Cẩn Ngôn

Chương 38



Lý Khánh Xương chết.

Lý Cẩn Ngôn mới vừa bàn chuyện sản xuất xà phòng với ông chủ Tống của nhà xưởng Thiên Tân xong, chợt nghe hạ nhân báo, có người Lý gia đến truyền tin.

Ông chủ Tống ở Thiên Tân không rõ nội tình vì sao Lý gia và Lâu gia lại kết thành thông gia, lần này đến gặp Lý Cẩn Ngôn cũng vì có thủ hạ bên người cho biết, chẳng những Lý Cẩn Ngôn nguyện ý chuyển nhượng một công thức sản xuất xà phòng mà còn có ý định bán giá thấp hai công thức khác.

Xưởng xà phòng của Lâu gia không những là nhà máy to nhất ở sáu tỉnh Bắc Kỳ, mà còn buôn bán vô cùng tốt ở Kinh Tân cùng Thượng Hải. Ông cũng từng bảo đám thợ cả dưới tay thử bắt chước sản xuất loại xà phòng thơm này, tuy không phải là không thể, nhưng cố đến mấy vẫn chỉ có thể làm gần giống, mà giá thành lại còn cao hơn sản phẩm của Lâu gia.

Qua nhiều lần hỏi thăm, ông chủ Tống mới biết, người xây dựng xưởng xà phòng Lâu gia chính là con dâu Lâu Đại soái. Khi ấy, ông đã kinh ngạc vô cùng. Ở Bắc kỳ, chuyện con trai độc nhất của Lâu Thịnh Phong khắc thê không phải là bí mật, hơn nữa trước đó Lâu Tiêu đã từng có hai hôn thê gia thế hiển vinh, hôn thê thứ ba cũng không phải xuất thân tầm thường, cho nên cái danh ‘khắc thê’ của Lâu Thiếu soái lại càng thêm vang dội.

Dù thế, người muốn cậy nhờ quyền nhà người ta cũng không phải là không có, nhưng ai mà ngờ được, cuối cùng Lâu Tiêu lại cưới một nam nhân?

Tin tức ấy vừa đồn ra, không ít kẻ chờ xem kịch vui, đáng tiếc, những gì Lý tam thiếu gia đã làm, chẳng những khiến bọn họ không chê cười nổi mà còn phải rớt kính mắt vì trầm trồ.

Xưởng xà phòng của Lâu gia, nói là một ngày gặt cả đống vàng cũng không đủ, chứ nói chi tới nhà máy hoá chất đang xây. Những thứ này đều do Tam thiếu gia nhà họ Lý vừa được cưới vào cửa tự tay tiến hành.

Những người tưởng được xem trò cười bị vả đôm đốp vào mặt, đã thế còn phải khom người bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh bợ một câu: đánh thật hay!

Từ sau chuyện ở Mãn Châu Lý, danh vọng của Lâu Đại soái càng ngày càng tăng, chỗ chiêu binh ở sáu tỉnh Bắc Kỳ, người đến xếp hàng chật như nêm cối. Tại miền Bắc, người ngoại quốc chủ yếu là Nga và Nhật, nhưng bọn chúng không kiêu ngạo hung hăng như ở Thiên Tân. Đặc biệt là thành Quan Bắc, nơi này tuần cảnh mang theo gậy gộc, hễ thấy người Nhật cậy thế hành hung, liền thổi còi bắt bớ ngay!

Mà nếu gặp phải binh lính, kết quả của đám người Tây đó còn thảm hại hơn, bọn họ sẽ không bắt người mà tìm một chỗ vắng vẻ, tròng bao tải lên, xoay báng súng hung hăng đánh cho một trận. Ý tưởng hay ho này xuất phát từ một trong những vệ binh Thiếu soái cử đi bảo vệ Ngôn thiếu gia!

Tuy ông chủ Tống không tán thành việc dùng bạo lực để áp chế bạo lực, nhưng cũng phải thừa nhận, phương thức ấy, quả thực hả lòng hả dạ vô cùng! So với những quan viên hễ gặp người nước ngoài là khom lưng chùn gối, mấy binh lính này chẳng biết cường đại hơn bao nhiêu lần.

Theo như những gì nghe thấy được suốt dọc đường từ Thiên Tân đến Quan Bắc, ông chủ Tống không khỏi suy đoán, Tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo của Bắc Kỳ có còn mang họ Tư Mã nữa không, hay sẽ đổi lại thành họ Lâu?

Chẳng qua, đối diện với việc con cháu Bát Kỳ(*) rời khỏi kinh đô trước mắt, Tổng thống Tư Mã liên tục gửi điện tín yêu cầu thực thi lệnh giới nghiêm, ám chỉ thế lực phương Nam đang xúi giục người dân nổi loạn. Không khí trong nước ngày một căng thẳng, sang năm mới, thế cục sẽ ra sao, ông chủ Tống cũng không dám chắc được.

(*) Bát Kỳ hay Bát kỳ Mãn Châu là một chế độ tổ chứcquân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản theo đó mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám “Kỳ”, đứng đầu là một kỳ chủ và tư lệnh tối cao là Đại Hãn, đó vừa là các đơn vị dân sự vừa mang tính chất quân sự.Bát Kỳ ban đầu là danh xưng dùng để chỉ về Bát Kỳ Mãn Châu hay Mãn Kỳ sau đó được phát triển thêm Mông Cổ Bát Kỳ và Hán Tộc Bát Kỳ vì vậy gọi chung là Bát Kỳ (không phân biệt). Đây là một tổ chức quân sự đặc sắc của người Mãn Châu và cũng là đội quân hùng mạnh trong lịch sử Trung Hoa đã đóng góp công lao to lớn trong cuộc chính chiến giữa nhà Thanh và nhà Minh. Chế độ Bát Kỳ do Nỗ Nhĩ Cáp Xích sáng lập và được hoàn thiện dưới thời kỳ trị vì của Hoàng Thái Cực.

Hiện tại, chuyện làm ăn đã bàn bạc xong, Lý Tam thiếu có việc nhà, ông chủ Tống liền biết ý đứng dậy cáo từ.

“Ông chủ Tống, đã chậm trễ công việc của ông rồi.”

“Nào có, ông chủ Lý khách khí rồi.” Lão Tống lại nói: “Mong ông chủ Lý hãy nén bi thương.”

Chờ ông chủ Tống rời đi, Lý Cẩn Ngôn lập tức đi gặp Lâu phu nhân. Chuyện này có chút bất ngờ, thế nhưng Lý Khánh Xương đã chết, Lý lão thái thái và Lý Tam lão gia lại đứng về phía hắn, nói không chừng, có thể mượn chuyện này để buộc Lý lão thái gia đồng ý phân gia.

Như thế, về sau hắn có thể danh chính ngôn thuận đưa Nhị phu nhân đi khỏi nhà họ Lý rồi.

“Năm mới, sao lại có chuyện như vậy xảy ra.” Lâu phu nhân nhíu mày, “Bảo Quý Sĩ quan đến doanh trại gọi Tiêu nhi về đây, để nó về nhà cùng con một chuyến.”

“Mẹ, thời gian này Thiếu soái vô cùng bận rộn, con về một mình cũng được.”

“Đây là quy củ.” Lâu phu nhân vỗ Lý Cẩn Ngôn một cái, “Dù bận hơn nữa cũng không có đạo lý con về một mình.”

Lý Cẩn Ngôn sờ sờ mũi, không nói gì. Nếu bảo hắn thập phần thương tâm trước cái chết của Lý Khánh Xương, đó là nói dối, hắn hoàn toàn không cảm thấy gì. Nếu không gặp chuyện này, hắn cũng không có thời gian nhớ đến ông bác cả ấy, trải qua những vụ việc ở Lý gia, hiện giờ nghĩ đến, lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Nhưng thực tế thì mới có bao lâu đâu?

Lý Cẩn Ngôn gõ đầu một cái, tự nói với bản thân, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, trở về Lý gia, còn có một trận “roi” phải đánh.

Lâu phu nhân cũng biết quan hệ giữa chi thứ nhất và chi thứ hai nhà họ Lý không quá tốt, chỉ đành khuyên nhủ: “Dù nói thế nào, nghĩa tử cũng là nghĩa tận, người chết là lớn nhất, phải giữ thể diện cho đối phương.”

“Con biết rồi, thưa mẹ.”

Lâu phu nhân gật đầu, phân phó nha hoàn đi tìm quản gia để chuẩn bị đồ cúng tế. Bây giờ Lý Cẩn Ngôn là người của Lâu gia, nếu Lý gia còn có người không hiểu rõ, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể oán mình xui xẻo tự đụng phải họng súng mà thôi.

Đợi hơn một giờ, đồ cúng tế đã chuẩn bị đủ đầy, Lâu thiếu soái cũng từ quân doanh chạy về tới nơi.

Lâu phu nhân dặn dò Lâu Thiếu soái: “Đừng cưỡi ngựa, lấy xe nhà mà đi. Cũng đừng ở lại quá lâu, nếu có vấn đề thì con che chở cho Ngôn nhi một chút.”

“Con đã biết.”

Lâu phu nhân lại chuyển hướng sang Lý Cẩn Ngôn: “Có chuyện cứ để Tiêu nhi ra mặt, dù sao thì hôm nay và ngày xưa đã khác rồi, đừng để người khác lấy con ra mà làm khó.”

“Con nhớ rồi, thưa mẹ.”

Xe của phủ Đại soái đến cửa Lý gia, Lý Cẩn Ngôn xuống xe, nhìn cờ vải cùng đèn giấy trắng treo trước đại môn, vẻ mặt có chút mịt mờ đến khó hiểu. Thời khắc này, hắn mới có cảm giác chân thật rằng: Lý Khánh Xương đã chết rồi. Ông bác cả tự cao tự đại từng suýt bức Nhị phu nhân đến bước đường cùng, bán cháu trai đổi quan chức, nay, đã chết.

Lâu Tiêu thấy Lý Cẩn Ngôn đứng ở trước cửa mím môi không nói một lời nào, cũng không cất bước, dùng bàn tay to chụp lên đỉnh đầu hắn, trấn an: “Yên tâm, hết thảy mọi thứ đều có tôi.”

Thanh âm Lâu Tiêu rất nhẹ, nhưng lại hệt như một cây búa, nện thẳng vào lòng Lý Cẩn Ngôn.

Di thể Lý Khánh Xương được đặt ở chính đường Tây phòng, Đại phu nhân và hai người vợ bé của lão ta khóc đến chết đi sống lại, Lý Cẩn Thừa và hai đứa em thì quỳ ở một bên.

Lý lão thái gia chống quải trượng, đứng trong linh đường, nước mắt chảy dọc gương mặt già cả. Hai lần chịu sự đả kích của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh liên tiếp đã khiến ông như già đi gần hai chục tuổi.

Lão thái thái không lộ diện, mượn cớ đang ốm ở lại trong phòng, chi thứ hai và chi thứ ba có đưa đồ cúng tế, song cả Nhị phu nhân lẫn Tam phu nhân đều không có ý tứ giúp đỡ một tay, Tam lão gia nhà họ Lý thì chỉ ra mặt một lần rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.

Chi thứ nhất chỉ có thể dựa vào sức mình mà đau khổ chống đỡ. Đại phu nhân gầy đến không ra hình hài, mấy người vợ bé đều có tâm tư riêng, chỉ có duy nhất Lý Cẩn Thừa là đáng tin cậy, nhưng lại dính phải tin đồn không minh bạch với Tịch Mai di thái thái của Đại lão gia.

Cho dù chuyện này là giả dối hư ảo, nhưng nếu bị truyền ra bên ngoài, dù hắn có tám cái mồm cũng không nói rõ ràng được.

Cuối cùng vẫn là lão thái thái đứng ra lên tiếng, nói Tịch Mai theo hầu bên cạnh bà suốt năm năm, không phải người như vậy. Tuy động thái ấy có thể tạm thời rửa sạch hiềm nghi của hai người, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lão thái thái chỉ nói Tịch Mai di thái thái, chứ đối với Đại thiếu gia nhà họ Lý, chính là chẳng nhắc đến một tiếng nào.

Sau khi lão thái thái lên tiếng, bề ngoài thì tin đồn vẻ như không còn nữa, nhưng miệng mọc trên mình thiên hạ, nào có ai quản được triệt để đâu.

Lão thái gia đã bị cái chết của Đại lão gia đả kích đến yếu đuối, muốn quản cũng không có tâm tư mà quản, vì thế Lý Cẩn Thừa chỉ có thể nuốt khổ vào bụng mà thôi. Ngược lại, Đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm mang theo nha đầu, vài lần chặn đánh đám nha hoàn đưa chuyện gần chết, quậy phá đến mức ác danh còn vang dội hơn xưa. Nhưng dù sao thì động thái ấy cũng khiến cho lời đồn dần lắng xuống.

Từ đó về sau, ánh mắt mà đại tiểu thư dùng để nhìn Tịch Mai di thái thái liền hệt như đang nhìn một cái mụn nhọt đầy chất độc.

Khi Lý Cẩn Ngôn và Lâu thiếu soái đến, đại đường nhất thời chìm vào một mảnh yên tĩnh. Lý Cẩn Ngôn đi tới phía trước di hài của Lý Khánh Xương, vái một vái, lại nói với với Đại phu nhân và Lý Cẩn Thừa: “Đại bá mẫu, đại ca, xin hãy nén bi thương.”

Đại phu nhân tựa trên người nha hoàn, gật đầu, xem như trả lời, sau đó lại lập tức khóc lên. Trái lại, Lý Cẩn Thừa lên tiếng cảm ơn, Lý Cẩn Ngôn bằng lòng trở về, ít nhất người ngoài nhìn vào, Lý gia vẫn còn chưa đến nỗi hoàn toàn sụp đổ.

“Em ba, đa tạ.”

Lý Cẩn Ngôn thật sự không thể làm ra vẻ mặt quá mức bi ai, nhưng biểu tình vẫn có một chút tôn trọng đối với người đã chết. Bất luận lúc trước Lý Khánh Xương và hắn có ân oán gì thì người chết cũng tựa như đèn tắt, hệt như lời Lâu phu nhân nói, nghĩa tử là nghĩa tận rồi.

Bưng đồ cúng tế lên, Lý Cẩn Ngôn xoay người dự định rời đi, chẳng ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gào sắc nhọn: “Mày là đồ sao chổi! Mèo khóc chuột cái gì! Cha tao đều do mày hại chết!”

Ánh mắt Lý Cẩn Ngôn trở nên lạnh lẽo, Lâu Tiêu quay đầu, nhướng đôi mày kiếm sắc bén đáp lại cái nhìn đầy oán hận của Lý Cẩm Cầm.

Lý Cẩn Thừa biến sắc, vội vàng quát lớn: “Cẩm Cầm, câm miệng!”

“Dựa vào cái gì mà bắt em im miệng!” Mấy ngày nay Lý Cẩm Cầm không ngừng sợ hãi vì cha qua đời, hiện tại, bất an cùng oán hận đều bộc phát ra: “Cha chính là bị nó hại chết! Nó là một cái sao chổi! Nói không chừng cha nó cũng vì nó mà…”

Không đợi Lý Cẩm Cầm nói hết lời, Lý Cẩn Thừa vung tay giáng một cái tát vào mặt cô: “Anh nói, câm miệng!”

“Anh, anh đánh em? Anh vì cái tên nghiệt chủng đó mà đánh em?” Lý Cẩm Cầm bụm mặt, tựa hồ không tin nổi.

“Em chớ nên làm bậy! Em nói cái gì đó? Ai dạy em nói ra những lời như thế!” Thần sắc lại càng âm u, Lý Cẩn Thừa nói tiếp: “Em quên đây là đâu rồi sao? Còn dám quậy phá trong linh đường của cha? Em muốn cha chết rồi mà vẫn không nhắm nổi mắt có phải không?”

“…” Lý Cẩm Cầm không nói nên lời, chỉ có thể thút thít hai tiếng, rồi lập tức khóc thét lên.

Lý Cẩn Ngôn cảm thấy một màn trước mặt quá đỗi nực cười, hắn chuyển rời tầm mắt sang Lý lão thái gia vẫn lặng lẽ ở một bên không hề lên tiếng. Chủ nhân của nhà họ Lý, cứ như vậy mà trừng mắt đứng nhìn?

“Lão thái gia,” Lý Cẩn Ngôn mở miệng: “Phân gia đi.”

Lời ấy vừa thốt ra liền như long trời lở đất, Lý lão thái gia rốt cục cũng không giả câm vờ điếc được nữa, vung quải trượng trong tay dừng sức nện lên mặt sàn một cái: “Đây là linh đường bác cả ngươi! Ngươi, ngươi thật là…”

“Tôi làm sao hả?” Lý Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn Lý lão thái gia: “Ngỗ nghịch, bất hiếu? Hay giống như chị cả nói, một tên nghiệt chủng?”

“Cẩn Ngôn, đừng hành động theo cảm tính.” Lý Cẩn Thừa mở miệng khuyên can: “Việc này là Cẩm Cầm không đúng, anh thay mặt nó xin lỗi em.”

Lý Cẩn Ngôn lắc đầu: “Anh cả, đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, mà cái nhà này, nhất định phải phân ra.”

“Ta còn chưa có chết!” Lý lão thái gia dứt lời rồi bắt đầu ho khan.

Đúng vào lúc ấy, thanh âm lão thái thái đột ngột vang lên, “Lão thái gia, Cẩn Ngôn nói đúng, cái nhà này, vẫn là phân ra mới tốt.”

Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu, liền thấy lão thái thái, Nhị phu nhân, Tam phu nhân và Tam lão gia đồng loạt xuất hiện ở ngoài linh đường. Lão thái gia nhìn thấy lão thái thái thì bắt đầu run rẩy, chỉ về phía bà: “Triệu Tử Hoà, bà hay, hay lắm!”

“Lý Đông, còn không cho người dìu lão thái gia về phòng chính!”

Đại phu nhân, Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành đã bị thế trận này doạ đến không nói nổi thành lời, cúi đầu khom lưng, vừa không dám nhìn về phía Lý Đông, vừa cắn răng oán hận tên cẩu nô tài này, thật đúng là hai mặt!

Cuối cùng, Lý lão thái gia vẫn bị lão thái thái “mời” trở về phòng chính, ba chi nhà họ Lý, bao gồm cả Lý Cẩn Minh không thể xuất môn cũng bị gọi tới đây. Hắn ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bệnh nặng chưa lành, thập phần gầy yếu.

Lý Cẩn Thừa dìu Đại phu nhân, mang theo hai đứa em, ngồi ở dưới tay lão thái gia, chi thứ hai và chi thứ ba ngồi bên phía lão thái thái, Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu ngồi ở cạnh nhị phu nhân. Tình cảnh trước mắt, nhìn sao cũng giống như sông Sở giới Hán, phân biệt đến thực rõ ràng.

Việc phân gia là do Lý Cẩn Ngôn đề xuất, nhưng ở đây phần lớn lại là bề trên, hơn nữa Nhị phu nhân còn ngồi ngay bên cạnh, do đó hắn không tiện làm ầm lên. Ngược lại, Lâu thiếu soái lại không kiêng kị nhiều như vậy, dứt khoát vung roi ngựa trong tay: “Phân gia.”

Hai tiếng rành mạch rõ ràng, giọng điệu ngập tràn khí phách.

Lý lão thái gia có thể khiển trách Lý Cẩn Ngôn, nhưng hoàn toàn không có cam đảm nói Lâu Thiếu soái chỉ là một ngoại nhân, cũng không dám phê phán hành động của hắn ta là chõ mồm vào việc nhà người khác. Lý Cẩn Ngôn nhịn không được khẽ cong khóe miệng, quả nhiên, mình đã ôm được một cái đùi thật là to!

Thiếu soái uy vũ bá đạo cực kỳ!

Lâu Tiêu nghiêng đầu, thấy Lý Cẩn Ngôn khẽ nhếch khoé miệng thì ánh mắt lập tức tối sầm. Cùng lúc đó, Lý Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy có hơi lành lạnh, hắn chà xát hai tay, hẳn là ảo giác đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.