Lưu Văn chỉ gặp Cảnh Ngôn một lần lúc ở Đông Lâm thành, tiếp xúc ngắn ngủi. Thật tình thì Lưu Văn không hiểu rõ tính cách của Cảnh Ngôn, chỉ biết một chút từ miệng thành chủ Hoắc Xuân Dương Đông Lâm thành.
Nên bây giờ Lưu Văn không thể phán đoán Cảnh Ngôn có phải mạnh miệng lừa dối không, lão hơi lo.
Vì khi Cảnh Ngôn nói mấy lời này rất có thể làm tình hình trầm trọng hơn. Trước khi Cảnh Ngôn nói mấy lời đó, Hứa Đông dây dưa không chịu từ bỏ, nhưng nếu Lưu Văn quyết tâm bảo vệ Cảnh Ngôn, Cảnh Thanh Trúc thì phó hội trưởng Hứa Đông đừng hòng dùng cái cớ đó tổn thương hai người. Giờ sự việc đâm lao phải theo lao, nếu Cảnh Ngôn chỉ lừa phó hội trưởng Hứa Đông thì sẽ là sai lâm vô cùng nghiêm trọng, dù là Lưu Văn cũng không thể che chở Cảnh Ngôn trọn vẹn, trừ phi lão từ bỏ tranh giành chức vụ hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư với Hứa Đông.
Đúng vậy!
Lưu Văn, Hứa Đông mâu thuẫn càng lúc càng kịch liệt vì tranh giành chức vụ hội trưởng.
Hội trưởng Lý Hưng Lâu còn trong Hiệp Hội Đan Sư, nhưng Lưu Văn, Hứa Đông biết không lâu sau Lý Hưng Lâu sẽ rời khỏi Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành đi Đan quốc, để đột phá hơn trong đan đạo.
Đan quốc không phải quốc gia, nói chính xác ra là một thành phố. Nhưng thành phố này quá nổi tiếng, trên Thiên Nguyên đại lục nó có tiếng là vương quốc đan đạo, dần dà nhiều võ giả gọi thành phố này là Đan quốc.
Vào Đan quốc không dễ, hơn một nửa đan sư trên đại lục đều hy vọng vào Đan quốc để có thành tựu cao hơn về đan đạo. Nhưng muốn vào Đan quốc vào thỏa mãn một số điều kiện nghiêm khắc.
Hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành Lý Hưng Lâu đã thỏa mãn những điều kiện này, không lâu sau sẽ rời khỏi Lam Khúc quận thành đi Đan quốc, hội trưởng đương nhiệm đi thì chức vụ hội trưởng hiệp hội sẽ rơi vào tay phó hội trưởng Hứa Đông, Lưu Văn. Trong hai người cuối cùng ai có được chức vị này phải xem trong Hiệp Hội Đan Sư ai được nhiều người ủng hộ hơn.
Đó là vì sao Hứa Đông, Lưu Văn muốn bắt lấy tất cả cơ hội đả kích uy tín của đối phương trong Hiệp Hội Đan Sư.
Cảnh Ngôn nhìn khuôn mặt Lưu Văn trầm trọng, hắn đá lông nheo với lão.
Nhìn biểu tình của Cảnh Ngôn, Lưu Văn càng không thể bình tĩnh, lão không chắc hắn nghĩ gì.
Hứa Đông trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói ngươi là đan sư thì thật sự là đan sư sao?
Khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội đả kích Lưu Văn, Hứa Đông không cam lòng bị hóa giải. Cứ tưởng là chuyện ván đã đóng thuyền nhưng không ngờ Cảnh Ngôn có thể là đan sư. Nếu Cảnh Ngôn đúng là đan sư, còn tham gia vào Hiệp Hội Đan Sư, sự kiện lần này sẽ không thể là thủ đoạn công kích Lưu Văn.
Hứa Đông không cam lòng!
Cảnh Ngôn nói:
- Chuyện này đơn giản thôi, đan sư Hứa Đông, ta nghĩ đan sư tham gia Hiệp Hội Đan Sư thì bên Hiệp Hội Đan Sư sẽ thẩm tra năng lực đúng không? Tuy ta quen đan sư Lưu Văn nhưng tuyệt đối làm theo quy tắc, ta đồng ý nhận Hiệp Hội Đan Sư thẩm tra.
Ngươi nghi ngờ ta có thật là đan sư không thì cứ kiểm tra.
Con ngươi Hứa Đông co rút:
- Ngươi đồng ý nhận thẩm tra?
Hứa Đông cứ nghĩ Cảnh Ngôn muốn đi cửa sau nhờ Lưu Văn bỏ qua giai đoạn thẩm tra, không ngờ hắn chủ động đề nghị, vậy thì lão không có lý do gì công kích Cảnh Ngôn và Lưu Văn nữa.
Cảnh Ngôn phẩy tay nói:
- Đúng vậy! Cứ nghiêm khắc làm theo trình tự của Hiệp Hội Đan Sư, ta không có vấn đề gì, không có ý kiến.
Lúc trước Cảnh Ngôn không muốn tham gia Hiệp Hội Đan Sư ngay, nhưng sự việc phát triển đến bước này thì đành làm vậy. Hơn nữa tham gia Hiệp Hội Đan Sư chưa chắc là việc xấu. Hiệp Hội Đan Sư là tổ chức khá rời rạc, không yêu cầu nghiêm khắc công tác của thành viên, nghĩa là dù tham gia Hiệp Hội Đan Sư thì Cảnh Ngôn vẫn rất tự do.
Lưu Văn vội nói:
- Cảnh Ngôn, hoan nghênh ngươi tham gia Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành. Nhưng ngày mai bắt đầu hội đấu giá Lục Ngọc, việc thẩm tra của ngươi phải chờ sau khi hội đấu giá kết thúc.
Hứa Đông lườm Lưu Văn:
- Hừ!
Hứa Đông muốn nói gì nhưng lời của Lưu Văn không có lỗ hổng.
Hiệp Hội Đan Sư rất chú trọng việc thẩm tra thành viên mới, bình thường phải thông báo cho hội trưởng đại nhân. Có khi hội trưởng sẽ tự mình giám sát trình tự, dù hội trưởng không có thời gian đến dự cũng cần ít nhất một vị phó hội trưởng, nhiều chủ quản có mặt.
Không thể gấp gáp tổ chức thẩm tra.
Ngày mai hội đấu giá Lục Ngọc chính thức bắt đầu, trong lúc đấu giá không có nhiều sức thẩm tra năng lực của Cảnh Ngôn.
Thông thường hội đấu giá Lục Ngọc kéo dài từ nửa tháng đến một tháng, nghĩa là việc thẩm tra Cảnh Ngôn phải chờ hơn nửa tháng sau.
Hứa Đông cắn răng nhìn sang Cảnh Thanh Trúc.
Khuôn mặt âm trầm của Hứa Đông nở nụ cười kỳ dị:
- Hừ! Cảnh Ngôn định tham gia Hiệp Hội Đan Sư nhưng nữ nhân này thì sao? Không lẽ nàng ta cũng là đan sư, cũng muốn vào Hiệp Hội Đan Sư?
Không thể tiếp tục công kích Cảnh Ngôn, nhưng nơi này còn có Cảnh Thanh Trúc.
Mặt Cảnh Thanh Trúc trắng bệch, nàng không phải đan sư, đừng nói đan sư, nàng thậm chí không phải dược tề sư, càng không thể nào vào Hiệp Hội Đan Sư. Hứa Đông chĩa đầu mâu vào Cảnh Thanh Trúc, nàng phải làm sao bây giờ?
Cảnh Ngôn nghe Hứa Đông chất vấn về Cảnh Thanh Trúc, hắn bật cười:
- Ha ha ha! Thanh Trúc trưởng lão đến Hiệp Hội Đan Sư không phải muốn tham gia Hiệp Hội Đan Sư, trưởng lão có chút đan dược muốn đấu giá trong Hiệp Hội Đan Sư nên đến bàn bạc việc này. Giờ chúng ta đều biết Cao Triệu Hải là một trong các nhân viên phụ trách vật phẩm đấu giá trước khi bị tạm cách chức. Lúc trước Cao Triệu Hải kêu Thanh Trúc trưởng lão đến, trưởng lão nghĩ là bàn bạc về đấu giá đan dược nên đến.
Cảnh Ngôn cười tủm tỉm nhìn Cao Triệu Hải:
- Cao Triệu Hải, ngươi biết rõ chỗ làm việc của Hiệp Hội Đan Sư không thể cho người ngoài tùy tiện đi vào, nhưng ngươi kêu Thanh Trúc trưởng lão vào, lớn chuyện đây.
Cao Triệu Hải nín thở, muốn chửi thề.
Nói tới nói lui lại vòng về gã, chết tiệt là lúc trước Tiêu Minh đi vào bẩm báo thật sự nói muốn lấy ra chút đan dược đấu giá.
Trán Cao Triệu Hải rịn mồ hôi:
- Ta... ta... ta...
Hứa Đông hung tợn lườm Cao Triệu Hải, sau đó hỏi Cảnh Thanh Trúc:
- Các ngươi muốn đấu giá đan dược gì?
Cảnh Thanh Trúc sốt ruột nhìn sang Cảnh Ngôn, nàng không có đan dược gì có thể đấu giá, nếu có thì đã đưa đến Cảnh gia.
Nói thật là Cảnh Thanh Trúc tham gia hội đấu giá Lục Ngọc nhưng không đấu giá được bao nhiêu thứ, có lẽ nàng sẽ mua được chút dược tề, đan dược thì cùng lắm mua ít đan dược tam đẳng cấp thấp, một viên giá mấy ngàn linh thạch.
Cảnh Ngôn lấy ra các bình ngọc màu trắng ngà và xanh.
Cảnh Ngôn có khá nhiều đan dược nhị đẳng các loại, hắn tiêu hao nhiều, chủ yếu dùng Quy Nguyên Đan tăng nguyên khí, mấy thứ khác ví dụ như loại trị thương, giải độc, hắn có luyện chế ra cũng chỉ để đó, không có lúc cần dùng.
Cảnh Ngôn vì tăng năng lực luyện chế đan dược tất nhiên không chỉ luyện chế một, hai loại đan dược. Các loại đan dược nào thường thấy Cảnh Ngôn đều thử luyện chế, nên hắn có nhiều đan dược.
Hứa Đông không cam lòng cầm lấy một bình ngọc nhìn lướt qua, sau đó mặt càng đen.
Hứa Đông liếc Lưu Văn một cái, thầm nghĩ có khi nào chuyện này từ đầu đến cuối là Lưu Văn làm ra?
Cảnh Ngôn lấy ra đan dược toàn là nhất giai, nhị giai nhị đẳng, tiểu tử này sao có thể lấy ra nhiều đan dược nhị đẳng vậy được?
Hứa Đông càng nghĩ càng thấy có thể.
Có lẽ ngay từ đầu Lưu Văn đã đặt cái tròng chờ lão nhảy vào, chết tiệt!
Hứa Đông cứ nghĩ bắt lấy cơ hội chèn ép Lưu Văn, không ngờ bây giờ phát triển ra thế này. Hứa Đông hùng hổ đi ra định cho Lưu Văn bài học, nhưng bây giờ xem ra chỉ tổ cho các đan sư Hiệp Hội Đan Sư nhìn trò cười.
Lúc Hứa Đông đi ra ai chẳng biết lão quyết làm Lưu Văn mất mặt? Lúc này tay trắng quay về, còn bị người cười nhạo.
Cảnh Ngôn cười hỏi tiếp:
- Đan sư Hứa Đông, mới rồi Cao Triệu Hải nói với chúng ta ngày mai bắt đầu đấu giá, vật phẩm đấu giá không thể sửa đổi nữa. Những đan dược này có phải không thể đấu giá? Nếu không thể đưa đi đấu giá cũng không sao.
Có đấu giá đan dược được hay không Cảnh Ngôn chẳng để bụng, dù sao đan dược sẽ không bị giảm giá trị. Đan dược là đồng tiền mạnh, đi đâu cũng có thể dễ dàng bán đi, nếu không đã chẳng có vụ đấu giá.
Hứa Đông tức đau gan nhưng không thể khùng lên:
- Hừ! Chưa bắt đầu đấu giá, có gì không thể đấu giá? Cao Triệu Hải, lập tức ký hiệp nghị với nữ nhân này rồi thêm số đan dược vào danh sách đấu giá.
Hứa Đông càng mất kiểm soát càng khiến người cười chê, nên dù lão giận run người, muốn đập phá cũng phải ráng nhịn.
Lưu Văn sung sướng nói:
- Ha ha, phó hội trưởng Hứa Đông, Cao Triệu Hải đã bị tạm thời cách chức.
Tận mắt nhìn Hứa Đông ăn bồ hòn làm Lưu Văn rất vui vẻ, tạm không nói Cảnh Ngôn có phải là đan sư không, không có qua Hiệp Hội Đan Sư thẩm tra không, dù sao đó là chuyện nửa tháng sau. Giờ nhìn Hứa Đông chịu thiệt mà không thể nổi giận khiến người ta sướng lâng lâng.