Mộ Liên Thiên, Tề Tư Nhu ngạc nhiên. Hai người không xa lạ gì khu quầy hàng chợ Lam Khúc, mua bia đá võ học sứt mẻ ở chỗ đó còn xung đột với chủ hàng?
Mộ Liên Thiên, Tề Tư Nhu lặng im nhìn nhau.
Chủ quản lãnh đạo chợ Lam Khúc là tổng quản Quận Vương phủ Mộ Liên Thiên, sao gã không biết tài nguyên trong khu quầy hàng là loại hàng gì? Muốn tìm thứ tốt ở chỗ này thà đi ra khoáng dã thử vận may có phát hiện di tích, động phủ thượng cổ xác suất còn cao hơn.
Bên ngoài luôn có tin đồn quầy hàng ra trân bảo khoáng thế có nhân tố rất lớn là có người cố ý, vì có tin đồn đó nên nhiều người thử vận may. Người trúng số lớn trong khu quầy hàng thì rất ít ỏi.
Phải công nhận bây giờ một số võ giả thực lực mạnh, thậm chí là cường giả Đạo Linh cảnh rảnh rỗi hay đi xem thử. Nhưng họ chỉ tùy ý xem, không có cường giả Đạo Linh cảnh ôm mộng gặp trân bảo khoáng thế.
- Chủ hàng cho rằng Cảnh Ngôn tiên sinh mua được thứ tốt từ quầy hàng của hắn, muốn Cảnh Ngôn tiên sinh trả hàng. Nhưng không biết Cảnh Ngôn tiên sinh vì tức giận hay sao mà từ chối. Sau đó quản sự khu quầy hàng Vạn quản sự và Phương chấp sự ngoại viện Hồng Liên học viện chúng ta đến. Nghe nói Vạn quản sự là bà con xa với chủ hàng đó, mặc kệ quy tắc đứng về phe chủ hàng khó xử Cảnh Ngôn tiên sinh.
Tề Tư Nhu hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao? Vì ngươi xuất hiện mang Cảnh Ngôn đi?
Tề Tư Nhu rất hiểu nữ nhi của mình, gặp chuyện bất bình như vậy chắc chắn nàng sẽ xen vào. Càng đứng nói Cảnh Ngôn đi cùng Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Tử Kỳ là bằng hữu tốt của Mộ Vân Phỉ. Có Mộ Vân Phỉ hỗ trợ quản sự khu quầy hàng sẽ không dám dây dưa.
Mộ Vân Phỉ mỉm cười nói:
- Đúng là nữ nhi mang Cảnh Ngôn đi, nhưng dù nữ nhi không xuất hiện thì Vạn quản sự, Phương chấp sự không làm gì Cảnh Ngôn tiên sinh được.
Mộ Liên Thiên nhíu mày hỏi:
- Hay có cao nhân bên cạnh Cảnh Ngôn tiểu hữu?
Ngẫm lại Cảnh Ngôn có thể phối chế ra dược tề giải độc tính của U Minh Độc Thảo, Mộ Liên Thiên cảm thấy khả năng có cao nhân sau lưng hắn là rất lớn. E rằng không phải cao nhân bình thường mà là cường giả ẩn thế.
Mắt Mộ Vân Phỉ híp lại như trăng khuyết, nói:
- Không phải, khi đó Cảnh Ngôn tiên sinh đánh với Vạn quản sự, Phương chấp sự, nhưng hai người đó không làm gì được Cảnh Ngôn tiên sinh. Nữ nhi đoán nếu đánh tiếp cuối cùng là Vạn quản sự, Phương chấp sự bị thua.
Mộ Vân Phỉ không quá mạnh nhưng ánh mắt sắc bén, tình hình lúc đó nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nàng khẳng định cuối cùng Cảnh Ngôn đánh bại hai người kia.
Mộ Liên Thiên không ngờ kết quả đó:
- Cái gì?
Tề Tư Nhu giật mình hỏi:
- Vân Phỉ nói Vạn quản sự, Phương chấp sự liên hợp đánh với Cảnh Ngôn? Ta không biết Phương chấp sự nhưng làm chấp sự ngoại viện Hồng Liên học viện chắc thực lực không thấp. Ta từng gặp Vạn quản sự, nhớ không lầm người này tu vi là Tiên Thiên đỉnh?
Mộ Vân Phỉ gật đầu cười tủm tỉm nhìn Mộ Liên Thiên:
- Vạn quản sự, Phương chấp sự đều là cường giả Tiên Thiên đỉnh, hai người liên hợp nhưng không thể làm gì Cảnh Ngôn tiên sinh. Nên nữ nhi mới nói Cảnh Ngôn tiên sinh dư sức qua ba học viện lớn khảo hạch. Phụ thân nói muốn giúp Cảnh Ngôn tiên sinh đi cửa sau làm nữ nhi buồn cười.
Phụ thân của nàng hiếm khi muốn ngoại lệ một lần nhưng không làm được, Mộ Vân Phỉ cảm thấy rất thú vị.
Mộ Liên Thiên rung động tinh thần:
- Vân Phỉ đang đùa phải không? Cảnh Ngôn tiểu hữu mới bao nhiêu tuổi mà có thể đánh với cường giả Tiên Thiên đỉnh?
Tiên Thiên đỉnh trong bản thành Lam Khúc quận thành chỉ xem như cường giả hạng ba, nhưng Cảnh Ngôn mới bao nhiêu tuổi? Mười mấy tuổi là cùng. Lứa tuổi này đã có năng lực đánh với Tiên Thiên đỉnh, qua thêm vài năm còn thế nào nữa? Hắn có thể đối kháng lại với cường giả Đạo Linh cảnh!
Hơn nữa Cảnh Ngôn đến từ gia tộc nhỏ thành phố nhỏ, không được bồi dưỡng nhiều tài nguyên như tử đệ gia tộc lớn Lam Khúc quận thành. Quá kinh người!
Mộ Vân Phỉ không quên nhắc Vạn quản sự lúc trước xin tha:
- Phụ thân, nữ nhi không nói khoa trương chút nào. A, Vạn quản sự đã biết sai, nữ nhi nói với hắn sẽ không mách lại cho phụ thân. Lần này phụ thân đừng truy cứu trách nhiệm của Vạn quản sự, tha lần này thôi, lần sau hắn vẫn ỷ thế hiếp người thì sẽ dạy cho bài học nhớ đời!
Mộ Liên Thiên hít sâu, nói:
- Ừm, ta có chút ấn tượng với Vạn quản sự, lần này bỏ qua, Cảnh Ngôn tiểu hữu không có tổn thất gì. Nhưng... thực lực của Cảnh Ngôn tiểu hữu quá kinh người. Có lẽ hắn thật sự luyện chế ra đan dược có hiệu quả ổn định vụ tuyền?
Tề Tư Nhu gật đầu nói:
- Ta cũng thấy Cảnh Ngôn rất tự tin, thoạt trông hắn trẻ tuổi nhưng khí độ trầm ổn bỏ xa Cao Triệu Hải. Nếu không nắm chắc hắn sẽ không nói ra lời như thế.
Ba người trong phòng vô tình tăng cao kỳ vọng với Cảnh Ngôn hơn.
Phủ tổng quản, trong một căn phòng đóng kín cửa.
Cảnh Ngôn đã vào Càn Khôn không gian, chuẩn bị các loại tài liệu đầy đủ đặt trước Càn Khôn Đan Lô.
Cảnh Ngôn không có kinh nghiệm luyện chế Thiên Mục Đan, nhưng nó là đan dược nhị giai, biết các bước luyện chế rồi khi thực hành chắc không khó. Cảnh Ngôn đã luyện nhiều đan dược nhị giai, dù luyện chế Thiên Mục Đan khó khăn hơn đan dược nhị giai bình thường một chút nhưng không là khó khăn lớn cho Cảnh Ngôn.
Mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng:
- Bắt đầu đi!
Cảnh Ngôn hành động, động tác nối liền như mây bay nước chảy.
Nếu Cao Triệu Hải có mặt ở đây sẽ hết hồn, tuy gã là đan sư tứ giai nhưng luyện chế đan dược nhị giai không mau bằng Cảnh Ngôn. Thông thường đan sư tứ giai luyện chế đan dược nhất giai cần mười canh giờ, đan dược nhị giai càng tốn thời gian hơn. Dù là đan dược nhị giai bình thường cần hai mươi canh giờ, khó khăn chút phải mất vài ngày.
Tốc độ của Cảnh Ngôn thật là...
Chưa đầy một nén nhang tất cả tài liệu đã bị chiết xuất, bắt đầu rèn luyện.
Nửa canh giờ sau, bắt đầu ngưng hình!
Một canh giờ sau đến bước ổn định cuối cùng, bước luyện đan khó nhất là ổn định, đến bước này Cảnh Ngôn không dám sơ sẩy. Cảnh Ngôn cẩn thận khống chế nguyên khí phù hợp với đan dược trong Càn Khôn Đan Lô.
Qua một chốc khóe môi Cảnh Ngôn cong lên, cười nói:
- Phù, thành công!
Cảnh Ngôn chưa mở lô lấy đan nhưng hắn biết lò đan dược thành công, hắn và đan dược có một loại cảm ứng.
Mở lô!
Trong đan lô, sáu viên đan dược mượt mà ngay ngắn nằm bên trong, vầng sáng màu tím lấp lánh trên bề mặt.
Cảnh Ngôn vung ra một luồng nguyên khí bao lấy sáu viên đan dược kéo ra.
Cảnh Ngôn híp mắt kiểm tra đan dược, gật gù:
- Không tệ, đều đến nhị đẳng.
Sau khi luyện chế đan dược thành công Cảnh Ngôn không ra ngoài ngay, mới qua gần hai canh giờ, đi ra ngoài hơi kinh thế hãi tục cũng dễ làm người ta nghi ngờ. Thời gian quá ngắn ngủi sẽ bị người ta nghi Cảnh Ngôn đã chuẩn bị sẵn đan dược, sau đó sẽ nghi hắn có mưu đồ tìm đến.
Độc tính trong vụ tuyền của phu nhân tổng quản Tề Tư Nhu đã loại trừ, tuy vụ tuyền không ổn định nhưng trong thời gian ngắn không có vấn đề gì lớn, ít nhất sẽ không bị nguy hiểm trong mấy ngày này.
Cảnh Ngôn rời khỏi Càn Khôn không gian, tu luyện một ngày trong phòng.
Cảnh Ngôn tính thời gian thấy đã đến lúc:
- Tới lúc rồi!
Cảnh Ngôn mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở ra liền có hộ vệ phủ tổng quản thông báo cho tổng quản Mộ Liên Thiên.
Mộ Liên Thiên luôn đợi Cảnh Ngôn, nhận được tin liền ngự không bay nhanh tới trước mặt Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn chắp tay chào:
- Mộ tổng quản!
- Cảnh Ngôn tiểu hữu, sao rồi?
Mộ Liên Thiên không kiềm được hồi hộp, gã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng Cảnh Ngôn cảm nhận hơi thở của gã hơi dao động, nôn nóng.
Cảnh Ngôn cười nói:
- May mắn không làm nhục mệnh!
Nghe thấy câu nói này Mộ Liên Thiên thở phào nhẹ nhõm, như có cục đá đè trong ngực bị dỡ xuống, cảm giác vui sướng làm gã lâng lâng.
Hơn mười năm!
Mười mấy năm trời vấn đề vụ tuyền của thê tử Tề Tư Nhu luôn đè nặng trong tim Mộ Liên Thiên. Gã là tổng quản Quận Vương phủ, thân phận siêu nhiên trong Lam Khúc quận thành nhưng mấy năm nay bệnh của thê tử làm lòng gã nặng trĩu. Mộ Liên Thiên hao phí vô số tài nguyên, tài nguyên là việc nhỏ, nợ lớn nhất là nhân tình. Với đan sư bình thường thanh toán đủ thù lao cũng đành thôi, Mộ Liên Thiên từng nhờ không gì sánh bằng đẳng cấp như hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư hỗ trợ, không đơn giản giải quyết bằng thù lao được. Nếu không thì Mộ Liên Thiên đã chẳng tìm Cao Triệu Hải, Vương Ba làm gì, những đan sư được thanh toán đủ thù lao rất sẵn lòng chữa cho thê tử gã.
Mắt Mộ Liên Thiên sáng rực nhìn Cảnh Ngôn, dù nôn nóng nhưng không mất lễ độ.
Cảnh Ngôn nhìn ra Mộ Liên Thiên sốt ruột, hắn lập tức lấy ra sáu viên Thiên Mục Đan.