Cẩn Ngôn

Chương 7



Sau khi Lâu phu nhân và Lâu thiếu soái đến thăm Lý gia, địa vị của chi thứ hai tại Lý gia dường như có nhiều thay đổi. Trước đây từng có lời đồn đại rằng tam thiếu gia bị đại lão gia gả bán cho Lâu gia làm nam thê. Nhưng lúc này, khi gia đình nhà chồng tương lai đến thăm, tam thiếu lại tự mình ra tận cửa lớn để nghênh tiếp, chủ động đưa người từ cổng vào tận nhà chính, còn trao quà gặp mặt ngay tại chỗ, so với lời đồn kia quả đúng là khác biệt một trời một vực.

Có những kẻ lắm mồm, dăm ba người tụ họp lại cùng một chỗ, nói Lý đại lão gia lúc này chính là ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, tự mình hại mình.

“Hắc hắc, các ngươi không thấy đâu, tam thiếu gia lúc đó chĩa thẳng súng về phía đại lão gia, khiến cho đại lão gia và đại phu nhân cứng họng không nói nổi một tiếng nào.”

“Chẳng phải là thấy nhị lão gia không còn, đại lão gia liền tính mưu bàn kế đưa tam thiếu gia vào phủ đại soái, khiến cho chi thứ hai không còn nam đinh sao? Đến lúc đó còn không phải mặc ông ta nhào nặn đay nghiến sao? Ai ngờ tam thiếu gia lại có thể lọt vào mắt xanh của Lâu phu nhân và Lâu thiếu soái cơ chứ?”

“Bọn chúng ta đã đi rình thử, nhưng hai ngày nay không hề thấy cái đuôi của lão già đại tổng quản vểnh lên nữa rồi.”

“Trước kia, bám vào chi trưởng, lôi đại quản gia Lý Thành xuống dưới để thế chân vào, lão ta uy phong biết bao nhiêu! Bây giờ chẳng phải cũng như con chim cút, tối ngày co đầu rụt cổ rồi sao?”

“Ta nói, quan trọng là, Lý gia này tương lai e rằng còn phải dựa vào tam thiếu gia nha, mà ngay cả đại thiếu gia cũng không thể nào thành công…”

“Ngay cả… cũng…”

Bọn người hầu càng nói càng hăng, quên cả hạ giọng, không ai phát hiện Lý đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm đang đứng ở hòn non bộ phía sau, nghe rõ ràng đến từng chữ một. Khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng vì tức giận mà gần như trở nên trắng bệch, chân mày cũng nhíu chặt lại.

“Đại tiểu thư, hay là chúng ta mau đi đi.”

Nha đầu hầu hạ vị đại tiểu thư này hiểu rõ tính tình của chủ tử nhà mình không được tốt, cái này cũng là do đại lão gia và đại phu nhân chiều quá thành hư, bằng không sao có thể xui tứ thiếu gia đồng phạm với mình, đẩy tam thiếu gia vào hố băng giữa mùa đông tháng giá, suýt nữa chết chìm ở bên trong? Sau lại bị phạt quỳ trong từ đường, bụng càng tích thêm lửa giận, đối với tam thiếu gia và chi thứ hai càng là hận đến tận xương tủy. Hiện tại nghe mấy lời nói này, ngộ nhỡ lại ầm ĩ lên, nói không chừng sẽ chọc giận lão thái thái, kế đó lại bị phạt thêm lần nữa. Đại phu nhân van xin hết lời, tiếp đó lại dựa vào việc Cẩn Hành thiếu gia bị ốm mà thả cả hai chị em Cẩm Cầm, Cẩn Hành ra ngoài. Nếu như lại bị giam thêm một lần nữa, đại phu nhân thực sự sẽ đích thân xử lí những kẻ hầu người hạ bên cạnh cho xem.

Nghĩ đến thủ đoạn của đại phu nhân, nha đầu không nhịn được mà sợ run cả người, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho nhũ mẫu cùng tiến lên, tiếp tục đưa đại tiểu thư đến từ đường. Vú già chỉ có thể bất chấp khó khăn mà kiên trì tiến lên khuyên bảo. Cho dù thế nào bà cũng là nhũ mẫu của đại tiểu thư, đại tiểu thư chung quy vẫn sẽ nghe bà nói mấy lời.

“Đại tiểu thư, lão thái gia và lão thái thái vẫn chờ cái dập đầu của cô đấy. Không thể trì hoãn ở chỗ này nữa. Những kẻ này không biết tốt xấu, nhưng dù sao vẫn còn nhiều cơ hội dạy dỗ bọn họ mà.”

Lý Cẩm Cầm cắn môi, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ rét lạnh. Cô tự nhận mình là trưởng nữ Lý gia, vậy mà ngoại trừ anh cả Lý Cẩn Thừa, Lý gia ai cũng muốn vứt cô đi. Lý Cẩn Ngôn, nó là cái thá gì! Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc chết cha. Hơn nữa nó chìm trong hố băng một hồi, không phải là cũng không chết sao? Dựa vào cái gì mà phạt cô và Cẩn Hành phải quỳ trong từ đường, ngay cả mẹ cô cầu xin khàn giọng cũng không có tác dụng gì?

Lão thái thái còn nói muốn lấy roi da đánh cô và Cẩn Hành? Đúng như mẹ nói, bà già sống mãi không chết này thấy cha không phải là con ruột của bà ta, cho nên lúc nào cũng tìm cách bới móc những sai lầm của đại phòng.

Khi nhóm người Lý Cẩm Cầm đi ra khỏi hòn non bộ, một người làm thấy được, một câu “Ngay cả…” chưa kịp nói xong, mặt mũi đã bị hù dọa đến trắng bệch. Những người khác thấy anh ta không bình thường, quay đầu lại nhìn, cũng nhất thời bị dọa đến mức tay chân cứng ngắc.

Đại tiểu thư không phải là người hiền lành đâu. Mà, không phải nói cô ta phải quỳ trong từ đường ba ngày sao? Như thế nào bây giờ lại đi ra từ hòn non bộ?

Lý Cẩm Cầm lạnh lùng quét mắt nhìn qua mấy người, nhãn thần giống như dao găm. Nếu như không phải Cẩn Hành ngất trong từ đường, bọn họ e rằng sẽ phải quỳ đến ba ngày. Những người này, cô hiện tại không thể trừng trị, nhưng cứ chờ đi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày…

Lý Cẩm Cầm hừ một tiếng, mang theo nhũ mẫu và nha đầu rời đi. Bọn người hầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau một chút rồi vội vàng cúi đầu làm việc, không còn dũng khí mở miệng nữa.

Chuyện Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành ngày thứ hai đã ra khỏi từ đường, Lý Cẩn Ngôn sáng sớm tinh mơ đã biết. Tam phu nhân sáng sớm đã tới tìm nhị phu nhân nói chuyện, trên mặt lộ vẻ không cam lòng: “Em nói mà, ngay cả lão thái gia cũng thiên vị! Đúng là Cẩn Hành chỉ có tám tuổi, chịu không nổi khí lạnh trong từ đường mà ngất xỉu. Nhưng cũng chỉ có mình nó ngất xỉu thôi, tại sao ngay cả Cẩm Cầm cũng được thả ra ngoài? Cứ chờ xem, vị đại tiểu thư này của chúng ta cũng không phải là một người yên tĩnh, sớm muộn gì cũng làm ra chuyện bất ngờ thôi.”

Thiêm Hỉ đang đưa nhị phu nhân chai dược cao thoa ngoài, nghe xong lời này của tam phu nhân liền mở miệng tiếp lời: “Tam phu nhân nói đúng! Phu nhân và thiếu gia đúng là quá tốt tính rồi, cho nên mới bị người ta bắt nạt như thế.”

“Xem đi, ngay cả một nha đầu cũng biết. Trong mắt lão thái gia bây giờ chỉ có đại phòng, không biết Lý Khánh Xương có cho lão thái gia ăn mê dược hay không!”

“Mê dược?” Nhị phu nhân giơ cao cái gương nhỏ nhìn nhìn một chút, tỏ ý Thiêm Hỉ cũng quá ghê gớm rồi, lại cười lạnh một tiếng: “Có Lý Cẩn Thừa thì chúng ta phải đứng dạt sang một bên. Cẩn Ngôn nhà chị với Cẩn Minh nhà em cho dù gộp lại, so ra cũng thua kém một Lý Cẩn Thừa. Ở trong lòng lão thái gia, đại tôn tử của ông ta chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, trời sinh đã không tầm thường. Ồn ào nói muốn đi học trường quân đội một cái, lão thái gia không phải liền đồng ý luôn sao? Nếu như đổi lại là Cẩn Ngôn hay Cẩn Minh xem? Cho dù không đánh gãy chân, răn dạy quở mắng một hồi thì cũng chạy không thoát được.”

Tam phu nhân bị nhị phu nhân chọc cười: “Với người nào cái miệng của chị cũng không buông tha, nhưng sao mọi người đều nói tính tình chị tốt hơn em?”

Nhị phu nhân buông tấm gương xuống, thở dài: “Khi cha của Cẩn Ngôn còn sống, chị vẫn ghê gớm hơn em. Khánh Long quanh năm ra ngoài làm ăn, vì Lý gia mà bôn tẩu. Khi ấy đại phòng cả ngày chỉ muốn tìm ra sai lầm của Khánh Long, tính chị lại không chịu thua thiệt, cả ngày cùng chị dâu tốt của chúng ta lời qua tiếng lại. Kết quả khiến cho tính tình của Cẩn Ngôn trở nên như vậy, em không biết chị hối hận nhiều như thế nào đâu. Về sau Khánh Long không còn, Lý Khánh Xương làm ra việc không có tính người, Cẩn Ngôn lại bị hại phải nằm liệt giường, chị lúc đó đã nghĩ. Nếu như Cẩn Ngôn thực sự chịu không nổi nữa mà mất đi, chị nhất định sẽ khiêng nó đến Tây phòng rồi tự mình lấy dây thừng treo cổ tự sát.”

Tam phu nhân vội vàng xì một tiếng an ủi: “Chị dâu, Cẩn Ngôn bây giờ không phải rất tốt sao? Cái gì mà chết hả? Không được nhắc lại nữa.”

“Đúng vậy.” Nhị phu nhân kéo tay tam phu nhân, vỗ vỗ: “May mà có em giúp hai mẹ con chị nói một câu công đạo, trong nhà này cũng chỉ có em và lão thái thái là hiểu chuyện mà thôi.”

“Nếu để em nói thì, đứa cháu trai kia của em mới là người hiểu chuyện nha.” Tam phu nhân cười nói: “Quả đúng là con trai của anh hai, chỉ vài câu nói đã khiến cho anh cả và chị dâu tốt thường ngày đắc chí của chúng ta mặt mũi trắng bệch, lại còn cầm súng mà thiếu soái cho chỉ thẳng vào đầu Lý Khánh Xương, mở miệng nói lời ngoan độc. Nha đầu nhà em trở về nói cho em nghe, em còn chưa dám tin đâu…”

Tam phu nhân đang nói đến vui vẻ thì bức mành bằng vải bông treo trên cửa bị vén lên. Lý Cẩn Ngôn một thân trường sam màu xanh bước vào, cười nói: “Mẹ, vết thương đã khá hơn chưa? Thím ba, thím đến rồi?”

“Ừm”. Tam phu nhân ừ một tiếng, thấy tờ danh sách trong tay Lý Cẩn Ngôn liền hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Cẩn Ngôn sờ sờ mũi một cái, đi tới, trải tờ danh sách ra trước mặt nhị phu nhân và tam phu nhân: “Danh sách của hồi môn của con.”

“Danh sách của hồi môn?” Tam phu nhân kìm không được mà bật cười: “Ta thấy con là cố ý chọc giận người mà, khi viết cái này có thực sự nghiêm túc hay không? Mau cho thím con xem một chút.”

Tam phu nhân từ trước đến nay tính tình là vậy, không để ý có nhị phu nhân ở bên cạnh, lanh lẹ đoạt lấy tờ hoá đơn trong tay Cẩn Ngôn, mở ra. Cũng may nhị phu nhân cũng không kiêng kị những điều này, kéo Lý Cẩn Ngôn ngồi xuống giường: “Mấy ngày nay ngủ có ngon không? Không bị lạnh nữa chứ? Trong tủ treo quần áo của mẹ còn một tấm đệm lông chồn, đợi lát nữa mẹ bảo Chi Nhi lấy rồi trải ra cho con.”

“Không, mẹ giữ lấy mà dùng đi, thân thể con hiện tại đã tốt lên nhiều rồi.”

“Nghe lời đi. Nếu không nghe lời, mẹ sẽ kêu Chi nhi sắc thuốc thật đắng cho con uống.”

Lý Cẩn Ngôn rốt cuộc vẫn là bị nhị phu nhân uy hiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi nha đầu đi lấy tấm nệm lông chồn đem đến đây.

Nhị phu nhân xem xong danh sách đồ cưới liền tấm tắc khen hai tiếng: “Cháu à, cháu thật là có dũng khí nha~”

Lý Cẩn Ngôn nhếch một bên lông mày: “Con cũng đâu có cần nhiều như vậy đâu, chỉ là lúc ấy lão thái gia đã đồng ý như vậy.”

Tam phu nhân đưa thẳng tờ danh sách cho nhị phu nhân: “Chị đâu, chị xem một chút đi. Em dám đảm bảo, nếu như đại ca đại tẩu của chúng ta nhìn thấy cái này, thể nào cũng thổ huyết một trận cho xem.”

Nhị phu nhân xem qua tờ khai của Lý Cẩn Ngôn, cũng có chút mơ hồ: Ngôn nhi, cái danh sách này của con có đúng hay không? Nhiều như vậy sao?”

“Không nhiều đâu mẹ”. Lý Cẩn Ngôn híp mắt chỉ vào danh sách liệt kê cửa hàng và ruộng đất, nói: “Xưởng nhuộm và tiệm vải đã được bàn bạc xong từ trước, ngoài ra còn có hai tiệm trang sức, một tiệm trà và một tiệm cầm đồ. Cửa hiệu trang sức và cửa hiệu cầm đồ được thêm vào là của hồi môn của lão thái thái, ai có thể nói chen vào chứ? Năm trăm mẫu đất tăng lên thành bảy trăm mẫu cũng đâu khiến Lý gia thương gân động cốt? Suy cho cùng, quà ra mắt mà Lâu gia cho con cũng không sơ sài, Lý gia chúng ta cũng đâu thể nào keo kiệt bủn xỉn được, như vậy không phải là thất lễ sao?”

Lý Cẩn Ngôn cười ha ha nói. Nhị phu nhân nghe xong liền vỗ đầu hắn một cái: “Thằng nhóc tinh quái!” Thế nhưng nhị phu nhân cũng không hề nói Lý Cẩn Ngôn yêu cầu nhiều. Đối với Lý lão thái gia và đại phòng, bà đã hoàn toàn nguội lạnh. Con trai làm như vậy cũng là giúp bà trút giận mà thôi. Cho dù cuộc sống về sau như thế nào, có thể cắt đi một miếng thịt của lão thái gia và Lý Khánh Xương, khiến cho bọn họ đau thêm vài ngày, nhị phu nhân cũng thấy hả hê trong lòng.

Hai mẹ con bà đã phải trải qua cuộc sống cô nhi quả phụ, vậy mà lại còn bắt con trai của bà phải gả cho một người đàn ông, những kẻ đó đừng nghĩ mình có thể được sống một cách thoải mái!

Thấy thái độ của nhị phu nhân, tam phu nhân liền biết hai mẹ con của chi thứ hai đang có chung một dòng suy nghĩ. Tuy nói ông chồng Lý Khánh Vân của bà chẳng quản tới chuyện gì, thế nhưng tam phu nhân vẫn biết Lý gia có bao nhiêu tài sản. Anh trai của bà có thể trở thành anh em đồng hao với Tống đại soái, hiện tại lại còn thăng lên chức lữ trưởng, cái này ngoại trừ năng lực của bản thân thì cũng phải chi ra không ít tiền bạc. Hôm nay chi thứ hai dựa vào Lâu gia mà lấy đi một khối lớn tài sản của Lý gia, cho dù có quan hệ tốt như thế nào với nhị phu nhân, tam phu nhân vẫn thấy có chút không thoải mái trong lòng.

Lý Cẩn Ngôn lấy đi phần tài sản kia rồi, phần còn lại, đại phòng nhất định là muốn chiếm phần to. Phần của tam phòng, e rằng một phần ba cũng chưa tới. Khánh Vân lại là một tên tiêu tiền như nước. Nhưng cho dù việc Lý Cẩn Ngôn đòi hỏi gia sản của Lý gia có là danh chính ngôn thuận, suy cho cùng, chi thứ hai cũng là bị đại phòng đào hố hãm hại mà thôi. Lý Cẩn Ngôn vào phủ đại soái, Lý Khánh Long liền chẳng khác nào tuyệt hậu. Cho dù lão thái gia không bằng lòng, nhưng có lão thái thái ở giữa tác động, đến cuối cùng cũng không thể không nhả ra.

Tâm tư của tam phu nhân xoay chuyển mấy vòng, lại nghĩ, bà tốt xấu gì cũng có anh trai làm chỗ dựa, Lý gia cũng không dám thực sự đối xử tệ với tam phòng, vì những thứ này mà phá hủy tình nghĩa với chi thứ hai thì không đáng chút nào.

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, tam phu nhân rốt cuộc đè nén xuống tất cả những bất mãn và ghen tị dâng lên trong lòng mình, nói: “Cẩn Ngôn, nếu như con không tiện bàn bạc những chuyện này với trưởng bối thì cứ giao cho mẹ và thím ba của con đi. Yên tâm, chỉ cần là những thứ được liệt kê trong danh sách này, chúng ta nhất định sẽ đòi đủ như con yêu cầu, không thiếu một chút nào!”

Sắc mặt lanh lẹ biến đổi của tam phu nhân cũng không thể nào tránh thoát được con mắt tinh tường của nhị phu nhân và Lý Cẩn Ngôn. Nhị phu nhân vốn dĩ có chút lo lắng không yên, cũng may là tam phu nhân tự mình mở miệng. Lý Cẩn Ngôn thế nhưng lại cảm thấy không hề gì, bởi là người thì ai cũng đều có tư tâm. Lý gia còn chưa chia tách, hắn đòi hỏi nhiều, tài sản mà hai phòng kia được phân chia tự nhiên sẽ ít đi. Nhưng hắn thật sự không để những cửa hàng hay ruộng đất kia vào trong mắt. Cái hắn muốn nhất kì thực chính là xưởng nhuộm của Lý gia, những thứ còn lại chẳng qua chỉ là nhân tiện lấy thêm để che chở cho mục đích chính mà thôi. Tiệm trang sức và tiệm cầm đồ mà lão thái thái cho hắn lại là một niềm vui ngoài ý muốn. Hắn không phải là người không biết báo ơn. Hắn đã nghĩ xong những việc mà trước mắt mình muốn làm. Một khi những chuyện mà hắn muốn được đạt thành, hắn sẽ chia cho tam phòng một khoản cổ phần. Về phần chú ba Lý Khánh Vân, Lý Cẩn Ngôn cũng có sắp xếp. Đừng tưởng Lý Khánh Vân chỉ biết chơi bời phóng túng, kì thực có thể nghiên cứu kĩ càng những thứ được cho là phóng túng đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ai bảo không thể dùng những thú chơi bời phóng túng kia làm sinh ý? Ngành giải trí kì thực cũng là một ngành nghề kiếm tiền rất khá nha.

Lý Cẩn Ngôn hiểu rõ, đừng thấy Lý Khánh Vân chẳng bao giờ ra mặt, nhưng nếu như không có ông ta ngầm đồng ý, cho dù tam phu nhân chua ngoa đanh đá như thế nào cũng không dám ho he với lão thái gia lấy một tiếng. Nếu như Lý Khánh Vân chỉ đơn thuần là một kẻ ăn chơi trác táng, mọi sự đều mặc kệ không quản, tam phu nhân nhất định sẽ không giúp ông ta nói chuyện với nhị phu nhân. Mà, cho dù tam phu nhân coi trọng tình cảm yêu mến giữa chị em dâu với nhau đi chăng nữa cũng không thể nào lên tiếng đứng về phía chi thứ hai nhanh đến vậy, này chỉ kém nước chỉ thẳng vào mặt mũi đại phòng mà mắng chửi thôi. Phải biết, Lý Khánh Xương tính kế chi thứ hai, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám thực sự chọc vào chi thứ ba.

Lý Cẩn Ngôn híp híp mắt. Hắn nhất định sẽ khiến cho người khác nhìn rõ, hiểu rõ, rằng ai đối tốt với Lý Cẩn Ngôn hắn, đối tốt với mẹ của hắn, hắn có thể khiến cho người đó được vinh hoa phú quý, một bước lên trời! Còn, nếu ai làm chuyện có lỗi với mẹ con hắn, kẻ đó sớm muộn gì cũng giống như con khỉ họ Tôn bị đặt dưới chân núi Ngũ Hành, muốn cựa mình một chút cũng không được!

“Thím ba, thím đối với mẹ con con thật tốt. Tất cả những điều đó, Cẩn Ngôn đều nhớ kĩ. Người yên tâm, sau này, phàm là những chuyện bản thân có thể làm được, Cẩn Ngôn tuyệt sẽ không chối từ.”

Tam phu nhân liếc mắt một cái, hơi hơi kinh ngạc nhìn Lý Cẩn Ngôn, lại quay sang nhìn nhị phu nhân. Lý Cẩn Ngôn có thân phận gì? Là phu nhân tương lai của Lâu thiếu soái đó! Một câu nói của nó còn có giá trị hơn mười câu trăm câu của kẻ khác!

Tam phu nhân tươi cười nói: “Thành giao. Thím ba nhớ kĩ rồi. Đến lúc đó, nếu như thím tìm tới cửa, cháu đừng quên những lời đã nói hôm nay đấy.”

Nhị phu nhân kéo tay tam phu nhân lại, nói: “Em yên tâm, nếu nó dám, chị sẽ đánh gãy chân của nó cho em xem!”

“Đến lúc đó em sẽ đưa gậy cho chị!”

Lý Cẩn Ngôn bị nhị phu nhân và tam phu nhân chen nhau chị một câu em một câu mà lạnh cả sống lưng. Này có chỗ nào giống hai vị phu nhân của gia đình giàu có đâu, suy cho cùng chính là hai bà thổ phỉ thì có.

Lý Cẩn Ngôn vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ, thím ba, con bị bệnh còn chưa khỏi đâu, trước mắt có thể không đề cập tới chuyện đánh gãy chân và gậy gộc không?”

Nhị phu nhân và tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nhịn không được mà bật cười vui vẻ.

Sau khi làm cho lão thái gia và lão thái thái một trận sứt đầu mẻ trán, Lý Cẩm Cầm mang theo một bụng tức giận trở về dãy nhà phía Tây. Lý Cẩn Hành đang được đại phu nhân vỗ về nằm ở trên giường, nào có bộ dáng yếu ớt của một đứa trẻ ốm đến mức ngất xỉu ở từ đường? Thấy đại lão gia không ở trong phòng, Lý Cẩm Cầm liền lập tức nhào vào trong lòng đại phu nhân, nước mắt ngắn nước mắt dài rào rào rơi xuống: “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con và Cẩn Hành! Lý Cẩn Ngôn tính là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà giam con và Cẩn Hành vào từ đường? Con đi dập đầu trước lão thái gia và lão thái thái, lão thái thái vậy mà còn quở mắng con, cái bà già sống mãi không chịu chết đi này… A!”

Thấy Lý Cẩm Cầm càng nói càng không ra sao, đại phu nhân liền vội vàng bụm miệng cô ta lại, nháy mắt ra hiệu cho nha đầu ở bên cạnh. Nha đầu trong phòng nhận được chỉ thị liền lui cả ra ngoài, chỉ còn lại ba mẹ con đại phu nhân.

Lý Cẩn Hành cũng ngồi bật dậy từ trên giường, quơ quơ nắm đấm nói: “Chị, đừng nóng giận, cứ chờ em, em sẽ giúp chị trút giận! Để em đánh chết con thỏ ranh kia đi!”

Lý Cẩm Cầm vui vẻ xì một tiếng. Đại phu nhân thấy vậy liền nâng ngón tay chỉ chỉ lên trán cô: “Con đó, cái gì cũng có thể tùy tiện nói ra miệng sao? Con mắng thằng nhãi bên chi thứ hai kia là quỷ đoản mệnh cũng chẳng sao, nhưng đừng dính dáng gì đến lão thái gia và lão thái thái. Những lời này mà truyền ra, mẹ cũng không thể nào bảo đảm cho con đâu.”

Lý Cẩm Cầm bĩu môi. Đại phu nhân lại tiếp tục vỗ vỗ Lý Cẩn Hành: “Dù sao cũng bởi vì nói là sinh bệnh nên mới được ra ngoài như thế này, con yên ổn ở trên giường nằm hai ngày cho mẹ, mẹ sẽ sai nhà bếp làm bánh rán bọc đường cho con ăn, được không?”

Lý Cẩn Hành lăn lăn trong lòng đại phu nhân: “Mẹ nói lời phải giữ lời đấy.”

“Mẹ đã bao giờ gạt con chưa?”

Lý Cẩn Hành đã an an ổn ổn rồi, Lý Cẩm Cầm thì vẫn không vui lòng mà cắn môi: “Mẹ, lần này con và Cẩn Hành sẽ phải nhận tội về mình sao?”

Đại phu nhân sờ sờ đầu Lý Cẩm Cẩm, nét cười trên mặt có phần rét lạnh: “Mẹ sẽ không để cho con không dưng nhận lấy trận uất ức này. Có điều bây giờ chưa thể xử lí thằng nhãi con kia được, chờ cha con ngồi vững trên cái ghế Bộ trưởng Bộ Tài chính đã, đến lúc đó con…”

Đại phu nhân kề sát vào bên tai Lý Cẩm Cầm, thấp giọng nói. Lý Cẩm Cầm nghe nghe, rốt cuộc nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của đại phu nhân: “Mẹ, vẫn là mẹ đối tốt với con nhất.”

Đại phu nhân chọt chọt cái trán của Lý Cẩm Cầm: “Con ấy à…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.