Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 22: Mấy người đánh cậu ấy?



Sự việc mất mặt đêm qua đã bị Tiêu Tiểu Nam bỏ quên trong giấc ngủ, sáng hôm sau khi tỉnh dậy cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, tuy nhiên đối với Nguỵ Gia Lạc tự nhiên cũng sinh ra một chút cảnh giác, dù sao thì bây giờ cậu là một O, giữ khoảng cách với A là điều cần phải chú ý.

Đầu giờ, ban cán sự có nhiệm vụ giữ lớp trật tự, còn lớp phó học tập thì phụ trách thu bài tập của các bạn rồi đem đặt ở phòng giáo viên. Tiêu Tiểu Nam lúc này đang ngán ngẫm chống tay ngồi trên bàn, gõ gõ nhắc cả lớp giữ im lặng.

Đám học sinh cấp ba này dễ gì lại nghe lời, có mấy người liên tục nháo nhào chồm đến hỏi Tiêu Tiểu Nam, rằng đời sống của giáo thảo như thế nào.

"Giáo thảo?" Tiêu Tiểu Nam nghi hoặc hỏi lại.

*Giáo thảo: người đẹp nhất trường.

Bạch Hoà Mai nhanh miệng: "Là Nguỵ Gia Lạc đó, cậu ấy đêm qua trên diễn đàn vừa được học sinh trường Nhất Trung ban tặng cho danh hiệu này, rất xứng đáng đúng không?"

"Rất xứng đáng." Tiêu Tiểu Nam gật đầu, ở trường cũ cũng có một bạn gái được xưng danh giáo thảo, nhưng cậu cảm thấy Nguỵ Gia Lạc còn đẹp hơn bạn gái đó gấp mấy lần, chỉ là hắn ít khi gây chú ý đám đông nên mới không được nổi tiếng thôi.

"Được rồi, vậy cậu nói xem giáo thảo ở nhà hay làm gì, có phải rất đào hoa hay không, ngồi trên ghế sô pha tay trái ôm một em, tay phải ôm một em?"

Bạn học này đầu óc thật phong phú, Tiêu Tiểu Nam cảm thán trong lòng, sau đó thử nghĩ một chút rồi trả lời: "Cậu ấy ở nhà thì ăn với ngủ, chơi game, làm bài tập rồi đi vệ sinh thôi, cũng không có ôm em nào trên ghế sô pha hết."

Bạn học khác cảm thấy khó tin, "Giáo thảo sao lại có một cuộc sống giống như người thường thế này?"

Tiêu Tiểu Nam thắc mắc: "Cậu ấy không giống người thì giống gì cha?"

Bạn học thất vọng quay về chỗ của mình, "Thật uổng công lớp trưởng làm bạn thân của giáo thảo."

Tiêu Tiểu Nam: "?" Bộ mình làm gì sai hả.

Đúng lúc đang lúng túng thì bên ngoài có người gọi vào, là một bạn nữ khác lớp, "Tiêu Tiểu Nam có ở đây không?"

Tiêu Tiểu Nam đứng dậy, "Có."

"Cô Trương kêu cậu đến phòng giáo viên kìa."

Lưu Minh đánh hơi thấy mùi bất ổn, lúc Tiêu Tiểu Nam tính rời đi thì tốt bụng nhắc nhở: "Nếu chủ nhiệm có mắng cậu thì cũng đừng cố giải thích, bả mà điên lên thì dữ dằn lắm."

"Tớ biết rồi." Tiêu Tiểu Nam không mấy quan tâm, cho là Trương Hiểu gọi mình chỉ để sai vặt thôi.

*

Lúc Tiêu Tiểu Nam đến thì nghe thấy bên trong phát ra giọng nói chua chát của Trương Hiểu, mà người đứng nghe lại là bạn học Nguỵ Gia Lạc gương mẫu, hắn thấy cậu bước vào thì sắc mặt cũng kém đi.

Nói bằng khẩu hình miệng: Mau đi đi.

Tiêu Tiểu Nam còn tưởng Nguỵ Gia Lạc bị uỷ khuất nên mới không dám mở miệng nói một cách bình thường, cậu đi tới đứng chắn trước mặt hắn, "Cô gọi em có chuyện gì ạ?"

"Em che chắn cái gì?" Trương Hiểu vẻ mặt sát thủ ngẩng đầu, "Giải thích một chút xem."

Tiêu Tiểu Nam: "?"

Trương Hiểu đặt lên bàn song song hai cuốn tập mới tinh, nhìn sơ qua đã thấy chi chít số, tuy nét chữ khác nhau nhưng cách trình bày lẫn các con số đều giống hệt, không khác một li.

Nguỵ Gia Lạc nắm tay kéo Tiêu Tiểu Nam lùi lại, "Em đã nói bài tập là em do em sao chép."

Tiêu Tiểu Nam bây giờ mới tiêu hoá được sự việc đang diễn ra, "Không phải, là em chép mới đúng, cô cho cậu ấy về lớp trước đi ạ."

Trương Hiểu không có thời gian để suy luận ai chép bài của ai, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm, cuối buổi học cả hai bị phạt ở lại dọn dẹp sân thể chất, nếu còn để tôi phát hiện lần nữa, cho dù là môn nào cũng sẽ bị hạ hạnh kiểm tháng."

Nói xong hai người bị đuổi về lớp, Tiêu Tiểu Nam đi bên cạnh âm thầm đánh giá sắc mặt của Nguỵ Gia Lạc, "Đây không phải lỗi của cậu, lát nữa cứ để một mình tớ dọn là được, cậu không cần để tâm."

"Không cần để tâm?" Nguỵ Gia Lạc không vui, cũng không nhìn vào mặt cậu nói chuyện, "Cậu đúng là ngốc mà, lúc nãy cứ để một mình tớ nhận là được, cùng lắm chỉ bị mắng mấy câu rồi thôi."

Tiêu Tiểu Nam xụ mặt, "Đâu phải lỗi của cậu, là do tớ sao chép bài tập thật mà."

Nguỵ Gia Lạc liếc mắt, "Tớ không ngăn cản mà còn thông đồng với cậu, dù gì cũng là có sai."

"Đâu có." Tiêu Tiểu Nam bực mình, đột nhiên lại hạ giọng nói: "Cậu có ngăn cản, là vì tớ ra điều kiện..."

"Suỵt." Nguỵ Gia Lạc đem ngón tay chặn trước môi cậu, "Nói chung là chúng ta đều sai, lát nữa cùng nhau chịu phạt là được."

Tiêu Tiểu Nam ngước mắt nhìn hắn, rồi lại cuối mặt xuống, "Xin lỗi cậu."

Nguỵ Gia Lạc bật cười, "Không tránh mặt tớ nữa hửm?"

Chuyện hắn nói đến là chuyện ban sáng, bình thường hai đứa đều đợi nhau đi học, nhưng hôm nay thì Tiêu Tiểu Nam lại tự mình đi trước, lúc đến lớp thì chỉ chào một câu rồi cũng không nhìn mặt nữa, bài tập cũng nhờ người nộp hộ.

Tiêu Tiểu Nam vì cảm động trước tình bạn cao cả của Nguỵ Gia Lạc, hoàn toàn không còn để bụng chuyện tối qua, "Sẽ không."

Hai người cùng nhau đi vào lớp, chuông reo thì Tiêu Tiểu Nam bắt đầu nghiêm chỉnh nhập vai học sinh ngoan, còn Nguỵ Gia Lạc thì tập trung ngắm cậu.

*

"Các cậu không đi thật hả?" Bạch Hoa Mai cùng đám Lưu Minh tính đi xuống nhà ăn ăn trưa, quay xuống bàn dưới xác nhận thêm một lần.

Tiêu Tiểu Nam cũng muốn đi cùng lắm nhưng đành từ chối, "Tụi tớ phải dọn dẹp sân thể chất nữa, chiều nay cho còn tiết thể dục mà."

Hà Bảo tốt bụng lên tiếng: "Có cần giúp một tay không?"

"Không cần đâu." Tiêu Tiểu lắc đầu, dù sao vẫn là mình tự làm tự chịu thì tốt hơn.

Cả đám cùng nhau bước ra khỏi lớp, sau đó chia thành hai nhóm đi về hai hướng ngược nhau. Nguỵ Gia Lạc giúp Tiêu Tiểu Nam mang hết đống dụng cụ dọn dẹp đến trước sân rồi cũng quay người đi mua đồ ăn trưa, "Ở đây đợi, đừng đi lung tung."

"Ò cậu đi đi." Tiêu Tiểu Nam gật đầu, sau đó cũng đẩy cửa bước vào.

Sân thể chất trường Nhất Trung là nơi dành cho các hoạt động thể thao, vào mùa thu đông thì được sử dụng để làm sân dạy thể dục, học sinh học ở trong phòng kín cũng không sợ bị gió lạnh thổi bệnh nữa.

Hiện tại là giờ ăn trưa, đáng lẽ sẽ không có ai đến sử dụng nhà thể chất để làm gì, tuy nhiên lúc Tiêu Tiểu Nam bước vào thì thấy đã có một nhóm học sinh mặc đồ thể dục đang chơi bóng rổ cùng nhau, dễ dàng đoán ra là các đàn anh khối trên.

Tiêu Tiểu Nam không e ngại, đi đến khều một đàn anh đang đứng gần đó, "Xin hỏi, mấy anh có thể rời đi một chút được không?

Đàn anh vén áo lên lau mồ hôi trên mũi, ánh mắt nhìn Tiêu Tiểu Nam kì quái, "Tại sao?"

Tiêu Tiểu Nam chậm rãi trả lời: "Trước buổi chiều tôi cần phải đem sân thể chất dọn dẹp qua."

"Nè lão Ngũ, làm gì đó?" Giữa sân có mấy người đang chơi đột nhiên thấy bạn mình đứng yên, vài người cũng chạy đến xem thử, "Ai đây?"

Trong đội bóng có mấy người là Alpha, vừa vận động xong nên pheromone phát ra có chút tán loạn, Tiêu Tiểu Nam cảnh giác lùi xuống một bước.

Đàn anh đem lời nói của Tiêu Tiểu Nam lặp lại một lần: "Cậu này kêu phải dọn dẹp sân thể chất, bảo tụi mình rời khỏi đây đó mà."

"Ngang ngược vậy hả?" Một người trong số đó bật cười, "Chi bằng cậu đợi chúng tôi chơi xong đi, đến lúc đó dọn dẹp cũng chưa muộn."

Tiêu Tiểu Nam lắc đầu, "Làm sớm về nghỉ, buổi chiều còn có tiết cần sử dụng sân."

"Ra là đàn em hả?" Một tên cao lớn trầm trồ, "Tính khí không tồi, có muốn chơi cùng không?"

"?" Tiêu Tiểu Nam cảm thấy đám người trước mặt não bị sâu ăn hết rồi, "Tôi không có đùa."

"Ấy ấy em bình tĩnh." Đám người nọ cũng không có ý trêu chọc, chỉ đơn giản là mời thôi, "Vậy đi, chỉ cần em có thể tự mình ghi một bàn, bọn anh sẽ nhường sân, dù sao cũng là tụi này tới trước mà."

Tiêu Tiểu Nam trước giờ không có chơi bóng rổ, ngẩng đầu nhìn đám con trai chân dài tay dài này cũng không cảm thấy bị áp đảo, hời hợt nói, "Được, chơi như thế nào?"

Đàn anh bối rối, "Em không biết sao còn đồng ý?"

Tiêu Tiểu Nam nghiêng đầu, "Nếu không như thế thì các anh có chịu nhường à?"

"Thôi kệ đi." Một người ngoắc ngoắc ngón tay, Tiểu Tiểu Nam đi tới, "Coi như em là người mới, chỉ cần nhảy lên đem bóng bỏ vào rổ thì sẽ coi như ghi bàn."

"Được."

Tiêu Tiểu Nam thong dong vào sân, từng người một tiến lên phía trước đứng chặn hướng đi, cậu ngây ngốc ôm quả bóng trong tay, không định vượt qua chướng ngại vật hình người mà trực tiếp nhảy cao, ngắm chuẩn xác rồi dùng lực tung bóng.

Rầm!!! Trái bóng đập mạnh vào khung rổ.

Bốp! Bị phản lực dội lại, bóng không vào rổ, ngược lại bay thẳng đến đập mạnh vào mặt Tiêu Tiểu Nam.

"Đậu moá!" Trong sân có người người hô lên.

"Đàn em, có sao không!?"

Cho nên, lúc Nguỵ Gia Lạc cầm hai hộp đồ ăn quay trở lại đã thấy Tiêu Tiểu Nam bị bao quanh bởi một đám khỉ đột ở giữa sân, ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mặt không có cử động.

"Mấy người đánh cậu ấy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.