấy có đúng không? Triệu tộc trưởng nói xem ai làm chuyện đê tiện như vậy?
Vẻ mặt Triệu Đương Nguyên lúng túng:
- Cái đó...
Ánh mắt Triệu Đương Nguyên bản năng nhìn hướng đan sư Thương Ngọc ở gần đó.
Lúc này Thương Ngọc đâu dám ló đầu ra, gã cảm giác ánh mắt của Triệu Đương Nguyên nhưng vờ như không thấy.
Cảnh Ngôn nhìn mặt Triệu Đương Nguyên nhăn nhó, hắn nhếch mép cười lạnh.
Cảnh Ngôn liếc mắt quét qua mấy người võ giả mặt đen:
- Mấy người kia, ta cho các ngươi một cơ hội, miễn các ngươi nói ra là kẻ nào xúi các ngươi đến quấy rối Huy Hoàng đan lâu thì ta sẽ tha cho. Nếu không... các ngươi đừng trách ta không khách khí!
Mấy người võ giả mặt đen hoàn toàn không còn khí diễm như vừa rồi, ánh mắt liếc hướng nhóm Triệu Đương Nguyên cầu cứu.
Cảnh Ngôn không phải người bình thường, sau lưng hắn không chỉ có Cảnh gia còn có hậu đài cứng thành chủ. Bọn họ tới gây rối Huy Hoàng đan lâu của Cảnh Ngôn, giờ bị bắt tại chỗ, hắn có giết họ cũng chẳng sao cả.
Nhìn thái độ của Cảnh Ngôn, nếu họ không cho hắn một lời giải thích là hắn sẽ xử lý họ thật.
Ngẫm lại mạng nhỏ của mình sắp không giữ được, mấy người võ giả mặt đen sao bình tĩnh nổi, cứng rắn được nữa? Bọn họ co rụt người run cầm cập nhìn Triệu Đương Nguyên, cảm thấy chỉ có Triệu Đương Nguyên mới cứu được họ. Nếu Triệu Đương Nguyên không ra tay, họ muốn sống đành phải khai ra bị Triệu gia sai khiến.
Mặt Cảnh Ngôn lạnh băng:
- Ta cho các ngươi ba giây, nếu các ngươi vẫn không nói lời nào thì sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa, khi đó có muốn nói cũng muộn rồi!
Khí lạnh bao phủ mấy người võ giả mặt đen, nguyên khí hơi vận chuyển.
Đám người võ giả mặt đen cảm nhận sát ý của Cảnh Ngôn, nếu bọn họ còn ngoan cố không nói sẽ chết ngay giữa đường.
Tất nhiên họ không muốn chết.
Võ giả mặt đen há mồm.
Triệu Đương Nguyên vỗ chưởng:
- Hừ! Kẻ bại hoại như vậy đáng bị người người tru!
Bỗng một luồng nguyên lực bao phủ võ giả mặt đen.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang mấy tiếng trầm đục, nhóm võ giả mặt đen bị Triệu Đương Nguyên giết sạch.
Cảnh Ngôn cau mày nhìn Triệu Đương Nguyên, khí thế dâng lên gắt hỏi:
- Triệu tộc trưởng làm vậy là có ý gì?
Cảnh Ngôn không ngờ Triệu Đương Nguyên gọn gàng giết nhóm võ giả mặt đen. Triệu Đương Nguyên là cường giả Đạo Linh cảnh, tốc độ siêu mau. Đừng nói Cảnh Ngôn không chuẩn bị, dù hắn đoán trước chưa chắc kịp lúc ngăn lại Triệu Đương Nguyên giết người diệt khẩu.
Triệu Đương Nguyên cười nói:
- Ta thấy gai mắt, mấy tên bại hoại đều đáng chết, dám cố ý ô miệt Huy Hoàng đan lâu, bọn họ chết cũng chẳng đáng tiếc. Cảnh Ngôn, ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ đang làm việc mình nên làm.
Đám võ giả ngây người nhìn Triệu Đương Nguyên.
Ý Triệu Đương Nguyên là đang giúp Huy Hoàng đan lâu thanh lý kẻ gây rối. Cường giả Đạo Linh cảnh này vô sỉ kinh dị, dù ngươi thật sự có lòng chính nghĩa cũng không nên giết người ngay khi Cảnh Ngôn tra hỏi kẻ sau màn đi?
Mọi người không ngốc, ai chẳng biết Huy Hoàng đan lâu và cửa hàng dược tề của Triệu gia là quan hệ cạnh tranh? Tại sao Triệu Đương Nguyên bao đồng thanh lý kẻ gây rối giùm Cảnh Ngôn?
Ý đồ không cần nói cũng biết!
Lúc trước có người nghi ngờ nhóm võ giả mặt đen được Triệu gia thuê đến, thấy hành vi của Triệu Đương Nguyên càng khiến người chắc chắn đúng là Triệu gia thuê nhóm võ giả mặt đen lại đây chửi rủa ô miệt Huy Hoàng đan lâu.
Nhưng mấy người võ giả mặt đen đã bị diệt khẩu, hiện tại không có chứng cứ trực tiếp.
Triệu Đương Nguyên xanh mặt lườm Cảnh Ngôn, gã nghe ra giọng điệu châm biếm nhưng không mắng lại được, càng nói càng bôi đen.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Nhưng mặc kệ là ai phái đám vô lại lôm côm này tới quấy rối, cuối cùng họ không hoàn thành nugyện vọng. Nói ra thì ta phải cảm tạ người đó tuyên truyền giùm Huy Hoàng đan lâu, giờ thì mọi người càng rõ ràng hiệu quả dược tề của Huy Hoàng đan lâu ta.
Khí thế Triệu Đương Nguyên trầm xuống suýt hộc máu.
Vốn kế hoạch rất tốt, kêu mấy tên du côn bôi bác Huy Hoàng đan lâu, dù Cảnh Ngôn tự mình ra mặt giải quyết cũng khó xoay chuyển cục diện. Bởi vì phe Triệu gia có đan sư, lời đan sư nói có ai không tin? Ai ngờ phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư xuất hiện ở đây, đan sư Thương Ngọc của họ im thin thít.
Một sai sót có tính then chốt.
Võ giả xung quanh cười phá lên, hét to:
- Dược tề của Huy Hoàng đan lâu tốt thật, ta mua dược tề rồi sẽ không thối hàng!
- Đúng vậy! Sau này ta muốn mua dược tề sẽ đến Huy Hoàng đan lâu chứ không đi đâu khác!
- Ta cũng vậy, ta quyết định về sau chỉ mua dược tề trong Huy Hoàng đan lâu.
Nghe những tiếng la, sắc mặt Triệu Đương Nguyên càng âm trầm hơn, mắt độc ác liếc xéo Cảnh Ngôn. Triệu Đương Nguyên rất muốn diệt Cảnh Ngôn ngay tại chỗ, nhưng phải cố kiềm nén. Trước không nói thành chủ Hoắc Xuân Dương có mặt tại đây, còn có phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư Lưu Văn đứng ngay bên cạnh hắn, dù Triệu Đương Nguyên ra tay cũng không thành công. Hơn nữa nếu Triệu Đương Nguyên xuống tay, chờ đợi Triệu gia sẽ là hậu quả đáng sợ không chịu nổi.
Triệu Đương Nguyên có tức hộc máu cũng phải nhịn.
Cảnh Ngôn quát gọi lại bóng người đang lén chuồn đi:
- Ủa? Thương Ngọc, ngươi đi đâu vậy?
Thương Ngọc cứng người lại, từ từ xoay người, biểu tình quái dị.
Cảnh Ngôn cười hỏi:
- Thương Ngọc, mới rồi ngươi nói dược tề của Huy Hoàng đan lâu ta là giả nhỉ?
Mặt Thương Ngọc đỏ rần quát to:
- Cảnh Ngôn, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta khi nào nói dược tề của Huy Hoàng đan lâu ngươi là giả?
Cảnh Ngôn kinh ngạc hỏi:
- Thương Ngọc, người nơi này đều thấy tận mắt, ngươi cố cãi lại cũng không được gì.
Cảnh Ngôn không ngờ da mặt của Thương Ngọc dày đến thế, lời vừa nói ra giờ lật mặt không nhận. Nhưng dù Thương Ngọc không thừa nhận thì đám đông xung quanh có thể làm chứng, gã đừng hòng ăn quỵt.
Thương Ngọc cứng cổ rống:
- Cảnh Ngôn, mới rồi ta chỉ nói mấy người kia lấy ra dược tề là thuốc giả, ta không nói dược tề của Huy Hoàng đan lâu ngươi là thuốc giả. Chính họ nói dược tề trong tay họ là của Huy Hoàng đan lâu!
Đúng là vừa rồi Thương Ngọc không nói thẳng dược tề của Huy Hoàng đan lâu là thuốc giả, ngay từ đầu gã đã toan tính không nói thẳng ra, nhưng biểu hiện của gã ám chỉ Huy Hoàng đan lâu bán thuốc giả.
Cảnh Ngôn hít sâu, nói:
- Đã thấy mặt dày nhưng chưa gặp trình độ cao như ngươi, thật là hiếm thấy.
Đối với loại người không cần da mặt, Thương Ngọc làm Cảnh Ngôn thấy bó tay.
Lưu Văn nhìn Thương Ngọc:
- Thương Ngọc? Đan sư? Là đan sư đăng ký trong Hiệp Hội Đan Sư sao?
Lưu Văn có chút ấn tượng với Thương Ngọc, hình như đã gặp ở đâu nhưng không quá quen.
Cảnh Ngôn đáp ngay:
- Đan sư Lưu Văn, hắn là đệ tử của Cao Triệu Hải.
Lưu Văn không quen Thương Ngọc nhưng chắc chắn biết Cao Triệu Hải, Cao Triệu Hải là nhân vật đẳng cấp Tiểu Đan Vương trong Lam Khúc quận thành.