Imai Ichiro khoanh chân ngồi bên cạnh chiếc bàn thấp bé, Honda Kumataro đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Đặt ly rượu trong tay xuống, Imai Ichiro vỗ vỗ tay, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ Nhật Bản xinh đẹp mặc kimono Nhật Bản đứng ở cửa hành lễ, “Imai-san.”
“Oriko, phần còn lại nhờ cô đấy.”
“Vâng.”
Người phụ nữ mà Imai gọi là Oriko có hơi cố sức nâng Honda Kumataro dậy, trong mông lung, Honda với cặp mắt say lờ đờ chỉ cảm thấy một mùi hương đánh úp tới, nửa tỉnh nửa say được Oriko dìu ra khỏi phòng.
Sau khi Oriko mang Honda đi, một người đàn ông mặc kimono, đeo kính đi tới. Gã là một phóng viên rất có tên tuổi, từ trước đến nay lấy việc phơi bày sự nghèo khó của dân chúng hạ tầng Nhật Bản, châm biếm lãnh đạo Nhật Bản để nổi tiếng, hơn nữa còn có mối liên hệ chặt chẽ với tổ chức công nhân, không dưới một lần kích động xúi giục công nhân bãi công, ở Nhật Bản, gã nhận được không ít sự ủng hộ. Ở nước Nhật, gã đã bị ngành tình báo liệt vào dạng nhân vật trọng điểm chú ý, thậm chí có người còn suy đoán gã có liên quan đến quốc tế thứ hai hiện đang phát triển mạnh mẽ ở Châu Âu.
Trên thực tế, gã là một người Trung Quốc không hơn không kém, nguyên quán ở Phúc Kiến, tên thật là Tưởng Khánh Sơn, tên Nhật Bản là Koyama Kei.
Ở nước Nhật, gã đã bị phát lệnh truy nã, đành phải tạm thời trốn bên Trung Quốc một thời gian. Nhưng gã cũng không hoàn toàn an phận, vẫn thông qua Imai Ichiro và liên hệ bên trong nước Nhật, không lâu trước đó còn đăng tải một bài báo, mỉa mai nội các làm như không thấy nạn đói xảy ra trong nước, chỉ nghĩ đến việc khuếch trương quyền hạn của chính quyền.
“Koyama-san, mời ngồi.” Imai Ichiro rót một ly rượu sake đưa đến trước mặt Koyama, “Uống một ly chứ.”
“Hãy cứ gọi tôi là Khánh Sơn đi.” Koyama Kei uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cười khổ một tiếng, “Tôi đã sớm quên bản thân mình chính là một người Trung Quốc.”
Imai Ichiro không nói gì, chỉ rót thêm cho Koyama Kei một ly rượu, “Honda kia nhìn như cẩu thả, song miệng mồm lại rất kín. Tôi đã mời hắn về nhà mấy lần, lại chẳng hỏi ra được chút tin tức gì về chuyện kia. Hy vọng chỗ Oriko có thể thu hoạch được một chút.”
“Oriko hẳn là không có trở ngại gì.” Koyama Kei lại nâng ly lên một lần nữa, “Mẹ cô ta là một người giúp việc, sau khi bị bố cô ta cưỡng hiếp thì bị vứt bỏ. Bọn họ cự tuyệt việc thừa nhận Oriko có huyết thống của gia tộc. Khi tôi gặp được Oriko, cô ta đã sắp chết đói. Thù hận của cô ta đối với tên cha kia có thể rất hữu dụng đối với chúng ta.”
“Thật đê tiện.”
“Đúng, nhưng so với những việc mà người Nhật Bản đã làm với chúng ta, thế này thì tính là cái gì?” Koyama Kei phụ họa theo lời của Imai Ichiro, “Huống hồ, những chuyện đê tiện đó, dù sao cũng có người đi làm.”
“Không nói những thứ này nữa, uống rượu đi.”
Ở trong một gian phòng khác, Oriko châm một loại huân hương có công dụng an thần, mặt không đổi sắc nhìn Honda Kumataro tê liệt ngã xuống trên tatami. Đây là một quan viên của chính phủ, mẹ của cô đã nói với cô rằng, cha của cô cũng là một tên quan lớn, còn là thành viên trong một gia tộc quyền quý.
Oriko ngồi xổm xuống bên cạnh Honda, bàn tay trắng nõn lần mò vào áo của hắn, cúi đầu ghé vào bên tai hắn, dùng thanh âm như yêu nữ nỉ non: “Honda-san…”
Ngày hôm sau, khi Honda Kumataro tỉnh lại, Oriko đã không còn ở trong phòng. Nằm bên người hắn chính là một kỹ nữ Nhật Bản chân chính.
“Ngài đã tỉnh sao?” Tiếng động lúc đứng dậy của Honda làm người phụ nữ Nhật Bản ở bên cạnh thức giấc.
“Đêm qua cô vẫn luôn ở trong này?”
“Đúng vậy, ngài say đến lợi hại.”
“À.”
Ký ức đêm qua hết sức mơ hồ, Honda lờ mờ nhớ lại, chính mình uống rượu với Imai Ichiro, sau khi say khướt thì đích thực có một người phụ nữ đã dìu hắn trở về phòng, chính là cô ta sao?
Oriko đem thông tin thăm dò được từ trong miệng của Honda báo cáo lên Imai Ichiro và Koyama Kei. Sau khi Oriko nói ra tất cả, hai người khó có thể đè nén căm phẫn. Tâm tư muốn thôn tính Trung Quốc của Nhật Bản đã thể hiện quá rõ ràng thông qua phần nội dung của hiệp ước này!
“Phải ngăn chuyện này lại!” Sau khi Oriko rời khỏi gian phòng, Koyama Kei lập tức nói: “Tuyệt đối không thể để chính phủ Nam Kỳ ký phần hiệp ước này được! Nhục nước mất chủ quyền!”
“Chớ nên kích động!” Imai Ichiro trầm giọng nói.
“Tôi đã đủ bình tĩnh rồi.” Koyama Kei đứng lên, “Chuyện này tôi sẽ làm tới cùng, nhất quyết không thể để lũ người Nhật thực hiện được ý đồ! Hiên giờ chính phủ Nam Kỳ vẫn có rất nhiều người ôm huyễn tưởng với Nhật Bản, tôi sẽ tự tay đánh nát ảo tưởng đó, để bọn họ hiểu rõ, trong khi bọn họ nói nói cười cười với người Nhật Bản thì lũ người Nhật đã dùng dao cắt thịt bọn họ rồi!”
“Koyama!”
Imai Ichiro không thể gọi Koyama Kei lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã rời đi. Koyama cũng không biết quan hệ hợp tác bí mật giữa Imai Ichiro và Tống Vũ. Hiện nay, Trung Quốc đang nội chiến, nếu công bố tin tức này ra, tuy có thể vạch trần lòng lang dạ thú của đám người Nhật Bản, nhưng đả kích đối với chính phủ Nam Kỳ tựa hồ không cần nói cũng biết.
Tống Vũ rất có khả năng sẽ bị chuyện này ảnh hưởng, Imai Ichiro cũng không mong muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh.
Thế nhưng, dù có thể ngăn Koyama một, hai lần thì cũng không thể lần nào cũng ngăn gã lại. Nếu vì thế mà khiến gã sinh ra phản cảm hoặc ngờ vực thì tình hình sẽ càng thêm hỏng bét. Khác với Imai Ichiro, Koyama Kei hay nên gọi là Tưởng Khánh Sơn có huyết hải thâm cừu với người Nhật, chỉ cần có thể đả kích người Nhật, gã nhất định sẽ làm một cách tận lực. Gã không quan tâm cuối cùng sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, gã khác với Imai Ichiro, bất kể sau cùng thống nhất Trung Hoa là chính phủ Nam Kỳ hay Bắc Kỳ, gã cũng không để ý.
Imai Ichiro biết mình không thể ngăn Tưởng Khánh Sơn, đành phải đánh cho Tống Vũ một phong điện báo. Điện báo không trực tiếp phát đến Tống Vũ, mà phát tới điểm liên lạc bí mật mà hắn và Tống Vũ đã thỏa thuận. Hắn và rất nhiều quan chức trong chính phủ Nam Kỳ, thậm chí là các tướng soái tay cầm binh quyền đều có quan hệ tương đối không tồi, nhưng hành động vẫn vô cùng cẩn thận, hắn không hi vọng sẽ bị bất luận kẻ nào nhìn ra được sơ hở. Nhất là chuyện có thể khiến người Nhật Bản nghi ngờ, Imai Ichiro lại càng không thể để người ta tóm được nhược điểm.
Tống Vũ mới vừa tham gia hội nghị tác chiến của liên quân chính phủ Nam Kỳ, vừa đi ra khỏi phòng họp đã thấy sĩ quan phụ tá của hắn đang chờ ở cửa, “Làm sao vậy?”
Sĩ quan phụ tá trông thấy Tống Vũ, ngay lập tức giao cho Tống Vũ một tờ giấy kẹp trong xấp tài liệu, “Thiếu soái, có điện báo.”
Tống Vũ mở ra xem, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia sắc bén.
“Thiếu soái, có cần trả lời điện không?”
“Không cần.” Tống Vũ lắc đầu, siết chặt tờ giấy trong tay. Có lẽ, đây cũng là một cơ hội. Điện báo Lâu Thịnh Phong phát cho cha lấp lửng đưa ra mong muốn có thể thành lập liên hiệp chính phủ Nam Bắc, nếu muốn đạt thành hiệp nghị này, nhất thiết phải có một điều kiện tiên quyết…
Việc sĩ quan phụ tá tìm đến Tống Vũ bị không ít người để vào trong mắt, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 22 của sáu tỉnh Nam Kỳ Tôn Thanh Tuyền đi tới, mở miệng hỏi: “Thiếu soái, có chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có việc gì.” Tống Vũ lắc đầu, “Dượng, con đã nói với dượng bao nhiêu lần, gọi con là A Vũ được rồi.”
“Lễ không thể bỏ.” Tôn Thanh Tuyền khăng khăng nói: “Trong quân phải có quân quy.”
“Thôi mà.” Tống Vũ cười cười, nói tiếp: “Lâu Tiêu hẳn cũng đã tới Sơn Đông rồi đi? Lại nói, hắn không phải cũng nên gọi dượng một tiếng cậu sao? Nói như vậy, con với hắn xem như là thân thích nha.”
Tôn Thanh Tuyền không biết Tống Vũ nói cái này là có dụng ý gì, là đang nhắc nhở hắn hay là đang nhắc nhở bản thân? Hay chỉ là vô tình mà thôi? Bất kể là tình huống gì, điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là hắn càng ngày càng không nhìn thấu được người thanh niên trước mắt này.
“Thiếu soái, tôi…”
“Dượng, con có chút chuyện, con đi trước đây.” Tống Vũ chặn ngang lời nói của Tôn Thanh Tuyền, “Sư đoàn 22 là quân tiên phong tiến công đến Thái An, ngay tại đây con chúc dượng kỳ khai đắc thắng (thắng ngay trong trận đầu).”
Dứt lời, Tống Vũ xoay người rời đi, Tôn Thanh Tuyền đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tống Vũ, mày càng nhíu chặt. Sư đoàn trưởng Sư đoàn 12 của sáu tỉnh Nam Kỳ trước đây từng công chiếm Đài Nhi Trang và Táo Trang mà lập được công to Triệu Liên Tinh vẫn luôn có quan hệ không tồi với Tôn Thanh Tuyền, thấy vẻ mặt hắn không thích hợp liền mở miệng hỏi: “Thanh Tuyền, làm sao vậy?
“Tôi chỉ là cảm thấy, Thiếu soái…”
“Thiếu soái thế nào?”
“Không có gì.” Tôn Thanh Tuyền ngừng một chút, “Có lẽ là tôi đa tâm thôi.”
Sư đoàn trưởng Triệu bị Tôn Thanh Tuyền xoay đến mụ đầu, liên tiếp hỏi thêm vài câu, Tôn Thanh Tuyền từ đầu tới cuối chỉ qua loa đáp lời. Sau khi hỏi xong, Tôn Thanh Tuyền dứt khoát chuyển chủ đề. Triệu Liên Tinh cuối cùng cũng không hỏi được gì từ miệng Tôn Thanh Tuyền, chỉ đành từ bỏ.
Hành động của liên quân phía nam vô cùng nhanh nhẹn, cách một ngày vạch ra kế hoạch tác chiến, Sư đoàn 22 với tư cách là quân tiên phong của sáu tỉnh Nam Kỳ liền tập hợp đội ngũ, đánh về Thái An. Phối hợp hành động còn có Sư đoàn 56 của quân Quảng Đông, Sư đoàn 61 của quân Quảng Tây. Cùng lúc đó, bên trong biên giới An Huy, nơi dấy lên chiến hỏa trước nhất, Ngạc quân đang chiếm đóng An Khánh đột nhiên gặp phải công kích liên hợp của Cống quân và Hoản quân, tình hình nguy cấp. Quân Sơn Đông bị vây ở Túc Châu cơ bản cũng lâm vào cảnh tứ cố vô thân, Dự quân tiến vào Bặc Châu cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ thối lui, nhưng một bức điện báo của Tổng thống Tư Mã lại hoàn toàn đánh gãy tính toán nhỏ nhặt của Viên Bảo San, Dự quân không được phép lùi bước!
Tuy rằng trọng điểm hai bên Nam Bắc hiện đang tranh đoạt là ở Sơn Đông, nhưng An Huy cũng rất quan trọng! Nếu có thể đoạt được An Huy, liền có khả năng uy hiếp Giang Tô, đến lúc đó, thời điểm liên quân Nam Kỳ tiến vào Sơn Đông sẽ gặp phải hiểm cảnh hoàn toàn bị chặt đứt đường lui, vây ở Bắc Kỳ, chắc chắn quân tâm sẽ bất ổn.
Đứng trước liên quân Nam Kỳ bỗng được điều động với quy mô lớn, liên quân Bắc Kỳ cũng lập tức đáp trả, một mặt xây dựng phòng tuyến kiên cố, kìm chân quân tiên phong của liên quân Nam Kỳ ở Thái An, khiến đối phương sinh ra ảo giác chỉ cần gia tăng sức mạnh là có thể chiếm đóng Thái An đồng thời ngược Bắc lên đến Tế Nam, mặt khác lợi dụng ưu thế quân đội bản địa quen thuộc địa hình mà mai phục hoặc nhiễu loạn phía sau liên quân Nam Kỳ, từng ngụm ăn tươi, suy yếu lực lượng tiến vào Sơn Đông của bọn chúng, sau cùng là phản công!
Nhưng vào lúc này, bên trong liên quân Bắc Kỳ lại xảy ra chuyện lớn. Tư lệnh Sơn Đông, Phó tổng chỉ huy trên danh nghĩa của liên quân Bắc Kỳ vậy mà vào thời khắc ra trận lại chạy trốn! Còn không chạy đâu xa, lại chạy tới Thanh Đảo do người Đức chiếm giữ!
“Hàn Am Sơn bị ngáo rồi hay sao?!”
Toàn bộ tướng lĩnh bên trong liên quân Bắc Kỳ cũng không hiểu được Hàn Am Sơn đang nghĩ cái quái gì, hắn cứ như vậy mà bỏ lại binh lính, bỏ lại danh tiếng Phó tổng chỉ huy rồi chạy? Đầu hắn bị đá nện rồi sao?
Sau chiến tranh, Hàn Am Sơn thề thốt phủ nhận chuyện hắn chủ động chạy trốn, khăng khăng một mực nói rằng hắn bị đánh ngất rồi bị bỏ vào bao tải, một đường “vận chuyển” đến Thanh Đảo, lại nói không ra được rốt cuộc là ai “bắt cóc” hắn. Ngay cả lính gác bên người hắn cũng không biết Đại soái rốt cuộc là tự mình đi hay là bị người ta bỏ vào bao tải cướp đi nữa.
Chuyện “Hàn Đại soái sợ chết bỏ chạy” vẫn là một ẩn số, dẫu sao sắp khai chiến lại lùi bước cũng không phải là tính cách của Hàn Am Sơn. Hơn nữa, đại chiến Nam Bắc lần này vốn là do hắn khơi mào, liên quân Bắc Kỳ trên thực tế vẫn chiếm ưu thế, hắn vào lúc này lại chạy trốn thực sự không hợp với lẽ thường.
Có người suy đoán lời Hàn Am Sơn nói là sự thật, kẻ bắt cóc hắn chính là người Nhật Bản. Thời gian qua, người Nhật Bản và chính phủ Nam Kỳ vẫn giữ quan hệ mật thiết, có lẽ là muốn mượn việc này để dao động quân tâm Bắc Kỳ. Cũng có người nói là do người bên trong liên quân Bắc Kỳ làm, trải qua trận chiến này, Sơn Đông chắc chắn sẽ đổi chủ, Hàn Am Sơn là chướng ngại lớn nhất trong việc tiếp nhận Sơn Đông của kẻ khác. Dù sao hắn cũng chỉ mang cái danh Phó tổng chỉ huy mà thôi, chân chính chỉ huy quân đội lập ra kế hoạch tiến công là một người khác. Hắn ở hay không ở cũng chẳng gây ảnh hưởng gì quá lớn cho liên quân, còn không bằng nhân cơ hội bôi đen danh tiếng của hắn, triệt để trục xuất hắn ra khỏi Sơn Đông.
Trên thực tế, cho dù không có trò khôi hài này, danh tiếng của Hàn Am Sơn ở Sơn Đông cũng không tốt lắm, khiến cho người ta lên án chính là, hắn khuyến khích dân gian gieo trồng thuốc phiện, cũng hết sức hiếu sát.
Tin tức Hàn Am Sơn trốn chạy rơi vào tai liên quân Nam Kỳ, không đợi bọn họ kịp vui mừng, nội bộ của bọn họ cũng xảy ra vấn đề. Trong một đêm, tin tức về việc chính phủ Nam Kỳ thương lượng với chính phủ Nhật Bản về hiệp ước bán nước đã đẩy chính phủ Nam Kỳ lên mũi dùi của dư luận.
Tuy ban đầu lực ảnh hưởng của báo chí khi đăng tin tức này không lớn, nhưng kế tiếp, các tờ báo to trong Nghiễm Châu, Thượng Hải, Kinh đô đều sôi nổi đăng lại, cũng chuẩn chuẩn xác xác hùa theo nói tin tức này không phải là bịa đặt.
Đến nước này, nhân dân huyên náo, từ Nam Kinh, Mã Quan, Tân Sửu, Trung Quốc dưới bức bách của dị tộc đã ký một bản rồi lại một bản hiệp ước nhục mất nước, thế nhưng tất cả so lại đều kém phần hiệp ước khắc nghiệt và tham lam này nhiều!
“Nhục mất nước, quả nhiên là nhục mất nước!”
“Sỉ nhục của Trung Hoa!”
“Người Nhật Bản dã tâm cuồn cuộn, mưu toan diệt Trung Hoa ta!”
“Nghe mà rợn cả người!”
Trong thời gian ngắn, danh tiếng của nội chiến Nam Bắc vậy mà lại bị phần hiệp ước này át qua một bên. Chính phủ Nam Kỳ bị vây ở trung tâm dư luận liền trở nên sứt đầu mẻ trán, Tổng thống Trịnh lại bị người ta ném bom trước cổng phủ Tổng thống, may mà sức nổ của trái bom không lớn, cách hắn cũng khá xa, kết quả là hắn chỉ bị thương nhẹ. Cảnh sát bắt người ném bom ám sát hắn ngay tại trận, nhưng lại bị dân chúng xung quanh bắt bớ rồi mắng chửi, người ám sát được tôn làm anh hùng, trên báo chí cũng đưa ra nhiều tin tức về người kia, toàn bộ đều là ngôn luận đồng tình.
Lý Cẩn Ngôn nhìn bản tin về phần hiệp ước nọ trên báo chí thành Quan Bắc, đọc những điều khoản được liệt ra trên đó, trừ bỏ không có nội dung về Sơn Đông và công ty Hán Dã Bình, so với hai mươi mốt điều khoản được ghi chép trong lịch sử đều gần như là giống nhau như đúc!
Vị Viên đại đầu nào đó được sử sách ghi lại chỉ như con bướm không đập cánh, bản “hiệp ước Dân Tứ” biến tướng này vẫn cứ xuất hiện. Tuy từ năm 1915 lại bay về năm 1912, nhưng dựa theo khoảng thời gian của Trung Quốc mà tính toán thì hiện tại vẫn là năm Dân quốc thứ tư như cũ!
Đây có phải hàm ý rằng, trong xa xăm vẫn có một lực lượng nào đó muốn kéo phần lịch sử Trung Hoa bị cải biên trở lại quỹ tích của nguyên bản hay không?
Nghĩ đến đây, sau lưng Lý Cẩn Ngôn cứng đờ. Nhớ tới dân tộc Trung Quốc trong nửa thế kỉ phải chịu gian khổ, hắn nói với chính mình, tuyệt đối không thể để lịch sử Trung Quốc trở lại điểm bắt đầu! Dù có phải dùng hết vốn liếng, hắn cũng không hối tiếc!
Cùng lúc đó, Tổng đốc người Đức Waldeck ở Thanh Đảo gặp được người bạn cũ là công sứ Đức đóng tại Trung Hoa Hak Shaw Gentry. Cùng đi với Hak Shaw Gentry là một người Trung Quốc mà Waldeck không hề quen biết.
Sau khi ân cần chào hỏi nhau, Waldeck mới mở miệng hỏi: “Không giới thiệu một chút sao? Bạn của tôi.”
“Vị này chính là Triển Trường Thanh, Triển tiên sinh.” Nói đến đây, giọng điệu của Hak Shaw Gentry thay đổi, “Ngài ấy mang đến cho chúng ta một phần lễ vật tràn đầy thành ý.”