"Cậu không sao chứ?" Tiêu Tiểu Nam nhìn một bên sườn mặt của Nguỵ Gia Lạc bị đánh đến xanh đỏ, lập tức đưa tay lên ôm mặt hắn hạ xuống xem xem.
Nguỵ Gia Lạc nhìn cậu, mỉm cười: "Không sao."
Tiêu Tiểu Nam sờ má hắn nóng hổi, vậy còn bảo không sao nữa. Lần này là cậu đem hắn kéo về phía sau mình, hướng cha Nguỵ nói: "Sao bác lại đánh cậu ấy chứ, rõ ràng là lỗi của cháu cơ mà."
Cha Nguỵ bên ngoài nhìn không ra biểu tình gì, nhưng lại đang vô cùng nóng giận, ông gầm khẽ: "Cháu đừng cứ khoan dung cho nó, nó là Alpha mà không biết kiềm chế, lỡ như làm cháu bị thương rồi thì biết ăn nói như thế nào hả?"
"Cậu ấy không có làm cháu bị thương, cậu ấy chỉ muốn giúp cháu thôi!" Tiêu Tiểu Nam nói xong, nắm tay kéo Nguỵ Gia Lạc về phòng mình, "Đi!"
Ba vị phụ huynh đứng nhìn hai đứa nhỏ rời khỏi, sau đó lại chuyển mắt nhìn nhau, thở dài.
Cha Tiêu vẫn là lên tiếng xin lỗi trước: "Xin lỗi hai người, thằng nhóc nhà tôi bướng bĩnh quá."
Mẹ Nguỵ vội vàng xua tay, "Không phải đâu, dù sao hành động lần này của con tôi cũng là thiếu suy nghĩ, hai đứa nó còn nhỏ, đừng nên quá khắt khe."
Cha Nguỵ hừ một tiếng, "Em đừng có chiều nó quá."
Đằng này, Nguỵ Gia Lạc đang ngồi trên giường của Tiêu Tiểu Nam, mím môi để cậu lấy khăn ướt chườm lạnh cho mình. Nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, hắn bất lực lên tiếng: "Cậu thật ra chỉ vừa ý cái mặt của tớ thôi đúng không?"
Tiêu Tiểu Nam chột dạ, "Đừng nói lung tung."
Sau khi bên mặt bị đánh của Nguỵ Gia Lạc tiêu sưng đi một chút, câu mới hối thúc hắn đi tắm trước, sau đó bản thân cũng tẩy rửa sạch sẽ trèo lên giường.
Nằm cạnh nhau một lúc, Tiêu Tiểu Nam quyết định đẩy Nguỵ Gia Lạc ra xa, cậu thì quấn chăn lăn đến một khoảng nhỏ gần mép giường.
Nguỵ Gia Lạc thắc mắc: "Cậu lại sao nữa?"
Tiêu Tiểu Nam trùm chăn kín mít: "Ừm, sao ta, pheromone của cậu, nó đâm chọt tớ."
Nguỵ Gia Lạc: "?"
Hiện tại trên người Tiêu Tiểu Nam đang mang theo một nửa là hương vị của hắn, cho nên hắn đối với cậu không hề có bài xích. Nhưng Tiêu Tiểu Nam thì khác, cậu cảm nhận được pheromone của đối phương cứ liên tục bao trùm lấy mình, làm thân thể cậu nổi lên một trận tê dại, không thể ngủ ngon.
Lúc trước AA ngủ chung không có vấn đề gì, bây giờ là một A một O khiến cho hai bên đều bất lợi.
Tỉ như, lúc Tiêu Tiểu Nam đã ngủ say, Nguỵ Gia Lạc liền kéo cậu lại ôm cả người lẫn chăn vào lòng, ngủ chưa được bao lâu liền bị nóng bức dậy. Tiêu Tiểu Nam khó chịu nhích mình, phát hiện ra cơ thể Nguỵ Gia Lạc có chút thất thường, đưa tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ liền hốt hoảng kêu lên, "Nguỵ Gia Lạc, cậu sốt rồi!"
Nguỵ Gia Lạc mờ mịt tỉnh dậy, cảm thấy bản thân ngoài bị hun nóng ra thì không thấy mệt mỏi gì, kéo cậu ôm vào lòng nói buồn ngủ.
Tiêu Tiểu Nam nóng nảy, đấm chăn bình bịch, lại vô tình chọc phải bộ phận nhạy cảm nào đó, động tác liền dừng lại ngay lập tức. Ngượng ngùng thu chân, lắp bắp giải thích: "Cậu, à không, tớ không cố ý."
Nguỵ Gia Lạc bị đụng, đau đến cau mày, lặng lẽ đẩy cậu ra, đưa tay ôm lấy hạ bộ.
Tiêu Tiểu Nam không sợ chết, "Của cậu, ừm, có phải là do tớ không?"
Một A một O ngủ chung, xảy ra hiện tượng sinh lý là cực kỳ bình thường, thường thì thiệt hại sẽ nghiêng về phía A hơn là O.
Nguỵ Gia Lạc gầm nhẹ: "Không phải."
Tiêu Tiểu Nam bối rối: "Hay là chúng ta đừng ngủ chung nữa, như vậy cũng không hay cho lắm."
Nguỵ Gia Lạc sau khi bớt đau lại ngoan cố kéo cậu vào lòng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Không sao, cậu nên nhớ sức chịu đựng của Alpha rất tốt."
Buổi tối cả hai vẫn là quyết định tạm chia cách nhau, tuy không tình nguyện nhưng Nguỵ Gia Lạc biết hiện tại hai đứa một A một O không thể nào tuỳ tiện như trước mà qua đêm ở nhà nhau, tránh gia đình hai bên hiểu lầm về mối qua hệ của bọn họ, sau một giời gian nếu Tiêu Tiểu Nam cảm thấy thân thể ổn đình rồi thì hai đứa mới trở lại như cũ.
Đến giờ dùng bữa, sau khi Tiêu Đại Phong về nhà cũng biết được toàn bộ sự việc, ngay trên bàn ăn hoảng hốt hỏi em trai mình một câu: "Vậy giờ hai đứa là người yêu của nhau hả?"
Nhìn sắc mặt của cha Tiêu đột nhiên trở nên thăng trầm, Tiêu Tiểu Nam ngược lại cũng không thấy có gì khó nói, đáp: "Vẫn là chơi với nhau như cũ thôi, dấu ấn sau hai tuần nữa cũng sẽ biến mất mà."
Tiêu Đại Phong ồ một tiếng, gắp cho Tiêu Tiểu Nam một miếng rau xào, cậu ghét bỏ hất ra.
Anh cảm thán nói: "Vậy giờ em là Omega duy nhất trong nhà rồi ha?"
Tiêu gia có một truyền thống, chính là ba đời nhà họ đều là A, gen O cực kỳ hiếm.
Cha Tiêu ghét bỏ: "Omega thì có gì đáng nói đâu."
Tiêu Đại Phong cười: "Không phải lúc Tiểu Nam còn nhỏ ba là người mong nó tương lai sẽ trở thành O nhất à, còn dặn mọi người phải yêu chiều nó nữa."
Tiêu Tiểu Nam nhướn mày, "Thật hả, vậy từ giờ con sẽ tiếp tục được yêu chiều nữa đúng không?"
"Thật không có tiền đồ." Cha Tiêu dùng đũa ăn cơm gõ đầu cậu một cái, tiếp sau đó mở miệng: "Đại Phong, lựa thời gian rảnh đi thông báo cho họ hàng biết tin một chút, cả mấy đứa nhỏ ở bên nước ngoài luôn, thà biết còn hơn không."
Tiêu Đại Phong cười tươi, làm dấu hiệu Ok.
Tiêu Tiểu Nam ngược lại không cảm thấy vui vẻ gì mấy, méo miệng nhăn nhó, "Không muốn."
Cha Tiêu: "?"
Tiêu Tiểu Nam không nhanh không chậm nói: Con không muốn bọn họ đối xử với mình như một đứa ẻo lả đâu, cũng đâu phải nhỏ nhắn gì nữa, nếu được thì cha chứ hung hăng với con như trước là được rồi, họ hàng thân thích gì đó con cũng không cần."
Tiêu Đại Phong cảm động: Em trai mình lớn rồi!
Cha Tiêu hiếm khi không tức giận, "Vậy thì không thông báo nữa, ai muốn biết thì tự mình biết."