Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 52: Ta lấy hết



Dịch: Phong Nguyệt Lâu

Ngôn chỉ biết cười trừ trước thái độ của mấy nữ võ giả này.

Mấy nữ võ giả xì xầm nhỏ to dặn nữ võ giả mặc váy dài màu lục tên Tô Tử Huyên.

- Tô Tử Huyên, đừng nói chúng ta không cho người mới như ngươi cơ hội. Giờ khách nhân vào cửa, có thể giao dịch thành công hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.

- Hừ! Mới đến ba ngày đã cho ngươi cơ hội chính thức làm việc, ngươi phải biết ơn.

Tô Tử Huyên mỉm cười ngon ngọt:

- Đa tạ mấy vị tỷ tỷ.

Tô Tử Huyên đúng là người mới trong Kỳ Trân Hiên, tính cả hôm nay nàng mới công tác ba ngày. Ba ngày qua nàng không tự mình tiếp một khách hàng nào, không phải nàng không muốn mà là không có cơ hội.

Giờ thì nàng chờ đến cơ hội đầu tiên.

Tô Tử Huyên biết có được cơ hội này là vì người khác cho rằng Cảnh Ngôn tiên sinh mới đi vào không mua nổi đồ trong Kỳ Trân Hiên. Nhưng Tô Tử Huyên không ngại, dù cuối cùng Cảnh Ngôn tiên sinh chẳng mua món đồ nào, miễn nàng làm tốt công tác của mình là được.

Da Tô Tử Huyên trắng nõn, đôi mắt bồ câu to tròn, khi cười bên má lộ ra hai lúm đồng tiền.

Tô Tử Huyên bước nhanh đến trước mặt Cảnh Ngôn, hơi khom người chào:

- Cảnh Ngôn tiên sinh.

Cảnh Ngôn cười hỏi:

- Nàng biết ta?

Cảnh Ngôn nhìn nụ cười của Tô Tử Huyên cảm nhận sự nhiệt tình thật lòng, thị ứng này không có chút cảm xúc mất kiên nhẫn nào. Muốn giấu cảm xúc bất mãn trước mặt Cảnh Ngôn là rất khó.

Mắt Tô Tử Huyên chứa ý cười:

- Biết, ta tên Tô Tử Huyên.

Cảnh Ngôn gật đầu:

- Ừm.

Tô Tử Huyên hỏi:

- Cảnh Ngôn tiên sinh muốn mua tài nguyên gì? Ta có thể giới thiệu tỉ mỉ cho tiên sinh.

Cảnh Ngôn nói:

- Mang ta đi xem Cửu Âm Quả.

Cơ mặt Tô Tử Huyên hơi cứng lại:

- Cửu Âm Quả?

Người mua Cửu Âm Quả rất ít, Tô Tử Huyên là người mới nhưng cũng phải tìm hiểu rõ tài nguyên nào tiêu thụ tốt.

Nếu Cảnh Ngôn là dược tề sư thì Tô Tử Huyên không quá bất ngờ, nhưng hiển nhiên hắn sẽ không là dược tề sư.

Hơn nữa Cửu Âm Quả là linh thảo tam giai, khá mắc, một trái giá từ ngàn khối linh thạch trở lên.

Cảnh Ngôn tiên sinh này muốn mua Cửu Âm Quả?

Tô Tử Huyên hơi giật mình sau đó mỉm cười mời hắn đi theo nàng:

- Mời Cảnh Ngôn tiên sinh đi theo ta.

Tô Tử Huyên dẫn Cảnh Ngôn vào bên trong, một nữ võ giả xì cười:

- A, nói mua Cửu Âm Quả? Cười chết!

Một người khác bĩu môi, mắt lộ tia châm chọc:

- May mắn ta không tiếp đãi hắn nếu không đã tốn thời gian và nước miếng, tuy bộ dáng cũng đẹp trai nhưng không có linh thạch.

Nữ võ giả áo đỏ nói:

- Rất ít người mua Cửu Âm Quả, Cảnh Ngôn vừa đến đã đòi xem Cửu Âm Quả, có lẽ muốn mua thật thì sao?

Nữ võ giả áo trắng chắc chắn nói:

- Hừ! Ta không tin tên nghèo mạt đó mua nổi Cửu Âm Quả. Nếu là trước kia còn có thể, nhưng bây giờ hắn rớt cảnh giới xuống tam trọng thiên đúng không? Hắn đi đâu tìm nhiều linh thạch mua Cửu Âm Quả? Còn là loại tài nguyên không có tác dụng gì, nếu hắn tu luyện không cần dùng Cửu Âm Quả.

***

Tô Tử Huyên đưa Cảnh Ngôn đến phía sau Kỳ Trân Hiên:

- Cảnh Ngôn tiên sinh, mấy cái này là Cửu Âm Quả.

Vì Cửu Âm Quả là tài nguyên hơi khó bán nên bị đặt ở vị trí hơi xếp sau.

Cảnh Ngôn nhìn ngoài chiếc hộp đựng Cửu Âm Quả ghi giá:

- Một ngàn một trăm khối linh thạch sao.

Tô Tử Huyên nhẹ gật đầu nói:

- Đúng vậy, Cửu Âm Quả là linh thảo tam giai, tài liệu luyện chế một loại dược tề trị thương đặc biệt nên giá khá mắc. Cảnh Ngôn tiên sinh nếu muốn mua Cửu Âm Quả để dược tề trị thương thì hơi không đáng.

Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng:

- A?

Người ta tìm đủ cách dụ khách mua đồ, Tô Tử Huyên ngược lại đề nghị Cảnh Ngôn đừng mua.

Tô Tử Huyên bị Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm đỏ mặt nói:

- Cảnh Ngôn tiên sinh, ta nói thật.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Ừm, biết, ta có biết đôi chút về Cửu Âm Quả. Nhưng ta vẫn muốn mua, ta cần Cửu Âm Quả. Chỗ này chỉ đặt năm trái Cửu Âm Quả, chắc còn hàng tồn kho chứ?

Tô Tử Huyên hé môi:

- A?

Là sao?

Năm trái Cửu Âm Quả chưa đủ?

Một trái Cửu Âm Quả giá một ngàn một trăm khối linh thạch, năm trái là năm ngàn ngăm trăm khối linh thạch!

Cảnh Ngôn tiên sinh hỏi câu đó là sao? Không lẽ muốn mua nhiều hơn năm trái Cửu Âm Quả?

Nghĩ đến đây Tô Tử Huyên nhẹ lắc đầu, nàng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Những dược tề sư hơi nổi tiếng cũng sẽ không một lần mua nhiều Cửu Âm Quả như vậy.

Đầu óc Tô Tử Huyên chuyển động nhanh, ngoài miệng đáp:

- Có hàng tồn, chắc còn nhiều.

Cửu Âm Quả là loại linh thảo dễ cất chứa, nơi như Kỳ Trân Hiên thường tồn kho nhiều, vậy thì thời gian dài không cần nhập hàng.

Đương nhiên một số cơ cấu giao dịch nhỏ sẽ không mua nhiều hàng tồn kho khó bán, vì chiếm vốn lưu đông. Bởi thế Cảnh Ngôn mới đến Kỳ Trân Hiên.

Cảnh Ngôn gật đầu, hỏi:

- Tồn kho có bao nhiêu?

Tô Tử Huyên trả lời:

- Ta cũng không biết nhưng ta sẽ đi xem, Cảnh Ngôn tiên sinh chờ chút.

Mặc dù Tô Tử Huyên cảm thấy Cảnh Ngôn không thể nào mua nhiều Cửu Âm Quả như vậy, rất có thể hắn không mua trái nào, nhưng nàng vẫn lật đật đi khố phòng xem xét.

Tô Tử Huyên nói xong đi khố phòng, qua một lát trở về.

Tô Tử Huyên nghiêm túc nói:

- Cảnh Ngôn tiên sinh, trong khố phòng có bốn mươi lăm trái Cửu Âm Quả cộng thêm chỗ này là năm mươi trái.

Tô Tử Huyên đã cẩn thận kiểm kê Cửu Âm Quả trong khố phòng.

Cảnh Ngôn gật gù:

- Ừm, tốt.

Cảnh Ngôn ra chiều suy tư, lúc thì cau mày khi thì giãn ra. Cảnh Ngôn không biết mình cần bao nhiêu Cửu Âm Quả, nghe tiền bối Thiên Thủy nói để trung hòa lực lượng hồn tinh cần số lượng Cửu Âm Quả rất nhiều, vậy thôi mua hết năm mươi trái đi.

Cảnh Ngôn nhìn sang Tô Tử Huyên, cười nói:

- Ta lấy hết năm mươi trái Cửu Âm Quả.

- A? Cái gì?

Lần này Tô Tử Huyên ngây người, nàng không chắc ý của Cảnh Ngôn là gì.

Lấy hết năm mươi trái tức là... mua hết? Năm mươi trái Cửu Âm Quả bằng mấy vạn khối linh thạch, Cảnh Ngôn tiên sinh chắc không phải muốn ký sổ nợ đi? Nhưng Kỳ Trân Hiên chưa bao giờ cho nợ tiền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.