Thấy bộ dạng há hốc mồm của Tô Tử Huyên, Cảnh Ngôn mím môi muốn cười.
Cảnh Ngôn nhìn Tô Tử Huyên còn đứng ngây người, ra tiếng nhắc nhở:
- Đi lấy hết Cửu Âm Quả ra đây.
Tô Tử Huyên phản ứng lại:
- A... vâng!
Mặt Tô Tử Huyên đỏ rực như táo chín, lòng cực kỳ kích động.
Nếu Cảnh Ngôn tiên sinh mua năm mươi trái Cửu Âm Quả thì nàng được trích phần trăm là bao nhiêu? Đó sẽ là một khoản tiền kếch xù đối với võ giả Võ Đạo ngũ trọng thiên như nàng.
Trong Kỳ Trân Hiên tùy theo vật phẩm giao dịch mà thị giả hoàn thành mua bán cầm phần trăm huê hồng khác nhau. Tài nguyên càng hấp dẫn phần trăm huê hồng càng thấp. Vật phẩm như Cửu Âm Quả tỷ lệ trích phần trăm cao kinh người, ba phần trăm.
Tức là giá giao dịch một trăm khối linh thạch thì Tô Tử Huyên được ba khối linh thạch, giao dịch một vạn khối linh thạch nàng sẽ được ba trăm khối linh thạch huê hồng.
Cái giá khiến người đỏ mắt.
Tô Tử Huyên đỏ mặt chạy nhanh đi khố phong lấy ra hết bốn mươi lăm trái Cửu Âm Quả.
Động tác của Tô Tử Huyên khiến thị giả khác chú ý, thấy nàng lấy hết mấy chục trái Cửu Âm Quả trong khố phòng ra, có người trừng mắt trách cứ:
- Tô Tử Huyên, ngươi làm cái gì vậy?
Nữ võ giả áo đỏ lớn tiếng nói:
- Sao có thể tùy tiện lấy tài nguyên trong khố phòng ra? Tô Tử Huyên, ngươi có hiểu quy định không? Hả?
Cảnh Ngôn đứng gần đó nghe tiếng trách cứ này thì cau mày.
Cảnh Ngôn tiến lên vài bước nhìn thẳng nữ võ giả áo đỏ, nói:
- Là ta kêu Tô Tử Huyên lấy mớ Cửu Âm Quả này ra, vì ta muốn mua hết tất cả, có gì không?
Nữ võ giả áo đỏ ngây người:
- Cái gì?
Thị giả khác đứng ngây như phỗng, xoe tròn mắt nhìn Cảnh Ngôn.
Không thể nào! Ngươi có biết Cửu Âm Quả giá bao nhiêu không? Ngươi tưởng nó là đồ bỏ một khối linh thạch mua về vài cái sao? Đấy là linh thảo tam giai với giá một ngàn một trăm khối linh thạch!
Nữ võ giả áo đỏ hít thở nặng nề.
Cảnh Ngôn là khách hàng, Kỳ Trân Hiên quy định bọn họ không được tranh chấp với khách. Vì khách hàng đi vào Kỳ Trân Hiên tuyệt đối không là người thường, đều có địa vị rất cao quý.
Tuy không dám tranh cãi với Cảnh Ngôn nhưng mấy thị giả ánh mắt lộ rõ coi rẻ.
Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Tô Tử Huyên uất ức đứng yên tại chỗ:
- Tô Tử Huyên, trong thẻ vàng này có linh thạch, mang ta đi thanh toán.
Khi Cảnh Ngôn lấy ra thẻ vàng linh thạch thấy mấy thị giả thay đổi ánh mắt.
Tại sao?
Vì thẻ vàng hạn mức thấp nhất chứa cỡ một vạn khối linh thạch, đó là khái niệm gì?
Trong tất cả thị giả tại đây không ai có được thẻ vàng linh thạch như vậy.
Cảnh Ngôn bổ sung thêm:
- Năm mươi trái Cửu Âm Quả giá năm vạn năm ngàn khối linh thạch, trong thẻ vàng này của ta có mười vạn khối linh thạch.
Xôn xao!
Mấy thị giả lảo đảo.
Đây không phải đùa giỡn, Cảnh Ngôn thật sự có đủ linh thạch, hắn thật sự định mua năm mươi trái Cửu Âm Quả.
Tô Tử Huyên bỏ năm mươi trái Cửu Âm Quả vào một cái hộp:
- Vâng vâng, mời Cảnh Ngôn tiên sinh đi theo ta.
Một trái Cửu Âm Quả thể tích cỡ ngón cái, nên bỏ chung năm mươi trái không chiếm nhiều chỗ trống.
Trước quầy thanh toán.
Cảnh Ngôn cất hộp ngọc đựng năm mươi trái Cửu Âm Quả. Hắn đưa thẻ vàng chứa mười vạn linh thạch ra, đổi lại bốn thẻ vàng một vạn, năm ngàn khối linh thạch tiền mặt.
Cái bọc trên lưng Cảnh Ngôn lại căng đầy hơn một nửa.
Cảnh Ngôn cười chào Tô Tử Huyên:
- Đi đây, lần sau gặp lại.
Nói xong Cảnh Ngôn bước đi ngay.
Một võ giả nam ở sau quầy cười nói với Tô Tử Huyên:
- Tử Huyên thật lợi hại, lần này nàng được lợi lớn, mới đến ba ngày đã kiếm được cuộc mua bán lớn vậy, chậc chậc.
Võ giả nam hâm mộ nhìn Tô Tử Huyên.
Cuộc mua bán này Tô Tử Huyên có thể lấy một ngàn sáu trăm năm mươi khối linh thạch huê hồng, hoàn thành trong thời gian chưa đầy một tách trà. Tốc độ kiếm linh thạch như vậy sao không khiến người hâm mộ ghen tỵ? Đừng nói võ giả trung cấp, dù là võ giả cao cấp cũng đỏ mắt.
Một lão nhân mặc trường bào màu lam đi ra, gật đầu cười khen Tô Tử Huyên:
- Tử Huyên làm giỏi lắm, trích phần trăm giao dịch này là một ngàn sáu trăm năm mươi khối linh thạch, tối nay sẽ phát cho ngươi.
Lão nhân là chủ quản của Kỳ Trân Hiên, cuộc mua bán này kinh động cả chủ quản.
Tài nguyên bán trong Kỳ Trân Hiên đều rất quý giá, giao dịch thành công đều là số tiền lớn. Nhưng một cuộc mua bán giá hơn năm vạn linh thạch không thường gặp, mấy tháng chưa chắc Kỳ Trân Hiên có một lần.
Ví dụ tiểu nhi tử của tộc trưởng Triệu gia, Triệu Đăng Thiên định mua một mớ tài nguyên cũng chỉ mang ra hai vạn khối linh thạch. Từ đó thấy được cuộc mua bán hơn năm vạn linh thạch là hiếm hoi cỡ nào.
Tô Tử Huyên kích động gật đầu lia:
- Đa tạ chủ quản đại nhân!
Tô Tử Huyên thầm cảm kích Cảnh Ngôn, có cuộc mua bán này làm thành tích sẽ giúp nàng giữ vững địa vị trong Kỳ Trân Hiên, ít nhất chủ quản đại nhân nhớ kỹ nàng.
***
Trong khi Cảnh Ngôn mua Cửu Âm Quả, Đông Lâm thành nổi lên lời đồn ầm ĩ. Trong phố lớn ngõ nhỏ, tửu quán trà lâu, võ giả bàn tán về việc này nhiều kinh người.
- Ngươi nói cái gì? Cảnh Ngôn Cảnh gia đánh bại Lý Thiên Phúc?
- Trời ạ, ngươi mở to mắt nói bừa cũng nên kiếm tin gì đáng tin chút. Ngươi nói Cảnh Ngôn không phải Võ Đạo tam trọng thiên mà là Võ Đạo thất trọng thiên, cứ cho rằng ngươi nói thật, hắn có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên, nhưng võ giả Võ Đạo thất trọng thiên đánh bại Lý Thiên Phúc? Ngươi bị nhũn não à?
- Ha ha ha! Cười chết người, bây giờ tin đồn càng lúc càng khoa trương.
- ...
Mỗi chỗ đều bàn tán nội dung giống nhau, Cảnh Ngôn lại trở thành nhân vật tiêu điểm.
Một võ giả áo đen tức giận trừng mắt, đỏ mặt tía tai tranh cãi:
- Hừ! Đám ngu ngốc, ta thấy tận mắt sao giả được? Không phải một mình ta thấy, trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến có ít nhất mấy ngàn người chứng kiến. Không tin? Nếu không tin cứ đi hỏi đại ai đó là biết!