Ngụy Hữu Minh nghe bốn phía ồn ào, mặt gã xanh mét. Nhưng đang ở trước mặt Mộ Liên Thiên, Ngụy Hữu Minh không dám quát mắng võ giả xung quanh, dù không muốn nghe gã cũng phải ngoan ngoãn nghe.
Mộ Liên Thiên gật đầu nói:
- Xem ra vụ việc là như vậy.
Mộ Liên Thiên xin lỗi Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu, Ngụy Hữu Minh là thuộc hạ của ta, hành vi của hắn khiến người vô cùng thất vọng. Ta cũng có trách nhiệm, thật là xin lỗi.
Mộ Liên Thiên trưng cầu ý kiến của Cảnh Ngôn:
- Hành vi của Ngụy Hữu Minh cực kỳ ác liệt, hắn là thuộc hạ của ta, Cảnh Ngôn tiểu hữu để ta tự mình xử trí hắn được không?
Cảnh Ngôn vội cảm ơn:
- Đương nhiên có thể, đa tạ Mộ tổng quản.
Cảnh Ngôn rất hận Ngụy Hữu Minh, không nhờ Mộ Liên Thiên thì Ngụy Hữu Minh đã giết Cảnh Ngôn. Trước giờ Cảnh Ngôn sẽ không mềm lòng với kẻ muốn giết mình. Nhưng Ngụy Hữu Minh dù gì là thuộc hạ của Mộ Liên Thiên, kêu gã đưa Ngụy Hữu Minh cho Cảnh Ngôn xử trí là chuyện không thể.
Nhưng chắc Mộ Liên Thiên sẽ không dễ dàng tha cho Ngụy Hữu Minh, ít nhất gã không thể giữ chức vị chủ quản Tụ Hoa tửu lâu nữa.
Mộ Liên Thiên thấy Cảnh Ngôn đồng ý cho gã xử trí Ngụy Hữu Minh thì gật đầu, gã chán ghét liếc Ngụy Hữu Minh:
- Ngụy Hữu Minh, chút nữa đi phủ tổng quản gặp ta, giờ ngươi lập tức rời khỏi đây đi!
Hành vi của Ngụy Hữu Minh làm Mộ Liên Thiên thấy vô cùng mất mặt.
Ngụy Hữu Minh hối hận thắt ruột, gã nhìn Cảnh Ngôn lại ngó Mộ Liên Thiên, muốn giải thích nhưng thấy mặt Mộ Liên Thiên đen thui, gã cảm giác tốt nhất là câm mồm thì hơn, giờ gã nói gì cũng không thay đổi được sự thật, không thể xóa bỏ ấn tượng ác liệt của Mộ Liên Thiên.
Ngụy Hữu Minh vô cùng hối hận lầm lũi rời khỏi Tụ Hoa tửu lâu.
Mộ Liên Thiên nhìn Trần Nghiên co ro trong góc:
- Giờ nói đến vấn đề của Trần Nghiên đi.
Mộ Liên Thiên không quen Trần Nghiên, nhưng gã liếc sơ liền tìm thấy người gò má sưng, gã nhờ đặc điểm đó nhận biết nàng là Trần Nghiên xung đột với Cảnh Lạc Vũ, bị Cảnh Ngôn tát bạt tai.
Đối với người như Trần Nghiên ra từ gia tộc lớn, thói quen ỷ vào thân phận địa vị khi nhục người khác thì Mộ Liên Thiên không chút hảo cảm.
- Cảnh Lạc Vũ, ngươi định xử trí Trần Nghiên thế nào?
Cảnh Lạc Vũ run nhẹ, gã không ngờ tổng quản đại nhân trưng cầu ý kiến của mình. Cảnh Lạc Vũ đang suy nghĩ tại sao Cảnh Ngôn quen tổng quản đại nhân, chợt nghe hỏi gã muốn xử trí Trần Nghiên thế nào.
Cảnh Lạc Vũ ngơ ngác nhìn Mộ Liên Thiên.
Mộ Liên Thiên cười hỏi:
- Ha ha, đừng căng thẳng. Xung đột giữa hai người trách nhiệm nằm ở Trần Nghiên, giờ ngươi muốn xử trí Trần Nghiên thế nào?
Cảnh Lạc Vũ là đương sự bị đánh, Mộ Liên Thiên hỏi ý gã là hợp tình hợp lý. Đương nhiên cũng là nể mặt Cảnh Ngôn, nếu không vì hắn, Mộ Liên Thiên với thân phận tổng quản Quận Vương phủ sẽ không nhúng tay vào mấy việc vặt vãnh này. Nếu Mộ Liên Thiên hỏi han từng chuyện nhỏ thì gã có ba đầu sáu tay cũng không lo.
Mộ Liên Thiên nói chuyện dịu nhẹ cổ vũ Cảnh Lạc Vũ đừng hồi hộp, nhưng gã không kiềm được căng thẳng lắp bắp:
- Tổng quản... tổng quản đại nhân... chuyện... chuyện của ta để Cảnh Ngôn ca quyết định.
Mộ Liên Thiên gật đầu sau đó hỏi:
- Ừm! Cảnh Ngôn, ngươi thấy sao?
Cảnh Ngôn trầm ngâm nói:
- Mộ tổng quản, Trần Nghiên này muốn giết chết chúng ta, nàng rất độc ác. Nhưng Cảnh Lạc Vũ chỉ bị chút tổn thương, không nguy hiểm mạng sống, bắt nàng bồi thường chút tiền thuốc men rồi bỏ qua đi.
Cảnh Ngôn muốn kêu Mộ Liên Thiên giết Trần Nghiên cho rồi, nhưng hắn suy đi nghĩ lại, cảm thấy không giết tốt hơn. Chủ yếu vì hai điều, một là Trần Nghiên là thành viện vô cùng quan trọng của Trần gia, giết nàng rồi có lẽ người Trần gia không dám phàn nàn với Mộ Liên Thiên. Nhưng Trần gia sẽ ghi hận Cảnh Ngôn. Lý do thứ hai là Cảnh Ngôn không chắc thái độ của Mộ Liên Thiên, nhưng hơn năm mươi phần trăm gã không muốn Trần Nghiên chết.
Nếu không Mộ Liên Thiên đã chẳng hỏi Cảnh Lạc Vũ muốn xử trí thế nào, gã đã trực tiếp giết Trần Nghiên.
Mộ Liên Thiên không muốn Trần Nghiên chết, nếu Cảnh Ngôn đòi giết nàng, có lẽ Mộ Liên Thiên sẽ giết nhưng điều này trái với ý muốn của gã. Vì giết một Trần Nghiên khiến Mộ Liên Thiên khó chịu, Cảnh Ngôn cảm thấy mất nhiều hơn được. Huống chi tiện nhân Trần Nghiên tuy đáng giận nhưng nàng không là mối đe dọa lớn đến Cảnh Ngôn.
Mộ Liên Thiên nghe vậy nhìn Cảnh Ngôn chăm chú, mắt lộ tia khen ngợi. Mộ Liên Thiên cảm thấy thanh niên Cảnh Ngôn này có sự trầm ổn hơn xa tuổi tác. Nếu đổi lại người trẻ tuổi trạc tuổi như Cảnh Ngôn sẽ vì tức giận đòi Trần Nghiên chết.
Cảm xúc là thứ khó kiểm soát nhất, một người có thể tự do khống chế cảm xúc thì định trước sẽ không bình phàm.
Mộ Liên Thiên cười nói với Cảnh Ngôn:
- Tốt, cứ làm vậy đi.
Mộ Liên Thiên nhìn Trần Nghiên mặt sưng phồng:
- Trần Nghiên, ngươi bồi thường mười vạn linh thạch cho Cảnh Lạc Vũ đi.
Trần Nghiên sợ hãi nhìn Mộ Liên Thiên:
- ...
Giờ phút này Trần Nghiên không còn chút gì vẻ kiêu ngạo, nàng biết rõ tổng quản đại nhân Quận Vương phủ thân phận cao bao nhiêu. Gia chủ Trần gia cũng phải cung kính tổng quản, địa vị của tổng quản đại nhân không thua gì gia chủ mấy thế gia lớn Lam Khúc quận thành. Trần gia chưa đến trình độ thế gia lớn.
Mộ Liên Thiên uy nghiêm nói:
- Trần Nghiên, đừng nói nhiều lời vô ích, bồi thường mười vạn linh thạch rồi đi đi. Nếu ngươi còn có oán niệm cứ kêu gia chủ Trần gia đến phủ tổng quản tìm ta.
Trần Nghiên gật đầu nói:
- Vâng... vâng!
Trần Nghiên lấy ra một tấm thẻ vàng mười vạn linh thạch từ không gian giới chỉ đưa cho Mộ Liên Thiên.
Mộ Liên Thiên nhíu mày nói:
- Linh thạch này không phải bồi thường cho ta mà là người bị ngươi tổn thương.
Trần Nghiên run rẩy nhìn sang Cảnh Lạc Vũ:
- A...
Khuất nhục làm Trần Nghiên rớt nước mắt.
Mới không lâu trước đám người Cảnh Lạc Vũ như con kiến trong mắt nàng, muốn giết liền giết. Chỉ chớp mắt Trần Nghiên phải chịu nhục nhã thế này, dâng lên mười vạn linh thạch cho đối phương.
Cảnh Lạc Vũ nhìn Trần Nghiên đưa thẻ vàng linh thạch, gã bản năng nhìn Cảnh Ngôn. Hắn cười gật đâu với Cảnh Lạc Vũ.
Cảnh Ngôn thầm cảm khái.
Người với người không giống nhau. Tử đệ dòng chính của gia tộc lớn như Trần Nghiên tùy tay lấy ra mười vạn linh thạch có sẵn, chuyện này không thể xảy ra trong gia tộc thành phố nhỏ như Đông Lâm thành.
Không nói đâu xa, trưởng lão cảnh giới Tiên Thiên của Cảnh gia không cách nào một hơi lấy ra mười vạn linh thạch có sẵn.
Cảnh Lạc Vũ thấy Cảnh Ngôn gật đầu liền nhận thẻ vàng linh thạch.
Trần Nghiên định rời đi, Mộ Liên Thiên chợt nói:
- Chờ chút! Trần Nghiên, ngươi còn chưa xin lỗi người bị ngươi khi dễ.
Từ gò má sưng phồng có thể nhìn ra biểu tình của Trần Nghiên cứng ngắc:
- Rất... xin lỗi.
E rằng đời này Trần Nghiên chưa bao giờ nói ba chữ rất xin lỗi với ai, giờ nàng buộc phải nói ba chữ kia cho dế nhũi mà nàng khinh thường, còn là dế nhũi không phải cảnh giới Tiên Thiên. Điều này quá khó khăn với Trần Nghiên, nhưng khó đến đâu nàng vẫn phải làm.
Mộ Liên Thiên vung tay:
- Giờ ngươi đi được rồi.
Trần Nghiên che mặt bước đi nhanh, lòng vô cùng nhục nhã, đầu óc trống rỗng, nàng thậm chí không muốn trả thù. Có lẽ trong tiềm thức Trần Nghiên biết không thể trả thù, ba người Cảnh Ngôn hình như rất thân với Mộ Liên Thiên, dù nàng muốn trả thù chắc chắn Trần gia sẽ không cho phép, ít nhất ở ngoài sáng Trần gia sẽ không làm gì ba người Cảnh Ngôn.
Mộ Liên Thiên cười nói:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu, chúng ta tìm một chỗ yên lặng trò chuyện một lúc đi.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Được, phòng ta ở tạm ngay bên trên, có thể lên đó nói chuyện.
Mộ Liên Thiên nói:
- Ừm, được.
Cảnh Ngôn chắp tay với võ giả xung quanh:
- Các vị, Cảnh Ngôn ta rất cảm kích các vị vừa rồi hỗ trợ làm chứng!
Mộ Liên Thiên và nhóm Cảnh Ngôn rời khỏi đại sảnh, đám đông võ giả mới nhốn nháo lên.
- Các ngươi nói xem Cảnh Ngôn có thân phận gì?
- Tại sao tổng quản đại nhân Quận Vương phủ khách sáo với hắn vậy? Luôn miệng kêu Cảnh Ngôn tiểu hữu, chậc chậc.
- Đúng là kỳ lạ, ba người Cảnh Ngôn chẳng phải là võ giả từ Đông Lâm thành đến sao? Tại sao quen tổng quản đại nhân Quận Vương phủ? Ba người chắc là tử đệ một gia tộc Đông Lâm thành, họ đến từ Cảnh gia đúng không? Hay nhân vật cao tầng Cảnh gia quen tổng quản đại nhân?
Có người lắc đầu nói:
- Không thể nào! Dù là cao tầng Cảnh gia cũng không thể tiếp xúc gì với tổng quản đại nhân được, bọn họ không đủ tư cách!
Tiếng bàn tán rôm rả lan tràn, không ai đoán ra lý do thật sự Mộ Liên Thiên khách sáo với Cảnh Ngôn.
Trong phòng của Cảnh Ngôn.
Bốn người Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Lạc Vũ, Mộ Liên Thiên ngồi xuống.
Mộ Liên Thiên cười nói:
- Cảnh Ngôn, vừa rồi ngươi xử lý việc Trần Nghiên rất tốt. Nếu ngươi giết Trần Nghiên thì cũng được, nhưng không có lợi, nhiều người đang nhìn. Ngươi giết Trần Nghiên rất nhanh sẽ đồn vào tai Trần gia, vì giết một nữ nhân không đáng gì mà đắc tội toàn Trần gia thì không có lợi.