Mộ Liên Thiên nói thực tùy ý nhưng Cảnh Ngôn lại giật mình.
Mộ Liên Thiên có thân phận thế nào?
Bây giờ Mộ Liên Thiên lại có thể nói với Cảnh Ngôn như vậy chứng tỏ Mộ Liên Thiên đã hoàn toàn xem Cảnh Ngôn như người một nhà. Nếu không, Mộ Liên Thiên tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế!
Cảnh Ngôn vừa giật mình cũng âm thầm gật đầu. Xem ra hắn không đòi giết Trần Nghiên, quả thực hợp ý Mộ Liên Thiên.
Cảnh Ngôn hơi phẫn nộ nói:
- Mộ tổng quản, Trần Nghiên kia rất ác độc, hở cái là giết người. Trước đó không biết có bao nhiêu võ giả cũng vì hơi đắc tội nàng ta mà bị nàng giết.
- Thế giới võ giả cực kì tàn khốc! Bất luận lúc nào, bất luận nơi đâu võ giả đều có thể sẽ chết. Mặc dù ngươi tiến vào tam đại học viện cũng sẽ gặp phải vấn đề này. Nhưng cần phải nhớ kĩ, nhất định phải khống chế được phẫn nộ của bản thân. Đương nhiên cũng không nên vi phạm tâm mình. Con đường võ đạo có thủ vững tâm mới đi được xa hơn, có được thành tựu cao. Cảnh Ngôn, ta nói vậy ngươi hiểu đi?
Mộ Liên Thiên biết Cảnh Ngôn là người cực kì thông minh, ngộ tính rất mạnh, Mộ Liên Thiên không cần vạch trần Cảnh Ngôn cũng nhất định hiểu được.
Quả nhiên Mộ Liên Thiên thấy Cảnh Ngôn hơi chần chờ rồi gật đầu.
Cảnh Ngôn quả thật hiểu được ý Mộ Liên Thiên.
Một người thành công tuyệt đối không được để cảm xúc dắt mũi, không thể vì mấy nhân tố như phẫn nộ làm choáng váng đầu óc. Nhưng mà, cũng muốn thủ vững bản tâm mình nếu không sẽ lạc lối.
Bản tâm là cái gì?
Nói rõ thì bản thân chính là thế giới quan của bản thân.
Cảnh Ngôn muốn giết Trần Nghiên cũng là một loại bản tâm. Cảnh Ngôn cảm thấy người như Trần Nghiên đáng chết!
Nhưng Cảnh Ngôn tạm thời để lại Trần Nghiên một mạng, đó cũng không vi phạm bản tâm. Đợi thời cơ đến Cảnh Ngôn cũng vẫn cứ có thể giết đối phương.
Sở dĩ Cảnh Ngôn không giết Trần Nghiên chủ yếu vẫn là vấn đề lấy hay bỏ. Thật giống như Cảnh Ngôn giết Trần Binh, hắn không hề chần chờ do dự chút nào. Trần Binh chết thì chết, Trần gia cũng sẽ không vì một tôi tớ thực lực không tồi chết mà gây chiến.
Nhưng nếu Trần Nghiên chết, lại không giống!
Mộ Liên Thiên cười nói:
- Cảnh Ngôn, ta lại đây là muốn cảm ơn ngươi!
Cảnh Ngôn cười nói:
- Phu nhân đã dùng Thiên Mục Đan?
Mộ Liên Thiên gật đầu, hơi thổn thức nói:
- Đúng vậy! Nàng đã có thể vận chuyển nguyên khí, hiệu quả thật khiến người khó thể tin được.
- Đúng rồi, ta nghe Vân Phỉ nói ngươi mua bia đá võ học ở Lam Khúc phường thị, ngươi hẳn là thiếu võ học đi? Chỗ này của ta có một tấm bia đá võ học, ta tặng cho ngươi.
Mộ Liên Thiên nói xong liền lấy một tấm bia đá võ học màu đỏ sậm ra.
Ánh mắt Cảnh Ngôn lập tức hơi sáng lên.
Tới phủ tổng quản Cảnh Ngôn vẫn chưa từng nghĩ được thù lao gì từ tay Mộ Liên Thiên. Nhưng bây giờ Cảnh Ngôn quả thật thiếu võ học công kích mạnh mẽ.
Võ học Mộ Liên Thiên tặng hẳn không phải là võ học bình thường đi?
Cảnh Ngôn cũng không già mồm cãi láo, cảm tạ:
- Đa tạ Mộ tổng quản!
Mộ Liên Thiên đưa Cảnh Ngôn bia đá võ học chắc chắn không phải khách khí mặt ngoài nên Cảnh Ngôn cũng không cần chối đẩy. Nếu Cảnh Ngôn giả vờ từ chối một phen vậy có thể khiến Mộ Liên Thiên cảm thấy không vui.
Quả nhiên, Mộ Liên Thiên thấy Cảnh Ngôn nhận lấy bia đá võ học kia liền nở nụ cười, vẻ mặt càng vui vẻ hơn.
Mộ Liên Thiên nói tiếp:
- Ta biết ngươi thích sử dụng kiếm, võ học này thật trùng hợp cũng là kiếm kĩ. Nhưng bản thân nó cũng không có cấp độ, phẩm chất, là một loại võ học tương đối kì lạ. Tu luyện kiếm kĩ này có thể phát huy bao nhiêu uy lực hoàn toàn dựa vào bản thân. Năng lực của ngươi càng mạnh vậy uy lực của kiếm kĩ này cũng càng lớn. Ngươi tu luyện tự nhiên sẽ hiểu. Bằng thiên tư của ngươi nhất định có thể khiến võ học này trở nên chói sáng.
Cảnh Ngôn nghe Mộ Liên Thiên nói vậy lập tức hơi chấn động.
Cảnh Ngôn vốn nghĩ võ học ẩn chứa trong tấm bia đá đó có thể là võ học cực phẩm, thậm chí có thể là võ học nhân cấp, cấp độ cao hơn võ học cực phẩm. Cảnh Ngôn không ngờ võ học này lại không có phẩm cấp cố định. Nếu như vậy, xét về mặt lí luận uy thế của loại võ học này dường như là vô hạn.
Ngay cả việc vượt qua võ học nhân cấp đạt tới võ học địa cấp đều có khả năng.
Trên Thiên Nguyên đại lục, phân loại cấp độ võ học cũng không phức tạp.
Như võ học Cảnh Ngôn tiếp xúc trước đó đều xem như võ học bình thường. Trên võ học bình thường chính là võ học nhân cấp. Trên võ học nhân cấp chính là võ học địa cấp. Nghe nói trên võ học địa cấp còn có võ học thiên cấp đáng sợ hơn.
Nhưng võ học thiên cấp cũng đã là thứ trong truyền thuyết. Ngay cả võ học địa cấp đều rất hiếm thấy. Trong địa vực Lam Khúc Quận thành, chỉ sợ đều không tồn tại bao nhiêu võ học địa cấp.
Về phần võ học nhân cấp, trong đại gia tộc Lam Khúc Quận thành ngược lại có một ít. Nhưng mà cũng chỉ có thành viên quan trọng nhất của gia tộc mới có thể tu luyện võ học nhân cấp.
Đối với võ giả bình thường, có thể tu luyện võ học cực phẩm cũng đã rất có lực hấp dẫn.
Ngay cả Cảnh gia của Cảnh Ngôn, võ học mạnh nhất cũng chính là võ học cực phẩm mà thôi.
Võ học mạnh nhất của Cảnh Ngôn hiện nay chính là Trảm Nguyệt Kiếm Pháp. Uy năng Trảm Nguyệt Kiếm Pháp tuy so với đa số võ học cực phẩm còn lớn hơn nhiều nhưng Trảm Nguyệt Kiếm Phá vẫn là võ học thượng phẩm, ngay cả võ học cực phẩm cũng không phải.
Mà võ học Mộ Liên Thiên đưa cho Cảnh Ngôn hiện nay cũng là một loại không có phẩm cấp!
Cảnh Ngôn chưa từng nghe nói về loại võ học này, nhưng hắn có thể xác định, võ học này tuyệt đối không tầm thường!
Tuy Mộ Liên Thiên cũng không nói kĩ nhưng Cảnh Ngôn có thể cảm giác được sự coi trọng của Mộ Liên Thiên đối với tấm bia đá võ học này.
Võ học khiến ngay cả Mộ Liên Thiên đều coi trọng vậy giá trị ít nhất cũng phải so với võ học nhân cấp đi?
Mộ Liên Thiên đứng lên, nói với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ta còn chuyện cần làm nên không ở lâu. Nếu ngươi có chuyện có thể tới phủ tổng quản tìm ta.
Cảnh Ngôn đưa Mộ Liên Thiên ra đến ngoài cửa phòng, Mộ Liên Thiên liền đi mất. Cảnh Ngôn cùng Cảnh Tử Kỳ quay về phòng.
Cảnh Lạc Vũ lấy một kim tạp linh thạch đưa cho Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn ca, đây là mười vạn linh thạch của Trần Nghiên ban nãy.
Cảnh Lạc Vũ chỉ là một võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên, ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng không tới.
Cả đời này, Cảnh Lạc Vũ chưa từng thấy qua nhiều linh thạch như vậy. Trần Nghiên bồi thường linh thạch cho Cảnh Lạc Vũ nhưng Cảnh Lạc Vũ cảm thấy mình không thể giữ số linh thạch đó được.
Cảnh Ngôn thấy Cảnh Lạc Vũ đưa kim tạp tới liền nhìn Cảnh Lạc Vũ, cười nói:
- Linh thạch này là Trần Nghiên bồi thường co ngươi, ngươi đưa cho ta là sao?
Mười vạn linh thạch này thật sự không ít nhưng Cảnh Ngôn cũng không để trong lòng.
Mười vạn linh thạch đối với Cảnh Lạc Vũ có thể nói là con số thiên văn nhưng với Cảnh Ngôn cũng không tính cái gì. Linh thạch trên người Cảnh Ngôn hiện nay không nhiều nhưng cũng có mấy chục vạn.
Mười vạn linh thạch tính cái gì?
Mười vạn linh thạch có thể mua được chừng hai ba mươi khối linh thạch cực phẩm. Mà với mức độ tiêu hao của Cảnh Ngôn hiện nay thì hai ba mươi khối linh thạch cực phẩm cũng chỉ là mưa bụi.
Cảnh Ngôn luyện chế mấy khối đan dược cầm bán đi là có thể dễ dàng có được mười vạn linh thạch.
Nhưng mười vạn linh thạch đối với Cảnh Ngôn không tính cái gì nhưng với Cảnh Lạc Vũ mà nói lại không giống!
Có mười vạn linh thạch này Cảnh Lạc Vũ có thể tấn chức tới cảnh giới Tiên Thiên.
Cảnh Lạc Vũ cũng biết ý Cảnh Ngôn:
- Nhưng…
Cảnh Ngôn khoát tay nói:
- Đừng nhưng gì cả. Số linh thạch ấy là của ngươi, cố gắng tu luyện đi, sớm tấn chức tới cảnh giới Tiên Thiên.
Mười vạn linh thạch kia, Cảnh Ngôn không thể muốn được.
Cảnh Lạc Vũ còn muốn nói gì đó nhưng khi thấy thái độ Cảnh Ngôn kiên quyết vậy, dù muốn mở miệng mấy lần cuối cùng Cảnh Lạc Vũ cũng không nói gì, yên lặng cất kim tạp kia đi.
Cảnh Ngôn hơi xin lỗi nói với Cảnh Tử Kỳ:
- Tử Kỳ, trước nói mời ngươi đi ăn đồ ngon, hiện tại xem ra chỉ có thể đợi lần tới vậy.
Trong đại sảnh lầu một Tụ Hoa tửu lâu xảy ra chuyện như vậy, Cảnh Ngôn chắc chắn không có tâm tình đi xuống ăn cơm.
Cảnh Tử Kỳ gật đầu.
Kỳ thật có ăn hay không cũng không quan trọng.
Cảnh Ngôn chuyển hướng câu chuyện, cười nói:
- Nhưng ta phải tặng ngươi một chút đồ.
Bàn tay Cảnh Ngôn nhẹ lật, một bình ngọc màu trắng ngà xuất hiện trong lòng bàn tay.
Cảnh Ngôn cầm bình ngọc màu trắng ngà trong tay đưa cho Cảnh Tử Kỳ, nói:
- Cái này tặng cho ngươi. Ngươi mới đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, nó có tác dụng tốt với việc củng cố cảnh giới của ngươi.
Cảnh Tử Kỳ nghi hoặc:
- Đây là cái gì?
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Ngươi xem sẽ biết, đồ tầm thường không tính cái gì.
Cảnh Tử Kỳ hơi nhíu mày, nhận bình ngọc từ tay Cảnh Ngôn. Nàng trực tiếp mở bình ngọc ra, ánh mắt lập tức trợn to.
Trong bình ngọc, là đan dược!
Cảnh Tử Kỳ ngây người nói:
- Đây là… Quy Nguyên Đan?
Quy Nguyên Đan!
Tuy Cảnh Tử Kỳ là đệ tử của Hồng Liên học viện, bây giờ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ nhưng loại đan dược như Quy Nguyên Đan nàng vẫn rất khó có được.
Trong Hồng Liên học viện cũng có cách được đến Quy Nguyên Đan nhưng võ giả như Cảnh Tử Kỳ nếu muốn có được một hai viên Quy Nguyên Đan cũng rất khó khăn.
Cảnh Tử Kỳ có thể phải tích cóp cả năm mới có thể đổi được một viên Quy Nguyên Đan. Nhưng bình ngọc Cảnh Ngôn cho Cảnh Tử Kỳ hiển nhiên không phải chỉ có một hai viên Quy Nguyên Đan mà ước chừng có sáu viên!
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ừ, là Quy Nguyên Đan nhị đẳng. Nó tinh thuần hơn Quy Nguyên Đan tam đẳng, hiệu quả hấp thu rất tốt.
Một viên Quy Nguyên Đan tam đẳng đều hơn vạn linh thạch. Quy Nguyên Đan nhị đẳng có giá phải hơn một vạn linh thạch nhiều!
Nghe Cảnh Ngôn nói vậy, ánh mắt Cảnh Tử Kỳ lại ngưng, sắc mặt cũng đổi, khí tức đều hơi rối loạn.
Đây cũng quá quý trọng!
Cảnh Tử Kỳ đương nhiên biết, Quy Nguyên Đan nhị đẳng đối với mình đại biểu cái gì, có ý nghĩa thế nào.
Từ lúc Cảnh Tử Kỳ bước vào Tiên Thiên cảnh đến nay đã từng dùng qua Quy Nguyên Đan. Cộng hết lại cũng dùng hơn sáu viên. Hơn nữa, Quy Nguyên Đan Cảnh Tử Kỳ từng đạt được còn đều là tam đẳng! Cảnh Tử Kỳ chưa hề được đến Quy Nguyên Đan nhị đẳng nào!
Mà Cảnh Ngôn vừa ra tay liền đưa Cảnh Tử Kỳ sáu viên Quy Nguyên Đan nhị đẳng. Sáu viên Quy Nguyên Đan nhị đẳng này hoàn toàn có thể làm tu vi Cảnh Tử Kỳ tăng nhanh trong thời gian ngắn!