"Nó vẫn còn ngủ à?" Giọng nói ồm ồm của cha Tiêu dưới phòng khách vang lên, sau đó là Tiêu Đại Phong từ trên lầu đi xuống, gật đầu.
"Chắc tại đêm qua học mệt quá nên gục mất."
Cha Tiêu cảm thấy hơi hối hận về mấy lời đe doạ mà ông nói hôm trước, đồng thời cũng vui mừng vì Tiêu Tiểu Nam rốt cuộc cũng chịu cố gắng làm một cái gì đó, ít nhất là vậy.
Ông ngoài mặt tỏ ra không có gì, đứng dậy vào thư phòng, không quên cặn dặn vú Trương: "Vú hầm canh gà đi, đợi lát nữa nó dậy bắt nó ăn một bát."
Vú Trương mỉm cười, cuối người đi vào bếp, bà không chỉ hầm canh gà mà còn đặc biệt làm thêm mấy món dùng để tu thân bổ não nữa.
Một mặt khác, biệt thự Nguỵ gia, Nguỵ Gia Lạc đang cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà kiểm tra điện thoại, lý do đơn giản là vì lúc về nhà từ hôm qua tới giờ, Tiêu Tiểu Nam vẫn chưa có liên lạc lại với hắn.
Lúc hắn gọi hỏi Tiêu Đại Phong, ngoại trừ đáp án không biết, thì chính là cậu ấy đang ngủ. Con người chứ có phải con heo đâu, ngủ nhiều như vậy chắc có thể là sinh bệnh rồi chăng.
Đúng lúc Nguỵ Gia Lạc khoác áo chuẩn bị sang thăm cậu, di động đột nhiên reo lên. Hắn bắt máy ngay lập tức, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngái ngủ của Tiêu Tiểu Nam: "Xin lỗi nha, hôm qua ngủ sớm."
Nguỵ Gia Lạc nghe thấy giọng cậu không có khàn đặc giống như người bệnh, mới yên tâm chút, đáp: "Vậy là tốt rồi, còn tưởng cậu đổ bệnh đến ngất cơ."
"Không có đâu."
"Cậu mau dậy ăn đi, lát nữa nói chuyện."
"Được, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Nguỵ Gia Lạc đợi đến khi đầu bên kia ngắt máy rồi, tâm trạng mới vui lên một chút. Mẹ Nguỵ nhìn hắn thay đổi tâm trạng ba trăm sáu mươi độ, cười hỏi: "Nói chuyện với người yêu hả, quan tâm dữ vậy."
Nguỵ Gia Lạc lắc đầu, đi về phòng của mình, "Không phải người yêu, là Tiểu ca ca."
"Tiểu ca ca?" Mẹ Nguỵ nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ chồng mình có con riêng nào trước đó sao ta.
Trở về biệt thự Tiêu gia.
Tiêu Tiểu Nam sau khi ngắt máy rồi, ôm cái đầu đau nhức bước vào phòng tắm.
Hôm qua không phải cậu ngủ quên, mà là thật sự ngất đi, nửa đêm tỉnh dậy thấy toàn thân đau nhức, cho nên ngủ thêm một trận nữa.
Tiêu Tiểu Nam nhìn bản thân mình trong gương, bộ dáng so với hàng ngày quả thật không có điểm gì khác thường, da trắng môi hồng, nhìn không giống như bị bệnh tí nào. Hôm qua cậu còn tưởng mình chết tới nơi rồi, toàn thân đau nhức, vừa nóng vừa ngứa, cố gắng thanh tỉnh một chút liền quá sức mà ngất luôn.
Tiêu Tiểu Nam xả đầy một bồn tắm lớn toàn là nước lạnh, ngâm lụt người quá cổ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đặc biệt cái gáy nóng hổi dường như cũng từ từ ngủ yên.
Tắm xong cũng đã qua một giờ đồng hồ, tâm trạng Tiêu Tiểu Nam ngoài dự đoán liền tốt hơn rất nhiều, hiện tại vững vàng bước xuống lầu tìm đồ ăn.
Vú Trương thấy cậu đi xuống, dọn ra một bàn đầy ấp thức ăn bổ dưỡng rồi đi gọi cha cùng đại thiếu gia xuống dùng cơm.
Tiêu Tiểu Nam ngồi trên bàn, cái chân đung đưa phía dưới cũng không ai phát hiện, miệng liên tục nhai từng ngụm thức ăn, tấm tắc khen: "Món sườn hôm nay ngon quá đi."
Cha Tiêu hiếm khi không quản chế độ ăn uống chỉ toàn thịt của Tiêu Tiểu Nam, gặp thêm một miếng sườn đẫm vị bỏ vào bát cơm của cậu.
Tiêu Tiểu Nam *thụ sủng nhược kinh, bắt đầu hoài nghi nhân sinh mà nhìn về hướng anh hai của mình.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái đâm ra lo sợ.
Tiêu Đại Phong nhìn cậu cười, lại gắp thêm một miếng sườn bỏ vào cái miệng đang há tròn của cậu, nói: "Ngày mai thi rồi, hôm nay thư giãn một chút."
Tiêu Tiểu Nam gật đậu, thầm nghĩ giá như mà ngày nào cũng sắp phải thi thì tốt quá.
Một buổi tối bình thường không thể nào có thể bình thường hơn trôi qua, vì không muốn áp lực quá nặng cho nên Tiêu Tiểu Nam quyết định không giải đề toán nữa, chỉ xem lại bài các dạng rồi đọc lại phần thơ một chút, đúng mười giờ liền bé ngoan đi ngủ.
May sao đêm nay Tiêu Tiểu Nam không có gặp ác mộng, giấc mơ diễn ra như thế nào chính bản thân cậu cũng không biết, chỉ biết rằng trời như kịp sáng thì đã bị ăn hai cái tát kéo cậu tỉnh ngủ từ trong mộng trở về thực tại.
Tiêu Tiểu Nam ân oán nhìn đồng hồ để bàn ở đầu giường, còn chưa đến sáu giờ sáng nữa.
"Cha không thể nào nhẹ tay hơn được hả?"
Cha Tiêu hừ lạnh, "Tao chỉ vỗ nhẹ thôi."
Cãi lại ông ấy chỉ có mức tốn thời gian, Tiêu Tiểu Nam không muốn tốn chất xám để nghĩ ra lời thoại đối đáp ông, đứng dậy đi vệ sinh.
Thi tuyển sinh ba môn chỉ gom lại vẻn vẹn một hôm, được tổ chức ngay tại trường của cậu, bắt đầu từ bảy giờ sáng đến mười một giờ rưỡi trưa, mỗi môn một tiếng rưỡi, riêng ngoại ngữ một tiếng tròn.
Ăn sáng chuẩn bị đồ xong xuôi thì cũng sáu giờ bốn lăm, Tiêu Tiểu Nam ngồi trên xe nhà, buồn chán mang di động ra gửi cho Nguỵ Gia Lạc một tin nhắn.
[Con ong chăm chỉ]: Thi tốt.
Tin nhắn rất nhanh đã được phản hồi.
[Máy lạnh di động]: Sớm nha.
[Máy lạnh di động]: Cậu cũng thi tốt. *trái tim*
[Máy lạnh di động]: Lát nữa thi xong ở yên, tớ qua phòng tìm cậu.
[Con ong chăm chỉ]: Đã nhớ, tớ phải đi rồi, lát gặp.
Nhắn xong một câu này, Tiêu Tiểu Nam dứt khoát tắt nguồn di động, nhét vào chỗ sâu nhất ở trong cặp, một lát nữa vào phòng tránh bị giám thị chú ý.
Các môn thi lần lượt theo thứ tự là Ngoại Ngữ, Văn Học rồi cuối cùng là môn Toán. Hai môn đầu đối với Tiêu Tiểu Nam cũng không quá khó, nhưng đợi vừa cầm đề môn toán liền thấy choáng đầu.
Không biết là để khó đến độ nào mà đọc xong muốn đổ bệnh luôn nữa.
Phong thi của Tiêu Tiểu Nam nằm ở tầng hai, ngoài cậu ra thì chỉ có hai bạn khác là cùng lớp, còn lại xung quanh đều là những gương mặt không thể nào xa lạ hơn. Mà trong đó phải kể đến một cậu bạn từ nãy đến giờ vẫn không ngừng đạp lên chân ghế ở bàn của cậu.
Cậu bạn nhỏ giọng thì thầm, sau đó thành thục ném lên một mảnh giấy trắng được cuộn thành viên.
"Nè cậu làm xong chưa, mau điền kết quả cho tôi đi."
Tiêu Tiểu Nam ôm đầu cũng không mấy quan tâm, tiện tay hất rớt tờ viên giấy xuống đất, đây là lần thứ năm trong ngày tên đó gửi giấy cho cậu rồi.
Giám thị dường như đã để ý chỗ ngồi của Tiêu Tiểu Nam từ lâu, nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ rơi xuống từ trên bàn của cậu liền đứng dậy đi tới, nhặt lên hỏi: "Mảnh giấy này là của em?"
Tiêu Tiểu Nam lắc đầu, chỉ xuống bàn dưới, "Không phải, là cậu ấy gửi cho em, nhưng em không nhận."
Giám thị đeo gọng kính vàng, mày sắc môi mỏng, dễ dàng nhìn ra đây là một người rất nghiêm khắc. Bà đồng loạt cầm lên hai tờ bài làm của Tiêu Tiểu Nam cùng cậu bạn phía sau, lại đưa cho cả hai mỗi người một tờ bài làm mới, nói: "Nhắc thêm lần nữa là tôi đánh dấu bài của cả hai, giờ thì làm lại đi."
Hiện tại giờ thi đã trôi qua được một tiếng, mặc dù đề có khó cỡ nào thì Tiêu Tiểu Nam vẫn miễn cưỡng làm được đến nửa tờ đề, giờ phải ghi chép lại từ đầu, bực mình, rõ ràng cậu cũng đâu có gian lận.
Tiêu Tiểu Nam đã nhân nhượng không đáp trả, cậu bạn bàn dưới ngược lại xì nhẹ một tiếng, lầm bầm trong miệng: "Ai đó học giỏi được một chút lại bắt đầu nghểnh mặt tự cao, đúng là đồ xấu tính."
Thời gian là vàng, cậu chấp nhận nhẫn nhịn.
Tiêu Tiểu Nam chép lại một lần cách giải của mình, khi chuyển bút sang bài hình ở cuối cùng thì chuông reo còn mười lăm phút cũng vang lên. Cậu căng thẳng nhìn đề bài quen thuộc trên giấy, "Cho một hình tứ giác có hai cạnh bên bằng nhau, câu một, tìm góc..." Lần này thì không có vẽ sai hình nữa nhé.
Ngòi bút của Tiêu Tiểu Nam bắt đầu chậm rãi, sau đó chính là dừng hẵn, đầu ngón tay đỏ như máu nhẹ nhàng thả bút xuống. Cậu đứng dậy, dùng giọng nói hơi khàn của mình lên tiếng: "Em, em đi vệ sinh ạ."
Giám thị nhìn đồng hồ cũng không còn bao lâu phút, liền gật đầu chấp thuận. Nhưng đợi đến khi chuông reo lên nộp bài, Tiêu Tiểu Nam vẫn chưa có trở về.
Bà nhíu mày nhìn chỗ trống duy nhất ở dãy bàn đầu, một tay cầm lấy bài làm của cậu, nghiêm nghị lên giọng: "Tất cả dừng bút lại, theo thứ tự đem bài lên nộp, nhớ không cho ghi thêm bất cứ thứ gì."
Cùng lúc này tại phòng thi của Nguỵ Gia Lạc, hắn vốn làm xong bài từ sớm nên đã nộp trước, giờ đang thong thả thu dọn giấy bút đi lấy cặp của mình, chuẩn bị đi xuống lầu tìm Tiêu Tiểu Nam.
Phòng của của Nguỵ Gia Lạc nằm ở tầng ba, ngay phía trên phòng thi của Tiêu Tiểu Nam, cho nên chưa tới hai phút hắn đã có mặt trước cửa lớp đợi cậu, tuy nhiên lúc hắn ngó vào trong, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc, đành kéo một bạn học cùng lớp lại để hỏi: "Cậu có thấy Tiểu Nam đâu không?"
Bạn học kia gật đầu, "Lúc nãy đi vệ sinh rồi, hiện tại chưa có về."
Nguỵ Gia Lạc nói cảm ơn, sau đó quay người hướng nhà vệ sinh đi tới. Vô tình có hai bạn nam khác đang đi theo chiều ngược lại với hắn, nhỏ giọng nói với nhau: "Ban nãy cậu có ngửi thấy mùi mật không?"
"Có, phải nói cực kỳ ngọt luôn á, tớ ngửi một ngụm mà thấy nóng cả người luôn nè."
"Nhưng mà lạ thật đó, tại sao trong nhà vệ sinh dành cho Alpha lại có mùi của Omega chứ?"
Nguỵ Gia Lạc hơi dừng chân một chút, nhíu mày nhìn hai nam sinh đang sửa đi xuống cầu thang, trong lòng khẽ dấy lên một tia bất an.
Mùi mật? Omega? Chắc không Tiểu Nam đâu nhỉ?
Nghĩ tới điều không may, bước chân của Nguỵ Gia Lạc lập tức trở nên vội vã hơn, chen qua đám người đang nhao nháo ở hành lang đi thẳng.
Mũi của Alpha trội rất thính, trong phạm vi cách nhà vệ sinh khoảng năm mét dễ dàng nhận ra hương vi pheromone ngọt ngào đang ngày càng trở nên đậm đặc trong không khí.
Nguỵ Gia Lạc nắm chặt tay cửa, hơi mất bình tĩnh mà hít một ngụm khí lạnh vào phổi, thử gọi tên Tiêu Tiểu Nam, có ở trong đó không?
Bên trong không có tiếng trả lời, hắn cố gắng đè ép pheromone đang muốn bùng nổ trong người mình lại, mở cửa tiến vào.
Nhìn bóng dáng quen thuộc đang dựa trên bồn rửa tay, Nguỵ Gia Lạc đột nhiên cảm thấy khác thường. Do dự một hồi, quyết định lên tiếng:
"Tiểu Nam, cậu...phát tình?"
- ------
Chương này mình đẩy nhanh tốc độ diễn biến câu chuyện để mở đầu cho phần hay tiếp theo, chứ hong phải lười biếng nên tua nhanh đâu nha ^_^