Lý Cẩn Ngôn nằm ở trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi hệt như mới từ dưới nước chui lên.
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc dính chặt trên trán hắn, “Mệt à?”
Lý tam thiếu gia chỉ muốn trợn trắng mắt, sau khi bữa tiệc tẩy trần kết thúc, hắn liền bị Lâu Thiếu soái kéo về phòng, lăn qua lộn lại giằng co hết ba lượt, ba lượt đó nha! Nếu làm thêm một lần nữa, chắc chắn hắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Khi bàn tay Lâu Tiêu lướt qua vầng trán, trượt ra sau tai của Lý Cẩn Ngôn, rốt cuộc hắn cũng mở miệng, “Thiếu soái, gần đây tôi bận muốn chết, ngay cả ngủ cũng chẳng có thời gian, anh thử nhìn vào hai vành mắt đen xì của tôi đi.” Nói đoạn, Lý Cẩn Ngôn giơ tay chỉ chỉ vào mắt mình, “Thật sự không thể tiếp tục này nọ thêm nữa.”
Lâu Thiếu soái không nói chuyện, cầm bàn tay Lý Cẩn Ngôn lên, để môi mình dán vào lòng bàn tay hắn, chớp mắt một cái, lại nhìn chằm chằm đối phương. Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà sợ run cả người, chẳng lẽ mình đã nói sai cái gì sao? Thế quái nào mà lại có vẻ như phản tác dụng nhỉ?
“Thư em viết,” Lâu Thiếu soái chậm rãi rời môi, cúi người lại gần Lý Cẩn Ngôn hơn, “Tôi nhận được rồi.”
Lý Cẩn Ngôn cứng người, Lâu Thiếu soái vẫn luôn không nhắc tới chuyện lá thư kia, hắn còn tưởng việc này đã được ném vào quá khứ, nào ngờ đối phương vẫn luôn để trong lòng!
“Ăn tàn phá hại không phải là thói quen tốt,” Lâu Tiêu cọ cọ làn môi qua khóe miệng, gò má, chóp mũi của Lý Cẩn Ngôn, cuối cùng lại vòng về bên môi hắn, “Sửa nhé?”
Lý tam thiếu gia run rẩy, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo vô cùng. Này, Thiếu soái, có thể đừng dọa người như vậy hay không? Tôi là người nhà chứ có phải kẻ thù đâu…
Ngay khi Lý tam thiếu gia chuẩn bị đầy đủ tâm lý bị người gây sức ép lần thứ tư thì áp lực trên thân bỗng nhiên giảm bớt, Lâu Thiếu soái bất chợt buông hắn ra, xoay người xuống giường, nhặt quần áo bị vứt la liệt trên mặt đất lên, tỏ vẻ không định chèn ép hắn nữa.
“Này, Thiếu soái.”
“Hửm?”
“Chuyện lá thư, thật sự tôi không…”
Lâu Thiếu soái nhúng khăn mặt vào nước ấm, vắt khô rồi đi đến bên giường, cầm tay Lý Cẩn Ngôn nhẹ nhàng chà sát, chẳng qua, vẫn không nói một lời nào.
Thấy biểu hiện này của Lâu Thiếu soái, Lý Cẩn Ngôn chỉ biết gãi đầu. Cuối cùng, hắn bất chấp tất cả, vươn tay giữ chặt gáy đối phương, liều mạng hôn tới, “Tôi cũng bị anh lăn qua lộn lại đến ba lần rồi, đừng giận nữa được không?”
“…”
“Thật sự tôi không có ý gì, anh cứ coi như một câu nói đùa là được.” Lý Cẩn Ngôn cố gắng xoa dịu người kia, “Đừng giận, nhé?”
Lâu Thiếu soái im lặng nhìn đối phương, đột nhiên giữ chặt gáy Lý Cẩn Ngôn, hung hăng ngăn chặn bờ môi hắn…
Tự làm bậy không thể sống, rốt cuộc Lý tam thiếu gia đã hiểu được câu này, thậm chí là hiểu đến vô cùng sâu sắc.
Ngày hôm sau, nhị phu nhân tới chỗ Lâu phu nhân để từ biệt. Lần trở về này Lâu Thiếu soái còn mang theo Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật, bọn hắn được bố trí ở tại phòng khách. Hai Sư đoàn trưởng dắt theo binh lính tới tìm nơi nương tựa, song cũng đâu thể chen chúc trong quân doanh với cấp dưới của mình? Có hai người đàn ông xa lạ vào ở phòng khách của Lâu gia, nhị phu nhân cảm thấy mình không nên ở lại thêm nữa, do đó nhất quyết đòi về.
Lâu phu nhân hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng nhị phu nhân. Miệng lưỡi thế gian chính là dao nhọn có thể giết người không thấy máu. Nhị phu nhân là goá phụ, hiển nhiên phải cẩn thận hơn người thường, có thế mới né được thị phi.
“Đã vậy tôi cũng không giữ bà lại nữa.” Lâu phu nhân vịn cánh tay nha đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lông, “Nhưng bà phải thường xuyên tới thăm tôi đấy, chờ thân thể tôi tốt hơn, chúng ta cùng tới rạp hát xem.”
Nhị phu nhân đồng ý, Lâu phu nhân sai nha đầu đi gọi Lý Cẩn Ngôn. Nha đầu đi một hồi, kết quả không gọi được Lý Cẩn Ngôn mà lại dắt Lâu Thiếu soái đến.
“Mẹ, mẹ vợ.”
“Ngôn nhi đâu?”
“Em ấy mệt, còn đang ngủ.”
Lâu Thiếu soái nói chuyện vô cùng tự nhiên, vẻ mặt cũng chẳng có một tia biến đổi, mà Lâu phu nhân và nhị phu nhân thì lại thấy xấu hổ thay. Nhất là Lâu phu nhân, bà chỉ muốn vỗ vào đầu thằng ranh kia một cái. Lời này ấy mà…
“Mẹ và mẹ vợ có gì căn dặn?”
“Cũng không có gì.” Nhị phu nhân nói: “Chẳng qua là mẹ phải đi về, muốn dặn dò nó đôi câu. Nếu nó còn ngủ thì thôi vậy.”
Nhị phu nhân khéo léo đổi đề tài, cuối cùng bầu không khí xấu hổ cũng vơi đi.
Phái xe đưa nhị phu nhân về xong, Lâu phu nhân lập tức lôi Lâu Thiếu soái vào dạy dỗ, có thể nói thế trước mặt mẹ vợ à?! Bao nhiêu chữ nghĩa rơi hết đi đâu? Làm lính làm đến vẻ vang rồi da mặt cũng dày tới mức bắn đại bác cũng không thủng hả?
Lâu Thiếu soái ngồi nghiêm chỉnh, mặt không đổi sắc nghe Lâu phu nhân dạy bảo, chỉ là, chẳng biết rốt cuộc hắn có nghe thủng được chút nào không.
Lâu phu nhân: “Sao con lại không phản ứng, ít nhất cũng phải “dạ” một tiếng chứ!”
Lâu Thiếu soái: “Dạ.”
Lâu phu nhân: “…”
Lý Cẩn Ngôn ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức dậy. Trong phòng một mảnh im ắng, ngoài cửa nha đầu cũng hết sức nhẹ chân, Thiếu soái đã dặn, không được làm ồn đánh thức Ngôn thiếu gia.
“Người đâu rồi.” Lý Cẩn Ngôn chống tay ngồi dậy, lập tức cảm thấy toàn thân tê mỏi rụng rời. Căn cứ vào tình hình hiện tại, hôm nay hắn vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi thôi.
“Ngôn thiếu gia, cậu thức dậy rồi?”
Một nha đầu đẩy cửa bước vào, thấy Lý Cẩn Ngôn ngồi dựa đầu giường, lập tức đi bưng nước ấm, xà phòng và khăn mặt đến. Lý Cẩn Ngôn rửa mặt xong, ăn nhẹ một chút, rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần.
“Thiếu soái đâu?”
“Thiếu soái gặp phu nhân xong liền đi ra ngoài.” Nha đầu dọn sạch đồ ăn trên bàn, lại rót cho Lý Cẩn Ngôn một chén trà: “Nói là đi đến quân doanh.”
“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, hắn biết lần này Lâu Thiếu soái thu hoạch được khá nhiều. Số binh lính vợt từ tay người khác không ít, an bài cho bọn hắn cần đến cả một quá trình, ngay vấn đề chỗ ở cũng là một thử thách không nhỏ rồi. Song, đó không phải cái hắn cần bận tâm, nếu đã đưa người về, chắc chắn sẽ có cách bố trí thích hợp.
“Em lui xuống trước đi, có việc tôi sẽ gọi.”
Nha đầu “vâng” một tiếng rồi rời khỏi phòng. Lý Cẩn Ngôn lấy báo cáo tài chính chưa đọc hết ngày hôm qua ra, tiếp tục xem.
Trong khoảng thời gian này, nhà máy hóa chất lại nhận được thêm mấy đơn đặt hàng của các hiệu buôn Tây, đơn hàng trong nước đang lục tục gia tăng, ông chủ Tống ở Thiên Tân cũng đánh điện báo tới vài lần, yêu cầu nhà máy tăng lượng hàng giao dịch. Lý Cẩn Ngôn tính toán sơ sơ một chút, sau khi nhà máy hóa chất và xưởng xà phòng sáp nhập, lợi nhuận một quý có thể đạt tới năm vạn đồng bạc. Tuy nghe thì có vẻ không nhiều lắm, nhưng lấy nhà chồng Lâu thất tiểu thư làm thước đo quy chuẩn, lợi nhuận của bảy, tám cửa hàng cũng chỉ khoảng bảy, tám vạn một năm.
Xưởng may nhận được đơn hàng của trường quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, mối làm ăn nghe thì lớn, song lợi nhuận lại không cao. Lý Cẩn Ngôn và vài người thợ cả đã tiến hành cải biến kiểu dáng cũng như chất lượng đồng phục, vải vóc may mặc cùng tay nghề thợ thuyền đều không qua loa, đai đeo vũ khí dùng toàn bộ da bò, giầy lính cũng là đế cao su, phí tổn gia tăng không ít. Chi phí cao, giá cả lại không tăng, hiển nhiên lợi nhuận sẽ giảm bớt. Nói chung là, làm thì nhiều thật đấy, nhưng cũng chỉ kiếm được năm nghìn đồng bạc thôi.
Thị trường của xưởng đồ hộp đang không ngừng mở rộng, ngoại trừ cung ứng cho quân đội còn bắt đầu tiêu thụ ở rất nhiều nơi. Chẳng qua người dân trong nước không quá ưa chuộng thực phẩm đóng hộp, huống hồ, hiện giờ giá thịt heo chỉ khoảng trên dưới ba trăm đồng một cân, dù Lý Cẩn Ngôn bán thịt hộp với giá hai trăm chín mươi đồng cũng chẳng có bao nhiêu người nhòm ngó tới.
“Làm sao để mọi chuyện được như ý đây?” Lý Cẩn Ngôn buông bút máy, dù là đời sau, sức tiêu thụ đồ hộp của người dân trong nước vẫn kém hơn các quốc gia phương Tây nhiều. Có lẽ hắn nên tập trung vào thị trường quân đội, còn quốc nội tạm thời bỏ qua đi. Dù sao thì, nếu cân nhắc giữa con đường xuất khẩu và cung ứng quân nhu, hẳn là phải ưu tiên người nhà trước, xong mới nói đến chuyện đưa hàng ra nước ngoài.
Bên cạnh đó, hoạt động sản xuất của nông trường cũng mang lại một nguồn thu nhập không tồi, chẳng qua vẫn kém rất xa so với hy vọng của hắn. Không biết chuyện vay tiền người Đức thế nào, nhìn mỏ than Sapporo Noel mà hắn thèm nhỏ dãi nha.
Vào lúc Lý Cẩn Ngôn đang cắn bút suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền thì Lâu Thiếu soái nhận được điện báo do Lâu Đại soái đánh về từ thủ đô. Chuyện Sơn Đông, Lâu Đại soái đã âm thầm thỏa thuận với Tống Chu, Tư Mã Quân cũng ngầm đồng ý, mục đích chủ yếu đã thành, Lâu Đại soái không có hứng thú nghe đám người kia tranh luận, nên quyết định ngày 28 sẽ lên xe lửa quay về địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ.
Đám người Tống Kỳ Ninh cũng nhận ra tiếp tục nấn ná chẳng tác dụng gì, bất kể cuộc đàm phán này kết thúc ra sao thì cái ghế Tổng thống cũng không tới lượt bọn hắn. Chung quy, địa bàn nắm ở trong tay vẫn cứ là chân thực nhất. Trưa ngày hai mươi tám, phòng hội nghị chỉ còn lại Tổng thống phương Bắc – Tư Mã Quân, Tổng thống lâm thời phương Nam – Tống Chu và vài đàm phán viên quan trọng của chính phủ hai miền, chỗ ngồi của Tư lệnh các tỉnh gần như đã trống không.
Tuy nhiên, dù Tư lệnh các tỉnh đã rời đi sớm thì đàm phán vẫn tiếp tục, thành lập chính phủ liên hiệp là việc phải làm, nếu không làm sao ăn nói với quần chúng nhân dân.
Ngay khi ánh mắt của người dân trong nước đổ dồn vào cuộc đàm phán hai miền Nam – Bắc thì một âm mưu ám sát bí mật đã được lặng lẽ triển khai.
Đầu giờ chiều ngày 28 tháng 7, khi Lâu Đại soái đang ngồi xe lửa chuyên dụng di chuyển trên đoạn đường từ Hồ Lô Đảo (*) đến Cẩm Châu (**), đột nhiên một vụ nổ mạnh đã xảy ra. Đường ray bị phá hủy mất một quãng, trong nháy mắt, hai toa tàu chở Lâu Đại soái và tùy tùng bị vây giữa ngọn lửa hừng hực cùng với một cột khói đen cuồn cuộn bốc lên.
(*) Hồ Lô Đảo là một thị trấn ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Thị trấn này nằm sát biển, không phải một hòn đảo nha.
(**) Cẩm Châu: cũng là thị trấn thuộc tỉnh Liêu Ninh.
Lửa khói bốc cao đến mức người trong thị trấn Cẩm Châu đều nhìn thấy, nổ lớn như vậy, khẳng định trên tàu không một ai toàn mạng. Mà sau khi tiến hành thăm dò hiện trường, cảnh sát cũng đã chứng thực điểm ấy, đừng nói còn sống, ngay cả thi thể cũng không thể nào tìm được, tất cả đều đã hóa thành tàn tro. Tin tức truyền tới thành Quan Bắc, sắc mặt Lâu phu nhân trắng bệch chỉ trong nháy mắt, Lý Cẩn Ngôn cũng giật nảy mình, tại sao lại phát sinh loại chuyện này?!
Mặt Lâu Thiếu soái lạnh như băng, sống lưng dựng thẳng tăm tắp, chẳng khác gì một thanh đao sắc bén và khát máu, sẵn sàng tàn sát bất cứ ai lại gần.
Lâu Thiếu soái chậm rãi quay đầu, đôi mắt tối đen như đáy hồ thâm sâu hun hút, song lại không chất chứa bất cứ một tia cảm xúc nào. Nửa câu nói còn lại của Lý Cẩn Ngôn bị nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra.
“Em ở cùng mẹ.” Lâu Thiếu soái đội mũ lính lên, dùng sức đè bàn tay to xuống vai Lý Cẩn Ngôn, “Có tôi ở đây.”
Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, ngoại trừ việc đó, đích thực hắn không thể giúp được gì. Vụ nổ kia đã chấn động cả nước, ngay cả cuộc đàm phán Bắc – Nam cũng suýt bị bỏ ngang. Nếu không phải Tống Chu và Tư Mã Quân cùng đánh điện báo đi toàn quốc, nói sẽ dùng tất cả quyền lực để truy tìm hung thủ, cho nhân dân một câu trả lời thích đáng thì không biết còn xảy ra nhiễu loạn gì.
Về phần Lý Cẩn Ngôn, ngoại trừ đau thương ra, hắn còn có một cảm giác rất không chân thực. Lâu Đại soái có thể coi là một trong những người thân thiết nhất hắn có được sau khi bước vào thế giới này, sao lại có thể cứ như vậy mà, mất?
Nhìn Lâu Thiếu soái đi ra khỏi phòng, Lý Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh Lâu phu nhân, “Mẹ.”
Lâu phu nhân mở miệng, giọng nói bình tĩnh, ngữ điệu ôn hòa, “Đại soái thường xuyên như vậy, năm đó, khi đánh nhau với đám Tây lông, ông ấy cũng bặt vô âm tín hết mấy lần, người ngoài đều bảo ông ấy dữ nhiều lành ít, nhưng mẹ không tin, kết quả mẹ đã đúng, cuối cùng lần nào ông ấy cũng bình an trở về.” Lâu phu nhân lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch đến gần như trong suốt, “Lâu Thịnh Phong ấy à, mạng ông ấy lớn lắm, chắc chắn lần này cũng…”
Theo giọng nói cứ thấp dần xuống, Lâu phu nhân chậm rãi gục đầu lên vai Lý Cẩn Ngôn, lẩm bẩm: “Lâu Thịnh Phong, nếu ông dám bỏ mặc tôi, có thành quỷ tôi cũng không tha cho ông đâu…”
Đầu vai Lý Cẩn Ngôn dần ướt, hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Lâu phu nhân, khe khẽ thở dài.
Có thể khóc, là một chuyện tốt.
Trong thư phòng, Lâu Thiếu soái đứng khoanh tay, từ lúc nhận được tin Lâu Đại soái gặp chuyện không may, hắn vẫn chưa từng ngồi xuống. Đám người Tiền Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương nhíu chặt lông mày ngồi ở một bên, mật thám của Tiêu Hữu Đức ở Cẩm Châu cho biết, chỉ sợ đây là một vụ ám sát được lên kế hoạch kỹ càng, mục tiêu chính là Lâu Đại soái! Hành động của đối phương chu đáo cẩn thận, trước đó bọn họ không hề nắm được một chút tin tức nào!
“Có người để lộ bí mật.” Tiêu Hữu Đức mở miệng: “Có thể nắm được hành trình và toa xe Đại soái ngồi, còn đặt thuốc nổ mai phục kín đáo đến thần không biết quỷ không hay, không phải chuyện người thường có thể làm nổi.”
Người Nhật? Người Nga? Hay là… người trong nước?
Lâu Đại soái là cây to đón gió cả, đối tượng hoài nghi rất nhiều, nhưng có thể làm ra hành động lớn như vậy tại Cẩm Châu, có khả năng chính là người Nhật Bản!
Bất kể là ai cũng đều chỉ có một kết cục… Tia khát máu lóe lên trong mắt Lâu Thiếu soái đã nói rõ một điều: nợ máu phải trả bằng máu!