Bởi vì Trung Quốc và Nga đều kiên trì bảo vệ ý kiến của mình nên đã qua hai ngày rồi mà cuộc đàm phán vẫn không hề tiến triển.
Nga không chịu nhượng bộ, kiên quyết phản đối bất kì điều kiện đàm phán nào Lâu Tiêu đưa ra, mà Trung Quốc căn bản cũng không có khả năng chấp nhận yêu cầu của Nga, cuộc đàm phán lại tiếp tục rơi vào tình trạng giằng co.
Bốn quốc gia Anh, Pháp, Mỹ, Đức rốt cuộc cũng không ngồi yên, hai nước Anh, Pháp cho rằng yêu cầu của Trung Quốc rất quá đáng, mà hai nước Đức, Mỹ lại cho rằng, lấy tư cách là nước chiến thắng trong cuộc chiến thì những yêu cầu này cũng chẳng hề quá phận.
Lời của công sứ Đức Hak Shaw Gentry làm cho công sứ Pháp Soleil nhớ lại: sau cuộc chiến tranh Pháp – Phổ, họ bị buộc phải cắt Alsace và Lorraine nhượng cho quân Đức, sắc mặt của gà trống Gallia* trở nên cực kì khó coi
(*Gà trống Gallia: Ý chỉ nước Pháp, Gallia là cách gọi nước Pháp thời trung cổ, gà trống Gallia là tượng trưng cho ý chí cách mạng của nhân dân nước Pháp thời bấy giờ)
Biểu hiện của công sứ Anh Jordan thì uyển chuyển hơn nhiều so với Soleil, đáng tiếc chính là khi hắn nói ra câu: “Yêu cầu của Trung Quốc có hơi hà khắc.” thì những lời này đã biểu lộ lập trường của hắn.
Hak Shaw Gentry không theo phe Jordan và Soleil, đại diện nước Đức kiên quyết đứng về phía Trung Quốc, so ra thì công sứ Mỹ Carvo lại biểu hiện rất khiêm tốn. Hiện tại Mỹ cũng không được tính là cường quốc thế giới, người Mỹ chỉ mưu cầu danh lợi và tiền tài, từ trước đến nay bọn họ luôn tuân theo quy tắc của tổng thống Washington, không kết minh với bất kỳ quốc gia nào. Có điều, Carvo cho rằng, nói vài câu hay ho cho Trung Quốc thì cũng chẳng mâu thuẫn gì với quy tắc do tổng thống Washington định ra, chỉ nói mấy câu đã có thể đổi lấy đơn hàng một trăm vạn đồng bạc, ngu gì mà không làm?
Cứ như vậy, trên bàn đàm phán, Trung Quốc và Nga ngươi tới ta đi, một bước cũng không nhường, bên cạnh bàn đàm phán, công sứ của bốn nước cũng giương cung bạt kiếm, không ai chịu ai.
Cuộc đàm phán tiến hành đến ngày thứ ba, rốt cuộc vẫn là nước Nga chiếm được thế thượng phong, suy cho cùng thì hiện tại, đế quốc Anh to lớn trước mắt vẫn là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới.
Đại diện đàm phán nước Nga lần thứ hai lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhưng không chờ bọn họ vui sướng quá lâu, từ trong nước Nga đã truyền đến tin tức: phong trào nông dân vừa mới bị trấn áp cách đây không lâu lại một lần nữa bạo phát, song song với nó còn có một số lượng lớn công nhân đình công. Công nhân đình công và nông dân tụ tập đến St. Petersburg, đứng trước Cung điện Mùa đông lớn tiếng kháng nghị. Căn cứ theo mật báo, vụ bạo động xảy ra bất thình lình lần này rất có khả năng liên quan đến người của Đảng Dân chủ.
Đại thần ngoại giao thay mặt nước Nga với tư cách đại biểu đàm phán Neratov và công sứ nước Nga Silvitz cũng không xa lạ gì với đảng phái này, đó là một chính đảng lấy giai cấp tiểu tư sản làm đại biểu, từ ngày bắt đầu thành lập thì đã quyết chí muốn lật đổ Sa Hoàng!
Tin tức chiến sự bất lợi ở Mãn Châu Lý lần này truyền về nước gây ra chấn động không nhỏ. Hiện tại có người muốn lợi dụng chuyện này để gây ra sóng gió thì cũng chẳng có gì lạ.
Điều khiến cho đại biểu nước Nga kinh hãi chính là Sa Hoàng Nicholas đệ nhị lại một lần nữa hạ lệnh cho quân sĩ nổ súng về phía những người nông dân và công nhân trước Cung điện Mùa đông. Đây quả thực là một hành động cực kỳ tệ hại!
Neratov và Silvitz vẫn còn nhớ rõ, năm 1905 Sa Hoàng hạ lệnh nổ súng với công nhân đình công trước Cung điện Mùa đông, việc này gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đối với danh vọng của Nicholas đệ nhị.
Chỉ vì mù quáng tin vào Rasputin mà uy vọng của hoàng hậu Alexandra xuống dốc không phanh, Sa Hoàng Nicholas cũng vì chuyện đã xảy ra vào năm 1905 mà được xưng là Nicholas đẫm máu. Trải qua thời gian sáu năm, danh vọng của hoàng thất mới vừa được phục hồi thì không ngờ chuyện này lại một lần nữa xảy ra.
Tin tức về nước Nga đương nhiên cũng rơi vào tai người Trung Quốc và công sứ của bốn nước kia.
Không thể không nói, Nicholas đệ nhị thống trị một phần mười đất đai trên toàn cầu, giá trị bản thân lên đến ba trăm triệu USD (?), là một quân vương khiến cho quân chủ của các nước châu Âu hâm mộ không thôi. Đáng tiếc, vị quốc vương vừa có địa bàn lại vừa có vàng này lại sinh hoạt cả ngày trong tình trạng loạn trong giặc ngoài.
Người Trung Quốc nhân cơ hội này tạo áp lực với đại biểu đàm phán của Nga, mặc dù có hai nước Anh – Pháp làm chỗ dựa nhưng người Nga đã bị chuyện xảy ra trong nước quấy rối tinh thần, Jordan không nhất thiết phải vì một nước Nga như thế này mà đi thêm một bước làm sứt mẻ tình cảm với người Trung Quốc. Quan hệ giữa Anh và Nga cũng không tốt như biểu hiện bên ngoài.
Bước ngoặt của cuộc đàm phán xảy ra vào thứ tư.
Lâu Tiêu lại phái binh tới Zabaikalye lần thứ hai, hơn nữa còn phô trương dọc đường sắt Siberia, tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong nước Nga.
Người Nga có phần luống cuống.
Một khi tin tức này truyền về trong nước, dù những tên Trung Quốc này chỉ làm bộ dọa dẫm, nhưng cũng rất có khả năng gây ra hậu quả đáng sợ!
Đám nông nô và công nhân vô tri sẽ hoàn toàn bị đám người có tâm tư kích động kia lợi dụng!
Phái đoàn Nga lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Dưới sự hòa giải của bốn nước, họ chỉ có thể nhượng bộ, có điều Neratov khẩu khí cương quyết biểu thị, nước Nga cự tuyệt xin lỗi Trung Quốc. Trên thực tế, điều mà Nga e ngại cũng không phải là người Trung Quốc mà chính là bạo động xảy ra trong nước.
Đại biểu đàm phán Trung Quốc cũng tiếp nhận ý kiến của công sứ bốn nước, nguyện ý nhượng bộ một chút.
Cuối cùng, tại ngày thứ sáu của cuộc đàm phán, vào ngày 31 tháng 1 năm 1912, đại biểu hai bên Hoa – Nga ở một thành phố nhỏ vùng biên cảnh Mãn Châu Lý ký “Hiệp ước Hoa – Nga Mãn Châu Lý”.
Hiệp ước quy định, Nga bồi thường cho Trung Quốc một khoản tiền tổng cộng là năm nghìn vạn đồng bạc, thanh toán hết trong ba năm. Cắt vùng lãnh thổ Zabaikalye nhường cho Trung Hoa. Hủy bỏ hết mọi đặc quyền của Nga từ Mãn Châu Lý đến dọc tuyến đường sắt Cáp thị, trong thời gian quy định người Nga phải chuyển hết tất cả lực lượng võ trang và công chức rời khỏi vùng sáu tỉnh Bắc Kì. Trung Quốc phải thả tự do cho tù binh của Nga.
Vấn đề lập lại biên giới thủy bộ hai nước Hoa – Nga mà Lâu Tiêu đưa ra lần thứ hai thì tạm thời bị gác lại.
Hiệp ước được phân ra hai phần tiếng Trung và tiếng Nga, phân biệt lấy kỷ niên của Trung Hoa, lịch của Nga cùng với năm Dương lịch đánh dấu ngày tháng, do đại diện hai bên chấp thuận, đóng dấu, trao đổi.
Trong quá trình ký kết hiệp ước, sắc mặt của đại biểu đàm phán phía nước Nga vẫn luôn rất khó coi, còn trên khuôn mặt của đại biểu Trung Quốc lại tràn đầy ý cười, chẳng vì điều gì khác, từ hiệp ước Nam Kinh đến nay, hiệp ước đối ngoại nào mà Trung Quốc ký tên cũng đều là phải cắt đất bồi thường, chịu nỗi nhục mất nước. Nay hiệp ước Mãn Châu Lý được kí kết, đủ làm cho bốn trăm triệu người dân phấn chấn.
Lấy tư cách là bộ trưởng Bộ Ngoại giao của chính phủ Bắc Kì, thời trẻ từng là du học sinh Anh – Lục Khải Lâm biết rõ, một khi phần hiệp ước này được công bố ra bên ngoài, chính phủ Bắc Kì sẽ hoàn toàn áp đảo Nam Kỳ. Thời gian qua chính phủ Nam Kì lấy dân chủ tự do làm chiêu bài, vậy mà mới đây lại xảy ra vụ gièm pha họ đã đưa ra quyền lợi khai thác khoáng sản cho Nhật Bản để đổi lấy một khoản vay, điều này nhất định sẽ khiến chính phủ Nam Kì càng rơi vào tình thế bất lợi.
Song, Lục Khải Lâm cũng không vui sướng đến mức hồ đồ, hắn và mọi người trong đoàn đều hết sức rõ ràng, người có công lớn nhất trong cuộc đàm phán lần này là ai.
Nhớ tới lời dặn trong bức điện báo gần đây của tổng thống, Lục Khải Lâm nhíu mày. Công trạng của Lâu Tiêu, dù bọn họ không đề cập tới thì người dân có thể không biết sao? Bốn vị công sứ của bốn nước đều có mặt, trừ bỏ công sứ Pháp, ba nước còn lại tính cả công sứ Anh Jordan đều biểu đạt thiện ý ở một mức độ nào đó với Lâu Tiêu.
Lục Khải Lâm thở dài, cười khổ một tiếng, tổng thống đúng là ra cho hắn một nan đề. Chuyện hái đào này làm không tốt, một khi chọc giận Lâu gia, hậu quả là ai gánh vác đây?
Còn không phải Lục Khải Lâm hắn sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt của Lục Khải Lâm lóe lên một chút ảm đạm, nhìn về phía công sứ Đức Hak Shaw Gentry đang đàm luận gì đó với Lâu thiếu soái, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.
Chiến công của Lâu Tiêu ở Mãn Châu Lý và công trạng của hắn tại cuộc đàm phán không phải nói dăm ba câu là có thể phủi sạch được. Hơn nữa, nhiệm kỳ của tổng thống Tư Mã cũng sắp hết, nếu giống như Nam Kỳ giương ngọn cờ của chế độ Cộng hòa, cho dù có muốn thông qua thì cuộc tuyển cử tổng thống cũng nhất định phải được tổ chức. Trong thời gian tuyển cử, tỉ lệ có thể xuất hiện biến số thật sự là rất cao.
Tổng thống Tư Mã hiện tại đã không còn là Tư Mã Quân trước đây nữa, mà Lâu Đại soái, cũng không phải là Lâu Thịnh Phong của mấy năm trước nữa.
Có lẽ, hắn cần phải suy xét về đường lui cho chính mình một chút. Nếu Triển Trường Thanh có thể treo ấn, vậy Lục Khải Lâm hắn sao lại không thể? Người xưa có câu người khôn chọn chốn gả vào mà.
Đúng như đám người Lục Khải Lâm dự đoán, nội dung của hiệp ước Mãn Châu Lý vừa được công bố, toàn bộ cả nước đều reo mừng vui sướng.
Sau khi trải qua cuộc chiến tranh nha phiến, chiến tranh Trung – Pháp, cuộc chiến Giáp Ngọ, quốc nạn canh tử (?), ký tên lên hiệp ước với nỗi nhục mất nước to lớn, sống lưng người Trung Quốc gần như bị đè đến gãy.
Giờ phút này, nhân dân trong nước cuối cùng cũng có thể ưỡn thẳng thắt lưng mà đi được rồi!
Giữa tiếng pháo và cảnh tượng múa rồng múa lân náo nhiệt, mấy người già tóc bạc trắng rơi lệ đầy mặt: “May mắn của Trung Hoa chúng ta! May mắn cho Trung Hoa chúng ta a!”
Một người đàn ông mất đi một cánh tay quỳ rạp xuống đất khóc rống lên. Vài người bên cạnh ông cũng lớn tiếng khóc gào, tựa như muốn đem tất cả phẫn uất tích tụ trong ngực hai mươi năm nay gào khóc ra ngoài.
Những người còn sống sót sau cuộc thảm sát Blagoveshchensk cùng với 64 đồn Giang Đông, ngay hôm báo chí công bố tin tức liền chạy đến bờ sông nơi xảy ra cuộc thảm sát năm xưa gào khóc, phát tiết, người thân của bọn họ vĩnh viễn vùi mình dưới đáy sông, chết không nhắm mắt. Một tiếng kêu khóc thê lương tựa như đang vọng lại từ lòng nước sông lạnh buốt.
Một người đàn ông nén lại nước mắt, quỳ trên mặt đất la lớn: “Cha, mẹ, các chú các bác các dì, mọi người cuối cùng cũng có thể nhắm mắt được rồi! Đại soái đã báo thù cho chúng ta rồi!”
Cùng ngày công bố tin tức này, Tổng thống Tư Mã Quân của chính phủ Bắc Kì phát biểu một bài diễn thuyết, đồng thời gửi điện thông báo cho toàn quốc. Nếu tỉ mỉ lắng nghe thì mọi người có thể phát hiện ra, trong bài diễn thuyết của Tư Mã Quân và trong bức điện thông báo lại không chỉ ra chiến đấu với quân Nga chính là “quân đội sáu tỉnh Bắc Kì”, mà chỉ xưng là quân đội Bắc Kì chung chung mà thôi. Mà với công trạng đàm phán với Nga, phần lớn cũng đều là thuộc về Lục Khải Lâm đại diện cho phái đoàn của chính phủ Bắc Kì, về phần ảnh hưởng của Lâu Tiêu trong cuộc đàm phán lần này cứ như vậy liền bị gạt qua.
Người biết rõ nội tình thì trào phúng cười, còn đám người Lục Khải Lâm thì đóng cửa từ chối tiếp khách, chả mảy may có chút gì là đắc ý hay nở mày nở mặt.
Tổng thống Tư Mã cũng biết quả đào này không thể hái không như vậy được, ông lệnh cho Bộ Tài chính cấp hai trăm vạn đồng bạc quân phí, lại trao quyền quản lý Zabailakye cho sáu tỉnh Bắc Kì, so với trước đó thì đây coi như là một món lớn rồi.
Lâu đại soái cũng không tính toán gì, nhận lấy quân phí được phát xuống, đồng thời hạ lệnh cho Tiễn sư trưởng và Đỗ Dự Chương đang lại ở Mãn Châu Lý phân chia món tiền mà người Nga bồi thường, phần tiền một nghìn năm trăm vạn để bồi thường chiến tranh vì số người chết cũng không ít, số còn lại tất cả đều lọt vào trong túi áo của Lâu Đại soái.
Cướp miếng ăn từ miệng Lâu Thịnh Phong ông, ăn xong rồi liền quẹt miệng, tưởng là cho ông hai ba quả táo là có thể đuổi ông đi được sao?
Nghĩ đẹp quá ha!
Sau khi tổng thống Tư Mã biết được chuyện này thì tức đến giậm chân, nhưng lại không có cách nào, chuyện này là ông làm không đúng, cho dù có tức giận thì cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng rất nhanh, quả đào mà Tổng thống Tư Mã hái tới tay cũng mất đi.
Thời báo New York và tờ Thames của Anh đồng thời công bố cụ thể chi tiết về cuộc đàm phán giữa Hoa – Nga, ngay cả tờ Asahi Shimbun của Nhật cũng muốn đăng chuyện này ở trang nhất.
Những trí thức trong nước rất nhanh đã chiếm được tin tức, bất kể là tin tức của Anh, Mỹ, Nhật chỉ xuất phát từ mục đích công bố cho mọi người biết về cuộc đàm phán, tóm lại, tư thái mà Tổng thống Tư Mã trước đây thật vất vả lắm mới dựng nên giờ trực tiếp bị dỡ xuống mấy cây cột quan trọng, lung lay chực đổ.
Lý Cẩn Ngôn nhìn các tờ báo của sáu tỉnh Bắc Kì đăng lại tin tức trên báo chí nước ngoài thì cười đến sốc hông.
Những phóng viên này thật tài tình, không chỉ đăng lên bài dịch buổi phỏng vấn của phóng viên nước Mỹ mà còn bình luận ở phía sau, thậm chí còn vẽ một bộ tranh châm biếm. Trong tranh là tổng thống Tử Mã đang cầm quả đào chạy ở phía trước, Lâu Đại soái đang huơ súng lục đuổi theo sau, trên tranh còn có một hàng chữ: “Tổng thống hái đào, Đại soái huơ súng, tiếng súng vang lên, nghe ngóng rồi chuồn.”
Lý Cẩn Ngôn cười đủ, chợt nghe người hầu nữ đến báo lại, nói Lâu Đại soái tìm cậu.
“Đại soái tìm tôi?” Lý Cẩn Ngôn từ phía sau tờ báo ngẩng đầu lên, “Có nói là chuyện gì không?”
Người hầu nữ lắc đầu.
Lý Cẩn Ngôn đặt tờ báo xuống, đứng lên đi đến thư phòng của Lâu Đại soái. Thấy ngoại trừ Phan Quảng Hưng đứng trong thư phòng thì còn có một số người khác, trong lòng Lý Cẩn Ngôn khẽ động, nhướn một bên mày.
Lâu Đại soái ngồi trên ghế tựa, người mặc quân phục, vẻ mặt của ông khi nhìn cậu khiến cậu quả thật không đoán ra được có phải là ông ấy đang tức giận hay không.
“Con dâu, đến đây, mau ngồi xuống.”
Nghe xưng hô kia của Lâu Đại soái, khóe miệng Lý Cẩn Ngôn giật giật, được rồi, con dâu thì con dâu, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Chờ Lý Cẩn Ngôn ngồi xuống, Lâu Đại soái khoát tay, “Chuyện kia ở nhà máy xà phòng ta đã biết rồi. Con vì nể mặt mũi của ta nên không truy xét, ta lại không thể làm như không thấy. Cuộc đời Lâu Thịnh Phong ta hận nhất chỉ có hai loại người, một loại là quên nguồn quên gốc, một loại chính là ăn cây táo rào cây sung!”
Từ góc độ của Lý Cẩn Ngôn liền có thể nhìn thấy sắc mặt của Phan Quảng Hưng lập tức trở nên trắng bệch.
“Phan Quảng Hưng, vợ của con trai ta đã chỉ điểm cho ông một đường sống, nhưng ông đã làm thế nào, hả? Coi Lâu Thịnh Phong ta là một tên ngu sao! Nói vợ con trai ta xử sự bất công? Ta X tám đời tổ tiên nhà ông!”
Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Phan Quảng Hưng, chân Phan Quảng Hưng bắt đầu run rẩy, vẻ mặt đã hóa thành sắc tro tàn.
Lâu đại soái nói tiếp: “Hôm nay ta nói thẳng ngay tại đây, các người hãy nghe cho cẩn thận. Vợ của con trai ta là người của Lâu gia ta! Lâu gia, tương lai chính là của con ta và của vợ nó! Tên nào còn dám vụng trộm nói ba nói bốn thì đừng trách Lâu Thịnh Phong ta không nể tình!”
Ngoại trừ Phan Quảng Hưng, sắc mặt của những người kia đều thay đổi. Sau này Lý Cẩn Ngôn mới biết được, những người này đều là những phụ tá tâm phúc của Lâu Đại soái. Trước đây Phan Quảng Hưng đã từng tìm đến bọn họ, muốn nhờ bọn họ nói giúp cho mình và cậu em vợ.
“Tốt lắm, mọi người đến đông đủ rồi, chuyện nên làm thì phải giải quyết sớm chút.”
Cánh cửa thư phòng lần thứ hai mở ra, bảo vệ của phủ Đại soái áp giải một tên thanh niên đỏm dáng đi đến. Tên kia trông thấy Phan Quảng Hưng liền lớn tiếng kêu: “Anh rể, cứu em!”
Phan Quảng Hưng giật giật môi, nhìn về phía Lâu Đại soái, vẻ mặt mang theo cầu khẩn.
Nhưng Lâu Đại soái lại nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn: “Con dâu, con nói nên trừng trị tên này thế nào đây?”
Lý Cẩn Ngôn hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Lâu Đại soái sẽ hỏi cậu. Dù sao thì Phan Quảng Hưng cũng là người dưới quyền của Lâu Đại soái, lúc trước cậu không tiếp tục truy cứu chuyện kia chính là vì cố kỵ điều đó. Làm việc quá phận, là điều rất kiêng kỵ của kẻ ngồi ghế cao.
“Chuyện này, vẫn là để Đại soái quyết định đi.”
“Ta quyết định?” Lâu Đại soái khà khà cười lạnh một tiếng: “Ta quyết định, nếu móng vuốt của hắn đã không thành thật, vậy thì chặt nó đi.”
Tên thanh niên nọ nghe được lời của Lâu Đại soái thì ngay lập tức run như cầy sấy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Phan Quảng Hưng dường như muốn cầu xin, lại bị người bên cạnh hắn kéo lại, người nọ lắc đầu với Phan Quảng Hưng, làm ra khẩu hình, ý tứ hẳn là: “Ngẫm lại con trai của ông đi.”
Sắc mặt Phan Quảng Hưng biến đổi, sau đó một chữ cũng không nói.
Lâu Đại soái cũng không đợi những người kia nói ra câu gì, trực tiếp kêu người kéo tên thanh niên kia ra ngoài. Trải qua chuyện này, Phan Quảng Hưng không có khả năng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ quản lí nhà máy xà phòng nữa, Lâu đại soái dứt khoát giao nhà máy xà phòng cho Lý Cẩn Ngôn.
“Cho con ư?”
“Cho con.” Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu trọc bóng lưỡng, “Việc làm ăn của Lâu gia thì phải giao vào trong tay của người nhà Lâu gia. Con dâu à, sau này nếu như lại xuất hiện việc gì dính dáng đến nhân sự, con cứ thẳng tay lấy súng bắn bỏ hết, không cần biết kẻ đó là ai.”
Nghe xong lời này, Lý Cẩn Ngôn sửng sốt một hồi lâu, Lâu Đại soái lại cười ha hả nói: “Ngày mai, thằng ranh hỗn láo kia sẽ trở lại, nếu biết có người làm vợ nó tức giận, chắc chắn nó sẽ đi làm thịt mấy tên khốn nạn đó!”
Lý Cẩn Ngôn: “… …”
Phan Quảng Hưng mang theo cậu em vợ đã bị chặt hai tay trở về nhà, Phan phu nhân khóc đến hít thở không thông mấy lần. Phan Quảng Hưng kéo Phan phu nhân lại, khuyên vài câu: “Bà nhớ kĩ nó là em trai bà, nhưng nó có nghĩ rằng bà là chị nó không? Có nghĩ tôi là anh rể nó không? Nếu không phải Đại soái lưu tình, một nhà chúng ta đã sớm bị đuổi đi rồi. Nhớ lại những người năm đó bị Đại soái xử lí đi, cả con trai chúng ta cũng còn đang phục vụ dưới quyền của Lâu Thiếu soái nữa!”
Phan phu nhân thút thít hồi lâu, rốt cuộc cũng nín khóc, em trai đúng là người thân, nhưng đứa con trai lại càng là máu mủ ruột rà. Nghĩ tới con trai của mình có thể bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, trong lòng bà cũng không tránh khỏi trào lên một cỗ oán hận với đứa em trai đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.
Ngày 10 tháng 2 năm 1912 Dương lịch, quân đội sáu tỉnh Bắc Kì thắng trận ở Mãn Châu Lý cuối cùng cũng lần lượt quay trở về nơi trú quân.
Binh đoàn Độc Lập của Lâu Tiêu vừa mới xuống xe lửa đã nhận được sự đón tiếp cực kì nhiệt tình của người dân ở mọi tầng lớp trong thành Quan Bắc, đi khỏi nhà ga, dọc đường đều có dân chúng đứng ở bên đường chào đón.
Âm thanh ầm ĩ, tiếng pháo vẫn luôn nổ lách tách cho đến khi quân đội vào thành.
Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu Tiêu phong trần mệt mỏi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác không chân thực, mãi cho đến khi Lâu Tiêu xuống ngựa, vài bước đã đi đến trước mặt cậu, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên hai má cậu.
Thanh âm trầm thấp phảng phất như còn mang theo khói thuốc súng truyền vào tai Lý Cẩn Ngôn: “Tôi đã trở về.”