Thiên Thanh Quả là một loại linh thảo nhị giai, võ giả có thể trực tiếp sử dụng hoặc qua tay dược tề sư luyện chế thành dược tề sử dụng.
Đối với võ giả cao cấp Thiên Thanh Quả có hiệu quả tăng cao nguyên khí rõ rệt, hấp thu Thiên Thanh Quả tăng lên nguyên khí nhẹ nhàng hơn là trực tiếp hấp thu từ linh thạch. Bởi vậy giá của Thiên Thanh Quả khá cao, một trái bằng ba trăm khối linh thạch.
Võ giả cao cấp bình thường không mua nổi thứ này.
Cảnh Minh Châu xoay người thấy Cảnh Ngôn, biến sắc mặt nói:
- Cảnh Ngôn?
Chỉ một giây Cảnh Minh Châu sầm mặt xuống. Ngày xưa nàng cố ý đến gần Cảnh Ngôn, mục đích chính là kiếm chút tài nguyên tu luyện lọt qua kẽ tay đệ nhất thiên tài Cảnh gia này.
Khi Cảnh Ngôn chẳng còn vinh quang ngày xưa Cảnh Minh Châu liền tránh như cùi hủi, vì hắn không còn giá trị lợi dụng, nàng không muốn lãng phí thời gian.
Nếu lúc Cảnh Ngôn còn là Võ Đạo tam trọng thiên, Cảnh Minh Châu chạm mặt hắn tại đây sẽ làm bộ như không thấy. Nhưng gần đây nguyên Đông Lâm thành tràn ngập các tin đồn về Cảnh Ngôn.
Cảnh Minh Châu có nghe chuyện Cảnh Ngôn đánh bại Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Lại gặp Cảnh Ngôn, nỗi lòng Cảnh Minh Châu hơi phức tạp, nếu sớm biết hắn ngã xuống có thể đứng dậy thì nàng đã không đối xử hờ hững với hắn. Bây giờ kêu nàng đi sum xoe hắn thì khá xấu hổ.
Cảnh Minh Châu chưa từng nghĩ rằng Cảnh Ngôn có còn cho phép nàng bám mình không.
Lâm Nhai cũng nhìn thấy Cảnh Ngôn, sắc mặt lạnh lùng.
Lâm Nhai ra vẻ rộng rãi nói:
- Minh Châuh yên tâm, ta đã hứa mua Thiên Thanh Quả cho nàng thì chắc chắn mua. Đi, chúng ta vào Kỳ Trân Hiên, ta ít nhất mua cho nàng ba trái.
Khi nói mua ba trái Thiên Thanh Quả Lâm Nhai cố ý lớn tiếng như sợ Cảnh Ngôn không nghe thấy.
Ba trái Thiên Thanh Quả cỡ một ngàn khối linh thạch.
Lâm Nhai ta rộng rãi vậy đấy, nữ nhân của ta muốn Thiên Thanh Quả thì ta cho.
Mặt Cảnh Minh Châu đỏ ửng nói:
- Nhai ca thật tuyệt!
Cảnh Ngôn đứng một bên cười lạnh, hắn lười quan tâm hai người kia.
Lâm Nhai làm bộ như chợt thấy Cảnh Ngôn, khoa trương hỏi:
- Ôi chao, là Cảnh công tử đây mà. Cảnh công tử cũng đến Kỳ Trân Hiên mua đồ?
Cảnh gia và Lâm gia tuy là đồng minh trong Đông Lâm thành, nhưng tử đệ hai gia tộc tuyệt đối không thân thiết với nhau.
Lâm Nhai là nhân vật thiên tài, ngày xưa bị Cảnh Ngôn đè đầu nhiều năm, trong lòng rất căm ghét hắn.
Cảnh Ngôn hờ hững lắc đầu nói:
- Đúng vậy!
Lâm Nhai cười âm hiểm:
- A, Cảnh công tử là đại nhân vật, lát nữa muốn mua cái gì nếu không có đủ linh thạch cứ nói ta biết, ta sẽ hết sức giúp cho.
Lâm Nhai nắm tay Cảnh Minh Châu nghênh ngang đi hướng Kỳ Trân Hiên.
Hộ vệ của Kỳ Trân Hiên vẫn làm tròn trách nhiệm như mọi khi:
- Xin đưa ra lệnh bài khách quý.
Lâm Nhai đen mặt quát mắng:
- Đồ khốn, không nhận ra ta sao!?
Nói vậy nhưng Lâm Nhai vẫn móc tấm thẻ màu lam ra khỏi ngực, gã biết đây là quy định của Kỳ Trân Hiên.
Cảnh Minh Châu xoay người nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, nếu ngươi không có lệnh bài khách quý thì có thể cùng chúng ta đi vào.
Cảnh Minh Châu muốn khoe khoang cảm giác ưu việt, và thăm dò thái độ của Cảnh Ngôn đối với nàng.
Cảnh Ngôn hờ hững nhìn lướt qua Cảnh Minh Châu, không thèm đáp lại.
Cảnh Minh Châu thấy Cảnh Ngôn làm lơ mình thì mắt lóe tia tức giận, hừ mũi.
Cảnh Ngôn nhấc chân đi hướng cửa chính Kỳ Trân Hiên.
Một bước, hai bước...
Cảnh Ngôn sải bước vào trong Kỳ Trân Hiên.
Cảnh Minh Châu, Lâm Nhai thấy Cảnh Ngôn trực tiếp đi vào đều kinh ngạc kêu lên:
- Hả?
- Cái gì?
Chuyện gì đây?
Tại sao Cảnh Ngôn đi một hơi vào? Dù hắn có lệnh bài khách quý cũng nên lấy ra cho người ta nhìn chứ?
Lâm Nhai bùng cháy lửa giận thầm nghĩ:
- Chết tiệt, hai tên khốn này bị mù mắt sao? Cái người to như vậy nghênh ngang đi vào mà các ngươi không thấy?
Lâm Nhai nổi giận đùng đùng trừng hai hộ vệ:
- Hai ngươi không thấy mới rồi có người đi vào?
Hộ vệ áo đen mặt không biểu tình nói:
- Thấy, đó là Cảnh Ngôn tiên sinh.
Lâm Nhai hỏi vớ vẩn hết sức, Cảnh Ngôn đi ngang qua bọn họ chẳng lẽ họ không thấy?
Lâm Nhai cảm thấy mất mặt, gã không nghĩ nhiều quát hỏi:
- Bà nội nó! Nếu các ngươi thấy tại sao không ngăn cản hắn? Hả? Các ngươi có ý gì? Lão tử phải đưa ra lệnh bài khách quý còn tên kia thì không cần?
Nếu là bình thường cũng chẳng có gì, nhưng đang trước mặt Cảnh Minh Châu, ngay trước mặt nữ nhân của mình làm sao gã chịu được nhục nhã này?
Hộ vệ liếc Lâm Nhai:
- Xin lỗi, đúng là Cảnh Ngôn tiên sinh không cần đưa ra lệnh bài khách quý.
Hai hộ vệ này là hai người hôm trước ngăn lại Cảnh Ngôn lúc hắn định vào Kỳ Trân Hiên mua Cửu Âm Quả. Chuyện xảy ra ngày đó suốt đời hai người không quên.
Khi đó Tần Vũ chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu thậm chí ra mặt dàn xếp.
Sau khi Cảnh Ngôn đi hai người bị chủ quản Kỳ Trân Hiên hung hăng răn dạy một trận, suýt mất công việc tại đây. Chủ quản Kỳ Trân Hiên nhấn mạnh nói cho họ sau này Cảnh Ngôn đến Kỳ Trân Hiên hoàn toàn không cần đưa ra lệnh bài khách quý.
Tại sao chủ quản Kỳ Trân Hiên có thái độ như vậy? Cũng vì hôm đó Cảnh Ngôn mua Cửu Âm Quả trị giá năm vạn năm ngàn khối linh thạch, cũng vì hắn đánh bại Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Làm chủ quản Kỳ Trân Hiên sao không rõ ràng chuyện này đại biểu cái gì?
Hai hộ vệ trải qua chuyện này đâu dám đòi Cảnh Ngôn đưa ra lệnh bài khách quý nữa.
Lâm Nhai tức giận run run, liên tục chửi thề:
- Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Lâm Nhai xanh mặt dẫn Cảnh Minh Châu vào Kỳ Trân Hiên.
Cảnh Minh Châu biểu tình cực kỳ khó xem, nàng không rõ tại sao Cảnh Ngôn có mặt mũi lớn như vậy, có thể tự do ra vào Kỳ Trân Hiên. Theo Cảnh Minh Châu biết tộc trưởng một số gia tộc nhỏ muốn vào Kỳ Trân Hiên phải đưa ra lệnh bài khách quý.
Cảnh Ngôn có tài đức gì?
Cảnh Ngôn bước vào trong, mấy nữ võ giả mắt sáng rực:
- Cảnh Ngôn tiên sinh!
Các nữ võ giả chạy nhanh đến gần Cảnh Ngôn.
Hôm đó Cảnh Ngôn mua Cửu Âm Quả bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt, giờ biết hắn là thần tài, các nàng không tích cực mới lạ.
Nếu không phải ngày đó bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn nghèo mạt rệp, trích phần trăm hơn một ngàn linh thạch không tới lượt người mới như Tô Tử Huyên lấy.