Năng lượng hùng hồn sinh ra trong không gian đè Cảnh Ngôn.
Lực lượng này nếu tiêu diệt Cảnh Ngôn thì hắn không cản nổi một giây. Nhưng năng lượng chỉ muốn truyền tống Cảnh Ngôn ra Thiên Trận nên ôn hòa nhiều.
Cảnh Ngôn cắn chặt răng điên cuồng vận chuyển nguyên khí trong vụ tuyền:
- Phá! Phá cho ta!
Cảnh Ngôn gần như thúc đẩy nguyên khí đến cực hạn, nguyên khí chạy ra một trăm lẻ tám kinh mạch Võ Đạo tràn ra, lấy Cảnh Ngôn làm trung tâm khuếch tán không gian xung quanh.
Cùng lúc đó, Cảnh Ngôn vận chuyển Thiên Không Chi Dực không chút giữ lại lao hướng lối ra Thiên Trận.
Cứ như vậy bị truyền tống đi tương đương với không xông trận được, Cảnh Ngôn không cam lòng!
Nếu lúc Cảnh Ngôn chưa tiêu diệt bóng người nửa trong suốt thứ mười mà hết giờ, hắn bị truyền tống đi cũng đành chịu. Bây giờ Cảnh Ngôn đã tiêu diệt bóng người cuối cùng, vào phút then chốt này chỉ vì hết thời gian bị truyền tống ra, đổi lại là ai cũng sẽ không cam lòng.
Răng rắc!
Cảnh Ngôn vận chuyển nguyên khí đối với năng lượng Thiên Trận thì tựa như con nít ba tuổi đối diện người trưởng thành, không có sức ngăn cản. Nhưng năng lượng Thiên Trận tràn hướng Cảnh Ngôn hơi chậm chút, nguyên khí không ngăn lại được nhưng có thể kéo dài thời gian năng lượng đè ép hướng hắn.
Cảnh Ngôn vận chuyển nguyên khí đến cực hạn hóa thành luồng sáng đen nhanh như tia chớp lao hướng lối ra.
Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm tia sáng trước mặt:
- Lối ra! Thấy lối ra rồi!
Chiều dài đường hầm Thiên Trận quả nhiên giống với Nhân Trận, Địa Trận, suy đoán của Cảnh Ngôn hoàn toàn chính xác.
Cảnh Ngôn cách lối ra Thiên Trận đã không xa.
Cảnh Ngôn rống to:
- Mau, mau thêm chút nữa!
Khi Cảnh Ngôn thúc đẩy nguyên khí đến cực hạn, dù ý chí của hắn muốn nhanh hơn cũng không thể. Cảnh Ngôn mới đột phá cảnh giới, chưa ổn định, nguyên khí trong vụ tuyền không vận chuyển trơn tru, vào phút then chốt hắn bộc phát ra hết khiến nguyên khí càng táo bạo sục sôi trong vụ tuyền. Thương Khung Đệ Nhất Thần Công có dấu hiệu khó kiểm soát.
Trán Cảnh Ngôn rịn mồ hôi:
- Còn một trăm thước!
- Tám mươi thước!
- Sáu mươi thước!
- Bốn mươi thước!
- Hai mươi thước!
Cách lối ra ngày càng gần nhưng mặt Cảnh Ngôn càng lúc càng đen, vì hắn cảm giác lực lượng truyền tống của đại trận đã đụng vào người mình, hắn cảm giác lực lượng lôi kéo.
Hai mắt Cảnh Ngôn đỏ ngầu:
- Không! Không! Sắp thất bại sao? Kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Chỉ còn hai mươi thước cuối cùng, Thiên Không Chi Dực phụ trợ chỉ chớp mắt là vượt qua được ngay. Nhưng một cái chớp mắt này lực lượng truyền tống của Thiên Trận bao bọc Cảnh Ngôn muốn đưa ra khỏi đường hầm.
- Kiếm ý!
Xoẹt!
Khi Cảnh Ngôn sắp bị truyền tống ra Thiên Trận, lòng hắn máy động chợt nhớ mình nắm giữ kiếm ý.
Bản chất của kiếm ý là dẫn động thế thiên địa, Cảnh Ngôn không chắc kiếm ý có tác dụng gì trong đường hầm Thiên Trận không. Nhưng đây là hy vọng cuối cùng của hắn, có hiệu quả hay không phải thử mới biết.
Cảnh Ngôn không vung Thiên Hỏa kiếm phát ra kiếm ý, hắn dùng thân thể mình. Quanh người Cảnh Ngôn dẫn động thế thiên địa hình thành vách tường vô hình đối kháng lực lượng truyền tống của Thiên Trận.
Phụp!
Kiếm ý và lực lượng truyền tống tiếp xúc, hai bên đè ép phát ra tiếng vang khẽ.
Mắt Cảnh Ngôn sáng rực, theo đà thế lớn lực mạnh hắn như sao băng lao vút tới lối ra.
Vèo!
Cảnh tượng trước mắt thay đổi, tia sáng dần rực rỡ lên.
Đầu tiên Cảnh Ngôn ăn một viên Quy Nguyên Đan, lại lấy ra linh thạch cực phẩm còn sót lại trong tu di giới chỉ, tay đặt lên đống linh thạch cực phẩm.
Nguyên khí trong người Cảnh Ngôn hầu như không khống chế được, nguyên khí chạy lung tung trong vụ tuyền, kinh mạch Võ Đạo. Nếu không khống chế được Cảnh Ngôn sẽ nổ banh xác.
Khi Cảnh Ngôn xuất hiện ở lối ra Thiên Trận, nguyên quảng trường Quận Vương phủ hỗn loạn.
- Đó...
- Chuyện gì vậy?
- Đó chẳng phải là Cảnh Ngôn sao? Cảnh Ngôn chưa chết?
Một số người định rời đi, bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn chết trong Thiên Trận. Ngô Thân đã bị truyền tống ra, ba học viện lớn khảo hạch mùa này kết thúc, họ có ở lại đây cũng không ích gì, nhiều người định đi.
Khi đám người lục tục đi xa thì bỗng đám người rộ lên tiếng la ngạc nhiên.
Khi Cảnh Ngôn xuất hiện có vài người chú ý hắn, bọn họ thé lên khiến người khác nhìn sang, thấy Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng gần lối ra Thiên Trận.
Họ vốn cho rằng Cảnh Ngôn đã chết trong Thiên Trận, giờ hắn sống đi ra. Cảnh Ngôn không chỉ sống, hắn đi từ lối ra Thiên Trận, điều này đại biểu cho cái gì?
Nghĩa là Cảnh Ngôn thành công xông Thiên Trận.
Nếu xông Thiên Trận thất bại sẽ bị truyền tống ra, vậy không nên xuất hiện ở lối ra mà phải như Ngô Thân bị đưa đến đất trống bên cạnh Thiên Trận.
Chưởng viện ngoại viện Hồng Liên học viện Hoàng Lạc ngây người.
Chưởng viện ngoại viện Đạo Nhất học viện Thư Linh sững sờ nhìn Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng, nàng xoe tròn mắt đẹp không nói nên lời.
Những người đại biểu thế lực Lam Khúc quận thành đến xem lễ cũng há hốc mồm.
Mộ Liên Thiên ngây người.
Khi Ngô Thân bị Thiên Trận truyền tống ra mà không có Cảnh Ngôn, Mộ Liên Thiên không muốn tin cũng biết hắn đã chết trong Thiên Trận. Mộ Liên Thiên đinh ninh Cảnh Ngôn đã chết.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cảnh Ngôn ra khỏi Thiên Trận!
Cách Ngô Thân được truyền tống ra đã qua mấy giây, tức là Cảnh Ngôn ở trong Thiên Trận lâu hơn Ngô Thân vài giây. Sao có thể? Sao Cảnh Ngôn làm được?
Ngô Thân được truyền tống ra trước mấy giây xoe tròn mắt nhìn Cảnh Ngôn muốn rớt tròng.
Có người lên tiếng:
- Đây... tính là thành công xông Thiên Trận sao?
Vì Cảnh Ngôn không phải bị truyền tống ra, hắn đi ra khỏi lối ra Thiên Trận, lẽ ra tính là thành công xông trận. Nhưng trong phút chốc người ta khó chấp nhận được.
Ba học viện lớn khảo hạch trong Lam Khúc quận thành đã ba mươi năm không có người thành công xông Thiên Trận. Bọn họ nhìn Cảnh Ngôn, Ngô Thân đi vào Thiên Trận, chưa từng nghĩ trong hai người này cuối cùng xông qua Thiên Trận giành được kim lệnh, khả năng quá nhỏ bé.
Một trưởng lão Viên gia nhìn Mộ Liên Thiên, lớn tiếng hỏi:
- Mộ tổng quản, có phải Cảnh Ngôn này thành công xông trận?
Mộ Liên Thiên nhìn trưởng lão Viên gia, cau mày sau đó gật đầu.
Trưởng lão Văn gia nhíu mày nói:
- Mộ tổng quản, chuyện này là sao? Lúc trước sắp đến thời gian, còn giây cuối là Mộ tổng quản đếm ngược thời gian. Sau khi Mộ tổng quản đếm ngược tử đệ Ngô gia Ngô Thân lập tức bị truyền tống ra, khi đó Cảnh Ngôn còn chưa ra Thiên Trận. Qua mấy giây Cảnh Ngôn mới ra khỏi Thiên Trận, chuyện này là sao?
Trưởng lão Văn gia nói như vậy những người khác cau mày nhìn Mộ Liên Thiên, lúc trước bọn họ quá giật mình nên không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghe trưởng lão Văn gia vạch ra mới cảm thấy thời gian không đúng.
Mặc dù xấp xỉ chỉ vài giây nhưng cũng là không bình thường.
Nếu nói Mộ Liên Thiên không tính đúng thời gian thì không phải, bởi vì gã đếm ngược thời gian xong Ngô Thân liền bị truyền tống ra, tức là gã tính đúng. Vì hết giờ nên Ngô Thân bị truyền tống ra Thiên Trận.
Cảnh Ngôn không bị truyền tống ra, mấy giây sau hắn chạy khỏi lối ra, điều này không bình thường.
Mộ Liên Thiên trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Thiên Trận tuyệt đối không có vấn đề gì, có lẽ Cảnh Ngôn có thủ đoạn gì nên có thể ở lâu trong Thiên Trận một chút xíu.
Chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện tiến lên trước vài bước nhìn Mộ Liên Thiên, chắp tay:
- Mộ tổng quản! Mặc kệ Cảnh Ngôn làm sao nhưng ta muốn nói một điều rằng, Cảnh Ngôn không thể tính là xông qua Thiên Trận.
Giọng Thương Khúc rất lớn, người trên quảng trường đều nghe rõ ràng.
Mộ Liên Thiên nhíu mày hỏi:
- Thương Khúc chưởng viện có ý gì?
Ánh mắt Thương Khúc âm trầm lớn tiếng nói:
- Mộ tổng quản, chúng ta đều thấy Cảnh Ngôn đi ra từ lối ra Thiên Trận. Nhưng thời gian giới hạn của Thiên Trận là ba canh giờ, sau khi qua ba canh giờ Cảnh Ngôn không ra khỏi Thiên Trận, vậy là không phù hợp điều kiện giành được kim lệnh.