Cắn Ngón Tay Anh

Chương 37



Hai người đi về phía tòa ký túc.

Đèn đường lặng im kéo bóng dáng nghiêng dài.

Sở Dụ quấn áo khoác mỏng, nghĩ lại tình cảnh lúc nãy. Nếu như không phải cậu hoa mắt, Lục Thời vừa nãy hẳn là...... cười một cái?

Nghĩ đến cái gì, cậu lại nghiêng đầu hỏi Lục Thời, “Cậu cố ý ở sân bóng rổ chờ tớ?”

Ban đầu còn không ý thức được, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện, nếu như Lục Thời thật sự muốn tránh cậu, chỗ có thể trốn rất nhiều.

Nhưng anh không, mà chọn sân bóng rổ.

Thân hình Lục Thời thon gầy, sống lưng dựng thẳng, hai tay đút trong túi áo, hơi cúi đầu nghe Sở Dụ nói chuyện.

Trả lời, “Ừ, sợ chỗ khác cậu không tìm thấy.”

Sở Dụ không biết nên đáp thế nào.

Tức giận, cái gì gọi là chỗ khác cậu không tìm được?

Nhưng nghĩ lại, hình như đúng là như vậy.

Ngoại trừ lớp học, ký túc xá, nhà ăn, sân bóng rổ, cậu không có đầu mối nào khác. Nếu như Lục Thời không có ở sân bóng rổ, cậu chắc là thật sự phải tìm khắp nơi rất lâu.

Sở Dụ thở ra, giải thích với Lục Thời, “Máu của người lúc sáng,”

Cậu vừa mới nói nửa câu đầu, vẻ mặt Lục Thời bỗng chốc nhạt đi hai phần.

Nhưng nên giải thích vẫn phải giải thích, Sở Dụ tiếp tục nói, “Mùi máu của hắn rất đắng, chính là mùi một đống thuốc bắc, ninh chung trong một bát tô ấy, cực kỳ cực kỳ khó ngửi, cho nên tớ mới nhìn thêm hai cái.”

Lục Thời dừng lại.

Sở Dụ cũng dừng lại theo, nghi ngờ, “Sao thế?”

Tay Lục Thời đút trong túi áo lúc lâu, đầu ngón tay lại vẫn lạnh.

Anh dùng đầu ngón tay lạnh như băng, miêu tả đôi môi Sở Dụ, nói nhẹ.

“Không được. Mặc kệ máu của người khác, đắng, thối, khó ngửi, hay là gì khác, cũng không được ngửi. Không được tò mò về máu của bất kỳ ai ngoại trừ tớ. Được hay không?”

Phần cuối mặc dù dùng 3 chữ “Được hay không”, nhưng căn bản không cho Sở Dụ bất kỳ chỗ trống nào lựa chọn.

Sở Dụ cảm giác hơi ngứa trên môi truyền đến, “Tớ có thể trả lời không được không?”

“Không thể.”

Thật là bá đạo.

Sở Dụ thổ tào trong lòng, nhưng cậu hiểu, đây là cậu dung túng, là cậu tự mình nói với Lục Thời, cậu có thể như vậy, có thể đề xuất yêu cầu như thế.

Cậu còn đáp ứng anh, chỉ có máu của cậu dễ ngửi, tớ chỉ hút máu của cậu.

Trong lòng Sở Dụ dâng lên chút hoang mang — Tại sao, đột nhiên biến thành như vậy?

Không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân, Lục Thời lại mở miệng, “Sở Dụ.”

Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, cậu chuyển mắt, nhìn Lục Thời, “Hửm?”

Lục Thời đưa ngón trỏ trái tới trước mặt cậu, bên trên là vết máu đỏ sẫm — vết thương bị ống hút nhựa làm rách.

Sau đó cậu nghe thấy Lục Thời nói, “Sở Dụ, đau quá.”

Giọng hơi khàn, hòa với gió mát đêm thu cuốn vào trong tai.

“Vừa nãy là ai nói không đau?”

“Tớ.”

Lục Thời không có chút chột dạ, “Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ. Sở Dụ, bây giờ đau lắm.”

Trước mắt Sở Dụ, lại hiện ra vẻ hững hờ của Lục Thời lúc dùng ống hút đâm ngón tay.

Cậu thỏa hiệp, dẩu môi, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương kia, “Còn đau không?”

“Đau.”

Sở Dụ xoắn xuýt.

Cuối cùng, cậu ghé sát vào, dùng đầu lưỡi, ở trên vết thương nhẹ nhàng liếm mấy cái.

Dừng động tác, vừa nhấc mắt, liền chống lại tầm mắt không phân rõ tâm tình của Lục Thời.

Khó giải thích được, Sở Dụ nói chuyện có chút vấp, “Lục Thời, cậu còn, còn đau không?”

Thu tay lại, đút vào túi áo, giọng Lục Thời khàn thêm 2 phần, “Ừm, không đau nữa.”

Rõ ràng không biết đã cắn đầu ngón tay Lục Thời bao lần, nhưng lần này, cảm giác có hơi kỳ lạ.

Nhưng cụ thể kỳ lạ chỗ nào, lại không nói rõ được.

Sáng sớm hôm sau, Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã làm xong chuẩn bị tâm lý tiếp tục bị dòng nước lạnh phe phẩy.

Không nghĩ tới, Lục Thời vừa ngồi xuống chỗ ngồi, hoa khôi trường của bọn họ, đã xoay người, đưa bình giữ nhiệt tới.

“Phần canh gà hôm nay, uống mau uống mau!”

Lục Thời nhận lấy chén, vặn mở, quả nhiên uống.

Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa liếc mắt nhìn nhau.

“Đây là...... đông lạnh đã qua?”

Lý Hoa vẻ mặt thâm trầm, “Quả nhiên, đàn ông chính là hay thay đổi.”

Thi tháng xong, đại hội thể dục thể thao mùa thu cũng sắp đến.

Anh Mộng đứng trên bục giảng, đập “uỳnh uỳnh” bàn giáo viên, giọng vang dội, “Các liền anh liền chị, chúng mày có thể nhìn tao một cái không, không, nhìn danh sách đăng ký đại hội thể dục thể thao trong tay tao một cái? Các mày nhìn, danh sách đăng ký có phải lấp lánh lắm không?”

Không ai để ý đến hắn.

Anh Mộng đã quen đối xử như vậy, hắn thở dài, bắt đầu hỏi lần lượt, “Nè, có hứng thú với hạng mục vận động nào hông? Muốn hiểu rõ chút hông? Giảng miễn phí ó!”

Phương Tử Kỳ bị hỏi bộc phát cười to, “ĐMM, anh Mộng tiên sư mày đựng uốn giọng nói chuyện, mày to khỏe vậy, nói như vậy buồn nôn lắm! Ha ha ha ha!”

Anh Mộng vỗ bàn một cái, nhưng giọng vẫn rất nhỏ, “Cho nên, chụt, mày đăng ký không? Muốn nghe giảng miễn phí các hạng mục không?”

Phương Tử Kỳ không chịu nổi, “Đăng đăng đăng, chỉ cần mày đừng giảng cho tao, không muốn nghe không muốn nghe! Tao muốn chạy bộ, chạy nhanh thì thôi, sức tao không bật được, chạy cự li dài khá ổn.”

“OK!”

Kéo được một trai tráng, anh Mộng hết sức vui, tính cực tăng lên, lại tiếp tục uốn giọng gây rối khắp lớp.

Lúc anh Mộng đứng bên cạnh bàn Sở Dụ, Sở Dụ đang chuyên chú đọc manga.

Anh Mộng liếc nội dung manga, hắng hắng giọng, “Hoa khôi trường, mày có muốn giống nhân vật chính trong manga không, chạy như bay trên sân thi đấu, vung vãi nhiệt huyết thanh xuân!”

Sở Dụ ngẩng đầu nhìn hắn, một hơi từ chối, “Không muốn.”

“Tại sao?”

Sở Dụ lý do đầy đủ, “Đại hội thể dục thể thao năm ngoái, chạy 200m, chân chuột rút, ngã, mặt rách da, kết vảy, giờ vẫn còn vết.”

Anh Mộng kéo ghế, rất có kiên nhẫn, “Vậy...... đẩy tạ?”

“Không được, đẩy tạ dễ nện vào mặt.”

“Nhảy cao hoặc nhảy xa?”

“Dễ mặt chấm đất.”

“Bơi?”

“Tóc ướt hết, xấu lắm.”

“Tennis?”

Sở Dụ vẫn không đáp, anh Mộng tự hỏi tự đáp, “Bóng sẽ đập vào mặt.”

“Đúng!”

Gãi gãi tóc, anh Mộng sầu muộn, “Vậy mày có thể tham gia cái gì?”

Sở Dụ cũng cau mày quấn quýt theo, nghĩ tới nghĩ lui, thử dò xét đề nghị, “Chắc là...... chọn người đẹp?”

“Biến biến biến, đại hội thể dục thể thao có chọn người đẹp cái cứt ý!”

Sở Dụ cầm manga, nhịn cười đến mức bả vai run mãi.

Anh Mộng từ bỏ, lược qua Sở Dụ, nhắm vào Chương Nguyệt Sơn, “Lớp trưởng, thời điểm tỏa sáng tỏa nhiệt của mày đã đến!”

Không đợi Chương Nguyệt Sơn nói chuyện, anh Mộng ở phía sau 5000m nam và chạy tiếp sức, đẩy tạ, điền tên Chương Nguyệt Sơn.

Chương Nguyệt Sơn chỉ chỉ hàng tennis, “Cái này tao cũng đăng ký.”

Anh Mộng cảm động rớt nước mắt, “Lớp trưởng uy vũ!”

Sợ hắn đổi ý, còn vội vàng viết tên lên.

Lục Thời đúng lúc từ bên ngoài về.

Hai mắt anh Mộng sáng lên, vẫy cánh tay cường tráng, “Lục thần! Đại hội thể dục thể thao, cậu đăng ký hạng mục gì?”

Lục Thời không đáp, hỏi Sở Dụ trước, “Cậu đăng ký cái gì?”

Sở Dụ đầy mặt vô tội, con ngươi nhạt màu lộ ra chút giảo hoạt, “Tớ muốn đăng ký chọn người đẹp, đáng tiếc không có mục này.”

“Ừ.”

Thuận tay xoa tóc Sở Dụ, Lục Thời lại hỏi, “Cậu muốn tớ đăng ký hạng mục gì?”

“Hả?”

Sở Dụ có chút không phản ứng kịp.

Lục Thời đây là bảo cậu ra quyết định?

Liếc danh sách đăng ký một cái, Sở Dụ không quá xác định, “Nếu không...... 3000m?”

“Muốn nhìn tớ chạy bộ?”

“Ừ, đúng.”

Lục Thời chuyển hướng anh Mộng.

Anh Mộng hoàn hồn thật nhanh, “OK! Cám ơn Lục thần vì lớp tỏa sáng tỏa nhiệt!”

Một bên viết tên Lục Thời, anh Mộng một bên ở trong lòng lầu bầu —

Hình như, không phải vì lớp tỏa sáng tỏa nhiệt, giống như là...... Vì hoa khôi trường tỏa sáng tỏa nhiệt?

Trời ạ, suy nghĩ này nguy hiểm quá!

Trước khi đi, anh Mộng còn tận tâm tận trách dặn dò, “Lớp trưởng, Lục thần, cách đại hội thể dục thể thao còn nửa tháng, các cậu tập chạy cự ly dài nhiều chút nhá, nếu không chạy giữa đường chuột rút trẹo chân, hoặc là ngã trên đường chạy, chịu tội lắm á.”

Sở Dụ ghi nhớ những lời này.

Vào lớp, cậu tâm thần không yên, suy nghĩ một chút, xé tờ giấy, xoẹt xoẹt viết xuống hàng chữ, vo thành cục, ném lên mặt bàn Lục Thời.

Lục Thời đang nhất tâm nhị dụng, vừa nghe giảng vừa làm đề, thấy một cục giấy nhỏ ném vào trước mặt, anh giương mắt nhìn cái ót tóc mềm như nhung của Sở Dụ.

Mở ra.

Bên trên là chữ viết học sinh tiểu học như trước đây.

“Cậu có muốn lập kế hoạch luyện tập chạy cự ly dài gì đó không? Tớ sợ lắm.”

Lục Thời trả lời trên tờ giấy, “Sợ cái gì.”

Tờ giấy quá nhỏ, không viết được, Sở Dụ đổi một tờ nháp in hoa, viết lên lo lắng của mình.

“Tớ sợ lúc cậu chạy bộ ngã xuống, mặt bị cọ rách thì làm sao đây?”

Viết xong cảm thấy không thể đủ biểu đạt ngữ khí và tâm tình của mình, Sở Dụ lại viết liền 3 dấu chấm than, cũng vẽ một hình người tí hon khóc huhu ở cuối.

Lục Thời nhận lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm người tý hon ở cuối cùng thêm hai cái, không rep lại.

Tan lớp, Lục Thời gọi tên Sở Dụ.

“Sở Dụ.”

“Huh?”

“Đã sợ, vậy cậu lập bảng kế hoạch huấn luyện cho tớ đi.”

Tiếp đó, mãi tận đến tan lớp tự học buổi tối, Sở Dụ đều tra tài liệu lập bảng kế hoạch.

《Vận động học》,《Điền kinh thể năng học》gì gì đó, khiến cậu đầu váng mắt hoa.

Cơ mà dù gì cũng lập ra bảng kế hoạch.

Đưa một tờ giấy mỏng manh cho Lục Thời, Sở Dụ ngẩng ngẩng cằm, “Mau xem thành quả cuối cùng của tớ!”

Lục Thời nhìn từ đầu tới cuối một lần, “Ừ, cứ theo sắp xếp của cậu, 6 rưỡi sáng mai, cùng đến bãi tập.”

“OK!”

Sở Dụ đáp xong, đột nhiên ý thức được không đúng, “Không phải, tớ đi cùng cậu?”

Một tay Lục Thời cầm giấy, dựa vào lưng ghế, vén mí mắt nhìn Sở Dụ, “Cậu không đến hiện trường giám sát?”

Sở Dụ nghĩ là đạo lý này, dù gì kế hoạch cũng là mình lập ra, sao có thể không đích thân trình diện?

“OK!”

Nhưng mà, tưởng tượng và thực tế, luôn không quá giống nhau.

Sáng sớm hôm sau, nghe thấy ba tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, Sở Dụ ở trên giường trở mình, lơ mơ chân không giẫm trên thảm, đi mở cửa.

Không thấy rõ người đứng ở cửa là ai, cậu lại giống như du hồn bay lên giường, quấn chăn ngủ.

Cửa bị đóng lại, chỉ phát ra động tĩnh rất nhỏ.

Trong phòng, trong không khí lơ lửng mùi cỏ huân nhàn nhạt. Rèm cửa sổ kéo kín, chỉ có đèn nhỏ góc tường bật, hắt ra lớp ánh sáng ấm áp yếu ớt.

Tay Sở Dụ nắm góc chăn, hô hấp nhẹ nhàng.

Lục Thời đứng bên giường, khom lưng, kéo chăn của Sở Dụ, “Rời giường.”

Đối với âm thanh của Lục Thời, Sở Dụ có phản ứng, ngón tay cậu dùng sức, cầm chặt lấy chăn, mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Không muốn...... muốn ngủ...... ngủ thêm 5 phút.”

Lục Thời quả nhiên an tĩnh chờ năm phút.

5 phút sau, Lục Thời lại lần nữa kéo chăn Sở Dụ ra, “5 phút đến rồi.”

Mắt Sở Dụ không mở ra được, kéo áo Lục Thời, miễn cưỡng ngồi dậy, còn lắc la lắc lư, một giây sau lại có khuynh hướng ngã trở lại giường.

Lục Thời thấp giọng nói, “Ngồi yên.”

Sở Dụ theo bản năng lựa chọn nghe lời.

Đầu óc cậu phủ tầng sương mù, không tỉnh táo lắm, theo bản năng nâng cánh tay lên.

Lục Thời rũ mắt, nhìn tóc mềm của Sở Dụ bị ngủ loạn lên, ngồi trong ổ chăn bông, cúi đầu gật gù ngủ, từ bên cạnh cầm lấy đồng phục, giũ tung ra.

Sau đó, anh cởi đồ ngủ giúp Sở Dụ, trùm áo sơ mi trắng đồng phục vào.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, kiên nhẫn cài từng nút áo.

Cài cúc xong, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng đụng phải hầu kết Sở Dụ.

Lục Thời chợt nghĩ— Trước đây, cũng sẽ có người, giúp anh mặc quần áo như vậy không?

Trong lúc nhất thời, trái tim giống như bị gai tường vi nhọn đâm một cái, con ngươi đen trầm.

Đốt ngón tay hơi cong, Lục Thời nâng cằm Sở Dụ lên, thấp giọng hỏi cậu, “Tớ là ai?”

Mắt Sở Dụ cũng không mở ra, hàm hồ trả lời, “Lục Thời.”

“Ừm, ngoan quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.