Cắn Ngón Tay Anh

Chương 15



Thứ sáu tuần đầu tiên khai giảng, cả lớp đều có chút vội vàng.

Hội chứng nghỉ hè của mọi người vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lão Diệp một tiếng cường điệu 5 lần “Phải hồi tâm”, bất quá không có tác dụng rõ rệt nào, nên bay vẫn bay.

Sở Dụ vốn không bị bệnh này, so với trong nhà lạnh tanh, cậu thích trường học hơn, nhiều người, náo nhiệt, có thể tán gẫu chơi đùa với nhau.

Nhưng Chương Nguyệt Sơn bàn trước cả ngày đều nóng nảy xoay rubik tới bay lên, Lý Hoa không có rubik, xoay bút như xoay cánh quạt, mang theo gió, khiến Sở Dụ cũng có chút không ngồi yên được.

Trong nháy mắt chuông tan học vang lên, cả tòa nhà giống như sắp sập, thùng thùng thùng toàn là tiếng động bàn dịch chuyển, cùng với tiếng bước chân nháo nhào.

Cặp sách Chương Nguyệt Sơn 5 phút trước đã thu dọn xong, một giây sau khi chuông vang lên đứng dậy, “Các bạn của tao, tuần sau gặp!”

Lý Hoa muốn giảm bớt sức nặng của cặp sách, định làm xong bài tập tiếng Anh mới đi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, ngữ điệu kéo dài, nói câu, “Bye bye, đi thong thả nhé ngài!”

Sở Dụ chậm chạp thu dọn cặp sách.

Cậu không đựng quyển sách giáo khoa nào, trong cặp toàn là truyện tranh đã đọc, định cầm về thay mới.

“Anh Lục!” Cửa sau phòng học truyền đến tiếng la, âm thanh Sở Dụ nghe quen tai, quay đầu nhìn sang, quả nhiên là Chúc Tri Phi.

Lục Thời không đáp lời, chỉ ra dấu.

Chúc Tri Phi nhìn hiểu, đeo cặp sách đi mấy bước vào lớp, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Lục Thời giải đề.

Bất quá nhìn hai cái liền từ bỏ, “Quả nhiên anh Lục vẫn là anh Lục của tao, mày rốt cuộc là làm thế nào? Nhìn một cái quét xong đề bài, xoay bút chì hai vòng, cuối cùng đáp án ra, tiên sư dùng công thức gì cũng vẫn chưa nghĩ ra!”

Lục Thời không để ý người ta, tăng nhanh tốc độ, xem xong ba đề còn lại, toàn bộ quá trình giản lược, ngay cả tính nháp cũng không dùng đến, tính nhẩm, chỉ viết đáp án cuối cùng.

Làm xong đề, Lục Thời đặt bút xuống, “Đi.”

Chúc Tri Phi đứng dậy, “Đi đi đi, mẹ tao bảo mày đến nhà tao ăn cơm, cườm thảo hầm móng heo, chân giò kho, nói là mày học hành vất vả, nhất định phải ăn nhiều, bồi bổ não. Tao không hiểu, chân lợn bổ não thế nào?”

Lục Thời nhét mấy tờ đề thi một quyển bài tập cộng thêm một cái bút chì vào cặp, kéo khóa kéo, đeo một vai.

Sở Dụ ngồi ở chỗ ngồi, cặp sách cũng thu dọn xong, thấy Lục Thời chuẩn bịđi ra ngoài, “Cái đó...... cậu cuối tuần về nhà sao?”

Lục Thời cúi đầu nhìn cậu, “Ừ, phải về.”

Anh cảm thấy bí bách, thuận tay nới lỏng cúc cổ áo sơ mi trắng.

Nhớ tới gì đó, lại bổ sung một câu, “Tối chủ nhật về kí túc.”

“Ờ, được.”

Sở Dụ bắt đầu ở trong đầu tính toán thời gian.

Thứ bảy, chủ nhật, cũng chỉ 2 ngày, khó chịu thì khó chịu chút, nhưng hẳn có thể chống đỡ được đến tối chủ nhật.

Đến lúc đó đi tìm Lục Thời, uống chút máu, hẳn là được nhỉ?

Cậu rất nhạy cảm cảm giác được, Lục Thời không sợ cậu, cũng không chống đối cậu hút máu của anh.

Vừa nghĩ tới máu Lục Thời, Sở Dụ không khắc chế được lại nuốt nước bọt.

Thèm quá.

Thấy Sở Dụ một mình không biết lặng lẽ suy nghĩ cái gì, Lục Thời khom lưng, cổ áo rũ xuống, đường cong cổ dọc theo người đến cổ áo sơ mi mở rộng.

Anh ghé sát vào Sở Dụ, dùng âm lượng hai người mới có thể nghe thấy nói, “Đói thì đến tìm tớ.”

Hơi thở lành lành của đối phương bỗng nhiên ghé tới, Sở Dụ theo bản năng ngừng thở.

Quá...... gần!

Lục Thời dẫn Chúc Tri Phi từ cửa sau lớp học đi ra ngoài, Sở Dụ vẫn ngồi ở chỗ ngồi không động đậy.

Cậu loáng thoáng nghe thấy Chúc Tri Phi hỏi Lục Thời, vừa nãy nói cái gì, ghé gần như vậy.

Vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, Sở Dụ trong lòng nói thầm, chính là chính là, nói chuyện thì nói chuyện, tại sao ghé gần vậy?

Xách manga đầy cặp đi ra cổng trường, Rolls-Royce màu đen đã đậu bên đường ngoài trường. Chú Trần xuống xe, nhận lấy cặp sách của Sở Dụ, lại mở cửa xe giúp Sở Dụ.

Vừa ngồi xuống ghế sau, xe còn chưa khởi động, điện thoại đã vang lên, hiển thị chính là “Chị”.

Sở Dụ ấn nghe.

“Về đến nhà chưa?”

Sở Dụ gật đầu, nhớ tới chị cậu không nhìn thấy, lại đáp câu, “Vẫn chưa, vừa lên xe, chú Trần nói ở nhà dì Lan hầm canh gà, chờ em về uống.”

“Ừ, thân thể em không tốt, uống nhiều chút, cơ mà nhớ để ấm hẵng uống, đừng vội vàng, nóng phải miệng, làm đau em.”

Sở Dụ nhìn dòng người ngoài cửa xe, trong miệng đáp, “Chị à, em đã không phải trẻ con nữa.”

“Sao lại không phải? Ở trong mắt chị, em vĩnh viễn là tiểu đáng yêu mềm mềm manh manh, giơ cánh tay nhỏ, muốn chị ôm ôm.”

Khóe miệng Sở Dụ vểnh lên cười.

Vừa đến cuối tuần, con đường bên ngoài trường tư Gia Ninh không phải đông đúc như bình thường.

Lái xe rất chậm, Sở Dụ lơ đãng nhìn thấy, trong dòng người, Lục Thời đang cùng đi ra ngoài với Chúc Tri Phi. Chúc Tri Phi khoa tay múa chân nói mãi cái gì đấy, rất kích động, Lục Thời không có vẻ gì, nhưng sẽ thỉnh thoảng đáp lại một câu.

Tất cả mọi người mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen giống nhau, nhưng Sở Dụ nhìn, luôn cảm thấy Lục Thời dễ nhìn hơn người bên cạnh.

Cũng không chỉ là nhan trị, trên người Lục Thời, có chút khí chất khác biệt, hoặc là khí tràng gì đó, dù sao chính là cảm giác tồn tại siêu cường.

Trong điện thoại, chị Sở ngừng mấy giây, “Chị nghe Khải Sát Lâm nói, em tối qua gọi điện thoại cho mẹ, thân thể khó chịu?”

(Hình như đoạn này bị lỗi type thì phải, không thấy tên chị của Sở Dụ, chỉ có mỗi họ)

Khải Sát Lâm chính là trợ lý của Thi Nhã Lăng.

“Vâng, thân thể hơi khó chịu, cơ mà bây giờ đã ổn rồi.” Nụ cười khóe miệng Sở Dụ nhạt xuống, “Mẹ hôm nay còn chuyển cho em một khoản tiền.”

Sở phát ra nửa âm, lại ngừng lại, một lúc lâu mới lại mở miệng, “Tiểu Dụ, mẹ không phải không yêu em, chỉ là—”

“Em biết, bà ấy quá bận.”

Mẹ không phải không yêu em, vậy thì là gì?

Bởi vì bà ấy quá bận.

Bởi vì ở trong lòng bà ấy, có quá nhiều người, quá nhiều chuyện quan trọng hơn mình.

Đè xuống đủ loại tâm tình dâng lên trong lòng, không muốn khiến Sở lo lắng, Sở Dụ tận lực để ngữ khí nhẹ nhàng chút, “Được rồi mà chị, chị cũng đừng an ủi em nữa, em đều biết.”

“Tiểu Dụ—”

“Chị anh, em nghe thấy trợ lý của chị đang giục chị đi họp, mau đi đi. Họp xong ngủ sớm chút, đừng cứ ngày nào cũng thức đêm, dễ già.”

Trợ lý giục gấp, chị Sở đành phải nói, “Vậy được, cuối tuần chơi vui, nếu không có tiền, hoặc là muốn gì, đều có thể nói với chị.”

“Vâng, chịđi nhanh lên.”

Cúp điện thoại, Sở Dụ buông điện thoại, ngơ ra một lúc.

Chờ cậu lại nhìn ra ngoài cửa xe, đã không tìm thấy bóng dáng Lục Thời.

(Truyện chỉđược đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Sáng sớm thứ 7, Sở Dụ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Cậu tối qua bị đói tỉnh, toàn thân nóng lợi hại, mơ mơ màng màng nằm mơ mãi, nhưng cậu lại không thể hơn nửa đêm chạy đi tìm Lục Thời, đành phải miễn cưỡng chịu đựng, rầm rì nhịn đến trời sáng.

Bảo chú Trần đưa cậu đến giao lộ đường Thanh Xuyên, Sở Dụ xuống xe, nhất thời lại mê man.

Cậu phát hiện, học thần cũng có lúc không đáng tin.

Lục Thời trước khi đã nói, bảo cậu đói bụng thì đến tìm anh, nhưng Sở Dụ căn bản không biết Lục Thời ở đâu.

Trước lạ sau quen, cảm giác toàn thân sốt nhẹ và đói bụng Sở Dụ đều đã gần như quen, cậu cũng không vội chút thời gian này.

Cậu quyết định đi vài vòng khắp nơi, thử vận may, xem có thể gặp Lục Thời không.

Sự thật chứng minh, vận may của cậu quả thực rất tốt, thật sự gặp được.

Trong con hẻm tường vôi loang lổ, Lục Thời đứng đó, bên chân mấy tên côn đồ ngã rạp, còn có một sợi thép, mấy ống nhựa, bị ném lung tung bên cạnh.

Sở Dụ hít hà, phát hiện mùi thơm mùi thối đều không có, chắc là không thấy máu.

Cậu lại hiếu kỳ đánh giá người nằm trên đất, cơ mà cũng không nhìn ra bị thương chỗ nào, duy nhất nhìn ra được, chính là đám người này toàn bộ giống như chó chết không nhúc nhích được.

Lục Thời mặc T-shirt cộc tay màu đen rộng thùng thình, quần jean, quanh thân lộ ra toàn là tàn ác, hai mắt u ám rất lạnh, giống như băng.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Thời xoay người, nhìn thấy Sở Dụ, cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi, “Đói?”

Sở Dụ gật gật đầu, không dám nhiều lời, “Ừ, đói.”

Không quan tâm người nằm trên đất nữa, Lục Thời đi tới bên cạnh Sở Dụ, “Đói lúc nào?”

Người đến gần, Sở Dụ cảm giác được, tâm tình Lục Thời hiện giờ rất không tốt, táo bạo.

Hình dung khoa trương chút, chính là kèm theo sát khí.

Cậu thông minh, hỏi gì đáp đấy, “Nửa đêm qua, chắc là 1-2h.”

“Ừ.” Lục Thời không nhiều lời, từ trên mặt đất cầm lên một chai nước khoáng chưa mở niêm phong.

Chai nước khoáng biến dạng nghiêm trọng, Sở Dụ cơ hồ có thể não bổ ra được, trận đánh nhau lúc nãy đánh vào thời khắc mấu chốt, chai nước khoáng này khẳng định có lực sát thương cực lớn.

Lục Thời vặn mở nắp chai, đưa tới trong tay Sở Dụ, “Rót nước.”

Hai người phối hợp, Sở Dụ rót nước, Lục Thời dưới dòng nước rửa sạch tay.

Chú ý đến góc độ và kích cỡ dòng nước của chai nước khoáng, Sở Dụ lại nhịn không được đánh giá tay Lục Thời.

Hình tay thật sự đẹp, da trắng lạnh, khớp xương thon dài, móng tay cắt sửa gọn gàng, sạch sẽ ngăn nắp, giống như tác phẩm nghệ thuật.

Dùng giấy lau khô nước trên tay, Lục Thời giơ tay lên, đặt một ngón tay bên môi Sở Dụ, “Há miệng.”

Sở Dụ khó giải thích được, có chút khẩn trương.

Cậu hơi hé miệng.

Lục Thời thò ngón tay vào.

Đầu ngón tay hơi lạnh, còn mang theo hơi nước, chạm vào môi lưỡi nóng ẩm, trong lúc nhất thời, hai người đều hoảng hốt 2 giây.

Sở Dụ đói lả, nhưng ngậm ngón tay Lục Thời, lại có hơi không dám cắn xuống, chỉ dùng ánh mắt nhạt màu nhìn đối phương.

Lục Thời vén mí mắt, “Sợ tớ đau?”

Sở Dụ không dùng lực ngậm đầu ngón tay, gật gật cằm.

“Đói thì cắn, không đau.”

Sở Dụ cũng thật sự có hơi không chịu nổi.

Cậu đói hơn nửa buổi tối, lúc ngủ nông, trong mơ đều mơ cắn vai Lục Thời.

Hàng phục bản năng, Sở Dụ nhẹ nhàng cắn xuống.

Da rách ra, có máu chảy ra. Chỉ nuốt xuống 2-3 giọt, Sở Dụ liền khắc chế dục vọng muốn nhiều hơn, nhanh chóng dừng lại.

Lúc buông đầu ngón tay Lục Thời ra, cậu còn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm một cái.

Vết thương đầu ngón tay rất nhỏ, chưa đầy một lát đã hoàn toàn khép lại, chút dấu vết cũng không nhìn ra.

“Đủ rồi?”

Sở Dụ vội vàng gật đầu, “Ừ, không đói nữa.”

Cậu có thể cảm giác được, mình mặc dù chưa ăn no, nhưng một hai giọt hai ba giọt, hoàn toàn đủ đè xuống cảm giác đói bụng và nóng lên khó nhịn.

Lục Thời nguyện ý để cậu hút máu, cậu không thể ngay lúc đó được voi đòi tiên.

Hơn nữa mất máu quá nhiều, cũng không tốt với thân thể.

Lục Thời không nói nữa, xoay người đi ra ngoài.

Bóng lưng gầy gò.

Sở Dụ đi nhanh đuổi theo 2 bước, lại quay đầu lại nhìn mấy tên côn đồ vẫn nằm trên mặt đất, “Mấy người kia —”

“Suỵt,” Lục Thời rũ mắt nhìn Sở Dụ, trong mắt là lạnh lùng và sắc bén đã thu lại chút, giọng nói lại rất nhẹ, “Ngoan chút đi, đừng làm ồn tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.