Bỗng sắc mặt Giang Thúy Bình u ám hẳn, nàng run giọng nói:
- Tống đại ca, đại ca... còn hận muội sao?
Kỷ niệm đau buồn ngày cũ chợt ập về, nhưng Tống Thiên Hành cố lấy giọng bình tĩnh nói:
- Giang cô nương, việc ngày cũ không nên nhắc lại, ta không hận cô nương đâu...
Trần Ngự Phong chen lời:
- Đủ rồi, đủ rồi, việc ngày cũ từ từ mới nói, thời gian hiện giờ rất quý phải tranh thủ mới được.
Tống Thiên Hành đỏ mặt nói:
- Giang cô nương sự việc trải qua hơn năm năm nay, lát nữa sẽ có người kể lại, còn bây giờ cô nương mau bái tạ thần ni cứu mạng.
Giang Thúy Bình như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài tới năm năm, bởi vậy nghe Tống Thiên Hành nói, hơi ngẩn người ra một lát rồi bái tạ Tuyết Sơn Thần ni:
- Đa tạ thần ni cứu mạng.
Tuyết Sơn Thần ni đỡ Giang Thúy Bình dậy nói:
- Chút việc mọn không đáng gì, thôi ta đi trước đây.
Dứt lời, bà tung người biến mất vào bóng đêm.
Trần Ngự Phong nhìn Giang Thúy Bình đang ngẩn ra như hóa đá, nói:
- Cô nương đừng ngẩn ra đó, ta cũng đi thôi.
Quay sang Tống Thiên Hành nói:
- Tống lão đệ, ta mang vị cô nương này đi, ngươi cố gắng tận dụng hết công lực đi theo ta, công lực ngươi tiêu hao càng nhiều thì lát nữa thành tựu càng lớn.
Dứt lời lão đã xách tay Giang Thúy Bình phóng như bay xuống núi. Tống Thiên Hành vội vàng phóng người chạy theo.
Với công lực của Tống Thiên Hành hiện giờ cộng thêm pháp tuyệt hảo lẽ ra phải theo kịp Trần Ngự Phong, nhưng kỳ lạ thay Trần Ngự Phong mang theo một người nữa mà cước trình lão nhanh như gió, lúc ra khỏi cánh rừng dưới chân Bắc Mang Sơn lâu đã bỏ Tống Thiên Hành một khoảng xa.
Lúc chàng về tới Duyệt Lại khách sạn, thì Trần Ngự Phong và Giang Thúy Bình đã cùng quần hiệp giới thiệu xong suôi, thậm chí còn kể rõ tình hình xảy ra hồi đêm.
Tống Thiên Hành tới nơi chưa lâu thì Tuyết Sơn Thần ni đã dắt Nam Cung Tranh và Vân Trung Phụng đến.
Nhưng để tránh làm ảnh hưởng đến sự luyện công của Nam Cung Tranh, mọi người không ai nhắc đến việc Vạn Sự Thông là Từ Quân Lượng hóa thân.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy Trần Ngự Phong cùng Tống Thiên Hành vào phòng đóng cửa lại. Cổ Song Thành xung phong đảm nhận việc hộ pháp. Lúc đó trời đã gần sáng.
Ngày hôm đó trôi qua một cách yên lặng.
Lúc hoàng hôn Trần Ngự Phong cùng Tống Thiên Hành mở cửa bước ra.
Trần Ngự Phong nhìn bên ngoài vẫn không thấy dáng vẻ mệt mỏi. Còn Tống Thiên Hành da dẻ có hơi hồng hào hơn, nhưng thần khí vẫn không có gì thay đổi. Thì ra trong vòng một ngày công lực của chàng đã tăng tiến đến cảnh giới thần quang không lộ ra đôi mắt!
Lúc này quần hào nghe nói xúm lại, ai ai cũng vui mừng không sao tả xiết.
Vân Trung Phụng đến bên chàng nói:
- Thiên Hành qua đây đã, Giang cô nương có lời muốn nói.
Tống Thiên Hành nhíu mày:
- Giang cô nương có việc gì cũng không gấp nói bây giờ, để...
Vân Trung Phụng háy chàng một cái, nói:
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ ăn cơm tối xong là có thể khởi hành. Việc dù không gấp cũng phải nói ngay không đợi đến khi đại ca quay về mới nói hay sao?
Cổ Song Thành cũng nói vào:
- Phụng cô nương nói đúng đó, trước khi đi xa ngươi cũng nên đến khuyên giải Giang cô nương vài lời, cả ngày nay nàng ta mặt ủ mày ê không nói với ai tiếng nào.
Tống Thiên Hành thở dài đi theo Vân Trung Phụng đến cửa phòng, nàng quay lại dùng truyền âm nói:
- Đại ca vào đi, lựa lời mà an ủi nàng, cái cảnh này muội không thể có mặt...
Chưa nói hết lời, nàng đã quya người bước đi.
Tống Thiên Hành nhíu mày, nhẹ bước vào phòng, thấy Giang Thúy Bình đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuất thần vào một khoản vô định giữa trời không. Mãi đến khi Tống Thiên Hành khẽ đằng hắng nàng mới trở mình quay lại.
Tống Thiên Hành gượng cười nói:
- Thúy Bình, cung hỷ cô nương đã thoát khỏi ma sào.
Giang Thúy Bình thở dài u oán:
- Ta... ta hận mình không xứng đáng gọi ai bằng hai tiếng “Nam ca” đành phải gọi là Tống tiên sinh vậy!
Tống Thiên Hành nhíu mày nói:
- Việc đã qua rồi xin đừng nghĩ đến điều đó nữa!
Vừa nói chàng vừa kéo ghế ngồi đối diện nàng.
Giang Thúy Bình thở dài nói:
- Đã biết nghĩ đến cũng vô ích thôi, nhưng ta... ta không sao quên được.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Việc ngày cũ bất luận là vui hay buồn cũng không nên nhắc lại, cứ để cho nó qua đi. Mục đích lớn nhất bây giờ là làm sao trùng hưng oai phong của Thủy Hoa Thành ngày cũ...
Nghe những lời nói nhiệt thành của Tống Thiên Hành, nàng không cầm được dòng nước mắt, đôi môi kích động nhưng nàng không thốt nên lời.
Tống Thiên Hành dịu giọng:
- Ta hiểu nỗi lòng của nàng, những gì chưa nói được chờ khi ta trở lại. Thôi ta đi đây, nàng cố bảo trọng.
Không dám nhìn vào mắt đối phương, chàng quay mình bước ra đi. Giọng Giang Thúy Bình đầy nước mắt:
- Nam ca...
Tống Thiên Hành khẽ rúng động dừng lại nhưng chỉ thoáng qua, chàng lắc đầu kiên quyết bước tiếp...
Nửa thời thần sau, một thớt kiện mã lông đen tuyền phóng ra khỏi Tây môn Lạc Dương thành chạy như bay về hướng tây.
Đó chính là Tống Thiên Hành và Bạch Long Câu của chàng nhưng vì muốn tránh tai mắt của Nhất Thống môn, nên chàng nhuộm lông Bạch Long câu thành Hắc long câu, bản thân chàng cũng cải trang thành một trung niên văn sĩ.
Khi chàng cách cửa thành đến năm dặm, bên quan đạo chợt có một bóng người hiện ra nói:
- Lão đệ, tăng tốc được rồi!
Dứt lời bóng người nhảy phóc lên ngồi sau lưng Tống Thiên Hành, thì ra đó là Trần Ngự Phong.
Tống Thiên Hành quay lại hỏi:
- Thần ni đã xuất hành chưa?
Trần Ngự Phong nói:
- Lão ni cô định thi tài với Bạch Long câu, giờ này mụ chắc đã đi hơn một trăm dặm rồi!
Trong lúc hai người nói chuyện cước trình Bạch Long câu dần dần gia tăng tốc lực...
Từ Lạc Dương đến Đại Tuyết Sơn thuộc Tây Khang phải kinh qua hai tỉnh miền Tây Bắc bộ là Thiểm Tây và Tứ Xuyên, cách khoảng hai ngàn năm trăm dặm. Nhưng nhờ cước trình của Bạch Long câu, thì chỉ bốn ngày sau hai người đã đến Thành Đô, thủ phủ của Tứ Xuyên.
Xa xa nhìn thấy Thành Đô thành, Trần Ngự Phong đã vỗ vai Tống Thiên Hành:
- Lão đệ thời gian còn nhiều, ta nên dừng lại nghỉ ngơi một ngày cho Bạch Long câu lấy lại sức.
Tống Thiên Hành gò bớt cương ngựa, nói:
- Từ đây đi Đại Tuyết Sơn phải mất bao lâu?
Trần Ngự Phong trầm ngâm:
- Với cước trình của Bạch Long câu, chỉ trong một ngày có thể đến Đô Tiễn Lô, đến đây coi như đã đến cửa ngõ của Đại Tuyết Sơn.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
- Đã vậy thì dừng lại Thành Đô nghỉ một ngày chờ Tuyết Sơn thần ni đến cũng hay.
Hai người để ngựa đi thong thả vào cổng thành, lạ thay bên trong cổng có mấy tên dũng binh đao tuốt trần oai phong lẫm lẫm xếp hai hàng chỉnh tề. Lúc này chừng khoảng giờ mùi lại là thời buổi thái bình, cớ sao lại có chuyện canh gác nghiêm mật như vậy?
Tống Thiên Hành lấy làm lạ hạ giọng nói:
- Chuyện gì mà lạ vậy?
Trần Ngự Phong cười nhẹ:
- Mặc nó, ta cứ đi thôi.
Bỗng thấy một tên võ quan xông ra quát:
- Cuồng dân lớn mật, còn chưa chịu xuống ngựa.
Tống Thiên Hành nhíu mày, nhưng hai người cũng xuống ngựa, từ từ bước vào.
Tên võ quan bước tới:
- Dừng lại đã, ta kiểm tra thử.
Tống Thiên Hành trầm giọng hỏi:
- Qúy quan ở nha môn nào?
- Xuyên Khang tổng đốc phủ!
Vừa trả lời y vừa đưa tay sờ cổ ngựa, nói:
- Bổn quan thừa lệnh điều tra một vụ cắp ngựa.
Ngựa đi đường xa mồ hôi đổ ra làm bớt thuốc nhuộm, một đứa trẻ cũng có thể nhận thấy.
Tống Thiên Hành và Trần Ngự Phong nghe nói giật mình, chuyện đâu lại trùng hợp lạ kỳ, tên võ quan cười lạnh nói:
- Phải rồi, chính là con ngựa này.
Rồi hắn quét mắt nhìn hai người tiếp:
- Người thì dường như không phải, nhưng cần gì, ngựa đúng là được rồi.
Quay sang đám lính hắn quát lớn:
- Trói chúng lại.
Đám lính dạ ran xúm lại, Tống Thiên Hành nổi nóng quát:
- Đứng lại!
Đám lính nghe tiếng quát như sấm nổ bên tai, hồn phi phách tán không ai bảo ai, tất cả đều lui lại.
Tên võ quan nổi giận quát:
- Cả một lũ vô dụng.
Dứt lời xách đao xông vào.
Tống Thiên Hành giơ tay gạt một cái thanh đao của hắn văng xa lắc. Tên quan điếng hồn nhìn hai người trân trối.
Tống Thiên Hành quy nhìn Trần Ngự Phong dùng truyền âm nói:
- Tiền bối, việc này có vẻ không bình thường, hay là ta đi đốc phủ một phen?
Trần Ngự Phong gật đầu, Tống Thiên Hành quay nhìn tên quan võ còn đứng ngơ ra đó:
- Phiền quý quan dẫn đường đến tổng phủ!
Tên võ quan càng như lọt vào mê cung, chẳng hiểu đối phương nói gì nữa. Chừng như Tống Thiên Hành nhắc lại hắn mới giật mình quay người đi.
Một lát sau cả đoàn người đã đến trước đốc phủ.
Tống Thiên Hành khều tên võ quan hỏi:
- Tổng đốc đại nhân họ gì?
Tên võ quan hơi ngần ngừ một chút rồi đáp:
- Đại nhân họ Cung tên Thiết Quân.
Tống Thiên Hành chắp tay sau lưng nói:
- Ngươi vào kêu Cung Thiết Quân đến trung môn cung nghênh.
Tống Thiên Hành dứt lời không những tên sai nha tái mặt mà cả Trần Ngự Phong cũng giật mình.
Tên võ quan ấp úng:
- Xin.. xin... đừng khiến bản... khiến ta khó xử.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
- Nếu muốn làm khó ngươi ta đã không đến đây, hiểu chưa? Thôi mau vào báo lại, lời do ta nói ra Cung Thiết Quân không trách phạt ngươi đâu.
Tên võ quan miễn cưỡng gật đầu:
- Được rồi, ta vào báo lại, nhưng ngươi không được bỏ đi.
Dứt lời hắn quay sang mấy tên cảnh vệ gác cổng, kề tai nói nhỏ mấy câu rồi vội vã đi vào bên trong.
Lúc này Trần Ngự Phong mới hỏi:
- lão đệ, ngươi giở trò gì nữa đây?
Tống Thiên Hành trầm ngâm:
- Tiền bối không thấy sự việc trùng hợp quá khéo sao?
Trần Ngự Phong gật đầu:
- Có thể hành tung của chúng ta đã bị lộ.
Tống Thiên Hành tiếp:
- Có lẽ Lữ Dao Hồng bày ra trò này để cản trở bước đi của ta, đồng thời thông báo cho Quảng Hàn cung có thời gian chuẩn bị tiếp chúng ta chu đáo hơn.
Trần Ngự Phong gật đầu:
- Lão đệ phân tích rất hợp lý.
Tống Thiên Hành tiếp:
- Hay là ta lập tức lên đường để bất ngờ đánh úp Quảng Hàn cung làm chúng không kịp trở tay?
Trần Ngự Phong vuốt râu mỉm cười nói:
- Theo ý ta thì nên lưu lại Thành Đô thành vài ngày. Nhiễm Khiếu Thiên đã chuẩn bị thì thế nào chúng ta cũng gặp trở ngại trên đường đi, chi bằng ta cũng lưu lại vài ngày chuẩn bị.
Tống Thiên Hành nháy mắt hỏi:
- Nơi đây tiền bối cũng có hảo hữu?
Trần Ngự Phong gật đầu:
- Có thể nói là như vậy, chờ làm rõ việc ở đây sẽ bàn sau.
Nói đến đây bỗng thấy một viên tham tướng cùng tên tiểu võ quan lúc nãy bước ra, còn cách hai người hơn trượng y dừng lại cung tay nói:
- Bản quan thừa lệnh cung nghênh nhị vị tráng sĩ.
Tống Thiên Hành mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi đại nhân quý tính?
Tên tham tướng gượng cười nói:
- Bản nhân họ Lý...
Tống Thiên Hành nghiêm giọng nói:
- Lý đại nhân chức quan không nhỏ, nhưng muốn thay thế Cung Thiết Quân e rằng chưa đủ tư cách.
Lý tham tướng biến sắc nói:
- Các hạ, Lý mỗ kính ngươi là trang hán tử, mới phế trừ lễ giáo quan trường phá lệ cung nghênh...
Tống Thiên Hành cười lạnh ngắt lời:
- Không sai, Thân làm tham tướng triều đình lại hạ mình nghênh đón một tên ăn cắp ngựa, tin này lọt vào tai Ngự Sử đại phủ, chắc không dễ chịu gì.
Lý tham tướng lại biến sắc nói:
- Bản quan đã nói qua, chỉ vì kính ngươi là trang hán tử, đồng thời bản quan cũng không ngại báo cho ngươi biết bản quan trước kia cũng là người trong giang hồ.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
- Nếu Lý đại nhân trước kia cũng là người giang hồ thì càng dễ nói chuyện.
Dứt lời thò tay vào trong bọc lấy Kim Long lệnh giơ cao nói:
- Chắc Lý đại nhân nhận ra vật này?
Lý tham tướng sửng sốt nói:
- Kim Long lệnh! Xin hỏi các hạ đại danh quý tính?
Tống Thiên Hành cười nhẹ:
- Tệ dân họ Tống, thảo tự Thiên Hành.
Lý tham tướng sáng mắt nói:
- Các hạ là “Hào hảo tiên sinh” Tống đại hiệp?
Tống Thiên Hành khiêm tốn:
- Không dám nhận cách xưng hô đó của Lý đại nhân, xin Lý đại nhân mau mời Cung Thiết Quân mở trung môn nghênh đón.
Lý tham tướng gượng cười:
- Việc hôm nay chẳng qua là một hiểu lầm nho nhỏ. Xin Tống đại hiệp tạ tình giang hồ đồng đạo mà bỏ qua.
Tống Thiên Hành lắc đầu:
- Việc khác thì có thể thương lượng nhưng yêu cầu này không thể bỏ qua được.
Lý tham tướng xám mặt nói:
- Khuất nhục triều đình đại quan, không phải tầm thường, Tống đại hiệp xin nghĩ lại...
Tống Thiên Hành nghiêm giọng nói:
- Phương diện đại nhân của triều đình là người, kẻ thảo dân cũng là người, tuy thân phận kẻ quý người tiện, nhưng nhân cách hoàn toàn bình đẳng. Cung Thiết Quân có lẽ không phân biệt trắng đen gọi dân là đạo tặc thì Tống Thiên Hành này có muốn khuất nhục hắn một chút cũng không sao, phải không?
Tiếp đó chàng dùng phép truyền âm nói:
- Lý đại nhân cứ vào báo lại, bảo đảm sẽ có màn kịch hay để xem, chừng đó Lý đại nhân sẽ thấy việc này không tầm thường như mọi người tưởng!
Lý tham tướng vờ ngẫm nghĩ một hồi nói:
- Được rồi, các hạ chờ ở đây, ta vào báo lại!
Dứt lời hắn quay mình chạy vào trong.
Trần Ngự Phong mỉm cười nói nhỏ:
- Lão đệ, nếu Cung Thiết Quân không chịu mở cửa không lẽ ta phải tự mở mà vào sao?
Tống Thiên Hành mỉm cười:
- Vãn bối chắc chắn chúng ta không phải động thủ đâu.
Có tiếng bước chân xôn xao đám lính thị vệ chạy ra xếp hàng ngay ngắn sau cánh cửa lớn.
Trần Ngự Phong mỉm cười:
- Lão đệ, xem ra lời nói của ngươi quả có giá trị.
Tên tiểu võ quan lúc này trang nghiêm bước ra mở đại môn, ngay lúc ấy từ trong đại sảnh một hàng năm người trịnh trọng bước ra.
Đi đầu là một thanh bào lão nhân tuổi trạc lục tuần, mũi to miệng lớn, dáng điệu uy nghi, tiếp theo sau là một văn niên trung sĩ, sau nữa là Lý tham tướng, sau cùng là hai tên tùy viên.
Năm người dừng lại sau trung môn, toán binh đồng loạt rút dao giờ cao quát lên một tiếng.
Trần Ngự Phong mỉm cười:
- Quân lễ long trọng quá, không biết chúng làm như vậy cho tổng đốc đại nhân hay cho hai vị khách bất đắc dĩ này?
Tên Lý tham tướng cao giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân đã đích thân tiếp nghênh, Tống đại hiệp, mời!
Lý tham tướng vừa dứt lời bỗng Cung Thiết Quân đột ngột quỳ xuống, đập đầu ba cái hô lớn:
- Hạ thần Cung Thiết Quân kiến giá, Ngô Hoàng vạn tuết, vạn vạn tuế!
Thì ra Tống Thiên Hành đã lấy chiếc quạt ngự tứ để ngang trước ngực.
Sự việc xảy ra khiến bốn tên tùy tùng thất kinh, vội quỳ xuống.
Tống Thiên Hành quay nhìn Trần Ngự Phong mỉm cười chậm bước đi vào, chàng giơ tay lên không phất nhẹ một cái nói:
- Cung đại nhân bình thân.
Cung Thiết Quân không hiểu luồng kình đạo ở đâu đỡ mình đứng dậy, đang ngơ ngẩn bỗng nghe Tống Thiên Hành trầm giọng nói:
- Mời chư vị đứng dậy, tên trộm ngựa này không dám nhận.
Bốn tên vừa đứng dậy cúi đầu im thin thít, Cung Thiết Quân gượng cười:
- Đây... đây là một sự hiểu lầm, mời Tống... Tống đại hiệp vào trong dùng trà.
Tống Thiên Hành cười nhạt:
- Không dám quấy nhiễu, Tống Thiên Hành này chỉ muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cung Thiết Quân quả không hổ là đương diện đại thần, sự việc bất ngờ làm lão lúng túng, nhưng chỉ một thoáng sau lão lấy lại bình tĩnh, vuốt râu cười nói:
- Lão phu tuy ở quan trường nhưng có tính thích giao du với anh hùng hảo hán trong giang hồ. Tống lão đệ hiệp danh bao trùm thiên hạ, lão phu ngưỡng mộ từ lâu, nay đã đến đây thì nên ở lại, trước là để tạ lỗi, thứ nữa cũng là thỏa lòng kính trọng.
Lão này quả là người mau mắn, lão thấy tình thế có vẻ bất lợi lập tức vứt bỏ lễ quan trường, lấy lễ giang hồ mà đãi. Tống Thiên Hành dù cố chấp cũng không tiện từ chối.
Tống Thiên Hành nhìn Trần Ngự Phong, cả hai gật đầu hội ý, sau đó chàng giới thiệu Trần Ngự Phong, song phương khách sáo vài câu rồi mọi người tiến vào đại sảnh.
Phân chủ khách ngồi xong, Cung Thiết Quân mới giới thiệu vị trung niên văn sĩ là Tổng văn án của đốc phủ, tên gọi Quách Tòng Ba.
Quách Tòng Ba nhìn bên ngoài dáng như thư sinh, lại ít nói ít cười nên từ đầu đến giờ Tống Thiên Hành và Trần Ngự Phong không chú ý tới, mãi đến khi Cung Thiết Quân giới thiệu hai người mới thấy nhân vật này không phải tầm thường, cổ gã hiện lên nếp nhăn nhưng gương mặt thì láng bóng, tình hình này chỉ có một cách giải thích duy nhất là hắn đeo mặt nạ da người.
Những nhân vật cao cấp ở tổng đốc phủ này, duy chỉ một mình tổng văn án Quách Tòng Ba là kẻ đáng ngờ nhất, thế là chàng dùng truyền âm nhắc Trần Ngự Phong đề cao cảnh giác.
Rượu qua ba tuần, Tống Thiên Hành nhìn Cung Thiết Quân nói:
- Cung đại nhân, việc mất ngựa như thế nào xin tra ra cho rõ.
Cung Thiết Quân cứ tưởng chàng đã bỏ qua chuyện đó, nghe nhắc lại lão hơi giật mình, quay sang Quách Tòng Ba hỏi:
- Quách tiên sinh, án này ở đâu mà có?
Quách Tòng Ba cười nhạt nói:
- Thưa đại nhân, án này do phu nhân của đai nhân sai thẩm tra.
Cung Thiết Quân biến sắc:
- Có việc như vậy sao, Quách tiên sinh nói rõ một chút xem?
Quách Tòng Ba chậm rãi thuật:
- Việc xảy ra hai ngày trước đây, nội tiểu đệ (em trai vợ) của đại nhân, nói với tiểu nhân rằng y mới mua một con huyết câu đã bị đạo tặc lấy cắp nửa tháng trước đây, qua điều tra biết được đạo tặc đã nhuộm thành sắc đen, nội nhật hôm nay sẽ mang đến Thành Đô bán, đồng thời nhờ tiểu nhân giúp đỡ...
Cung Thiết Quân nhíu mày ngắt lời:
- Tại sao việc này ta không hay biết chút nào vậy?
Quách Tòng Ba lại mỉm cười:
- Lúc ấy tiểu nhân định bẩm cáo đại nhân rồi mới bắt tay thẩm tra, nhưng vì phu nhân ngăn lại bảo việc mọn không nên quấy nhiễu đại nhân, vì vậy tiểu nhân đành lạm quyền quyết định.
Tống Thiên Hành cười lạnh nói thầm:
“Để coi ngươi còn giở trò gì nữa cho biết?” Cung Thiết Quân đỏ mặt quay sang Tống Thiên Hành nói:
- Lão đệ, thật lỗi quá, thiên hạ sao có chuyện trùng hợp lạ kỳ.
Tống Thiên Hành chậm rãi:
- Theo thiển ý của tiểu dân, Cung đại nhân nên gọi biểu nội đệ ra hỏi cho rõ trắng đen...
Quách Tòng Ba biến sắc nói:
- Dường như Tống đại hiệp không tin lời của ta?
Quay sang Cung Thiết Quân y mỉm cười nói:
- Đại nhân...
Hắn chưa dứt lời bỗng thấy Cung Thiết Quân nhăn mặt, hai tay ôm bụng kêu rên không ngớt.
Đồng thời Lý tham tướng cũng chau mày, mồ hôi tuôn chảy thành hàng trên mặt.
Cả Tống Thiên Hành và Trần Ngự Phong cũng tái xám mặt mày.
Bàn tiệc năm người chỉ còn một mình Quách Tòng Ba không có biểu hiện khác lạ.
Tống Thiên Hành một tay ôm bụng nhăn mặt nói:
- Cung đại nhân, rượu thịt này có người hạ độc!
Cung Thiết Quân nén đau nói:
- Ai... ai đã làm việc này?
Tống Thiên Hành nói:
- Cung đại nhân thử hỏi Quách tiên sinh?
Quách Tòng Ba cười lạnh nói:
- Họ Tống kia, đáng tiế là ngươi phát hiện quá muộn. Người đâu!
Bốn tên thị vệ dạ lớn xách đao nhảy vào, Quách Tòng Ba chỉ Tống Thiên Hành và Trần Ngự Phong:
- Hai tên này ám hại đại nhân, trói lại cho ta!
Tên này quả giảo hoạt, hắn không biết Tống Thiên Hành, Trần Ngự Phong trúng độc nặng nhẹ thế nào nên không dám ra tay, mượn bọn thị vệ để dò hư thực trước.
Nhưng bốn tên thị vệ còn chưa kịp động thủ thì Tống Thiên Hành đã ra tay như điện lột chiếc mặt nạ trên mặt Quách Tòng Ba.
Quách Tòng Ba hiện nguyên hình là một lão nhân tuổi trạc lục tuần, da mặt nhăn nheo.
Tống Thiên Hành cười lạnh hỏi:
- Đây là Quách tổng văn án của các vị sao?
Quách Tòng Ba giả hiệu không ngờ Tống Thiên Hành bị trúng độc mà vẫn còn khả năng xuất thủ, nhưng lão phản ứng cũng thần tốc không kém, sau một thoáng sửng sốt lão tung người ra sau đoạt lấy thanh đơn đao trong tay một tên thị vệ, đồng thời một tay thò vào bọc...
Nhưng dù ứng biến có thần tốc đến đâu cũng không thể qua được “Vạn ứng vô thanh chỉ” của Tống Thiên Hành, chỉ nghe “Keng!” một tiếng thân hình lão theo sau thanh đơn đao ngã quỵ xuống đất.
Lúc này Cung Thiết Quân đã nằm bất tỉnh dưới đất, còn Lý tham tướng khá hơn một chút, nhưng xem ra cũng sắp ngất đến nơi.
Trong khi đó thì bốn tên thị vệ đứng ngẩN ra không biết làm sao cho phải. Tống Thiên Hành đến bên Quách Tòng Ba vừa tìm thuốc giải vừa nói:
- Trần tiền bối coi chừng đồng đảng của hắn tẩu thoát.
Trần Ngự Phong mỉm cười:
- Ngươi yên tâm, ta tuy già nhưng chưa lú lẩn.
Tống Thiên Hành lấy ra hai lọ thuốc hỏi:
- Các hạ, cái nào là thuốc giải?
Quách Tòng Ba cười nhẹ:
- Bình màu xanh!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
- Các hạ, nên nhớ Tống Thiên Hành này chưa trúng độc!
Dứt lời há mồm phun ra những thức ăn và rượu đã dùng lúc nãy.
Quách Tòng Ba mới há hốc mồm kinh ngạc thì Trần Ngự Phong đã phun ra một số rượu thịt lẫn lộn, dù hắn ngậm lại nhanh nhưng đã vào mồm không ít.
Trần Ngự Phong cười ha hả nói:
- Bất kính! Bất kính!
Quách Tòng Ba lúc này đã bị Tống Thiên Hành điểm huyệt nên đến cử động bộ mặt cũng không làm được chỉ đưa ánh mắt oán độc nhìn Trần Ngự Phong.
Tống Thiên Hành cười nhẹ:
- Sao? Cái nào là thuốc giải?
Quách Tòng Ba cười lạnh:
- Ta đã nói rồi, ngươi không tin thì thôi.
Tống Thiên Hành nói:
- Nhắc cho ngươi nhớ, hạ độc đại quan triều đình tội đáng xử lăng trì đó!
Quách Tòng Ba cười lạnh:
- Mỗi người uống một hoàn, ngươi có sợ thì đừng cho chúng uống.
Lý tham tướng nói:
- Hay để tại hạ uống thử, có bề gì...
Tống Thiên Hành hơi ngần ngừ một lát rồi lấy một hoàn cho Lý tham tướng uống thử.
Trong khi đó Trần Ngự Phong khều Tống Thiên Hành nói:
- Lão đệ ngươi ở đây, ta ra ngoài xem một chút.
Tống Thiên Hành gật đầu, Trần Ngự Phong ngoắc bốn tên thị vệ bước ra.
Tiếp đó Lý tham tướng thở ra nói:
- Tống đại hiệp, thuốc giải không phải giả.
Tống Thiên Hành giao thuốc giải cho y, nói:
- Lý đại nhân cho Cung đại nhân uống thuốc, tại hạ hỏi tên này mấy lời.
Dừng một lát, chàng quay lại tên “Quách Tòng Ba” - Các hạ đột nhập đốc phủ từ khi nào?
“Quách Tòng Ba” cười nhạt:
- Mới một ngày!
Lý tham tướng bỗng chen lời:
- Tống đại hiệp, tên này đã không phải là Quách tổng văn án, Quách tổng văn án giờ này sợ gặp chuyện không may rồi.
Tống Thiên Hành chưa kịp nói, “Quách Tòng Ba” đã cười lạnh nói:
- Lão phu không thèm giết một thư sinh yếu đuối đâu, giờ này chắc hắn đang về.
Tống Thiên Hành chuyển sang việc khác:
- Các hạ là thủ hạ Quảng Hàn cung?
- Không sai.
- Chức vụ của các hạ Ở Quảng Hàn cung là gì?
- Đồng y thị giả!
Tống Thiên Hành chợt nhớ tới tên “Đồng thị” đến Lạc Dương mấy hôm trước:
- “Đồng y thị giá” là “Đồng thị” - Không sai.
Trần Ngự Phong bước vào chen lời:
- Đã có “Đồng thị” chắc phải có “Thiết thị”?
Đồng y thị giả gật đầu:
- Thị giả có bốn cấp:
Kim, Ngân, Đồng, Thiết.
Tống Thiên Hành nói:
- Mục đích của các hạ chuyến này chủ yếu là đối phó Tống mỗ?
Đồng thị lắc đầu:
- Không, lão phu lãnh đạo một toán đi Lạc Dương, đến Thành Đô được tin cung chủ nên dừng lại đối phó ngươi.
Lúc này Cung Thiết Quân đã tỉnh lại, biết được sự tình liền chen lời hỏi:
- Quách tổng văn án hiện ở đâu?
Tên đồng thị cười nhạt:
- Hắn hiện đang ngủ ngon trong phòng.
Tống Thiên Hành hỏi:
- Người đến đây cùng những người nào?
- Có hai người, giờ chắc đã đi rồi!
Trần Ngự Phong cười nhạt, nói:
- Chưa đâu, chúng hiện còn chờ ngươi trong đại lao!
Tên đồng thị hơi giật mình, Tống Thiên Hành tiếp:
- Ngươi thành thật trả lời những câu hỏi của ta, vậy ta cũng không làm khó ngươi, nhưng công lực ngươi phải phế đi...
Vừa nói chàng vừa cách không điểm mấy cái, tên Đồng thị run người, cúi đầu xuống.
Tống Thiên Hành nói:
- Tên này cùng hai tên đồng đảng đã bị phế trừ võ công, từ nay về sau chắc không còn tàn ác được nữa, xin Cung đại nhân làm phúc thả chúng đi.
Cung Thiết Quân mỉm cười:
- Lão đệ đã nói vậy thì ta thả chúng ra.
Tống Thiên Hành nói; - Đa tạ Cung đại nhân, giờ Tống Thiên Hành xin bái biệt.
Cung Thiết Quân ngạc nhiên:
- Sao lại đi ngay, nhị vị Ở lại để lão phu được đãi đằng... Lý tướng quân mau kêu người dọn yến mới.
Thế là Tống Thiên Hành và Trần Ngự Phong từ chối không đành, ở lại ăn uống đến quá canh hai đích thân Cung Thiết Quân và Lý tham tướng tiễn ra khỏi cửa.
Trần Ngự Phong nói với Tống Thiên Hành:
- Lão đệ, phía trước là Duy Thành tân quán, đêm nay ta tạm thời nghỉ lại ở đó đến sáng mai...
Nói đến đó bỗng lão im bặt, gần như lão đang phát hiện ra một ánh mắt khác đang liếc nhìn hai người một cái rồi biến vào hẻm tối.
Tống Thiên Hành cau mày nói:
- Xem ra đêm nay chưa chắc ngủ ngon được.
Đến cửa tân quán Tống Thiên Hành kêu tên tiểu nhị ra đón lấy cương ngựa:
- Tiểu nhị ca, còn phòng nào ở gần tàu ngựa không?
- Thưa có, nhưng phòng gần tàu ngựa... không tiện nghi lắm...
- Không sao!
Tuy nói không được tiện nghi lắm, nhưng vì Duy Thành tân quán là khách sạn lớn nhất nhì ở Thành Đô nên không tệ lắm, hai người tắm rửa thay đổi y phục. Vì hành tung đã bại lộ nên hai người cũng không cần hóa trang nữa.
Trần Ngự Phong tắt đèn đi nằm sớm, còn Tống Thiên Hành vì lo cho an nguy của Bạch Long câu nên không dám ngủ, chỉ ngồi xếp bằng hành công lấy lại sức.
Trống điểm canh ba.
Tống Thiên Hành chợt bừng tỉnh, cách không đánh ra một chưởng mở bật cửa sổ, chỉ phong theo liền sau đó, một tên địch phục ngoài cửa sổ ngã quỵ xuống đất.
Người nghệ cao thì gan lớn, quả không sai. Tống Thiên Hành biết rõ địch nhân phục bên ngoài cửa sổ mà dám đi ra bằng cửa sổ!
Tống Thiên Hành vừa đáp xuống đất đã nghe trên mái nhà có tiếng nói:
- Hảo đảm lượng! Hảo thủ pháp!
Cùng lúc đó Trần Ngự Phong cũng đẩy cửa bước ra.
Tống Thiên Hành quét mắt nhìn lên mái ngói, chỉ thấy hai trước ba sau, năm tên địch quân.
Hai người đứng trước, một là đạo sĩ, một là lão nhân tóc hoa râm mình mặc quần áo nông dân.
Ba người đứng sau là ba trung niên đạo sĩ, mình mặc vũ y, đầu đội tinh quan.
Người nói câu vừa rồi là lão nhân mặc đồ nông dân.
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
- Không ngờ môn hạ Tuyết Sơn toàn vô dụng, ám tiễn thương người!
Lão nông dân nổi giận quát:
- Ai là môn hạ của Tuyết Sơn? Ngươi ám toán đồ đệ ta lại còn trở cờ mắng người.
Vừa dứt lời lão đã đáp xuống trước mặt Tống Thiên Hành quát lớn:
- Giết người phải thường mạng! Tiểu tử nạp mạng cho ta!
Chỉ thấy lão rung nhẹ song thủ, hai ngọn nhuyễn tiên đã nhắm đầu Tống Thiên Hành cuộn tới, tiến kình phong rít gió nghe rợn người, thế tiến linh hoạt như vật sống, tiên pháp của người này có thể đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Tống Thiên Hành nghe nói biết bọn môn hạ Quảng Hàn cung gây sự rồi giá họa cho chàng, nhưng không kịp biện giải thì ngọn roi đã đến bên mình, đành phải thối lui tránh chiêu, miệng kêu lớn:
- Khoan đã!
Lão nông nổi giận quát:
- Hảo tiểu tử, có gan giết người không có gan tiếp chiêu ư?
“Véo! Véo! Véo!”, ba roi công tới tấp như vũ bão, nhưng Tống Thiên Hành vẫn ung dung tránh khỏi.
Lão nhân nổi giận quát vang:
- Tiểu tử khá lắm, thảo nào ngươi muốn giết ai thì giết.
Vừa nói lão vừa phát huy thế công, thoáng chốc Tống Thiên Hành đã tránh luôn mười chiêu cưỡng công của đối phương.
Nhưng thế công càng lúc càng ác liệt, Tống Thiên Hành phát bực quát:
- Dừng tay!
Lão nhân càng nóng máu:
- Tiểu tử ngươi có giỏi thì giết luôn lão phu đi...
Chỗ hai người động thủ là khoảng đất trống phương viên năm trượng trước tàu ngựa, lão nhận dụng trường tiên. Trong một khoảng chật hẹp như vậy Tống Thiên Hành cứ mãi tránh né không hoàn thủ quả là một việc hết sức khó khăn. Nhưng cũng chính điểm này càng chứng tỏ thân thủ siêu phàm của chàng. Qua hơn hai mươi chiêu cưỡng công của đối phương mà đôi chân chàng chưa xê dịch khỏi phạm vi ba thước.
Sự tình này không những khiến lão đạo trên mái nhà lượt trận giật mình, mà cả Trần Ngự Phong cũng gật đầu liền liền ra chiều khoái trá.
Tiếng rít gió, tiếng quát tháo, tiéng ngựa bị kinh động hí vang chấn động cả ngôi khách sạn, chưởng quỷ, tiểu nhị cả một vài lữ khách gan dạ bu đến xem, thêm bọn quân tuần cũng chạy đến can thiệp, nhưng có Trần Ngự Phong bên ngoài giải thích nên mọi người đều rút lui.
Tống Thiên Hành nạt lớn:
- Các hạ còn chưa chịu dừng tay chớ trách ta không khách sáo.
Lão nhân không nhịn:
- Tiểu tử, có bao nhiêu bản lĩnh cứ lấy ra.
Tống Thiên Hành phóng chỉ điểm ba nơi huyệt đạo, khiến lão nhân đang trong tư thế xuất thủ bỗng đứng đơ ra như tượng gỗ.
Lão nhân trợn mắt:
- Tiểu tử, sĩ khả sát bất khả nhục...
Lão đạo tung người dáp xuống bên cạnh lão nhân quát nhỏ:
- Tề huynh, bình tĩnh. Đây có thể là một việc hiểu lầm.
Lão đạo quay sang Tống Thiên Hành thủ lễ nói:
- Thí chủ có thể giải khai huyệt đạo vị Tề thí chủ đây, sau đó hãy nói chuyện được không?
Tống Thiên Hành hoàn lễ nói:
- Đương nhiên là được.
Dứt lời chàng phóng chỉ giải huyệt cho lão nhân, đồng thời mỉm cười nói: