Cắn Ngón Tay Anh

Chương 57



Vào tháng 12, thời tiết vẫn lạnh vậy, nhưng không khí trường tư Gia Ninh thay đổi từ trong ra ngoài.

Cuối tháng 12 có lễ Giáng Sinh, thêm mấy hôm nữa, còn có tiệc tối văn nghệ Nguyên Đán.

Chương Nguyệt Sơn đang cầm cốc giữ ấm, nhắc mãi, “Táo, táo, táo......”

Sở Dụ bị làm phiền, lấy cục giấy vệ sinh nhét trong lỗ tai xuống, “Lớp trưởng, mày nếu muốn ăn táo, tao lập tức đi mua cho mày một thùng! Một thùng không đủ thì 10 thùng! Một xe tải cũng không thành vấn đề! Xin mày đấy, đừng niệm nữa, mày niệm cả sáng rồi!”

Chương Nguyệt Sơn xoắn xuýt đầy mặt, thổn thức, “Hoa khôi trường mày không hiểu đâu, đêm giáng sinh phải tặng táo.”

“Bảo mày tặng táo, cũng không phải bảo mày tiễn người đêm giáng sinh!”

Chương Nguyệt Sơn trợn mắt, “** mẹ, đừng nói đáng sợ vậy được không? Cũng không phải là lễ vạn thánh!” Hắn lại xụ vai, “Ài, mày không hiểu đâu.”

Sở Dụ ngẩng ngẩng cằm, “Tao sao không hiểu? Tặng táo, không phải thủ đoạn bán táo mà marketing nghĩ ra sao, gì nhở, đúng rồi, cảm giác nghi thức!”

Lý Hoa dời giấy nháp ra, quay đầu, sâu kín nói, “Ở ngôi trường tư Gia Ninh xa xôi này, lưu truyền một truyền thuyết hay ho, đó chính là, đêm giáng sinh, mua hai quả táo, đưa một quả cho người mình thích, đối phương nếu nhận lấy ăn, vậy là ý nghĩa, mày thoát khỏi team ế, sắp nhận được yêu đương ngọt ngào.”

Nói xong, hắn chỉ hướng bên kia, “Mày xem.”

Theo hướng ngón tay Lý Hoa nhìn sang, Sở Dụ chỉ thấy anh Mộng đang gặm táo miếng lớn, vẻ mặt khó coi, chân mày cũng cau ra nếp nhăn.

Sở Dụ nghi ngờ, “Anh Mộng gặm táo lại không đẹp, nhìn nó làm gì? Hơn nữa sao khổ đại cừu thâm vậy?”

“Đây là quả táo thứ 4 hôm nay anh Mộng ăn, tổng 3 ngày gần đây, ăn quả thứ 20. Nó đang tự mình nếm thử, táo loại nào ngon nhất. Sau đó chọn ra loại ăn ngon nhất, tặng cho nữ sinh mà nó thích.”

Sở Dụ lén hít vào một hơi — Chời, thật sự sẽ không ăn ói ra sao?

Lý Hoa phổ cập xong, lại ngồi yên, tiếp tục làm bài tập. Chương Nguyệt Sơn cau mày, nằm nhoài lên bàn Sở Dụ, thở dài thở ngắn, “Hoa khôi trường, tao rất lo.”

“Đã nhìn ra.”

“Tao rốt cuộc có nên tặng táo không?”

Sở Dụ nhớ, lúc bọn họ bị nhốt trong hang, Chương Nguyệt Sơn từng nói với cậu, hắn vẫn luôn thầm mến một nữ sinh, nhưng không dám thổ lộ.

Nghĩ tới đây, Sở Dụ cũng nằm úp sấp trên bàn học theo, mắt to trừng mắt nhỏ với Chương Nguyệt Sơn, nghĩ kế, “Tao cảm thấy, không thì tặng đi? Nếu mày sợ, thì uyển chuyển bí mật chút, tỉ như tặng táo, tặng thêm chuối tiêu?”

“Tặng chuối tiêu là nguyên lý gì?”

Sở Dụ vốn chính là nói mò, thật sự phải cho ra lý do, “Có lẽ...... đúng rồi, ý nghĩa của chuối tiêu, mau bóc áo ngoài của ta ra, ngay lập tức cho ngươi xem nội tâm mềm mại tuyết trắng ngọt ngào của ta!”

Chương Nguyệt Sơn cười không ngừng được, “** mẹ, hoa khôi trường mày tài quá đi!”

Sở Dụ tự hào, “Đương nhiên!”

Cậu lại giật dây, “Không phải có câu rất hay sao, ‘Liên hoan tốt nghiệp cậu tỏ tình với tớ, tớ khóc, ba năm trước, con mẹ cậu đi đâu?’, mày không nói, người khác sao biết mày thích cô ấy, có phải đạo lý này không?”

Chương Nguyệt Sơn nhanh chóng bị thuyết phục, lỗ tai hơi nóng, “Vậy, vậy tao lập tức đến chỗ anh Mộng lĩnh giáo, loại táo nào ngon!”

Hắn lại hai tay nâng tay Sở Dụ lên, thâm tình nói, “Hoa khôi trường, mày chính là đèn pha, chỉ rõ phương hướng nhân sinh cho tao!”

Sở Dụ cười to, “Biến mẹ mày đèn pha đi, đèn pha xấu vậy! Từ chối!”

Buổi chiều hoạt động ngoài giờ lên lớp, Sở Dụ đi bộ đến vườn thực vật hằng ôn, mở thiết bị tưới bên trong. Xác định không có vấn đề, lại xuyên qua hành lang nối liền, đến nhà ấm thủy tinh.

Lục Thời đang kiểm tra tình huống hỏng hóc của thiết bị tưới, Sở Dụ giống như cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau, mở miệng, “Cái đó...... cậu thích — cậu thích mùa nào!”

Lục Thời cúi đầu đang viết lên sổ ghi chép, thuận miệng đáp, “Thích hết.”

“Vậy cậu thích — thích trời trong hay trời mưa?”

“Trời mưa.”

“Cậu, cậu thích cafe thêm đường không?”

“Không thích.”

Sở Dụ mở miệng lại muốn hỏi, Lục Thời bỗng nhiên thẳng người, dựng bút chì trong tay lên giữa môi, “Suỵt — Sở Dụ, nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn hỏi cái gì.”

Đường môi Lục Thời rõ ràng, hơi mỏng, thoạt nhìn hơi có vẻ lãnh tình. Nhưng Sở Dụ biết, lúc anh cười lên, đôi môi rất đẹp.

Sở Dụ thừa nhận, mình, hình như, bị động tác này ghẹo.

Đại não lại tiến vào trạng thái mơ hồ, Sở Dụ nghe thấy mình lắp bắp hỏi, “Lục Thời, cậu thích ăn táo không?”

Khóe môi Lục Thời câu lên chút cười, “Không thích.”

“Cơ mà phải xem là ai tặng.”

Cách kết thúc hoạt động ngoài giờ lên lớp, còn không ít thời gian. Sở Dụ đi dạo trong nhà ấm hai vòng, đông sờ sờ cánh hoa, tây sờ sờ lá cây, cuối cùng kề sát Lục Thời ngồi xuống.

Thấy Lục Thời cắm tai nghe, cậu tò mò, “Cậu đang nghe gì vậy?”

Lục Thời không đáp, trực tiếp nhét tai nghe vào tai Sở Dụ.

“Bà Lục, không nên kích động, bình tĩnh —”

“Người phụ nữ kia sao dám! Cô ta sao dám đến trước mặt tôi thị uy! Cô ta sao dám! Ông muốn tôi bình tĩnh thế nào? Bình tĩnh thế nào......”

Trong tai nghe truyền đến giọng nữ mắc chứng cuồng loạn.

Sở Dụ sợ hết hồn, lại ghé sát nhỏ giọng hỏi Lục Thời, “Đây là sao thế?”

“Nhớ cái tên Y Nhị Ty không?”

“Nhớ, tình nhân hiện tại!”

“Ừ, Lục Thiệu Chử không ở nhà, Y Nhị Ty đến thăm Phương Vy Vân, nói với bà ta, Lục Thiệu Chử thường xuyên ở trước mặt mình nói Phương Vy Vân tuổi già sắc suy, tính tình cổ quái, khiến người ta phiền, nếu không phải cố kỵ bàn tán và mặt mũi Lục gia, đã sớm ly hôn.”

“Cho nên Phương Vy Vân nổi khùng?”

“Đúng, bác sĩ Tôn gọi điện thoại với Phương Vy Vân, là bác sĩ tâm lý tư của Phương Vy Vân. Nhưng Phương Vy Vân không một lần dám đến phòng khám của bác sĩ Tôn, cũng không dám gặp mặt, lo bị người phát hiện, truyền ra tin tức mình có vấn đề tâm lý.”

Sở Dụ hiểu rõ.

Cố kỵ của Phương Vy Vân, ngược lại tiện cho Lục Thời, chỉ cần nghe lén điện thoại, có thể biết đối thoại của Phương Vy Vân và bác sĩ tâm lý.

Cậu lại nghĩ, “Nhưng mà...... không đúng, Y Nhị Ty kia, sao phải đột nhiên tìm Phương Vy Vân ra oai? Cô ta mạnh vậy sao?”

“Bởi vì tớ.”

Lục Thời nói, đưa tay, lỏng lẻo giam cổ tay trắng nõn của Sở Dụ lại. Bụng ngón cái, theo mạch máu màu xanh dưới làn da, chậm rãi xoa.

“Tớ tiết lộ thông tin với Y Nhị Ty. Tớ không phải con trai của Phương Vy Vân, Phương Vy Vân gả vào Lục gia mười mấy năm, căn bản không có sinh đẻ. Lục Thiệu Chử với bà ta, bất quá là vợ chồng trên danh nghĩa, vì mặt mũi, mới làm ra vẻ kiêm điệp tình thâm.”

Sở Dụ trong nháy mắt hiểu.

Cho nên Y Nhị Ty làm tình nhân được sủng ái, mới sẽ trắng trợn chạy đi khiêu khích Phương Vy Vân.

Mà mục đích của Lục Thời, đại khái là...... để cho Phương Vy Vân chịu kích thích, tiết lộ ra nhiều tin tức hơn?

Trong tai nghe, điện thoại vẫn chưa cúp.

Phương Vy Vân nói chuyện, đột nhiên run rẩy, “Còn có, còn có, người phụ nữ tìm tới cửa kia, bề ngoài rất giống cô ta! Đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt, cực kỳ giống! Không thể nào, không thể nào, cô ta đã chết...... Đã chết! Cũng đã sớm biến thành quỷ nước!”

Bác sĩ Tôn dường bị bị thét chói tai của Phương Vy Vân dọa, nhưng rất nhanh lại khôi phục tố chất chuyên nghiệp, “Bà Lục, bà ổn chứ? Xin bà phải tỉnh táo. Bà nói ngoại hình Y Nhị Ty giống ai? Ai đã chết?”

Trước sau không quá 10 giây, Phương Vy Vân nhanh chóng phát hiện lời nói của mình bị hớ, giống như chạm phải tơ hồng không thể chạm, bà ta chợt yên lặng, âm thanh nhanh chóng trở lại nhỏ nhẹ thường ngày, “Bác sĩ Tôn, ông nói gì, tôi nghe không hiểu.”

Ngữ khí và tâm tình biến hóa trước sau, Sở Dụ đã sắp nổi da gà.

Nhưng không thể không cảm khái, Phương Vy Vân thật sự thời khắc giữ bí mật của mình nghiêm ngặt, không chút gió lọt ra.

Bác sĩ Tôn lại giống như đã sớm quen biến chuyển cảm xúc như vậy của Phương Vy Vân, “Bà tỉnh táo là tốt rồi, tôi vừa nãy không nói gì, bà nghe nhầm rồi.”

Điện thoại cắt đứt, tiếng trong tai nghe cũng biến mất theo, Sở Dụ không nhịn được xoa xoa cánh tay, “Thật dọa người!”

Cậu thở ra, lại kỳ quái, “Cơ mà, Phương Vy Vân sao sẽ cảm thấy, Y Nhị Ty ngoại hình giống mẹ cậu? Nốt ruồi dưới mắt cùng một vị trí, trùng hợp vậy?”

Lục Thời vẫn đang từng tấc vuốt ve cổ tay Sở Dụ, anh rũ mí mắt, giọng khinh mạn, “Bởi vì đây vốn không phải trùng hợp.”

Giương mắt, Lục Thời yên lặng nhìn mắt Sở Dụ, “Bởi vì người là tớ tìm được. Là tớ, ở trong bóng tối, cho người phụ nữ tên Y Nhị Ty này cơ hội, đưa cô ta đến trước mặt Lục Thiệu Chử, để cô ta thành công thay thế Phùng Lữ Uy, trở thành tình nhân hiện tại của Lục Thiệu Chử.

Cũng là tớ, tiết lộ tin tức với Y Nhị Ty, cho cô ta sức mạnh đến nhà khiêu khích.”

Con ngươi Sở Dụ hơi co lại.

Bụng ngón tay Lục Thời xoa lên xương tròn nhô ra ở cổ tay Sở Dụ, giống như đang vuốt ve cổ bảo quý giá.

“Lục Thiệu Chử mặc dù lạm tình lại hoa tâm, nhưng ông ta rất sĩ diệu, ở trước mặt người ngoài, khoe khoang là chuyên tình. Cho nên, ông ta trong cùng một khoảng thời gian, chỉ sẽ có một tình nhân. Mà mỗi một tình nhân của ông ta, phần lớn, thời hạn đều chỉ từ 1 đến 3 tháng, qua thời gian này, sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng Y Nhị Ty không giống, cô ta thông minh, cô ta ở bên cạnh Lục Thiệu Chử, đã bốn tháng rồi.”

Sở Dụ rất nhanh đã hiểu rõ.

Y Nhị Ty vượt qua sủng ái “rập khuôn”, khiến Phương Vy Vân có cảm giác nguy cơ, thậm chí ngay cả ra ngoài nghỉ phép cũng không dám, lo mình một khi rời đi, vị trí “Lục phu nhân”, cũng sẽ bị cướp đi.

Mà Y Nhị Ty đến nhà khiêu khích ra oai, khiến tôn nghiêm “chính thất” thời gian dài của Phương Vy Vân chịu uy hiếp, cũng khiến bà ta có cảm giác nguy cơ càng sâu, khiến trong lòng bà ta theo bản năng nhận thấy được, Y Nhị Ty này, không giống với mấy tình nhân trước đây của Lục Thiệu Chử.

Y Nhị Ty tại sao dám đến cửa khiêu khích? Tất nhiên là sức mạnh mà Lục Thiệu Chử cho cô ta.

Như vậy, vào lúc mình không biết, Lục Thiệu Chử có phải đã rò hàm ý gì với Y Nhị Ty không?

Phương Vy Vân sợ.

Cô ta trẻ tuổi hơn mình, biết nắm bắt trái tim đàn ông hơn mình, khí thế cô ta ào ạt.

Mà nốt ruồi dưới mắt Y Nhị Ty giống như đúc của Giang Nguyệt Mạn, là cọng rơm cuối cùng đè sập Phương Vy Vân, khiến bà ta không cách nào khống chế tâm tình của mình, không giữ được lý trí.

Người phụ nữ tìm tới cửa kia, ngoại hình rất giống cô ta. Đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt, cực kỳ giống, không thể nào, cô ta đã chết, cũng đã sớm biến thành quỷ nước —

Sở Dụ đột nhiên đứng lên, tai nghe nhét trong tai bị kéo, rơi ra ngoài. Cậu không quan tâm, nói với Lục Thời, “Quỷ nước! Phương Vy Vân nói từ quỷ nước!”

Ánh mắt Lục Thời bình tĩnh, kéo cổ tay Sở Dụ, để cậu một lần nữa ngồi vào bên cạnh mình.

Đầu óc Sở Dụ xoay chuyển rất nhanh, “Có phải là, trời mưa, bà ta —”

Nói tới đây, Sở Dụ đột nhiên dừng lại.

Ngay cả cậu cũng nghe ra, rất có thể, mẹ Lục Thời, chính là vào trời mưa nào đó 17 năm trước, bị Phương Vy Vân giết chết, sau đó ném vào trong nước.

Cho tới bây giờ, bà khả năng vẫn an nghỉ trong con sông nào đó, một cái ngòi nào đó.

Cho nên Phương Vy Vân mới sẽ vào trời mưa không ngủ được, mới có thể nói Giang Nguyệt Mạn đã biến thành quỷ nước.

Chuyện cậu cũng có thể nghĩ đến, Lục Thời sao có thể không nghe ra?

Âm điệu Sở Dụ thấp xuống, “Lục Thời —”

Cảm giác khổ sở này, lại lần nữa bao phủ lên.

Sở Dụ cảm thấy cổ họng nổi lên đau đớn, cậu lại ấp úng gọi một tiếng, “Lục Thời.”

Lục Thời theo cổ tay Sở Dụ, dời xuống, chạm vào đường vân mềm mại lòng bàn tay cậu.

“Sợ sao?”

Đây là lần thứ hai Lục Thời sau khi đánh nhau đâm xuyên hổ khẩu của người ta, hỏi Sở Dụ, sợ không.

Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo tự giễu nhàn nhạt.

“Thủ đoạn của tớ rất bẩn, giống như rắn chuột núp trong bóng tối không thấy mặt trời, ngay cả cha đẻ mình cũng tính kế.”

Tớ đem bản thân chân thật lại hèn hạ, không chút che đậy nào, xé ra tất cả ngụy trang, máu chảy đầm đìa, bày ra cho cậu xem.

Nếu như cậu chỉ sẽ nhìn tớ một cái, tớ muốn cậu nhìn thấy, phải là tớ chân thật nhất.

Nếu như cậu bố thí tình yêu cho tớ, vậy tớ muốn cậu yêu, cũng chỉ là tớ chân thật nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.