Cẩn Ngôn

Chương 29



Nước Nga, tháng 1 năm 1912 Dương lịch.

Tin báo chiến sự ở tiền tuyến truyền về điện Kremlin, Sa Hoàng Nicholas Đệ nhị nổi trận lôi đình, các đại thần thuộc quân đội và chính phủ thì không khỏi hoang mang. Từ sau khi thủ tướng Stolypin bị ám sát, dự luật cải cách ruộng đất trong nước liền bị buộc phải bỏ dở giữa chừng, tuy việc này mang lại lợi ích cho phần lớn quý tộc, song Hoàng thái hậu Maria lại than thở: “Người duy nhất có thể cứu vớt vận mệnh nước Nga đã chết dưới bóng ma của âm mưu và ghen ghét.”

Càng mỉa mai hơn chính là, tất cả những việc Stolypin đã làm đều vì bảo vệ Vương triều Romanov đang lung lay giữa gió mưa bão táp, trong khi đó, tên ám sát Bogrov chẳng những là một phần tử cấp tiến thuộc đảng cách mạng cánh tả(*) mà còn là mật thám của cục bảo an! Mặc dù hắn đã bị treo cổ sau khi Stolypin chết mười ngày, thế nhưng bóng ma của vụ mưu sát vẫn luôn bao phủ trên vùng trời của điện Kremlin, nhất quyết không chịu tan đi.

(*) Đảng cách mạng cánh tả: một chính đáng lấy chủ nghĩa xã hội làm trọng tâm, có những tư tưởng tiến bộ và hướng tới CNXH

Nicholas Đệ nhị vốn đang giận không chỗ trút, rốt cuộc đến khi nghe tin chiến sự nơi biên cảnh gặp nhiều bất lợi thì hoàn toàn bùng nổ.

Đại thần phụ trách bộ binh đã bị phê bình nghiêm khắc, đại thần phụ trách ngoại giao cũng gặp vạ lây. Hoàng hậu Alexandra là người duy nhất có thể làm cho lửa giận của Sa Hoàng lắng xuống, đáng tiếc cách đây không lâu, bà lại vì chuyện đại công tước Dmitry lên tiếng muốn đuổi Thánh nhân Rasputin ra khỏi cung điện mà cảm thấy không vui. Khi ấy Hoàng hậu Alexandra cùng con gái bà đều oán trách: “Thánh nhân cuối cùng lại bị phàm nhân phỉ báng!”

Lúc ấy, Rasputin vừa tiến hành một nghi lễ hàng linh(*), lên tiếng hứa hẹn với đại công nương Tatiana: “Tà ác cùng ma quỷ ẩn núp trong bóng tối sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mộng của đại công nương nữa.”

(*) Hàng linh = thu phục linh hồn

Đại công nương Tatiana vô cùng cảm tạ, gương mặt xinh đẹp tiều tụy vì ác mộng liên tiếp mấy hôm cuối cùng cũng đã xuất hiện một nụ cười.

Thị nữ Elena được đại công nương khen thưởng, sau đó người còn cho cô một hòm đá quý, đối với Elena xuất thân không tính là giàu sang mà nói, đây quả thực là một món hời.

Elena cảm động đến rơi lệ trước phần thưởng của đại công nương Tatiana, phát thệ trước Thượng đế tối cao rằng sẽ đi theo hầu hạ đại công nương suốt đời. Thế nhưng, thời điểm quay lưng về phía đại công nương, nụ cười tràn đầy cảm kích trên khuôn mặt cô ta liền biến mất, ánh mắt nhìn xuống cái hộp trên tay bỗng chốc lạnh như băng.

Lợi dụng khoảng thời gian đại công nương nghỉ ngơi, Elena đi tìm Rasputin, Rasputin đã vô cùng quen thuộc với nàng thị nữ đi theo bên cạnh Tatiana này.

Kế đó Elena quỳ rạp xuống chân Rasputin, hôn lên vạt áo choàng của hắn, tựa như một tín đồ vô cùng thành kính.

“Thánh nhân vĩ đại, vị chúa cứu thế, con muốn sám hối trước mặt ngài!”

“Đứa nhỏ đáng thương.” Rasputin đưa tay đặt lên đỉnh đầu Elena, “Thần linh sẽ nghe được lời khẩn cầu của con.”

“Con muốn sám hối, con không nên giấu diếm những lời trước đây mình đã từng nghe được. Những lời nói đó như những con rắn độc đang hung hăng thè cái lưỡi nhọn của mình, đám người đáng sợ kia đã bị quỷ ma mê hoặc, bọn chúng đang bôi nhọ ngài, thưa Thánh nhân! Bọn họ nhiều lần buông lời gièm pha về ngài ở trước mặt Sa Hoàng và Hoàng hậu, bọn họ phát thệ phải đuổi ngài đi, trục xuất ngài ra khỏi cung điện, thậm chí là…….”

“Thậm chí cái gì, con của ta?”.

Elena ngửa đầu, ánh mắt đang nhìn Rasputin bỗng chốc tràn ngập căm uất: “Bọn họ thậm chí còn âm mưu muốn giết hại ngài!”

“Đứng lên đi, con của ta.” Rasputin nắm lấy tay Elena, “Thần linh sẽ chiếu cố cho những tín đồ thành tâm.”

“Cảm tạ ngài, Thánh nhân!”

Elena lui ra ngoài, Rasputin đứng yên tại chỗ, dưới đáy đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia nham hiểm và xảo trá. Hắn sẽ không dễ dàng tin lời một thị nữ, gián điệp của hắn trải rộng khắp cả cung điện, hắn có thể tạo ra “lời tiên đoán” tốt đẹp, vừa làm cho Hoàng thái tử tránh được một hồi tai bay vạ gió, vừa có thể lấy được tín nhiệm vô vàn của Hoàng hậu Alecxandra. Những tên quý tộc tràn đầy địch ý với hắn, bọn chúng đang ngấm ngầm trù tính cái gì, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đại công tước Dmitry, em họ của Sa Hoàng, là một người trẻ tuổi tự cao tự đại. Tên đó chẳng những mắng chửi hắn ở trước mặt Sa Hoàng nhiều lần, mà còn âm thầm đầu độc suy nghĩ của Hoàng thái hậu. Rasputin sẽ không để bản thân mãi nằm trong thế bị động, dù hắn thường xuyên bị rượu cồn ăn mòn đại não, nhưng một khi quyền thế trong tay bị uy hiếp, thậm chí tín nhiệm Hoàng gia dành cho hắn bị lung lay, vậy thì hắn buộc phải tỉnh táo trở lại thôi.

Nhất định phải cho thanh niên kia một bài học, cho đối phương hiểu được rằng, chớ bao giờ khiêu chiến với quyền uy của bậc Thánh nhân!

Rasputin xin được yết kiến Hoàng hậu bệ hạ, ở trước mặt bà đưa ra lời tiên tri: có người đang muốn thông qua việc trục xuất hắn mà hòng gây bất lợi cho Hoàng thái tử Aleksei, bởi vì chỉ có hắn mới có thể trị được bệnh máu chậm đông của Hoàng thái tử.

“Thật vậy sao?” Hoàng hậu Alexandra chấn động.

“Đúng vậy, thưa bệ hạ tôn quý, người này có quan hệ mật thiết với hoàng thất, hắn sẽ mang đến tai họa đáng sợ cho tất cả hoàng gia. Hắn ở phương Đông, ngay tại phương Đông!”

Lời tiên đoán của Rasputin ngay lập tức được truyền đi khắp cung điện. Trên thực tế, hắn chỉ về phía phương Đông chẳng qua là vì đây là đất phong của đại công tước Dmitry, nhưng vừa khéo chính là, tin tức bất lợi về chiến sự vùng biên lại được truyền về ngay trong ngày hôm đó. Vì hai sự kiện gắn liền ở cùng một chỗ nên phái chủ chiến của đại công tước Dmitry liền mất đi tín nhiệm của Sa Hoàng, đại thần phụ trách bộ binh cũng vì bảo toàn mặt mũi cho Sa Hoàng mà chủ động xin từ chức. Chỉ vì người anh em họ của Sa Hoàng mà vị Wilhelm đệ nhị tính tình bảo thủ đã phát đến một phong điện báo tràn đầy châm biếm, quân đội nước Nga được biết đến với sự vĩ đại thế nhưng lại chẳng thể làm gì được đám quân phiệt Trung Hoa.

Vị hoàng đế của đế quốc Đức hành sự khó lường, luôn làm ra những chuyện khiến người ta dở cười dở khóc, thậm chí là tức giận đến không thể kìm nén được.

Ông là một người ‘miệng nói, mồm chẳng chọn lời’, khiến quân đội Đức phải gánh trên mình danh hiệu ‘Lũ Hung Nô’. Ông ủng hộ Ma Rốc độc lập, chọc tức đám người Pháp, còn từng phát biểu một câu phi thường tiến bộ như thế này: “Đám người Anh bọn bay điên rồi.”

Hiện giờ, ông đặc biệt phát điện báo châm chọc quân đội nước Nga bại dưới tay một đám khỉ da vàng, cũng là chuyện không khó lý giải.

Nicholas đệ nhị phẫn nộ vô cùng nhưng lại không làm gì được. Chiến tranh Nga – Nhật(*) ngày trước đã khiến hắn mất hết mặt mũi, hiện giờ chỉ sợ ngay cả cái áo lót cũng thể giữ vẹn nguyên.

(*) Các bạn có thể tham khảo thêm thông tin tại đây

Khác với sự căm phẫn của Nicholas đệ nhị, Wilhelm đệ nhị lại bởi vì việc này mà tâm tình rất tốt, Đức ủng hộ đế quốc Áo Hung trong chiến dịch thôn tính Bosnia trên bán đảo Balkan, mà Sa Hoàng nước Nga lại ủng hộ Serbia, lúc nào cũng chặn ngang tại nơi đó. Hoàng đế của đế quốc Áo Hung hết sức khó chịu, Wilhelm với tư cách là người ủng hộ hiển nhiên cũng chẳng vui vẻ rồi.

Hiện tại, thấy Nicholas đệ nhị, kẻ vẫn luôn đi ngược chủ trương với mình mất sạch mặt mũi, Wilhelm đệ nhị thích thú vô cùng.

Lúc này, tình hình chiến đấu ở Mãn Châu theo tin báo từ tiền tuyến truyền về, cũng được đăng trên trang nhất của các đầu báo lớn trong nước.

Mấy lời rêu rao đàm tiếu kiểu như Lâu Thịnh Phong lấy trứng chọi đá hoặc quân đội sáu tỉnh Bắc Kì nhất định sẽ thất bại thảm hại từ từ chìm xuống, tuy vẫn chưa hoàn toàn tan biến, song cũng bị chèn ép đến mất đi khí thế ban đầu.

Chính phủ Bắc Kì có phản ứng đầu tiên, tổng thống Tư Mã gửi bức điện thông báo đến toàn quốc, bày tỏ sẽ ủng hộ cho quân đội của sáu tỉnh Bắc Kì, đồng thời lập tức trích ra mười vạn nguyên để làm quân phí, bổ nhiệm Tiễn Bá Hỉ làm tổng chỉ huy mặt trận Mãn Châu, Đỗ Dự Chương làm phó chỉ huy. Tuy nhiên, đối với người lập chiến công – Lâu Tiêu lại không hề nhắc đến dù là một chữ.

Bức điện vừa phát ra, Lâu Thịnh Phong cũng chỉ cười lạnh, một câu cũng chưa từng hé miệng.

Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương đem thư bổ nhiệm tùy tiện ném đi, nói với Lâu Tiêu: “Thiếu soái, hai lão già chúng ta theo Lâu đại soái vào sinh ra tử đã vài thập niên, tình cảm đặt trên cả tính mệnh. Chúng ta sẽ không bị quyền thế che mắt, cũng không phải là loại người chỉ vì vài câu châm ngòi thổi gió mà quên mất bản thân họ gì, ăn cơm của ai!”

Lâu Thiếu soái gật gật đầu, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng, Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương có thể nói ra những lời này, phần lớn là vì nể mặt Lâu Đại soái. Nếu hắn thật sự muốn những lão kiêu binh này hoàn toàn tuân phục mình thì vẫn còn phải làm nhiều việc lắm.

Mà việc đầu tiên chính là lấy lại nhà ga ở Mãn Châu, đám giặc Tây bên trong hẳn sắp cạn lương thực đến nơi rồi, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Đúng lúc ấy, nhân viên quân nhu báo lại rằng có một nhóm vật tư vừa được chuyển tới, mời Lâu Thiếu soái đến nhận.

“Tôi?” Lâu thiếu soái quay đầu: “Tôi không phụ trách quân nhu.”

Nhân viên quân nhu cong khóe miệng, đương nhiên cậu biết Thiếu soái không phụ trách vấn đề này, nhưng phần vật tư vừa gửi đến, thật sự không phải đích thân Thiếu soái đứng ra nhận thì không được.

“Là phu nhân Thiếu soái gửi tới.” Nhân viên quân nhu nói: “Thiếu soái không có mặt, các anh em không ai dám động vào.”

Nghe được lời của nhân viên quân nhu, không chỉ mình Lâu Tiêu, ngay cả Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương cũng bị khơi dậy hiếu kỳ.

“Thiếu soái, thật sự là vật tư cháu dâu gửi tới? Mau, mau đi xem đi!” Tiễn Bá Hỉ là một người hay nôn nóng, xoa xoa bàn tay to bè, lại nói: “Ta đánh trận nhiều năm như vậy, bà vợ ở nhà chưa từng nghĩ tới việc gửi đồ đến cho ta đâu.”

Đỗ Dự Chương kéo kéo Tiễn Bá Hỉ, “Người trẻ tuổi da mặt mỏng lắm, nói ít vài câu đi!”

Lâu Tiêu lạnh lùng liếc nhìn hai lão lính vô lại, thế nhưng bọn hắn không cảm thấy mình nói gì sai, vẫn cợt nhả cười y như cũ.

Sắc mặt Lâu Tiêu càng thêm lạnh.

Tiễn Bá Hỉ còn không sợ chết bảo: “Thiếu soái à, đừng xấu hổ nha! Cháu dâu có thể nhớ thương cậu là chuyện tốt mà! Chúng ta hâm mộ cũng không kịp đấy! Nhanh lên, mau đi xem một chút, xem cháu dâu gửi cái gì tới đây nào!”

Đoàn người theo chân nhân viên quân nhu tới phòng hậu cần, bên kia đang có vài người vây xung quanh, đều là người của ban hậu cần cả. Nhân viên hậu cần dẫn người tới ho khan một tiếng: “Đều tản ra đi! Tụ tập ở chỗ này làm gì, Thiếu soái tới rồi!”

Mọi người quay đầu, lập tức nghiêm mình cúi chào, sau đó nhanh chóng giải tán.

Lâu Tiêu đi đến trước mặt nhân viên quân nhu chịu trách nhiệm kê khai vật tư: “Đồ đâu?”

Nhân viên quân nhu lập tức chỉ về một kiện hàng cao bằng một người trưởng thành ở phía sau, “Ở trong này. Đây chỉ mới là một phần thôi, đằng kia vẫn còn nữa.”

Lâu Tiêu không nói gì, roi ngựa trong tay khẽ quất lên đôi bốt. Bất kì ai cũng đều nhìn ra được, tâm tình của Thiếu soái hiện tại không tồi, hoặc phải nói là vô cùng tốt.

Tiễn Bá Hỉ tháo mũ xuống, xoa xoa cái đầu bóng lưỡng giống hệt như Lâu đại soái, cảm thán: “Ai dô, nhiều như vậy? Đều là gửi cho Thiếu soái sao?”

Lâu Tiêu đi qua, mở một bọc hàng ra, xem thử bên trong có cái gì. Sau đó mọi người đều hơi hơi sửng sốt. Không đợi Lâu Tiêu lên tiếng, Đỗ Dự Chương đã cầm lấy cái áo gile ở bên trong bọc hàng, “Vải bông sao?”

Tiễn Bá Hỉ cũng tiến lên, cầm lấy cái nịt gối phía dưới áo gile, nắm nắm mấy cái: “Thật là dày nha!”

Lâu Tiêu vẫn không mở miệng, thế nhưng trong đôi mắt đen như mực lại phảng phất một mạt ánh sáng chớp động lập lòe.

Tiễn Bá Hỉ không thể chờ thêm được nữa, mặc áo gile vào bên trong quân phục, sau lại đeo thêm một đôi nịt gối. Phải nói, dù ông đã quen với khí hậu phương Bắc, nhưng vùng biên cảnh này nơi nơi đều là thảo nguyên trải rộng bạt ngàn, một cơn gió thổi qua chẳng khác gì lưỡi dao róc vào xương tủy, nói chi đến những binh lính phòng thủ ngoài tiền tuyến, cứ một lần thay quân là một lần cả người trở thành một cọc băng. Thời gian dài như vậy, thử hỏi có mấy ai chịu cho nổi?

Đỗ Dực Chương nhìn chiếc áo gile và nịt gối trên người Tiễn Bá Hỉ, không nhịn được mà cảm thán một câu: “Phu nhân Thiếu soái thật có lòng! Đúng là nên bảo Khương Du Lâm học hỏi theo!”

Lâu Thiếu soái dường như lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ hạ lệnh cho sĩ quan phụ tá đi tới tiểu đoàn độc lập gọi người đến nhận vật tư.

Tiễn Bá Hỉ sáp lại gần, “Thiếu soái, thương lượng một xíu ha, đống hàng hóa này, phân cho ta một ít, thế nào?”

Thế nhưng Lâu Thiếu soái lại lạnh lùng nghiêm mặt, “Của tôi.”

Tiễn Bá Hỉ: “Hả?”

Lâu thiếu soái: “Vợ, là của tôi. Các thứ này, cũng là của tôi.”

Tiễn Bá Hỉ: “……” Chẳng trách lúc nào Đại soái cũng bảo thằng con này của ông rất ngứa đòn!

Người của đoàn độc lập kiểm kê qua vật tư. Sau khi xác nhận không có sai lầm gì, Lâu Tiêu cũng không cho người mang về nơi đóng quân của mình, mà đưa tất cả ra ngoài mặt trận.

Mấy anh lính đang phòng thủ ngoài trận tuyến nghe được rằng đây là đồ do phu nhân Thiếu soái gửi tới, song Thiếu soái lại không phân phát cho đoàn đội của mình mà đưa hết cho bọn họ, nhất thời hốc mắt cả đám đều có chút phiếm hồng.

Làm quân nhân tay bồng súng miệng ăn cơm lính túi lĩnh tiền lương, đánh giặc đều phải quên mình liều mạng, ai mà chẳng vui khi có một thượng cấp quan tâm đến mình.

Một người liên tục vuốt ve cái nịt trên đầu gối, chỉ cảm thấy phần chân sưng tấy không còn khó chịu như trước nữa. Bỗng thấy đằng trước xuất hiện những mảng màu xám quen thuộc kia, hắn liền phun nhành cỏ khô trong miệng ra: “Con mẹ nó, các anh em, Thiếu soái đã quan tâm đến chúng ta như thế, chúng ta hãy liều mình vì Thiếu soái! Ép khô bọn giặc Tây này đi!”

Tiếng súng lại một lần nữa vang lên.

Sau đó không lâu, nhóm binh lính thủ vệ vừa thề sống thề chết nọ phát hiện ra, lần công kích này của người Nga không mãnh liệt như trước, hơn nữa khoảng cách giữa các đợt tấn công đang giãn dần, ngay cả tiếng pháo cũng không thường xuyên vang lên nữa. Tất cả đều cảm thấy có phần khó hiểu, chẳng lẽ đám giặc Tây kia không lên nổi nữa rồi? Hay là bọn chúng còn có chủ ý gì khác?

*****

“Điện báo Thiếu soái phát cho tôi ư?”

Lý Cẩn Ngôn buông bút, ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc.

“Đúng vậy, vật tư ngài gửi đi đã được chuyển tới tiền tuyến, Thiếu soái đặc biệt đánh một bức điện tín về cho ngài.”

Lý Cẩn Ngôn tiếp nhận bức điện, xem xem nửa ngày, khóe miệng co rút không ngừng. Trên bức điện chỉ có mỗi một chữ: “Tốt.”

Lâu thiếu soái đây là đang báo cáo tình hình sức khỏe, hay muốn nói đồ cậu gửi tới tốt hả?

Dù hiện tại điện báo rất đắt, hai chữ cũng bằng một đồng bạc, nhưng cũng không đến nỗi phải tiết kiệm như vậy, đúng không?

Quý sĩ quan bây giờ đang giúp việc cho Lý Cẩn Ngôn, cũng xem như có chút hiểu biết nhất định đối với tính cách của cậu. Hắn biết, khi xem điện tín Thiếu soái gửi về, biểu tình của Ngôn thiếu gia chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.

Lý Cẩn Ngôn nhìn Quý sĩ quan: “Muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn vậy sẽ khó chịu đấy.”

Quý sĩ quan nào dám cười, vội vã xua tay, nói: “Ngôn thiếu gia, chuyện mà trước kia ngài phân phó đã có manh mối rồi. Nơi xây dựng nhà máy được chọn cách thành Quan Bắc mười dặm, tổng cộng là hai trăm mẫu. Vừa nghe nói người mua là ngài, đối phương liền sảng khoái ra giá 8 đồng bạc một mẫu.”

Lý Cẩn Ngôn nghe xong thì thoáng nhíu mày: “Giá này có phải hơi rẻ quá hay không?”

“Không đâu, nơi đó chỉ là đất bỏ hoang, hiện tại một mẫu đất thượng đẳng ở thành Quan Bắc mới có 45 đồng bạc, loại đất hạ đẳng chỉ đáng 10 đồng bạc thôi. Mua 8 đồng một mẫu đất hoang cũng đã là cao rồi.”

Lý Cẩn Ngôn gật đầu, cậu không hiểu quá rõ về giá đất ở nơi đây, trước còn tưởng lấy được bảy trăm mẫu đất từ Lý gia đã là kiếm một món hời, hiện giờ xem lại, dường như cũng chẳng được là bao.

Nếu không phải trong bảy trăm mẫu đất kia có năm trăm mẫu là hàng thượng đẳng, hai trăm mẫu còn lại cũng thuộc tầm trung, Lý Cẩn Ngôn sẽ không nghĩ tới việc mua thêm. Hiện tại giá đất ở Bắc Kì còn thấp, thật đúng là quá hời, cậu có nên dứt khoát mua nhiều một chút, trải nghiệm cảm giác làm đại địa chủ một phen hay không?

Có vẻ như, hiện giờ cậu cũng đã là một đại địa chủ rồi, nhỉ?

Lý Cẩn Ngôn đang miên man suy nghĩ, Quý sĩ lại quan mở miệng hỏi: “Ngôn thiếu gia, cậu tính khi nào thì tự mình đi xem?”

Lý Cẩn Ngôn cân nhắc một lát, bảo rằng: “Vậy ngày kia luôn đi.”

Vừa khéo Lý tam lão gia cũng cho người chuyển lời, nói là muốn gặp cậu một lần. Lý Cẩn Ngôn vẫn chưa quên, trước đây cậu và Lý Khánh Vân đã từng hẹn sau Tết Nguyên đán hai chú cháu sẽ gặp mặt nhau, hiện tại không nên để đối phương chờ đợi thêm nữa.

Chẳng qua, nên thu xếp cho tam lão gia nhà họ Lý như thế nào đây?

Tuy rằng phương hướng cơ bản cậu đã nghĩ ra rồi, song hiện tại liền bắt tay vào làm thì có phải có chút cấp bách không? Dù sao Lâu Tiêu cũng vắng nhà, Lý Cẩn Ngôn không dám cam đoan Lâu đại soái sẽ tin tưởng mình giống như người nọ.

Gõ gõ ngón tay lên mấy chữ vừa mới viết trên bản kế hoạch, Lý Cẩn Ngôn lâm vào trầm tư.

Lý Khánh Vân nhận được hồi âm của Lý Cẩn Ngôn, nhất thời tâm tình trở nên tốt đẹp, ngâm nga một tiểu khúc trở về chi thứ ba, đang định nói chuyện này với tam phu nhân thì lại nghe Xuân Mai truyền lời của lão thái thái tới: “Tam lão gia, lão thái thái mời ngài sang đó.”

Lý Khánh Vân vội vàng đi đến nhà chính, lão thái thái đang ngồi một mình ở trong phòng, lão thái gia đi vắng, cũng không thấy nha đầu hầu hạ đâu. Lý Khánh Vân hỏi thăm, lão thái thái liền xua tay bảo Xuân Mai ra ngoài. Chờ khi trong phòng chỉ còn lại mẹ con hai người, lão thái thái mới mở miệng: “Cẩn Ngôn ở bên kia đã hồi âm rồi?”

“Vâng, nói là ngày mốt nó ra khỏi thành, vừa vặn chú cháu gặp mặt một lần.”

“Tốt lắm.” Lão thái thái gật đầu, “Mẹ có một chuyện muốn nói cho con.”

Thấy lão thái thái lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, Lý tam lão gia cũng thu lại ý cười trên môi, “Mẹ, chuyện gì thế?”

“Trước kia khi nhị ca con còn đang làm việc cho Trịnh Hoài Ân ở Nam Kì, đã từng nghĩ cách mua được một lượng lớn súng ống đạn dược từ trong tay đám người nước ngoài.”

Lý Khánh Vân nghe được thì vô cùng hoảng sợ, “Mẹ, việc này sao mẹ lại biết?”

Lão thái thái xoay người, lấy một hộp gỗ con con ra khỏi ngăn tủ trước giường, chiếc hộp có vẻ đã lâu năm, vô cùng cũ kỹ, bốn góc được bọc bằng sắt Tây. Cái khóa đồng trên hộp được mở ra, bên trong xuất hiện một chồng thư, nét chữ trên phong bì Lý Khánh Vân có thể nhận rõ, là của anh hai ông – Lý Khánh Long.

Lão thái thái lấy một phong thư nằm dưới đáy ra, đưa cho Lý Khánh Vân: “Khi ấy nhị ca con phát hiện Trịnh Hoài Ân không đáng tin, nhưng đã bước chân lên thuyền rồi, không cách nào rút chân lại được, chỉ có thể viết thư cho mẹ, nói nếu ngộ nhỡ có chuyện bất trắc xảy ra với nó thì mẹ hãy chăm sóc nhị tẩu con cùng với Cẩn Ngôn. Ai mà ngờ…”

Lão thái thái không nói tiếp nữa, Lý Khánh Vân cũng cúi đầu: “Con thật có lỗi với anh hai! Con không bảo vệ được cháu trai!”

“Việc này không trách con được. Mẹ thân là tổ mẫu nhưng cũng chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn. Cũng may Cẩn Ngôn không chịu thua kém, chỉ là một chi này của nhị ca con rốt cuộc tuyệt hậu rồi. Có điều, những kẻ lòng dạ hiểm độc kia cũng đừng nghĩ đến chuyện được trải qua một đời thoải mái, nào có cái đạo lý ấy trên đời!”

“Mẹ……”

“Ở trong thư, nhị ca con viết rằng, nó không giao đống súng ống đạn dược kia cho Trịnh Hoài Ân, mà ủy thác một người đáng tin vận chuyển về thành Quan Bắc, giấu đi. Người nọ được nhị ca con cứu mạng, đến tận bây giờ vẫn chưa hề lộ ra bất cứ một tin đồn thổi nào.”

“Cái gì cơ?!”

Lý Khánh Vân bỗng trừng lớn đôi mắt, vội mở bức thư trên tay ra, đọc đi đọc lại mấy lần nhưng cũng không tìm thấy điều mà lão thái thái vừa mới nói.”

“Không cần xem nữa, ngoại trừ mẹ ra thì chẳng ai có thể đoán được trong thư Khánh Long viết gì, nếu không phong thư này cũng chẳng đến được tay của mẹ đâu.”

Lão thái thái hừ một tiếng, suy cho cùng bà vẫn là người đàn bà ở sâu trong nội trạch, dù có năng lực thì cũng không thể phát huy, may nhờ lúc trước Khánh Long nghĩ ra phương thức này, nếu không có khi đã bị hại chết mà vẫn còn phải may áo cưới hộ người ta.

“Vậy… mấy thứ kia, hiện đang ở nơi nào?”

“Mẹ tìm con đến chính là muốn nói chuyện này.” Lão thái thái ngoắc tay ra hiệu cho Lý Khánh Vân tiến lại gần. Sau khi nghe được mấy lời thì thầm của thân mẫu, Lý Khánh Vân liền nghiêm túc gật đầu.

“Đống đồ kia tẩu tử và cháu trai còn đều không hề biết tới, không nói cho bọn chúng là vì mẹ sợ chúng tự chuốc vạ vào thân. Bây giờ Cẩn Ngôn xem như đã có chỗ đứng trong phủ Đại soái, ngày mốt con lựa thời điểm không có ai mà nói chuyện này cho nó. Cụ thể phải làm như thế nào, nó sẽ tự mình suy xét.”

“Mẹ,” Lý Khánh Vân lộ ra biểu tình hơi lưỡng lự: “Chuyện này……”

“Mẹ biết con đang nghĩ gì, những thứ này đều là do nhị ca con dùng mạng đổi về!” Giọng điệu lão thái thái trở nên nghiêm khắc: “Con là do mẹ sinh ra, chả lẽ cũng muốn giống như tên Lý Khánh Xương lòng dạ độc ác nham hiểm hay sao?!”

Lý Khánh Vân cảm thấy hổ thẹn, “Mẹ, con biết sai rồi.”

“Biết sai là tốt, con à, không thể chỉ nhìn trước mắt thôi đâu. Cẩn Ngôn là một đứa nhỏ tốt, con đối đãi ra sao với nó, nó đều ghi khắc trong lòng. Phải nhớ kỹ những lời mẹ nói hôm nay.”

“Con nhớ rồi, thưa mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.