Càn Khôn Song Tuyệt

Chương 10: Nam nhi hữu lệ bất khinh lưu



Cuối giờ mùi hôm ấy...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang vội vã chạy vào phòng Tống Thiên Hành, cung thân nói:

- Ngân vệ số mười tám giám sát trung gian thông tin vừa bắt được một mật hàm xin thiếu chủ xem qua.

Tống Thiên Hành sau khi xem xong mật hàm liền nói:

- Chu tiền bối, xin dặn Cần nhi mời gắp tam công tử cùng tứ tiểu thơ đến đây.

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cung thân đáp:

- Lão nô tuân mạng!

Lát sau Vân Trung Hạc, Vân Trung Nhạn nối gót nhau tiến vào, ba người trong mật thất thấp giọng mật đàm, thời gian chừng ăn hết bữa cơm, Tống Thiên Hành mới cao giọng nói:

- Được rồi, cứ quyết định như vậy, tứ tiểu thư lập tức thông tri Hoa phu nhân, nói chúng ta sẽ khởi hành lúc lên đèn.

Vân Trung Phụng hội ý cười nói:

- Được, ta nhớ rồi!

Dứt lời hai người đi ra.

Thời gian chừng dùng hết chén trà, các bộ phận trong Kim Thang bảo đều nhìn thấy thủ lệnh do chính tay Tống Thiên Hành thảo, nội dung của thư lệnh ấy thế này:

“Bản nhân cùng tứ tiểu thư soái lãnh Hổ nhi, Cần nhi tức tốc đi Kim Lăng giải quyết công vụ, bảo vụ tạm thời giao cho tam công tử liệu lý, mong toàn thể đồng sự, mỗi người giữ vững cương vị, đồng lòng hợp sức! ”

Việc này nhanh chóng truyền khắp mọi nơi trong bảo, đồng thời dấy lên không biết bao nhiêu thắt mắt, suy đoán âm thầm trong lòng mỗi người.

Tống Thiên Hành và Vân Trung Phụng vì việc gì mà phải đang đêm rời Kim Thang bảo để xử lý...

Lại nữa cả hai tên trợ thủ đắc lực là Hổ nhi và Cần nhi cũng mang theo luôn. Trong khi tình hình nội gian trong bảo còn chưa rõ ràng, nhân tâm chưa định, vạn nhất có việc gì phát sinh thì một mình Vân tam công tử phải đối phó thế nào đây...

Cho dù chàng để lại một “Chu lão” công lực cao hơn Hổ nhi, Cần nhi nhiều, nội một việc ngày hôm nay lão hiển lộng thần oai trong Tứ Hải đường chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã chấn động toàn bảo, và mọi người đều xác định địa vị cao quý và bí mật của lão, nhưng dù sao lão cũng chỉ có một mình.

Nhưng đồng thời cũng có những kẻ đang mừng thầm, cho dù trong lòng chúng cũng có những nghi hoặc giống như vậy, nhưng tình hình này rốt cuộc cũng có lợi cho chúng.

Khi thủ lệnh của Tống Thiên Hành trở về đến Thính Đào Hiên, “Chu lão” đã cầm một bức mật lệnh đi đến trung tâm thông tin, lão cẩn thận hạ giọng dặn dò người chấp sự:

- Đây là mật lệnh gởi đi Kim Lăng của Tống tiên sinh, người đã dặn dò chính lão phu đốc suất, chọn loại bồ câu tốt nhất lập tức gởi đi!

Lúc bóng đen bao trùm vạn vật, ánh đèn trong Kim Thang bảo lác đác thấp lên, tiếng vó ngựa rầm rập phóng đi phá tan cái yên tĩnh của buổi hoàng hôn, tiếp theo tám thớt ngựa xông qua đại môn Kim Thang bảo và mất hút trong đám bụi mù.

Những kỵ mã trên tám thớt ngựa ấy gồm những ai... Đó là Tống Thiên Hành, Vân Trung Phụng cùng tỳ nữ Hà nhi của nàng, Hổ nhi, Cần nhi và ba vệ sĩ trong Ngân Y vệ đội.

Trong dáng vẻ bên ngoài bình lặng nhưng bên trong khẩn trương ngột ngạt như thế, Kim Thang bảo trải qua ba ngày yên tĩnh.

Trong ba ngày đó, Thiết lão vẫn chưa về bảo, Tống Thiên Hành, Vân Trung Phụng cùng đám tùy tùng đi công tác ở Kim Lăng cũng chưa về, lại nữa hai phía này cũng không thấy có chút tin tức gì giở về bảo, không khí trong bảo ngột ngạt vô cùng.

Đến hoàng hôn của ngày thứ ba...

Trên một chiếc ngũ thuyền to trên Thái Hồ, cách Kim Thang bảo chừng năm dặm, có mấy người ăn mặc theo lối ngư dân đang quay quần trong khoang đàm luận.

Kẻ đứng đầu mặt vuông tai lớn, râu ba chòm dài thượt, sắc diện nhuận hồng, mắt lộ hàn quang, tuổi quá lục tuần, đó chính là đệ nhất Phó môn chủ của Nhất Thống môn, Cái Thế Hùng. Kế đến là Bạch Kỳ lệnh chủ Vũ Văn Ngao, hai vị Tổng đàn hộ pháp mới cách biệt ba ngày trước đây, Thuần Vu Khôn, Đồ Sỉ Quý và hai vị Tổng đàn hộ pháp khác; Hắc Bạch song sát, Úy Trì Quân và Soái Duy Thần. Người sau cùng chính là vị phu nhân của Kim Thang bảo Bảo chủ Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành, Hoa Lộng Ảnh!

Buổi mật đàm chắc đã bắt đầu được khá lâu, lúc này chỉ thấy vị đệ nhất Phó môn chủ Cái Thế Hùng vuốt râu trầm tư nói:

- Căn cứ vào tình hình hiện tại, quả thật là một thời cơ hạ thủ thuận lợi nhất, có điều phía Kim Lăng bản môn không có chút hành động gì, tại sao tên tiểu tử Tống Thiên Hành lại đang đêm đi Kim Lăng gấp như vậy, đến ba ngày rồi vẫn không thấy chút động tịnh, việc này không khỏi khiến người hoài nghi.

Hoa Lộng Ảnh cười tươi nói:

- Phó tọa, theo chỗ đệ tử biết thì ba ngày trước đây Tây Môn Kiệt với thân phận đặc sứ của Lưỡng Giang đốc phủ đến Kim Thang bảo, hành tích có điều khả nghi. Có thể Tống Thiên Hành đã phát giác ra manh mối gì nên vội vàng đang đêm đuổi theo, cũng không phải là không có khả năng.

Cái Thế Hùng “ừ” một tiếng, Vũ Văn Ngao tiếp lời:

- Theo mật báo thuộc hạ nhận được từ Kim Lăng, bọn Tống Thiên Hành quả thật đã đến Kim Lăng, có điều sau khi vào Thiết Ký tiền trang thì không thấy có bất kỳ hành động nào, cũng không thấy hắn bước ra ngoài nửa bước.

Cái Thế Hùng nhìn Hoa Lộng Ảnh nói:

- Ảnh a đầu, ngươi không thấy chuyến đi Kim Lăng của Tống Thiên Hành có điều gì khả nghi sao...

Hoa Lộng Ảnh gật đầu nói:

- Đệ tử đã từng có hoài nghi đó, song qua ba ngày sự thật rõ ràng không thể phủ nhận được.

Cái Thế Hùng nói:

- Ngươi cho rằng Tống Thiên Hành đã có nghì ngờ về hành tung của ngươi...

Hoa Lộng Ảnh gật đầu đáp:

- Có thể như vậy, nhưng đệ tử tin rằng hắn chẳng có một chứng cớ xác đáng nào.

Cái Thế Hùng mỉm một nụ cười khó lường, cao thâm nói:

- Còn nữa, hành tung của lão đầu Vân Thiết Thành, ngươi thật sự không biết tý gì...

Hoa Lộng Ảnh hơi giật mình cúi đầu đáp nhỏ:

- Phải, gần mười ngày nay đệ tử không thấy mặt lão.

Thật ra mấy ngày trước đây Tống Thiên Hành có bắt được mật thư của Nhất Thống môn gởi cho nội giang Kim Thang bảo, giả theo nét bút, Tống Thiên Hành ghi thêm mấy chữ đại ý nói Vân Thiết Thành đã bị Nhất Thống môn bắt cóc. Bởi vậy Vân Trung Nhạn giả mạo mới cùng Hoa Lộng Ảnh đến bức chàng buộc phải giao Kim Long lệnh v. v... Lúc ấy nếu không phải vì cẩn thận, suýt chút nữa nàng cùng Vân Trung Nhạn đã trở mặt đối với Tống Thiên Hành rồi.

Nhưng ít khắc trước đây lúc Cái Thế Hùng chưa đến, nàng đã cùng mấy nhân vật ở Tổng đàn chuyện phiếm, vô tình phát hiện ra thực sự Vân Thiết Thành mất tích không liên quan gì đến Nhất Thống môn.

Lúc ấy nàng mới biết là mắc mưu kẻ địch, nhưng đành ngậm bồ hòn làm thinh chứ nào dám nói ra.

Đến khi Cái Thế Hùng hỏi nàng về hành tung của Vân Thiết Thành, nàng cũng đành liều mạng trả lời không biết.

Cái Thế Hùng cười lạnh nói:

- Đến một người đầu ấp tay gối mà cũng không khống chế được, nha đầu này coi bộ càng ngày càng tệ!

Hoa Lộng Ảnh rung động, run run nói:

- Đệ tử đáng chết, mong phó tọa khai ân!

Cái Thế Hùng hừ lạnh:

- Ai hơi sức đâu mà xía vào chuyện của ngươi, sau khi xong việc ở đây mọi việc chờ sư phụ ngươi phát lạc.

Đối với sư phụ, nàng vừa là đồ đệ vừa là thiếp, chuyện dù lớn bằng trời cũng không qua nổi một cái liếc mắt của nàng. Cái Thế Hùng đã nói chờ sư phụ phát lạc coi như là việc này không có bàn đến nữa rồi.

Hoa Lộng Ảnh như vừa cất được gánh nặng, bất giác cười tươi nói:

- Đa tạ phó tọa thành toàn!

Cái Thế Hùng nhíu mày nhìn sang Thuần Vu Khôn nói:

- Thuần Vu hộ pháp, ngươi nói lão bộc độc nhãn của Tống Thiên Hành công lực cao thâm quỷ thần vô lượng, rốt cuộc là cao thâm đến bậc nào...

Thuần Vu Khôn cười thẹn:

- Phó tọa, công lực của lão đầu độc nhãn ấy thực ra cao thâm đến mức độ nào thì thuộc hạ thật không dám đoán mò, nhưng theo thuộc hạ thấy cho dù thuộc hạ cùng Đồ hộ pháp hai người liên thủ cũng không địch nổi lão năm mươi chiêu.

Cái Thế Hùng hơi ngẩn người:

- Có việc như vậy sao...... Thuần Vu hộ pháp có nhìn ra lai lịch lão không...

Thuần Vu Khôn lắc đầu:

- Thuộc hạ thật đáng xấu hổ, không nhìn thấy ra được chút lai lịch nào của lão.

Cái Thế Hùng quay sang Hoa Lộng Ảnh hỏi:

- Ảnh a đầu, lão đầu độc nhãn ấy hiện giờ vẫn còn trong bảo...

Hoa Lộng Ảnh đáp:

- Phải, hầu như không lúc nào rời khỏi Vân Trung Hạc nửa bước.

Đôi mày rậm của Cái Thế Hùng dựng ngược, hừ lạnh một tiếng, Hoa Lộng Ảnh liền tiếp lời:

- Phó tọa, còn đám Ngân Y vệ đội do Tống Thiên Hành đem về nữa, bọn này cũng làm vướng tay vướng chân không ít.

Cái Thế Hùng trầm giọng hỏi:

- Ngươi đã thấy võ công của chúng chưa...

Hoa Lộng Ảnh đáp:

- Đệ tử tuy chưa tận mắt nhìn thấy võ công của chúng, nhưng luận về đơn đấu thì sợ không dưới đệ tử bao nhiêu.

Cái Thế Hùng cười lạnh, nói rít qua kẽ răng:

- Chỉ suy đoán mò mà cũng dám kết luận như vậy, thực là quá tự ty mà lại đề cao người vậy!

Mục quang lạnh như điện của hắn nhìn khắp một vòng rồi tiếp:

- Với thực lực của chúng ta hiện giờ mà đến một Kim Thang bảo cỏn con cũng không thu thập nổi thì Nhất Thống môn làm sao thống nhất võ lâm, độc bá thiên hạ...

Hơi dừng lời rồi nói chắc như đinh đóng cột:

- Bất kể chuyến đi Kim Lăng của Tống Thiên Hành là thật hay giả, bản tọa quyết định đêm nay phát động tổng tấn công.

Vũ Văn Ngao nghiêm mặt nói:

- Phó tọa, theo thiển ý của thuộc hạ, nếu Môn chủ đã không hạn định thời gian, thì tốt nhất ta nên đợi một vài ngày.

Cái Thế Hùng trầm giọng hỏi lại:

- Tại sao...

Vũ Văn Ngao nói:

- Tên lão bộc độc nhãn của Tống Thiên Hành thuộc hạ đã gặp một lần, nếu thuộc hạ đoán không lầm thì lão chính là một trong Tứ Đại Thiên Ma của Vạn Kiếp ma cung ngày xưa, Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang.

Vũ Văn Ngao biết rõ lai lịch của Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang nhưng trong khi Cái Thế Hùng và Thuần Vu Khôn đoán già đoán non thì hắn im lặng, đến lúc này mới chịu mở miệng mà lại nào là “Nếu thuộc hạ đoán không lầm”, toàn là những lời nói nước đôi như thế, tay này thiệt ra có mưu đồ gì đây...

Hoa Lộng Ảnh chợt tỉnh ngộ nói:

- Phải rồi, Tống Thiên Hành gọi lão bộc là “Chu lão”, đương nhiên lão họ Chu rồi, xem ra e rằng lão ấy...

Cái Thế Hùng mắt lóe dị quang, giọng hưng phấn:

- Cái gì mà “e rằng lão ấy”! Lão đầu đó chính là Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang, không còn nghi ngờ gì nữa! Hay lắm, lão phu phải đấu với hắn một trận trước!

Hơi dừng lời, hắn nhìn sang Vũ Văn Ngao nói:

- Vũ Văn lệnh chủ, ý bản tọa đã quyết, không cần nhiều lời nữa!

Vũ Văn Ngao cung kính đáp:

- Thuộc hạ tuân mạng!

Cái Thế Hùng trầm tư nói:

- Nhân thủ đều chuẩn bị đủ cả rồi chứ...

Vũ Văn Ngao đáp:

- Báo cáo phó tọa, người của Hoàng Kỳ lệnh chủ điều đã đến và cả người mai phục trong Kim Thang bảo đều chuẩn bị sẵn sàng!

Cái Thế Hùng buông gọn một tiếng “Tốt” rồi quay sang Hoa Lộng Ảnh nói:

- Ảnh a đầu, ngươi quay về trước điều động người trong bảo chuẩn bị sẵn sàng. Bản tọa cùng Vũ Văn lệnh chủ với các vị hộ pháp bàn kế hoạch xong sẽ lập tức khởi hành.

Hoa Lộng Ảnh cung kính cúi chào nói:

- Đệ tử cáo từ!

Rồi yểu điệu đi ra.

Cái Thế Hùng trầm giọng nói với theo:

- Ảnh a đầu nhớ cho, đúng canh hai phát động, lấy hoa kỳ màu đỏ làm tín hiệu...

* * * * *

Đêm ước chừng đã quá canh một.

Toàn thể Kim Thang bảo đang chìm trong khung cảnh yên tĩnh, trông nói có vẻ an nhàn hơn bao giờ hết, dáng vẻ của nó quá hùng tráng, hùng tráng đến độ người ta không sao tưởng tượng trong chốc lát nữa đây nó sẽ tắm mình trong máu lửa.

Dưới ánh sao đêm mờ ảo, năm người bốn nam một nữ vội vàng đi vào Thính Đào Hiên, đó là Hoa phu nhân của Thiết lão cùng Tứ tinh hộ pháp của bản bảo: Vu Công Trực, Cổ Nam Sơn, Thang Chấn và Đường Uy.

Tống Thiên Hành từng ra cấm lệnh là bất cứ ai nếu chưa được trình báo thì không được tự tiện xông vào Thính Đào Hiên.

Nhưng với năm người này, thì có hơi đặc biệt một chút, Hoa Lộng Ảnh là Bảo chủ phu nhân, hơn nữa nàng ở ngay bên trong Thính Đào Hiên. Còn bốn vị hộ pháp, nói về địa vị thì không dưới Tống Thiên Hành, bất quá chàng được đích thân Thiết lão mời đến, được lão tin tưởng, lại thêm trong tay có Kim Long lệnh mà thôi.

Bởi vậy năm người ngang nhiên đi vào mà tên Ngân Y vệ sĩ không dám ngăn chận, chỉ hô lớn:

- Hoa phu nhân cùng bốn vị Tứ tinh hộ pháp giá lâm!

Hoa Lộng Ảnh quắt mắt nhìn hắn nói:

- Ai bảo người la loáng lên như vậy...

Ngân Y vệ sĩ mặt tỉnh như không đáp:

- Thuộc hạ phụ trách việc gác cửa, không dám sơ suất!

Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh không nói, chỉ lách mình tiến lên phía trước, bốn vị hộ pháp cũng nối gót theo sau.

Vân Trung Hạc đã dẫn “Chu lão” đứng nơi giữa cửa khách sảnh nghênh đón.

Mấy người đều ngồi vào chỗ, Vân Trung Hạc một mặt ra lệnh “Chu lão” dâng trà, một mặt mỉm cười nói:

- Hoa di cùng tứ vị hộ pháp đang đêm giá lâm có việc gì trọng đại lắm sao...

Hoa Lộng Ảnh thái độ khác hẳn thường ngày, cất giọng băng lạnh đáp lời:

- Không sai! Quả là có việc hết sức trọng đại.

Dừng lời một lát, sắt mặt nàng càng lạnh nói tiếp:

- Tam công tử có biết gì về hạ lạc của phụ thân với nhị ca mình không...

Vân Trung Hạc sững người nói:

- Không biết, ta có biết gì đâu!

Hoa Lộng Ảnh cười lạnh, giọng cười tựa hồ Vân Trung Hạc chưa nghe nàng cười như thế bao giờ, nói:

- Thân làm con mà đến tung tích của phụ thân cũng không biết tới, “Lỗ tam gia” ơi là “Lỗ tam gia”, ngươi làm con như vậy sao...

Vân Trung Hạc bị đối phương hỏi dồn, càng lúc càng tỏ ra lúng túng hơn:

- Việc này...

Hoa Lộng Ảnh cười lạnh liền liền tiếp:

- Lỗ tam gia của ta ơi, ngươi không thấy hành động của vị tân nhiệm Tổng quản bản bảo có quá khả nghi chăng...

Vân Trung Hạc mặt mày đỏ bừng, trong nhất thời không biết đối đáp ra làm sao, chỉ lầu bầu mấy tiếng trong cổ họng, thủy chung hắn nói không được câu gì ra đầu ra đuôi cả.

Thật là kẻ thô lỗ cũng có lúc để tâm, cứ nhìn vào dáng mạo của Lỗ tam gia, hắn diễn xuất thật đến độ không thể chê vào đâu được.

Hoa Lộng Ảnh nói tiếp:

- Thử nghĩ mà xem, vị Tống tổng quản đến nhậm chức chưa đầy hai mươi ngày thì phụ thân và nhị ca ngươi liên tục mất tích, đến giờ lại mang tứ muội ngươi ra đi một cách bí mật, đã ba ngày cũng không thấy trở về, ngươi nói đi, những việc này là ngẫu hợp chăng...

Vân Trung Hạc tay nọ đấm mạnh tay kia, mặt trợn trừng gầm lên:

- Đúng rồi, sao ta lại mê muội như vậy!

Đôi môi anh đào của Hoa Lộng Ảnh khẽ nhếch một nụ cười:

- Lỗ tam gia, ngươi mở to mắt ra mà xem, ngày nay Kim Thang bảo có còn là của Vân gia nữa hay không...

Vân Trung Hạc chấn động nói như bị cà lăm:

- Hoa di, người... người xem ta phải làm... sao đây...

Hoa Lộng Ảnh không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, nói tiếp:

- Tam công tử, trước khi đi Tống tổng quản có giao Kim Long lệnh lại cho ngươi không...

Vân Trung Hạc gật gật đầu, Hoa Lộng Ảnh thở dài nhẹ nhõm, lạnh nhạt nói:

- Vậy ngươi giao Kim Long lệnh cho Hoa di đi!

Vân Trung Hạc sửng sốt:

- Tại sao...

Hoa Lộng Ảnh đáp:

- Lỗ tam gia ngươi tuổi còn trẻ, lịch duyệt không nhiều, chưa biết được sự hiểm trá của người đời, lúc này ta đã có thảo luận với bốn vị Tứ tinh hộ pháp, trong khi phụ thân ngươi chưa về đến bảo, mọi việc ở đây tạm thời do ta chủ trì thì hay hơn.

Vân Trung Hạc hỏi lại:

- Nhưng Hoa di không biết võ công.

Hoa Lộng Ảnh cười nhạt nói:

- Người ngồi sau trướng phát hiệu lệnh không nhất thiết phải biết võ công, huống chi bên cạnh còn có tứ vị hộ pháp tiếp trợ thì có gì phải ngại chứ.

Vân Trung Hạc bỗng trầm mặt xuống, ánh mắt lộ rõ những tia uy quyền, nhìn lướt qua bốn vị hộ pháp, cất giọng băng lạnh hỏi:

- Tứ vị đại hộ pháp, lúc này quả đã có một thỏa thuận như vậy...

Đường Uy nghiêm mặt nói:

- Không sai!

Vân Trung Hạc trầm giọng hỏi:

- Nếu ta không đồng ý...

Thang Chấn hừ lạnh một tiếng tiếp:

- Có Hoa phu nhân tác chủ, sợ ngươi không đồng ý cũng không được.

Vân Trung Hạc vỗ bàn hét lớn:

- Thang Chấn! Ngươi muốn tạo phản...

“Véo! ” một tiếng, bên ngoài Kim Thang bảo một mũi tên lửa bắn thẳng lên trời, lên giữa tầng không đột ngột phát tiếng nổ, muôn vàn hỏa tinh bắn ra tung tóe như mưa rơi.

Thang Chấn ngẩng đầu cười ha hả nói:

- Vân Trung Hạc, thời tác oai tác phúc của ngươi đã qua rồi!

Vân Trung Hạc cao giọng nói:

- Thang Chấn! Lời này chính miệng ngươi nói ra...

Thang Chấn nhướng cao đôi mày, cất giọng oang oang:

- Không sai! Lão phu dám nói dám chịu.

Song mục Vân Trung Hạc cơ hồ tóe lửa, nét mắt nhìn bốn vị hộ pháp, trầm giọng hỏi:

- Cả bốn vị đều quyết một chí đồng lòng...

Thang Chấn với Đường Uy chỉ cười lạnh không đáp, nhưng Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn đồng thanh kêu lên:

- Không!... Tam công tử...

Hoa Lộng Ảnh ngầm mặt lại quát lớn ngắt lời:

- Hai ngươi không muốn sống nữa rồi!

Đồng thời bên tai Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn bỗng nghe tiếng nói nhỏ như muỗi kêu:

- Gió cả mới hay cây cứng, nước loạn mới biết trung thần! Vu, Cổ nhị vị hộ pháp cẩn thận đề phòng ám toán, hỏa tốc thối lui một trượng!

Vu Công Trực, Cổ Nam Sơn bở vía, biến sắc mặt, liếc nhau khẽ gật đầu hội ý rồi song song đang ngồi phóng ngược về sau...

Đường Uy, Thang Chấn song song vung chưởng hừ lạnh một tiếng nói:

- Đồ vô dụng! Để mạng ngươi lại!

Liền sau tiếng nói, hai đạo hắc quang nhắm ngay “Linh Đài” huyệt Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn phóng tới.

Phóng ám khí kích hầu như cùng lúc với cái tung người của Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn. Bởi vậy tình cảnh này cho dù võ công của hai người có cao đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi tai kiếp.

“Chu lão” nãy giờ vẫn đứng lặng sau lưng Vân Trung Hạc, giờ đột ngột quát lớn:

- Đồ chuột nhắt, dám ám toán người!

Chưa mở miệng lão đã giơ tay búng nhẹ mấy cái, hai luồng chỉ phong nhanh như điện bắn ra “keng” một tiếng nho nhỏ, hai mũi Táng môn đinh bất thần chạm nhau đồng thời rơi xuống.

Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn vừa đứng vững, thần hồn còn chưa kịp định thì trong bảo chỗ nọ chỗ kia đã nghe tiếng “Sát! Sát! ” dậy trời.

Đôi mày rậm của Vân Trung Hạc dựng ngược, song mục chàng tinh quang tóe ra trông rợn người, nhìn vào mặt Hoa Lộng Ảnh quát:

- Hoa Lộng Ảnh, gia phụ đãi ngươi không bạc, sao ngươi lại câu kết...

Hoa Lộng Ảnh cười khanh khách ngắt lời:

- Phải, chính vì đãi ta không bạc nên ta không thể không đáp lễ! “Lão nhi bất vãng phi lễ dữ! ” (qua mà không lại không phải lễ vậy!)

Hơi dừng lời một chút, sắc mặt nàng bỗng như đóng băng, đôi mày nhướng cao thoáng hiện sát khí, nhìn Đường Uy và Thang Chấn quát:

- Còn chưa chịu lấy mạng hai lão quỷ đó cho ta!

Đường Uy, Thang Chấn hai người nhảy bổ tới tấn công, Đường Uy nhắm Vu Công Trực, Thang Chấn chọn Cổ Nam Sơn.

Vu Công Trực, Cổ Nam Sơn hai người nãy giờ bụng đầy nộ hỏa chỉ chờ chăm ngòi là bộc phát, địch nhân chọn đúng lúc xông đến thật cầu còn không được, bởi vì trong khách sảnh quá chật hẹp, không tiện thi triển quyền cước, nên song song tung người ra ngoài sảnh, miệng quát lớn:

- Quân phản tặc, có giỏi ra đây...

Bốn bóng người nhanh như bốn con ó khổng lồ bay xẹt ra bên ngoài, tiếp theo đó là một hàng loạt tiếng “bùng, bùng, bùng” chen lẫn tiếng quát tháo giận dữ nổi lên...

Vân Trung Hạc chú mục nhìn Hoa Lộng Ảnh, ý nhị “ồ” lên một tiếng nói:

- Ồ, ta hiểu rồi, ngươi chính là kẻ đầu lãnh trong đám nội gian tiềm phục trong bản bảo.

Hoa Lộng Ảnh giọng lạnh băng:

- Không sai! Chỉ đáng tiếc ngươi hiểu ra quá muộn!

Chầm chậm cởi dải lụa trên thắt lưng xuống, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, nói:

- Vân Trung Hạc, ngươi còn chưa lấy “Độc cước kim nhân” của ngươi ra!

Vị Lỗ tam gia này vốn trời sinh có thần lực, binh khí của chàng là một “Độc cước kim nhân” nặng đến tám mươi cân, lấy xích kim và phong ma đồng luyện thành.

Vân Trung Hạc hừ lạnh một tiếng trầm giọng quát:

- Người đâu, lấy binh khí ra!

Hoa Lộng Ảnh cười khanh khách tung người phóng ra cửa, nói:

- Ra đây, hài tử, Hoa di chờ ngươi...

Hoa Lộng Ảnh vào Kim Thang bảo có tới mười năm, một mực giả trang không biết võ công cao thấp. Binh khí của nàng lại là một dải lụa vừa dài vừa mềm, người sử dụng binh khí mềm tất phải có thủ pháp đặc biệt kết hợp với thân pháp tân kỳ, ngoài ra còn phải có một căn bản nội công thâm hậu, chỉ nội một điểm này cũng đủ thấy võ công của Hoa Lộng Ảnh không phải tầm thường.

Đã vậy tâm cơ của nàng cũng thâm trầm đáng nể, mặc dù lúc này tiếng hô “sát” của môn hạ Nhất Thống môn át cả tiếng quát tháo của nhân thủ Kim Thang bảo, chứng tỏ phía Nhất Thống môn đã chiếm được thượng phong, nhưng vì nàng úy kỵ “Chu lão” luôn đứng cạnh Vân Trung Hạc nên không dám mạo hiểm mà thừa cơ đánh bài chuồn.

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang hừ lạnh:

- Yêu phụ! Ngươi còn muốn chạy sao...

Dứt lời thân hình đã như ánh chớp vọt ra cửa đuổi theo.

Hoa Lộng Ảnh không khỏi lạnh người, thi triển khinh công hết tốc lực phóng người khỏi đại sảnh, lao mình thẳng đến chỗ Tứ tinh hộ pháp đang quần nhau chí tử, đàng sau đấu trường là ngọn giả sơn.

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang miệng cười lạnh luôn luôn, như hình với bóng theo sát sau thân Hoa Lộng Ảnh, trong khi khoảng cách song phương có thể với tay là chạm được, thì...

Hoa Lộng Ảnh hồn phi phách tán bất giác “á” lên một tiếng rợn người.

Ngay lúc ấy một bóng người cao lớn mang theo tiếng cười cuồng ngạo, vạch ngang trời đêm, chớp mắt đã tới nơi.

Người chưa tới kình phong đã như sóng biển ập tới, cùng với một tiếng quát chấn động lá nhĩ:

- Thất phu xem chưởng!

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang bất giác hơi giật mình trước uy thế kinh người của đối phương, không còn tâm trí đâu chộp Hoa Lộng Ảnh, vội vàng biến trảo thành chưởng, vận tám thành công lực đẩy ngược lên, hai ngọn phách không chưởng kình phong chạm nhau.

“Bùng! ” Một tiếng nổ long trời vang lên, song phương mỗi người lộn một vòng văng ngược về phía sau một trượng.

Hoa Lộng Ảnh tuy may mắn thoát được một trảo trí mạng của Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang, nhưng nàng chưa kịp thở dốc đã thấy ngân quang chớp ngời, một tên Ngân Y vệ sĩ đã hoành kiếm chắn ngang lối đi của nàng, cười lạnh nói:

- Hoa phu nhân, nên biết điều một chút!

Hoa Lộng Ảnh cười nhẹ:

- Cuồng đồ, xéo!

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên:

- Yêu phụ, người còn định trốn đi đâu...

Lời nói vừa dứt thì người đã tới nơi, Vân Trung Hạc tay cầm “Độc cước kim nhân”, dáng oai phong như thiên thần từ trên cao đáp xuống, nhìn Ngân Y vệ sĩ nói:

- Việc ở đây để ta giải quyết, ngươi mau đi giúp Vu, Cổ nhị vị hộ pháp.

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang con mắt độc nhất của lão buông những tia lạnh như điện nhìn dán chặt vào lão nhân rầu dài mặt đỏ đối diện, một lúc sau lão cười lạnh đang định lên tiếng nhưng đối phương đã cười ha hả nói:

- Nhân sinh hà sứ bất tương phùng, không ngờ sau ba mươi năm cách biệt, đêm nay hai ta lại gặp nhau. Chu lão ca, có còn nhận ra cố nhân này không...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang nhếch mép cười lạnh nói:

- Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng, kẻ đứng đầu trong Tứ Linh hộ pháp của Vạn Kiếp ma cung lẽ nào ta lại không nhận ra!

Trước kia trong Vạn Kiếp ma cung, Tứ Linh hộ pháp và Tứ Đại Thiên Ma là tám tay tuyệt đỉnh cao thủ mà người giang hồ vừa nghe đến tên đã thấy ớn lạnh. Tên tuổi của Tứ Linh hàn quang tuy không sáng chói bằng Tứ Đại Thiên Ma nhưng võ công của họ không kém Tứ Đại Thiên Ma chút nào.

Vị đệ nhất Phó môn chủ của Nhất Thống môn Cái Thế Hùng, ngón tay út bên trái bị một vị kỳ hiệp ẩn danh chặt mất, chỉ còn lại chín ngón tay nên mới có danh hiệu Cửu Trảo Kim Long.

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng cười cuồng ngạo nói:

- Quá lời! Quá lời! Danh hiệu của Tứ Linh hộ pháp làm sao vang dội bằng Tứ Đại Thiên Ma.

Dừng lời một lát, hắn mỉm cười nói:

- Thần công của Chu lão ca tinh tiến hơn ngày trước nhiều, đáng mừng! đáng mừng!

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười nhẹ:

- Các hạ vinh thân làm đệ nhất Phó môn chủ của Nhất Thống môn mới thật là đáng mừng.

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng nói:

- Nếu Chu lão ca có ý hạ cố đến chức phận đệ nhất Phó môn chủ này, tiểu đệ xin nhượng cho, đồng thời sẽ cố hết sức tiến cử trước mặt Môn chủ, không biết tôn ý của Chu lão ca thế nào...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang mắt lóe hàn quang quát:

- Cái Thế Hùng, lão phu hỏi ngươi, ngươi có phải là đầu lĩnh trong đêm nay không...

- Không sai!

- Tốt lắm, lão phu giết giặc trước giết tướng...

Lời nói dứt thì chiêu thức cũng phóng ra.

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng hừ lạnh nói:

- Ngươi đến rất kịp lúc...

Thân hình tung lên, song phương chạm nhau trên không trung, giao nhau một chưởng.

Với một chưởng này, song phương đã dùng đến chín thành công lực, “bùng” một tiếng chấn động không gian, song phương lại bị chấn lui tám thước, rõ ràng kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng hai bóng người chỉ hơi phân ra rồi hợp lại, thoắt hợp thoắt phân, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thịt không thể phân biệt được, quyền cước đồng xuất động quả là một trận đấu kinh hồn bạt vía.

Trận ác đấu của hai tai tuyệt đỉnh cao thủ không những chiêu thức thần kỳ, tốc độ tuyệt luân mà phạm vi kình lực trong vòng chu vi năm trượng, hoa lá sa thạch cứ theo gió cuốn đi, uy thế còn hơn cả bão tố.

Nhưng công lực của hai người không hơn kém nhau mấy, nên muốn phân thắng bại không phải trong một thời gian ngắn mà có thể phân định được.

Bên kia Vu Công Trực, Cổ Nam Sơn đối địch với Thang Chấn và Đường Uy, bởi có thêm một tên Ngân Y vệ sĩ tham chiến nên Đường Uy đã bị trọng thương nằm một bên, Thang Chấn thấy đồng bọn bị trọng thương trong lòng kinh hãi, còn Vu Công Trực thì hứng khởi tinh thần, một chưởng đánh ra Thang Chấn bị bắn lui hơn trượng nằm im không nhúc nhích.

Vân Trung Hạc cùng Hoa Lộng Ảnh, một người sử dụng binh khí nặng là “Độc cước kim nhân”, thế trầm hùng uy mãnh, oai phong như thiên thần, một lại sử dụng dãi lụa mềm mại uyển chuyển, phất lên những cầu vồng nối tiếp nhau, tựa như là đang múa chứ không phải đối địch.

Công lực của Vân Trung Hạc vốn hơi nhường Hoa Lộng Ảnh một chút, không may binh khí nhu lại có thể khắc cương, bởi vậy dù Vân Trung Hạc đã vận dụng hết sức bình sinh múa “Độc cước kim nhân” như bay mà vẫn không sao vãn hồi được thế hạ phong.

Ngoài trận ác đấu trước sân Thính Đào Hiên, toàn thể Kim Thang bảo nơi nơi đều nghe tiếng hô “sát” vang rền, ánh lửa bốc cao soi sáng toàn bảo như ban ngày.

Trong tiếng rền vang ồn ào bỗng nổi lên một giọng nói già lão nhưng oai nghiêm:

- Toàn thể huynh đệ trong Kim Thang bảo chú ý, tặc tử Tống Thiên Hành dạ nuôi ác tâm, đã bắt giữ Bảo chủ và tứ tiểu thư, nay chức vị Bảo chủ tạm thời do Hoa phu nhân chấp chưởng...

Hoa Lộng Ảnh đắc thế không khoan dung, dải lụa trong tay nàng bỗng thành muôn vàn linh xà bay lượn, hư hư thực thực, vây chặt Vân Trung Hạc vào giữa, miệng vẫn tươi cười nói:

- Hài tử, nghe rõ chưa, Hoa di đã là bản bảo chủ nhân rồi đó.

Vân Trung Hạc hét vang:

- Yêu phụ câm miệng!

Lúc ấy Vu Công Trực, Cổ Nam Sơn và tên Ngân Y vệ sĩ sau khi đã thương Thang Trấn và Đường Uy đồng thời xáp lại tạo thành thế hợp công, vây Hoa Lộng Ảnh vào giữa.

Vân Trung Hạc nhẹ nhõm nói:

- Ngân vệ số sáu ở lại, Vu Cỗ nhị vị hàn quang tức tốc ra ngoài chi viện!

Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn ứng tiếng phóng người đi.

Vì có Ngân Y vệ sĩ số sáu tham chiến nên không những áp lực về phía Vân Trung Hạc được giảm mà tình thế đã xoay ngược, phút chốc trước đây Hoa Lộng Ảnh hiển lộng thần oai, giờ thì tránh đông đỡ tây cơ hồ không kịp thở.

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng hừ một tiếng nói:

- Ảnh a đầu, còn chưa chịu ra ngoài thu dọn tàn cuộc, ở đây tham chiến làm chi...

Hắn chưa nói hết câu đã bị một thế phách không chưởng của Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang đẩy lui ba bước.

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười ha hả nói:

- Cái Thế Hùng, ngươi lo cho thân ngươi trước thì hay hơn.

Cái Thế Hùng nổi nóng:

- Chu Chấn Bang, trận đấu đêm nay giữa ta và ngươi phải có một người nằm xuống mới thôi!

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười nói:

- Người nằm xuống đó chắc chắn là Cái Thế Hùng ngươi...

Hai người này không những quyền cước liên tục xuất chiêu kỳ tuyệt, mà cả mồm mép cũng không chịu thua đối phương một phân một tấc nào.

Hoa Lộng Ảnh lúc này dưới thế hợp công của Vân Trung Hạc và Ngân y vệ số sáu không những vô phương đột phá trùng vây mà cả việc tự thủ cũng sợ không được mấy chiêu nữa.

Trong tình cảnh đó không những Hoa Lộng Ảnh mà cả đến Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng bên kia cũng bất giác lo lắng, lão bất thần hú lên một tiếng dài...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười to nói:

- Cái Thế Hùng, ngươi khỏi phải phí tâm như vậy, bọn ma tử ma tôn ngươi mang đến đêm nay tự lo cho bản thân còn không xong, có đâu đến dư sức mà tiếp cứu yêu phụ đó...

Nói thì chậm, nhưng sự tình lúc đó diễn ra nhanh không tưởng, xéo góc phía bên kia một bóng người như làn điện chớp phóng tới với kình phong như núi, mọi người liền bỗng thấy hoa mắt, chỉ nhìn rõ một cánh tay trong ngọc trắng ngà đưa ra đón lấy bóng người đang xông tới trên không vừa nắm vừa ném, đồng thời một tiếng quát sắt bén như chọc thủng lá nhĩ người nghe:

- Vũ Văn Ngao, lui ra!

Nghĩ cũng lạ, bóng trắng nhanh còn hơn người lúc xông tới rồi bị ném ngược về phía sau.

“Bịch” một tiếng rơi ngoài ba trượng xa.

Có lẽ người xuất thủ còn lưu tình, hoặc giả công lực của Vũ Văn Ngao quả thật có chỗ hơn người, bị ném ra ngoài ba trượng nhưng tựa như không bị thương tích gì, liền lập tức tung người lên biến mất vào trong bóng đêm.

Đồng thời với việc Vũ Văn Ngao bị ném ra xa ba trượng, thân hình của Hoa Lộng Ảnh cũng bị một bàn tay bí mật xách bổng lên ném vèo về phía một bóng người nhỏ thó đang phi nhanh tới, đồng thời phát ra giọng nói trầm trầm:

- Tứ tiểu thư tiếp lấy!

Tiếng nói vừa dứt, bóng người đã như một con chim khổng lồ vạch một đường trên không rồi biến mất.

Trước tình cảnh đó Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng sợ đến gần vỡ mật, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả áo...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười như điên nói:

- Các hạ thấy rõ chưa...

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng trầm giọng hỏi:

- Chu Chấn Bang, ta hỏi ngươi người đó là ai...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười hỏi lại:

- Ngươi cho rằng người đó la ai...

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng trầm giọng hỏi:

- Ngươi cho rằng ta không biết...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười đáp lại:

- Ngươi đã biết rồi thì còn hỏi ta làm chi...

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng vận hết sức bình sinh đánh ra một chưởng đẩy Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang thối lui một bước rồi tung người phóng đi...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười ha hả rồi cũng tung người lên, có điều lão tung người sau nhưng lại tới trước, đứng chận trước mặt Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng, song chưởng phóng ra, một đạo kình phong cương mãnh ào ra chụp lên đầu Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng, miệng cười nói:

- Cố nhân mấy chục năm mới gặp lại, chưa hết hứng mà đã bỏ đi sao...

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng bị bức phải tiếp một chưởng, kình phong dội ngược, hai người cũng lui ra năm bước.

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng trợn tròn mắt quát lớn:

- Chu Chấn Bang, ngươi tưởng lão phu lại sợ ngươi hay sao...

Lão ma đầu này tuy miệng nói cứng như vậy, kỳ thực vừa rồi thấy Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang biểu diễn thân pháp tuyệt hảo trong lòng đã hơi lo, nghi ngờ đối phương còn tuyệt chiêu chưa thi triển hết.

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười lớn nói:

- Không dám, Chu mỗ đâu dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, bất quá vì ngươi có hành động muốn bỏ chạy nên buột Chu mỗ phải nghĩ xấu mà thôi.

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng nổi giận quát:

- Câm miệng! Hừ! Ngươi tưởng tên tiểu tử Tống Thiên Hành dọa nổi lão phu sao...

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười nói:

- Không cần nhiều lời, nếu ngươi không sợ thì đấu thêm vài trăm hiệp nữa, thế nào...

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng đáp:

- Đừng nói vài trăm hiệp, vài ngàn hiệp lão phu cũng không ngán...

Theo sau câu nói, hai người lại xoắn lấy nhau.

Nhưng lần này hai người không sử chiêu chớp nhoáng như lần trước mà động tác cứ chầm chậm, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa chân lực có thể khai sơn phá thách.

“Bùng! Bùng! Bùng! ” hàng loạt tiếng nổ như sấm rền rền chấn động lá nhĩ.

Trước cửa Thần Cơ đường.

Thuần Vu Khôn, Đồ Sỉ Qúy hai người đấu cùng Hổ nhi và Cần nhi, hai tên tiểu tử này võ công tuy cao nhưng nội lực không đủ nên không thể đấu lâu với hai lão ma tu vi mấy chục năm, nên càng lúc càng tỏ ra kém thế...

Hắc Bạch song sát Úy Trì Quân và Soái Duy Thần mỗi người nghênh chiến một tên Ngân Y vệ sĩ, tuy đã tận lực nhưng hai tên Ngân y kiếm sĩ coi bộ cũng không duy trì được bao lâu nữa.

Bạch Kỳ lệnh chủ Vũ Văn Ngao song chiến Vu Công Trực và Cổ Nam Sơn đang ở thế cầm đồng, nhưng nếu tinh tế một chút có thể nhận ra Vũ Văn Ngao chưa vận toàn lực nếu không Vu, Cổ hai người đã sớm bại rồi.

Mấy chỗ lửa cháy đã được dập tắt, nhưng trận hỗn chiến vẫn đang tiếp diễn, song phương đều có thương vong.

Đặc biệt phía Kim Thang bảo tuy có tuyệt đỉnh cao thủ âm thầm tuần sát chi viện, nhưng Bảo chủ, Tổng quản, tam công tử, tứ tiểu thư, mấy tay đầu não vẫn chưa thấy lộ diện. Còn phía Nhất Thống môn, tuy la hò trợ oai làm rối loạn lòng đối phương, nhưng đến giờ vẫn chưa làm chủ được tình thế như dự định nên trong lòng đã bắt đầu lo lắng, đến kẻ đầu não là đệ nhất Phó môn chủ cũng chưa thấy lộ diện.

Đang lúc song phương trong lòng đang hồi hộp không yên...

Vòng chiến ở trước cửa Thần Cơ đường nghe mấy tiếng “hự, hự” liên tiếp, Hắc Bạch song sát Úy Trì Quân, Soái Duy Thần, Vũ Văn Ngao, Thuần Vu Khôn, Đồ Sỉ Qúy v. v... mấy nhân vật đầu não của Nhất Thống môn tên nào tên nấy bị chấn lui khỏi vòng chiến, khí huyết sôi trào đứng không muốn vững.

Mấy tên này trong lúc thần hồn chưa kịp lấy lại thì bóng người xuất thủ ấy đã nhanh như ánh chớp phóng xẹt về phía tháp chuông.

Ngay lúc ấy ngọn tháp chuông cao bảy tầng ấy, cửa sổ mỗi tầng đều đồng loạt mở ra, mỗi cửa sổ đều có hai ngọn đèn lồng đưa ra tỏa ánh sáng rực rỡ, đồng thời tiếng chuông ngân vang vang...

“Beng! Beng! Beng! ”...

Tiếng chuông trong trẻo chậm rãi gõ chín tiếng.

Tiếp đó trên tầng cao nhất, cửa sổ mở rộng, trong ánh sáng như ban ngày xuất hiện hai người, một già một trẻ.

Lão nhân có thân hình khôi vĩ, mặt như trăng rằm, song mục lóng lánh hữu thần, bộ râu trắng như cước buông dài trước ngực, dáng không giận mà nghiêm, lão chính là Kim Thang bảo Bảo chủ, Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành.

Còn thanh niên thì dáng tầm thước, mày kiếm chạy dài vào thái dương, mắt sáng như sao, mũi thẳng môi son, bộ nho phục phất phơ trong gió đêm, dáng tiêu sái phong lưu như long phụng trong loài người, chính là Kim Thang bảo tân nhiệm Tổng quản, Tống Thiên Hành.

Trong tiếng chuông ngân nga từ tháp chuông, những nơi ác đấu trong toàn Kim Thang bảo trừ trận đấu giữa Chu Chấn Bang và Cái Thế Hùng, kỳ dư đều dừng tay ngẩng mặt nhìn lên tháp chuông, phút chốc trước đây tiếng “sát, sát” dậy trời, tiếng binh khí chạm nhau rạng đất, giờ này tất cả đều im bặt, không khí trầm lắng xuống.

Không! Xa xa vẫn còn vọng lại tiếng động.

Đó là tiếng chưởng kình chạm nhau “bùng bùng”, cùng với tiếng thở nặng nề và tiếng bước chân trầm trọng, tiếng quát tháo của Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang và Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng.

Đến khi Kim Thang bảo Bảo chủ Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành và Tống Thiên Hành sánh vai nhau xuất hiện trên tháp chuông, quần hào phía Kim Thang bảo bất giác phát lên tiếng hoan hô như sấm động.

- Bảo chủ vạn tuế...

- Tống tổng quản vạn tuế...

- Kim Thang bảo vạn tuế...

- Vạn tuế...

- Vạn tuế...

Tiếng hoan hô như sấm động, vang dội tận mây xanh, có một số người mừng quá quên mất đại địch trước mặt, ném cả binh khí lên trời.

Phía Nhất Thống môn trong nhất thời tên nào tên nấy như biến thành tượng gỗ, trợn mắt há mồm nhìn sững không biết làm gì cho phải.

Tình cảnh này làm cho Thiết lão, ngày thường bình tĩnh hào sảng phi thường, nhưng đến lúc này cũng không khỏi kích động, cơ mặt lão giật giật liên hồi, hổ mục ngân ngấn lệ, miệng lão hơi mở ra nhưng không nói nên lời, chỉ siết chặt cổ tay Tống Thiên Hành lắc lắc mãi...

Thật lâu, lâu lắm mới lắp bắp nói không liền câu:

- Lão đệ... ngươi... ngươi thay mặt lão khiếu... nói... nói với họ vài lời.

Tống Thiên Hành hơi gật đầu, tay phải giơ cao, tiếng hoan hô từ từ lắng xuống.

Sau đó chàng vận nội công cất giọng sang sảng nói:

- Các vị huynh đệ của bản bảo, huynh đệ phụng mệnh Bảo chủ có mấy lời muốn nói. Hiện thời đại địch chưa lui, nguy cơ chưa hết, mong chư vị cố nén lòng kích động, giữ vững cương vị để địch khỏi lợi dụng thời cơ công kích.

Thinh âm tuy không cao, nhưng tiếng nói như tiếng thép chạm nhau, toàn trường bất luận là bạn hay địch đều cảm thấy như người nói đứng cạnh mình vậy.

Tống Thiên Hành hơi dừng lời, giọng nói chợt cao lên, hướng về trận kịch chiến giữa Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang và Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng nói:

- Nhị vị sức đồng du lượng, có đấu nữa cũng không dễ phân thắng phụ, chi bằng tạm thời dừng tay, chúng ta cùng đàm luận một lát.

Chỉ mấy lời bình thường mà toàn trường cảm thấy giọng nói của chàng có phần trầm hùng hơn một chút, nhưng Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng nghe thấy không phải như vậy, mà từng lời từng tiếng một như sấm nổ ngang tai, đầu óc bị chấn động đến lắc lư, tim nhảy rộn ràng, khí huyết như đàn ngựa bất kham phi điên cuồng trong huyết quản, lão tấn công đại một chưởng rồi bất thần tung người thối lui, sắc mặt lúc xanh lúc trắng đứng chết trân không nói được tiếng nào.

Bởi mấy lời nói của Tống Thiên Hành vận dụng Phật môn thần công “Sư Tử Hống” có thể chọn đối tượng phát tác, nên người ngoài nghe bình thường nhưng kẻ bị nhắm phải thì không dễ chịu chút nào.

Kỳ thực Tống Thiên Hành chưa muốn làm quá lố, bằng không chỉ cần công lực gia tăng thêm ba phần thì Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng không được tỉnh táo như vậy nữa!

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang mỉm cười nói:

- Lão bằng hữu, thiếu chủ ta có lời nói, bây giờ sang nói chuyện một lát, nếu nói không thông thì lại quyết một trận phân thắng phụ.

Kỳ thực Tống Thiên Hành nói “lực đồng ngang lượng” với Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang nói “lại quyết một trận phân thắng phụ” là bởi trong lòng họ còn có điều úy kỵ chứ thực tế thắng phụ đã phân minh.

Thử nhìn sắc thái bình thường của Chu Chấn Bang với sắc thái của Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng thì rõ, trên trán lão mà đầu mồ hôi động thành giọt như hạt đậu, ngực nhô lên thụp xuống liên tục, sự thắng bại đã phân định rõ ràng!

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng lẳng lặng đưa mắt nhìn toàn cục bất giác trong lòng kinh hãi, nhưng sắc mặt lão vẫn giữ được vẻ bình thản, hừ lạnh nói:

- Xin được nghe cao luận!

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười nhạt nói:

- Công phu hàm dưỡng của các hạ thật khiến Chu Chấn Bang ta không khỏi khâm phục.

Lời nói này là khen ngợi hay mỉa mai, một con cáo già gian giảo như Cái Thế Hùng lẽ nào lại không nhận ra.

Nhưng nét mặt lão vẫn lạnh như băng, định cất lời trả đũa...

Vân Trung Phụng như một cơn gió, từ bên trong Thính Đào Hiên chạy thẳng đến tháp chuông.

Bỗng một tiếng quát chấn động không gian, một bóng đen như một con ó phi tới, bọn cao thủ Kim Thang bảo nhất loạt xuất thủ ngăn cản, tất cả những người xuất thủ, kể cả Hổ nhi, Cần nhi đều bị người áo đen vung chưởng chấn lui về phía sau.

Thân hình Vân Trung Phụng sắp lọt vào tầm tay của hắc y nhân...

Bỗng...

Từ trên tháp chuông một tiếng quát thanh tao, tiếp theo là một làn khói màu nhạt từ đỉnh tháp xẹt xuống, tốc độ nhanh không tưởng tượng được, bóng xanh xuất phát sau nhưng dường như đến trước, xem ra có cớ tiếp Vân Trung Phụng trước người áo đen.

Những võ công của hắc y nhân cao siêu vô lượng, lại thêm được lợi thế tiên hạ thủ vi cường, nhưng hắn nhìn thấy Tống Thiên Hành với khinh công siêu tuyệt từ trên đỉnh tháp phi xuống, ngay trong sát na trước khi chàng kịp giơ tay đón lấy thân hình Vân Trung Phụng thì hắn đột ngột xuất thủ, thân hình Vân Trung Phụng ở ngoài hơn trượng theo cái vẫy tay liền bị hút về phía hắn.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, vượt ra ngoài dự liệu của Tống Thiên Hành, trong lúc không kịp xuất thủ cứu được Vân Trung Phụng thì nàng đã bị đối phương chế ngự rồi, Tống Thiên Hành bất giác giận đến gương mặt trắng xanh, mày kiếm dựng ngược, mắt lóe hung quang, trầm giọng nói:

- Nhìn thân thủ của các hạ cũng có thể xem là tuyệt thế cao nhân, làm sao lại hành động ti tiện vô sỉ đến như vậy...

Đứng trước mặt Tống Thiên Hành là một hắc y nhân che mặt bằng một tấm sa đen, thân hình dong dỏng cao, chỉ thấy đôi mắt tinh quang chớp ngời, ngước mặt lên trời cười cuồng ngạo nói:

- Tiểu tử, tám chữ “Tuyệt thế cao nhân” với “Ti tiện vô sỉ” có hơi quá lố một chút, lão phu không dám nhận, xin kính trả lại nguyên chủ!

Lúc ấy bọn người của Nhất Thống môn bất thần phát lên những tiếng hoan hô vang dội, hắc y nhân đưa tay lên ra hiệu, tiếng hoan hô từ từ lắng xuống.

Tống Thiên Hành lạnh lùng nói:

- Các hạ bất thần đánh lén chế phục đàn bà con gái, thủ đoạn này có thể gọi là quang minh chính đại sao...

Hắc y nhân cười nhẹ:

- Cái này gọi là “binh bất yếm trá”. Tiểu tử, lão phu tính sai một nước cờ coi như thất bại keo này, nhất thời tùng quyền bắt lấy a đầu này để đổi với ngươi một người.

Tống Thiên Hành hơi sững người hỏi:

- Đổi người nào...

Hắc y nhân nói:

- Vân bảo chủ phu nhân Hoa Lộng Ảnh.

Lúc này Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành đã đến bên cạnh Tống Thiên Hành, lập tức cướp lời đáp:

- Được, đồng thời Vân mỗ cũng nói cho các hạ biết, đối với Hoa Lộng Ảnh, cho dù ngươi không lấy mạng tiểu nữ để uy hiếp, bất luận nàng có đối xử tệ bạc với Vân mỗ, thì Vân mỗ cũng không hề có ý làm không nàng.

Hắc y nhân cười lạnh nói:

- Vân bảo chủ độ lượng hơn người, không hổ là bắc đẩu của võ lâm bạch đạo.

Vân Trung Hạc không để ý đến lời nói mỉa mai của đối phương, tiếp lời:

- Có điều trước khi trao đổi, Vân mỗ còn muốn nói riêng với Hoa Lộng Ảnh vài lời.

Hắc y nhân gật đầu:

- Được!

Mục quang quay sang Tống Thiên Hành hỏi:

- Tiểu tử, ngươi là cao túc của Thanh Hư thượng nhân, Tống Thiên Hành...

Tống Thiên Hành lạnh lùng đáp:

- Không sai!

Hắc y nhân lẩm bẩm một mình:

- Danh sư xuất cao đồ, người xưa quả thật có lý!

Hơi dừng một chút rồi hỏi tiếp:

- Đối với lời hứa của Vân bảo chủ ngươi có ý kiến gì không...

Tống Thiên Hành nhếch mép hừ lạnh:

- Vân bảo chủ thân làm chủ bản bảo, một lời đã hứa, Tống Thiên Hành ta làm thuộc hạ của người lẽ nào còn có ý kiến... Lời như vậy mà ngươi cũng hỏi được.

Hắc y nhân cụt hứng nói:

- Phải! Phải! Tên tiểu tử này cũng mồm mép lắm, một lời hứa của Thiết lão với cao túc của Thanh Hư thượng nhân đáng giá ngàn vàng, lão phu không còn lo ngại gì nữa, con tin trả lại cho ngươi, tiếp lấy!

Tay này cũng thích đùa dai, Vân Trung Phụng bị điểm mê huyệt, hắn không ném về phía Thiết lão, mà lại nhắm ngay mặt Tống Thiên Hành ném tới.

Trước mặt đông đảo quần hào như vậy, Tống Thiên Hành có giơ tay đón lấy chăng... Nam nữ thọ thọ bất thân, làm vậy coi sao tiện, còn không tiếp chăng... Vân Trung Phụng sẽ rơi xuống đất, đây quả là một vấn đề nan giải khiến người ta phải nhức đầu chứ chẳng chơi.

Nhưng với ai thì nan giải, còn Tống Thiên Hành thì không.

Chỉ thấy đôi mày kiếm của chàng dựng ngược, hừ lạnh một tiếng, hữu chưởng liền đưa ra cách không đỡ lấy thân hình Vân Trung Phụng. Thân hình nàng còn cách chưởng Tống Thiên Hành hơn thước thì hơi dừng lại, tiếp theo hơi xoay ngang rồi từ từ đứng xuống đất, nàng cúi đầu nhào vào lòng Thiết lão.

Cái cách không đỡ thân hình Vân Trung Phụng của Tống Thiên Hành không những khéo như dùng hai tay mà đồng thời lợi dụng cái đỡ đó để giải khai hôn huyệt của nàng.

Thủ pháp tân kỳ, thần công siêu tuyệt, quần hào ở bên ngoài không ngăn được liền vỗ tay tán thưởng mà đến cả Hắc y nhân cũng không ngờ, hắn sửng sốt nhìn chàng.

Vân Thiết Thành đưa ánh mắt cảm kích nhìn sang Tống Thiên Hành, rồi ôm lấy bờ vai ái nữ và nhìn hắc y nhân nói:

- Các hạ, lão khiếu tạm thời cáo lui...

Hắc y nhân khoát tay ngắt lời:

- Được, xin cứ tự tiện, mong rằng ngươi không để lão phu chờ quá lâu.

Trong khi Tống Thiên Hành và hắc y nhân đối đáp, Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang nhìn Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng nói:

- Cái Thế Hùng, chắc ông chủ của ngươi tới rồi có phải không...

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng hừ lạnh:

- Phải thì sao...

- Chúng ta có cần phải đánh nữa không...

- Lão phu lúc nào cũng bằng lòng bồi tiếp!

Vừa nói cả hai đều lớn bước đi về phía tháp chuông.

Lúc này Tống Thiên Hành đã ngoắc Hổ nhi và Cần nhi đến bên cạnh, hạ thấp giọng quan tâm hỏi:

- Hai ngươi không bị thương chứ...

Hổ nhi, Cần nhi đồng thanh đáp:

- Không có!

Hắc y nhân cười nhẹ nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng quá xem thường lão phu như vậy, với thân phận và địa vị của lão phu, không phải loại người xuất thủ đả thương bọn hậu sinh tiểu bối.

Tống Thiên Hành nhếch môi cười nhẹ nói:

- Thất kính! Thất kính! Theo như lời các hạ thì Tống Thiên Hành này quá đường đột cao nhân rồi.

Hắc y nhân quả là công phu hàm dưỡng cao thâm, đối với những lời mỉa mai của Tống Thiên Hành không những lão không nổi giận, ngược lại lại mỉm cười hỏi:

- Tiểu tử, sao ngươi không thử hỏi xem lão phu là ai...

Lúc này Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng đã bước tới cung kính nhìn hắc y nhân hành lễ nói:

- Thuộc hạ vô năng, kính mong...

Hắc y nhân khoát tay ngắt lời:

- Phó môn chủ, đây không phải là sai lầm của ngươi, tạm thời đứng sang một bên.

Hơi dừng lời một chút, lão ngạo nghễ nhìn Tống Thiên Hành nói:

- Tiểu tử, giờ thì ngươi đã biết lão phu là ai rồi phải không...

Tống Thiên Hành cười nhạt nói:

- Không! Không phải đến bây giờ mới biết, từ khi bọn thuộc hạ tung hô ngươi, ta đã biết ngươi là ai rồi.

Hắc y nhân trầm ngâm:

- Ngươi đoán ra thân phận của lão phu, cái đó cũng không có gì là lạ, nhưng nếu ngươi biết được lai lịch của lão phu, quả tình lão phu không dám tin.

Tống Thiên Hành nhướng mày:

- Ngươi muốn ta vạch mặt ngươi trước mặt mọi người...

Hắc y nhân cười lạnh đáp:

- Lão phu hành sự dám làm dám chịu, dù ngươi có thể nói toạc ra trước mặt mọi người thì có gì là không được...

Tống Thiên Hành cười lạnh:

- Hừ, nếu vậy ngươi cần gì phải che mặt...

Hắc y nhân ngẩng mặt lên trời cười cuồng ngạo:

- Trước mặt lão phu mà dụng đến kế khích tướng thì ngươi tìm sai đối tượng rồi, tiểu tử, lão phu bỏ khăn che mặt thì với tuổi tác của ngươi cũng vị tất đã nhận ra lão phu.

Tống Thiên Hành cười nhạt nói:

- Xem ra chưa gọi tên cúng cơm của ngươi ra thì ngươi chưa chịu tin...

- Ngươi thử nói xem!

Tống Thiên Hành cao giọng:

- Nghe đây, Nhất Thống môn Môn chủ hiện giờ là một du hồn của Tuyết Phong sơn Hương Tuyết Hải đã từng thoát chết dưới tay gia sư, Hương Tuyết Hải thiếu chủ “Hoa Hoa công tử” Công Dã Tử Đô đúng không...

Giọng nói chắc như đinh đóng cột của Tống Thiên Hành cùng khám phá kinh thiên động địa của chàng làm cho không những bọn quần hào của Kim Thang Bảo đều kêu lên kinh hãi mà đến cả bọn thủ hạ của Nhất Thống Môn cũng không ngăn được tiếng kêu.

Bởi vì Hương Tuyết Hải và Vạn Kiếp Ma Cung hai mươi năm trước đây là hai tổ chức tà ác lớn nhất võ lâm, đã bị Vũ Nội Song Tiên liên thủ làm cỏ, chuyện này trên giang hồ có ai mà không biết.

Thế lực của Hương Tuyết Hải tuy không lớn mạnh bằng Vạn Kiếp Ma Cung, nhưng so về cái độc, cái tà, cái dâm loàn của nó thì không thua kém Vạn Kiếp Ma Cung một mảy may.

Không ngờ lặng tiếng hai mươi năm nay, tàn dư cả hai thế lực tà ác này giờ lại bắt đầu rục rịch, kết hợp lại với nhau dưới sự lãnh đạo của “Hoa Hoa công tử” Công Dã Tử Đô. Hắn nghiễm nhiên trở thành môn chủ một phái, và đang mưu đồ độc bá võ lâm.

Tin tức này làm sao khiến quần hào không kêu lên kinh hãi cho được.

Còn bọn thủ hạ của Nhất Thống Môn, ngoại trừ những nhân vật cao cấp hiếm hoi trong tổ chức ra, hầu hết không ai biết được lai lịch của vị môn chủ thần bí của họ, bây giờ Tống Thiên Hành đột ngột vạch trần sự thật, chúng kêu lên kinh hãi cũng là lẽ đương nhiên.

Công Dã Tử Đô tức hắc y nhân, sửng sốt thối lui một bước, kêu lên:

- Tiểu tử, quả thật ngươi biết không ít!

Tống Thiên Hành cười nhẹ:

- Các hạ còn chưa phục?

Công Dã Tử Đô hừ lạnh không nói, Tống Thiên Hành đã cất giọng sang sảng nói:

- Công Dã Tử Đô, sự thật đã phơi bày, còn gì nữa mà chưa chịu bỏ khăn che mặt để đồng nhân bản bảo cùng thuộc hạ quý môn được chiêm ngưỡng phong tư mỹ như Tử Đô, tuấn hơn Tống Ngọc của ngươi?

Công Dã Tử Đô hừ nhẹ một tiếng nói:

- Được!

Tiếp theo tiếng “được” của hắn, một làn khói nhẹ lướt qua, mảnh sa che mặt hắn không lửa mà tự tiêu hủy, thoáng chốc đã tan biến vào không khí.

Hiện ra trước mặt là một người gương mặt ước độ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mày thanh mắt tú, sắc mặt trắng hồng nổi rõ bộ râu ba chòm đen nhánh, phong tư cốt cách phi phàm, quả không hổ với cái tên “Tử Đô”.

So với Tống Thiên Hành, về phía phong độ và khí chất thật cũng khó mà phân định kẻ hơn người kém. Điều đáng nói ở đây là lão năm nay đã quá tuổi cổ lai hy, mà vẫn còn giữ được phong tư như vậy quả thật không dễ dàng. Xem phong độ của lão có một ma lực vô hình đủ làm điên đảo những đại cô nương đoan chính nhất.

Không những phong tư lão đủ làm chấn động toàn trường, mà việc dùng tam muội chân hỏa của bản thân thiêu hủy mảnh sa che mặt cũng đủ làm mọi người ớn lạnh trong xương sống!

Giọng Công Dã Tử Đô lạnh lùng phá tan cái không khí trầm mặc ở đương trường:

- Tiểu tử, danh hiệu của lão phu không phải để ngươi gọi tùy tiện như vậy!

Tống Thiên Hành cười nhẹ:

- Danh hiệu của con người không phải để người ta gọi thì để làm gì?

Công Dã Tử Đô hừ lạnh một tiếng nói:

- Uổng cho ngươi là cao túc của danh gia, đến cái lể tôn trên nhường dưới, kính lão kính hiền cũng không biết!

Tống Thiên Hành nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi:

- Các hạ lão thì có lão, còn hiền thì chưa chắc!

Công Dã Tử Đô chẳng những không giận, ngược lại còm mỉm cười nói:

- Không sai! Lão phu tự biết mình biết người, trước mặt những nhân sĩ tự cho mình là danh môn chính phái các ngươi, thật không dám vỗ ngực tự xưng hiền giả. Có điều ngươi đã biết lai lịch lão phu, chắc cũng phải biết ta là gì của sư cô ngươi chứ? Vậy mà ngươi tùy tiện gọi danh gọi tánh của lão phu mà được sao?

Phen này thì chắc chắn Tống Thiên Hành cứng họng rồi!

Mật thất của Tống Thiên Hành trong Thính Đào Hiên.

Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành cùng ái nữ ngồi cạnh nhau bên trong, đối diện với lão là ái thiếp Hoa Lộng Ảnh.

Nét mặt của ba người thể hiện không ai giống ai.

Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành trong sắc thái lạnh lùng có ẩn hiện một nét thương tâm sầu, muộn.

Vân Trung Phụng thì nhăn tít đôi mày liễu, làn thu ba ngân ngấn lệ, đôi hàm răng cắn chặt, thể hiện một nỗi niềm thống hận vô biên.

Còn Hoa Lộng Ảnh, nét bi phẫn của nàng còn hơn cả Vân Trung Phụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.