*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày 30 tháng 12 năm 1911, tức ngày 11 tháng 11 năm Tân Hợi Âm lịch.
Hôm nay là ngày Lý gia tam thiếu về nhà mẹ đẻ lại mặt. Trời còn chưa sáng, nhị phu nhân đã thức dậy, gần như cứ cách một hồi sẽ sai nha đầu ra cổng xem thử tam thiếu gia đã về hay chưa.
Tam phu nhân biết nhị phu nhân nóng ruột, bèn mở miệng trấn an: “Em biết chị lo lắng cho cháu trai, nhưng từ Lâu gia đến nhà chúng ta, cưỡi ngựa cũng phải nửa ngày mới tới, dù có nhanh hơn nữa thì hiện tại vẫn chưa đến cửa được đâu.”
“Chị cũng biết là như thế.” Nhị phu nhân ngồi trên ghế tròn, “Hai ngày nay, trong lòng chị vẫn luôn bất an, lúc nào cũng muốn gặp mặt con trai, chỉ có vậy mới yên ổn được.”
Tam phu nhân ngồi vào bên cạnh Nhị phu nhân, vỗ vỗ tay bà: “Chị dâu, Cẩn Ngôn là một đứa nhỏ thông minh, sẽ không để bản thân chịu thiệt, chị đừng bày ra khuôn mặt này nữa kẻo lại khiến cho nó không được yên lòng.”
“Chị hiểu rồi.” Nhị phu nhân cười cười: “Mấy ngày gần đây, thân thể Cẩn Minh có chuyển biến tốt hơn không? Chị nghe nha đầu nói em mời bác sĩ phương Tây đến, còn chọc cho lão thái gia phát cáu lên.”
Tam phu nhân hừ một tiếng: “Con của em, tìm bác sĩ nào là việc của em! Ngày trước cũng không thấy lão thái gia để tâm đến Cẩn Minh nhiều như vậy.”
Nhị phu nhân không lên tiếng đáp lời. Từ sau khi Lý Cẩn Ngôn gả vào Lâu gia, Lý Khánh Xương liền ốm liệt giường, cả ngày không dậy nổi, đừng nói vị trí cục trưởng không nắm được vào tay, mà ngay cả cái chức phó cục trưởng tám phần mười cũng sắp đi tong rồi. Một ngày hai ngày thì còn không sao, thế nhưng bệnh tình của ông ta lại càng ngày càng nặng, uống thuốc mà chẳng thấy tốt lên, ngay cả giường cũng xuống được, nói năng cũng khó có thể rõ ràng, cuối cùng e rằng cũng đến hồi mất chức đi? Dù ông ta có ngẩng mặt nói mình là thông gia của nhà họ Lâu thì cũng không có đạo lí buồn cười như vậy.
Mấy ngày nay đại phu nhân mặt mũi âm trầm, hôm qua bà đến nhà chính thưa với lão thái thái lại đụng mặt nhị phu nhân. Tuy đại phu nhân thoạt nhìn như già đi cả chục tuổi, thế nhưng vẫn không chịu ngồi yên, thấy nhị phu nhân vẫn muốn đâm đâm chọc chọc vài câu. Nhị phu nhân không muốn chấp nhặt với bà ta, cuộc sống của mình trôi qua như thế nào, tự bản thân mình hiểu rõ.
Lão thái gia cũng nôn nóng, nhưng đại lão gia như vậy, ông cũng không có biện pháp, buộc lòng phải dắt Lý Cẩn Thừa đi theo bên người, công khai đích thân dạy dỗ hắn quản lý gia nghiệp. Trong lòng nhị phu nhân hiểu được, đây là chuyện tất nhiên, Khánh Long đã mất, Cẩn Ngôn đã gả vào Lâu gia, tam đệ lại không màng đến sự đời, nay Lý Khánh Xương ngã bệnh liệt giường, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc, vậy thì Lý gia ắt sẽ phải giao vào trong tay Lý Cẩn Thừa.
Ngẫm lại những việc làm trước đây của Lý Khánh Xương, sự đồng cảm duy nhất trong lòng nhị phu nhân cũng bị ném bay sang tận Nhật Bản. Chẳng qua, ngày đó Lý Cẩn Thừa chủ động đến đưa Cẩn Ngôn xuất giá, nhị phu nhân vẫn cảm kích trong lòng, nhưng chỉ đơn thuần là cảm kích vậy thôi, còn cuộc sống sau này ra sao, mỗi người đều tự có hướng đi của bản thân. Bà chỉ hi vọng con mình sống tốt, những cái khác đều không còn nghĩa lý gì nữa rồi.
Đại phu nhân ngồi ở bên giường, nhìn đại lão gia thần trí mơ màng, ngay cả nói năng cũng không rõ, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng. Mới vài ngày thôi, sao người lại biến ra cái dạng này cơ chứ! Nghe nha đầu báo lại, nói hôm nay tam thiếu gia sẽ về nhà, lão thái thái gọi đại phu nhân cùng tới đại sảnh chờ, đại phu nhân liền trực tiếp quăng vỡ chén trà trong tay.
“Thằng ranh con kia hiện tại hẳn phải đắc ý lắm! Sao nó không chết luôn ở Lâu gia cơ chứ!”
Nha đầu bị hành động của đại phu nhân dọa cho nhảy dựng, trong lòng thấp thỏm không yên, song lại chẳng thể mở miệng khuyên nhủ vài câu. Người gọi đại phu nhân đi nhà chính là lão thái thái, chung quy đại phu nhân vẫn không thể không đi, nếu không thì chính là ngỗ nghịch với bề trên mất rồi.
Tiểu nha đầu bưng thuốc đi tới cửa, bỗng nghe được thanh âm vang lên trong phòng, sợ đến mức hai chân nhũn ra, cứ thế đứng ở dưới mái hiên không nhúc nhích được. Đúng lúc ấy, di thái thái Tịch Mai đi qua, liền nói: “Đưa cho ta.”
“Di thái thái……”
“Ban nãy bà Lưu còn than không có ai quét tuyết, ngươi đi giúp một tay đi.”
“À, vâng! Tạ ơn di thái thái!” Tiểu nha đầu như được đại xá, vội vàng đặt cái khay trong tay vào tay của Tịch Mai rồi chạy vụt đi. Mấy ngày gầy đây, nha hoàn của chi thứ nhất đều không dám đi ngang qua phòng đại phu nhân và đại tiểu thư, nếu không ít nhất cũng bị ăn vài cái bạt tai. Khi có đại thiếu gia ở đây thì còn đỡ, nhưng hễ đại thiếu gia bị lão thái gia gọi tới nhà chính thì thực không may. Đại phu nhân tốt xấu gì cũng còn phải chăm sóc cho đại lão gia, nhưng đại tiểu thư chính là không có bất kỳ ai quản thúc. Ngày hôm qua, một nha đầu lỡ tay làm vỡ chén trà, liền bị cô ta lôi ra phạt đánh, còn nhốt vào phòng chứa củi, không cho bôi thuốc, thậm chí cả nước cũng không cho uống một ngụm nào, kết cục sáng sớm hôm nay liền tắt thở. Ấy vậy mà, đại phu nhân chẳng trách móc gì đại tiểu thư, ngược lại còn ra lệnh cho đám người hầu kẻ hạ phải giấu đại thiếu gia, chỉ đưa cho người nhà của nha đầu đã chết kia mười đồng bạc là coi như xong chuyện.
Tịch Mai thấy xung quanh không có ai, gỡ trâm cài tóc trên đầu xuống, dùng ngón tay đẩy hạt châu của trâm cài ra, nhờ có ống tay áo để che giấu, vẩy bột phấn màu đen vào trong chén thuốc, trong phút chốc bột phấn liền hòa vào nước thuốc đen ngòm. Nhớ tới lời nói của lão thái thái, Tịch Mai chưa từng run tay, chỉ lặng lẽ cắn môi, bản thân mình đã không còn đường lui nữa. Đại lão gia chết, cô còn có thể có chút hi vọng, một khi đại lão gia còn sống, tương lai của cô cũng xem như đứt đoạn rồi.
Trong phòng, đại phu nhân còn đang tức giận mắng chửi không thôi, đại lão gia nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh, Tịch Mai đứng ở ngoài cửa một hồi, mãi đến khi thanh âm trong phòng thấp xuống mới gõ cửa: “Phu nhân, em mang thuốc đến cho lão gia.”
Xốc rèm lên, Tịch Mai bước vào bên trong.
Gần giữa trưa Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu mới đến Lý gia, Lý lão thái gia và Lý lão thái thái đang chờ ở trong sảnh đường nhà chính, nhị phu nhân và tam phu nhân đều có mặt ở đây. Đại phu nhân dù không tình nguyện song cũng không thể làm trái ý của lão thái thái, chẳng qua sắc mặt bà ta u ám âm trầm, thoạt nhìn rất đỗi khó coi.
Vốn dĩ, sau khi Lâu Tiêu và Lý Cẩn Ngôn thành thân thì mọi người đã coi như là thân thích, thiếu gia và tiểu thư của Lý gia cũng nên đi ra chào hỏi một phen.
Song Lý Cẩn Thừa lại không cho Lý Cẩm Cầm lộ diện, bất kể cô ầm ĩ náo loạn thế nào, hắn vẫn quyết tâm nhốt lại ở dãy phòng phía Tây, chỉ nói đại tiểu thư sinh bệnh, không thể ra gió được. Tương tự như thế, Lý Cẩn Hành cũng không được xuất hiện. Về phần chi thứ ba, gần đây thân thể Lý Cẩn Minh không được tốt, tuy đã nhờ bác sĩ Tây phương điều trị nhưng cũng không thấy khá hơn, do đó chỉ có chị em Lý Cẩm Thư và Lý Cẩm Họa ngồi ở bên cạnh tam phu nhân. Lý Cẩm Thư được tam lão gia cho đi học ở trường nữ sinh, một thân áo lam váy màu đen xem như hợp mốt, so với các tiểu thư danh gia vọng tộc thì càng có vẻ hoạt bát sống động hơn. Lý Cẩm Họa vẫn luôn được nuôi dạy bên người di thái thái của chi thứ ba, khoác trên mình áo cổ tàu kiểu xưa(*) thêu hoa đỏ thẫm, ánh mắt sáng rực, thoạt nhìn cũng rất tự nhiên trang nhã.
(*) áo cổ tàu kiểu xưa:Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu được nghênh đón vào đại sảnh đường, đầu tiên chính là hành lễ với lão thái gia và lão thái thái. Vốn dĩ phải quỳ xuống khấu đầu, thế nhưng Lâu thiếu soái lại trực tiếp dựng thẳng sống lưng, dậm gót chân ‘cộp’ một tiếng rồi chào theo kiểu quân đội. Lý Cẩn Ngôn cũng không quỳ gối, hai cái đệm trước mặt vì thế mà xem như vô ích. Ngoài ý muốn, Lý lão thái gia lại luôn miệng cười, nói: “Tốt, tốt!”
Trên mặt lão thái thái cũng treo lên nụ cười, chỉ là thời điểm nghe được chữ “tốt” trong miệng Lý lão thái gia, đáy mắt lại hiện lên một tia trào phúng.
Lâu Tiêu vẫn trầm mặc kiệm lời như trước, trừ bỏ kêu nhị phu nhân một tiếng “mẹ vợ” ra thì chẳng nói với người khác một lời nào. Lý Cẩn Ngôn trái lại bày ra bộ dáng không so đo hiềm khích trước đây, đều chào hỏi đại phu nhân và tam phu nhân, cũng gọi Lý Cẩn Thừa một tiếng “anh cả”.
Lý Cẩn Thừa mỉm cười, gật đầu đáp lại: “Em ba.”
Nụ cười của đại phu nhân cứng nhắc không gì sánh được, lời nói cũng mang theo vài phần châm chọc: “Thật sự đã trở lại rồi, mấy ngày nay mẹ cháu vẫn luôn nhớ mong cháu đấy.” Nếu không phải Lý Cẩn Thừa đã nhắc nhở, chỉ sợ bà sẽ lại khiến cho Lý Cẩn Ngôn mất mặt, có điều dù đã lưu tâm nhưng lời nói ra cũng chẳng được xuôi tai cho lắm.
Lý Cẩn Thừa loáng thoáng nhíu mày, đành phải cười cười xem như xin lỗi Lý Cẩn Ngôn. Song, thời điểm hắn muốn nói thêm vài lời bù đắp lại, Lý Cẩn Ngôn đã xoay người ngồi xuống bên cạnh nhị phu nhân, Lâu Tiêu khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đại phu nhân và Lý Cẩn Thừa, dưới vành mũ đen lộ ra một đôi mắt sắc bén tựa như đao kiếm.
Lý Cẩn Thừa nhíu mày càng sâu, hai bàn tay không khỏi xiết chặt lại.
Lý Cẩn Ngôn nhận ra bầu không khí có chút bất thường, đứng dậy nói: “Lão thái gia, lão thái thái, con có vài chuyện muốn nói riêng với mẹ con.”
Trong mắt Lý lão thái gia hiện lên một tia bất mãn, quay sang nhìn Lý Cẩn Thừa theo bản năng, gọi nhị phu nhân tới nhà chính vốn là của chủ ý của Lý Cẩn Thừa. Nếu Lý Cẩn Ngôn thức thời, có thể mượn sự việc lần này giải tỏa mối quan hệ bế tắc giữa hai chi, nào ngờ ngay trước mặt mọi người, Lý Cẩn Ngôn lại nói muốn đưa nhị phu nhân quay về chỗ ở của chi thứ hai. Xem đi, đến nước này ai cũng biết thái độ của Lý Cẩn Ngôn với chi thứ nhất là như thế nào rồi đó.
Lý Cẩn Thừa hơi cứng mặt, vừa mới mở miệng nói một tiếng “Em ba” thì Lý Cẩn Ngôn đã đỡ nhị phu nhân đứng dậy, cùng Lâu Tiêu một trái một phải rời khỏi sảnh đường.
Sau khi đoàn người của chi thứ hai rời đi, tam phu nhân cũng đứng lên: “Cha, mẹ, chính chủ cũng đi rồi, con không ở lại nữa, hôm qua Cẩn Minh trúng gió, con phải trở về xem sao. Cẩm Thư, Cẩm Họa, đi cùng mẹ nào.”
Lý Cẩm Thư và Lý Cẩm Họa vội vàng đứng dậy, theo sau tam phu nhân rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại lão thái gia và lão thái thái ngồi trên chính tọa cùng với đại phu nhân và Lý Cẩn Thừa ngồi ở bên dưới.
Đại phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng mắng: “Thằng ranh con, đồ vô ơn bội nghĩa, cái thứ không ra gì!”
Lý Cẩn Thừa tuy cũng cảm thấy bất bình, song lại không thể để đại phu nhân làm trò trước mặt lão thái gia và lão thái thái như vậy được, thế này còn ra thể thống gì: “Mẹ, đủ rồi. Chẳng qua em ba muốn nói vài câu với thím hai mà thôi.”
Đại phu nhân trực tiếp chuyển hướng sang Lý Cẩn Thừa: “Con giỏi lắm! Con đúng là con trai ngoan của mẹ! Con không nhìn xem thằng ranh con kia đối đãi với chúng ta như thế nào, mà còn nói đỡ cho nó?! Nó chính là một tên quỷ đoản mệnh khốn kiếp!”
“Đủ rồi!”
Lần này, người lên tiếng là Lý lão thái gia, “Vợ lão đại, đủ rồi, quay về dãy phòng phía Tây đi!”
Đại phu nhân vừa há miệng muốn nói gì đó, lại nhìn đến vẻ mặt nghiêm khắc của cha chồng, trống ngực đánh thịch một tiếng, không dám lên tiếng nữa. Xuân Mai từ cửa hông phía sau đại sảnh tiến vào, đi tới bên cạnh lão thái thái, thấp giọng nói nhỏ vài câu, ngay sau đó trong mắt lão thái thái hiện lên một mạt ý cười, bà nói: “Lão thái gia, tôi cũng mệt rồi, về nghỉ trước đây.”
Lão thái gia khoát tay, lão thái thái rời đi, chỉ còn Lý Cẩn Thừa lưu lại ở chính đường. Thái độ của Lý Cẩn Ngôn đã quá rõ ràng, Lý Cẩn Thừa cảm thấy vô cùng nan giải. Trước đây cha mẹ triệt để đắc tội với chi thứ hai, hiện giờ hắn muốn bù đắp, lại cảm thấy không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng vì Lý gia, dù không có biện pháp hắn cũng phải nghĩ ra biện pháp mới được.
“Ông nội, chỗ em ba, chung quy vẫn phải nghĩ cách……”
Lão thái thái về phòng, Chi Nhi trước đây hầu hạ Lý Cẩn Ngôn đã chờ sẵn ở nơi đó, vừa nhìn thấy lão thái thái liền quỳ rạp xuống đất, miệng nói: “Con xin thay tam thiếu gia dập đầu với lão thái thái.”
Nói xong, đem danh mục quà biếu mà Lý Cẩn Ngôn đã giao cho cô đưa tới tay của Xuân Mai: “Tam thiếu gia nói, những thứ này là để tỏ lòng hiếu kính với lão thái thái. Cảm tạ lão thái thái đã chiếu cố cho nhị phu nhân.”
Lão thái thái tiếp nhận danh mục quà biếu rồi nhìn lướt qua, trên mặt mở một nụ cười hòa ái: “Ngôn nhi thật có lòng. Trở lại nói với nó, chỉ cần nó có tâm, như vậy là đủ rồi. Nếu rảnh rỗi thì đừng ngại qua lại với chú ba nó nhiều thêm một chút.”
“Vâng.”
Chi Nhi đáp ứng xong thì cũng không ở lại lâu. Lão thái thái tựa vào gối đỏ, gỡ xuống ngân trâm trên đầu, “Đúng là một đứa trẻ ngoan, nói cho cùng cũng là con trai của Khánh Long, mấy thứ dơ bẩn tự cho mình là thông minh kia làm sao có thể so sánh được.”
Xuân Mai vừa đấm chân cho lão thái thái vừa vểnh tai lắng nghe, song hai cánh môi lại gắt gao mím chặt.