Năm Dân Quốc thứ tư, ngày 13 tháng 8 năm 1912 Dương lịch, tức mồng một tháng bảy Âm lịch, nghi lễ nhập liệm được cử hành.
Linh đường của Lâu Đại soái được đặt trong sảnh chính ở phủ Đại soái. Cửa phủ treo cờ trắng, con đường nối liền cổng lớn với sảnh chính có rất nhiều vòng hoa và dải lụa ghi lời phúng điếu do những người thuộc nhiều tầng lớp xã hội kính dâng. Trong đó lụa phúng điếu của Công sứ và Lãnh sự các quốc gia đang cư trú tại sáu tỉnh Bắc Kỳ là bắt mắt hơn cả. Công sứ Nhật Bản Ijuin cũng đưa một bộ câu đối phúng điếu tới, song lại bị Lâu gia vứt ở một bên. Đảo mắt nhìn khắp linh đường mấy lượt mới thấy nó nằm trong xó, mặt trên bẩn thỉu chẳng biết bị ai giẫm đạp vào. Lãnh sự Nhật Bản tức đến phồng mang trợn má nhưng không một ai để ý đến ông ta cả.
Lâu phu nhân mặc đồ trắng ngồi đường trước linh, khuôn mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, tóc đen búi ở sau đầu, trên búi tóc cài một cây trâm bạc, khuyên tai vòng vèo hoàn toàn không đeo, cổ tay chỉ có một cái vòng bạc chạm rỗng.
Lý Cẩn Ngôn đứng bên cạnh bà, trong lòng không khỏi âu sầu phiền muộn. Rõ ràng hôm qua Lâu phu nhân vẫn rất tươi tỉnh hồng hào, bữa tối còn ăn đến hai chén cơm, tại sao mới sáng sớm hôm nay mặt đã vàng như sáp nến, tiều tụy đến mức độ này? Chẳng lẽ vì Đại soái… Làm sao có thể? Bởi vài lời nhắc nhở của Lâu phu nhân về Thẩm Trạch Bình cho nên hắn mới sai người của chú Câm đi tới nhà giam tìm hiểu. Sau lại phát hiện căn bản người ta không giống như đi ngồi tù, ngoại trừ ngón tay bị thương dẫn đến hành động không quá thuận lợi ra thì mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, nói là vào tù an dưỡng lại có vẻ đúng hơn.
Theo manh mối lần được từ chỗ Thẩm Trạch Bình, chú Câm bắt đầu điều tra nơi tiêu thụ lô dược phẩm kia, cuối cùng lại tra đến Triển Trường Thanh. Tuy chứng cứ đã rành rành trước mắt, song Lý Cẩn Ngôn vẫn không tin Triển Trường Thanh sẽ làm ra loại chuyện này. Dựa vào hiểu biết của hắn, chắc chắn Bộ trưởng Triển không phải dạng người như thế, sự tình ắt phải có uẩn khúc bên trong.
Sự thật chứng minh, Lý Cẩn Ngôn đúng.
Vài ngày trước, người của chú Câm phát hiện Triển Trường Thanh tự đi đến nhà ga đón khách. Tuy không thấy rõ mặt mũi mấy vị khách kia, nhưng một người trong số đó có vóc dáng rất giống Lâu Đại soái. Hơn nữa, dù đám thuộc hạ và vệ sĩ đi cùng người nọ đã cố ý mặc quần áo bình thường, song dân chuyên nghiệp chỉ cần nhìn qua cũng dễ dàng cảm giác được hơi thở đầy dũng mãnh toát ra trên thân bọn họ.
Đêm qua Lâu Thiếu soái nói cho hắn biết, hợp đồng vay tiền người Đức đã được ký kết rồi, giới hạn tiền vay tăng lên tám ngàn vạn. Điều ấy khiến Lý Cẩn Ngôn càng khẳng định phán đoán trong lòng. Triển Trường Thanh là một người vô cùng cẩn thận, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi hạn mức vay tiền, nhất là lại còn tăng thêm tới mấy ngàn vạn. Người đưa ra quyết định này, nếu không phải Lâu Thiếu soái thì chỉ có thể là Lâu Đại soái!
Điều khiến Lý Cẩn Ngôn nghĩ mãi không ra chính là, nếu Lâu Đại soái vẫn còn sống, vậy thì tại sao lại phải che giấu? Chẳng lẽ sợ kẻ núp trong bóng tối ra tay lần thứ hai?
“Ngôn nhi, con đang nghĩ gì?” Lâu phu nhân kéo Lý Cẩn Ngôn một cái, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy lo lắng: “Sắc mặt con kém quá, có phải mệt lắm hay không?”
“Không phải đâu mẹ.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu: “Sắc mặt mẹ mới kém. Hay là mẹ vào hậu đường nghỉ trước đi, đợi mọi người đến đủ con sẽ mời mẹ ra.”
“Con nói cái này à?” Lâu phu nhân dùng khăn tay chấm lên mặt rồi giơ ra cho Lý Cẩn Ngôn xem. Trong phút chốc, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy không biết nói sao cho phải. Đáng lẽ hắn nên đoán được sớm hơn. Rõ ràng nha đầu nói tối qua Lâu phu nhân ngủ rất ngon, sao đột nhiên hôm nay lại tiều tụy đến như vậy? Thì ra là do phấn!
“Ít nhất cũng phải để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này.”
“…” Bây giờ thì hắn có thể xác định, Lâu phu nhân đã biết Lâu Đại soái chưa cưỡi hạc về trời rồi. Nếu không, sao bà lại có biểu hiện như vậy được. Dựa vào thái độ của Lâu phu nhân, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy, chắc chắn sau khi trở về Lâu Đại soái sẽ phải sống trong bi kịch.
Hẳn là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, đúng không?
“Rốt cuộc Đại soái có chuyện hay không, mẹ nghĩ trong lòng con và Tiêu nhi đều biết rõ. Hôm nay chắc chắn sẽ có trò hay. Chờ lát nữa sai người bưng vài đĩa điểm tâm lên, mẹ con chúng ta núp vào một góc vắng người cùng nhau xem kịch.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Chín giờ sáng, người tham dự lễ truy điệu lục tục đến.
Bởi vì xe lửa bị nổ, người ngồi trong xe đều cháy đen đến không thể nào phân biệt được nên trong quan tài ở giữa linh đường chỉ đặt một bộ lễ phục của Tư lệnh.
Lâu Thiếu soái đứng ở một bên, trên người không mặc tang phục mà vẫn là quân trang giống như mọi ngày, chẳng qua quân hàm đã bị lấy xuống, trên cánh tay còn quấn một miếng vải đen. Lý Cẩn Ngôn cũng đứng trong linh đường với thân phận người nha họ Lâu. Thế nhưng mỗi khi có vị phu nhân nào đó lôi kéo hắn rồi nói một câu “Xin hãy nén bi thương”, Lý tam thiếu gia lại không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Dù là “Thiếu phu nhân” của Lâu gia, song hắn vẫn là đàn ông! Đám phu nhân kia chẳng chút e ngại lôi lôi kéo kéo, sờ sờ vỗ vỗ, rốt cuộc là muốn an ủi hay muốn chiếm lợi của hắn đây?
Người đến tham dự lễ truy điệu đa phần là quan viên sáu tỉnh Bắc Kỳ cùng thương nhân phương Bắc. Tư lệnh các tỉnh đích thân tới đây cũng không ít, tỷ như Tống Kỳ Ninh của Hồ Bắc, Hàn Am Sơn của Sơn Đông. Tống Kỳ Ninh đích thực là đau thương trước “cái chết” của Lâu Đại soái. Còn Hàn Am Sơn thì bởi địa bàn đã bị chia cắt, biết bản thân không được làm Tư lệnh bao lâu nữa, sớm muộn cũng có ngày bị đá về vườn nên mới muốn nhân cơ hội đi tạo quan hệ. Thực lực của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đứng nhất nhì toàn quốc, hiển nhiên là sự lựa chọn hàng đầu, vì thế, hắn còn chi ra ba vạn đồng bạc làm tiền phúng viếng.
Sau khi Tư lệnh các tỉnh tới viếng, Tổng thống phương Bắc – Tư Mã Quân cũng có mặt. Tổng thống tạm thời của Chính phủ miền Nam – Tống Chu không đến mà phái con trai mình là Tống Vũ đi thay. Cùng tới đây với hắn còn có Sư đoàn trưởng Sư đoàn 22 trực thuộc quân đội sáu tỉnh Nam Kỳ – Tôn Thanh Tuyền nữa.
Tống Vũ cũng mặc quân phục. Điều ấy khiến cho những người có mặt ở đây không khỏi so sánh hắn với Lâu Tiêu. Cả hai cùng có xuất thân hiển hách, có tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn, chỉ nhìn vào bề nổi thì thật khó mà phân cao thấp được. Song, nếu căn cứ phương diện chiến tích, rõ ràng là Tống Vũ thua kém Lâu Tiêu.
Nhờ trận chiến với người Nga ở Mãn Châu Lý, tên tuổi của Lâu Thiếu soái bắt đầu vang vọng. Về sau hắn lại dùng thủ đoạn nuốt gọn hai Sư đoàn dưới trướng Đường Đình Sơn và Tiết Định Châu ngay tại Sơn Đông. Mặt khác, sau khi Lâu Đại soái “qua đời” hắn lập tức tiếp quản quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, xử lý mọi chuyện điềm tĩnh lão luyện, khiến những người từng coi thường vì hắn trẻ tuổi đều phải rửa mắt nhìn lại một phen.
Hiện giờ Tống Vũ vẫn chưa gây được tiếng vang lớn. Trong trận nội chiến giữa hai miền Nam – Bắc, hắn quyết tâm cố thủ Duyện Châu, biểu hiện cũng đáng tuyên dương. Nhưng nếu so sánh với Lâu Thiếu soái, hắn vẫn kém hơn một bậc.
“Anh Lâu, xin hãy nén bi thương.” Lần này Tống Vũ tới không chỉ để phúng viếng. Thế nhưng hiện giờ không phải thời cơ tốt để nói chuyện nên sau khi dâng hương hắn liền theo Tôn Thanh Tuyền lùi về một bên.
Tôn Thanh Tuyền nói: “Thiếu soái, Tư Mã Quân đang nhìn, đừng nóng vội, tránh để lộ dấu vết.”
“Cháu biết.” Tống Vũ tiếp lời: “Dượng, người kia chính là Lý tam thiếu gia sao? Cháu nghe nói bản lĩnh làm ăn buôn bán của hắn nổi bật cực kỳ.”
“Ừ, là hắn.” Tôn Thanh Tuyền đáp: “Em gái và em rể của dượng có cổ phân trong nhà máy hóa chất của Lâu gia, hoa hồng ăn chia theo quý không ít. Ngay cả người nước ngoài cũng bắt tay làm ăn với bọn họ thì quốc nội lại càng không cần phải nói. Nếu nguồn cung ứng không tăng thêm, chỉ sợ sẽ phải đánh nhau để giành hàng.”
“Thật sao?” Tống Vũ nhìn Lý Cẩn Ngôn, cơ mặt khẽ nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên ngoài linh đường đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn. Vài anh lính đeo băng đen trên cánh tay áp tải hai người đàn ông mặc quân trang đeo quân hàm Thiếu tướng và Trung tướng đi vào. Bọn hắn bị trói gô, miệng cũng bị nhét giẻ, bộ dáng nhìn qua vô cùng chật vật. Rất nhiều người tới phúng viếng nhận ra hai kẻ bị trói, không nhịn được mà bật ra vài tiếng hô nho nhỏ.
Hai người kia chính là Mạnh Phục và Mạnh Trù!
Mạnh Phục và Mạnh Trù bị ép quỳ gối trước cửa linh đường. Tỉnh trưởng tỉnh Nhiệt Hà – Đới Quốc Nhiêu xuất hiện trong một chiếc áo dài màu đen, cao giọng nói: “Hai tên này tâm địa bất chính, lòng dạ xấu xa, vô ơn bội nghĩa. Bọn hắn bất chấp ân đức bao năm của Đại soái, âm mưu tạo phản! Hôm nay Đới Quốc Nhiêu tôi phải mang bọn hắn tới trước linh vị của Đại soái, dùng máu hiến tế hương hồn ngài!”
Đới Quốc Nhiêu vừa dứt lời, Mạnh Phục liền liều mạng giãy dụa. Miếng giẻ bịt miệng bị hắn phun ra, sau đó hắn bất chấp vết thương trên miệng mà chửi ầm lên trước mặt mọi người: “Họ Đới kia, tôi với ông xưa không oán nay không thù, ông đừng có ngậm máu phun người! Tôi thấy chính ông mới là kẻ có tâm mưu phản! Ông mua chuộc thuộc hạ của tôi! Chỉ cần loại trừ tôi chẳng phải Nhiệt Hà sẽ thành thiên hạ của ông sao!” Nói xong, hắn cũng chẳng để ý hai tay đang bị trói ngược ra sau, dùng hết sức lực dập đầu bái lạy trước linh đường: “Đại soái, Đại soái à, ngài mở mắt ra mà xem! Tên họ Đới kia không phải là người! Ngài vừa mới chết hắn đã ra tay diệt trừ thủ hạ theo ngài nhiều năm như chúng tôi rồi!”
Ngoài miệng Mạnh Phục mắng chính là Đới Quốc Nhiêu. Nhưng trên thực tế, mọi người đều biết hắn đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, cũng biết kẻ mà hắn đang ám chỉ là ai!
Tiền Bá Hỉ nóng tính, Đỗ Dự Chương lại lơ là không giữ chặt, chỉ đành mắt mở trừng trừng nhìn ông ta tiến lên vài bước, đá mạnh một cú vào vai Mạnh Phục khiến đối phương ngã sấp xuống mặt đất. Ông mở miệng mắng to: “Mẹ mày, họ Mạnh kia, mày là thằng chó chết! Người khác không biết mày như thế nào nhưng Tiền Bá Hỉ tao thì biết rất rõ! Con mẹ nó, mày gian trá đầy bụng, nếu Thiếu soái thật sự muốn ra tay với thân tín lâu năm của Đại soái, kiểu gì cũng chẳng đến lượt mày đâu! Thẩm Trạch Bình còn sống nhăn răng kia kìa! Muốn làm Tư Mã Ý? Bố mày khinh! Hôm nay nhất định phải cho mày thành ma dưới lưỡi đao của tao mới được!”
Nói xong ông lập tức định ra tay. Đỗ Dự Chương vội vàng xông lên ngăn lại, đồng thời trong linh đường cũng vang lên tiếng nói của Lâu Thiếu soái: “Dừng tay.”
Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có lấy một chút phập phồng, ngược lại còn mang theo cảm giác lạnh lẽo khó mà diễn tả được.
“Thiếu soái?”
Tiền Bá Hỉ giơ đao sẵn sàng bổ xuống đầu Mạnh Phục. Mạnh Phục vươn cổ trừng mắt nhìn ông ta. Trong khi đó Mạnh Trù lại một mực cúi đầu, giống như tất cả những chuyện đang diễn ra ở nơi này hoàn toàn không kiên quan đến mình vậy. Đỗ Dự Chương nhân cơ hội kéo Tiền Bá Hỉ lại, nói: “Có Thiếu soái ở đây, ông vội cái gì?”
Lâu Thiếu soái đi tới, từ trên cao nhìn xuống Mạnh Phục đang quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh tanh. Dù Mạnh Phục đã chinh chiến nhiều năm, lăn qua lộn lại giữa núi đao biển máu không biết bao nhiêu lần, song vẫn bị cái nhìn của đối phương làm cho lông tơ tóc gáy dựng ngược.
“Có!” Đới Quốc Nhiêu đáp: “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả.”
Sĩ quan phụ tá của Mạnh Phục bị đưa tới, một anh lính khác cũng cầm một cái hộp đi vào, bên trong có hai phong thư và một bức điện báo.
“Tất cả đều ở chỗ này.” Đới Quốc Nhiêu nói: “Đây là Sĩ quan phụ tá của Mạnh Phục. Trong hộp chính là chứng cứ xác thực cho thấy hắn cấu kết với người ngoài âm mưu tạo phản hòng tự lập căn cứ!”
Mạnh Phục gào lên một lần nữa: “Thư và điện báo đều là giả! Người này đã sớm bị họ Đới mua chuộc rồi!”
Không ai để ý đến hắn. Trước mặt tất cả mọi người, Sĩ quan phụ tá kể hết những chuyện đã nghe được khi họ Mạnh bàn bạc với Lữ đoàn trưởng Tiếu. Trong lời kể không có tên của kẻ cấu kết cùng Mạnh Phục, chỉ có mô tả sơ qua về hình dáng. Nhưng ở chỗ này ai lại không phải là hạng khôn ngoan? Chẳng chờ Sĩ quan phụ tá nói hết, phần lớn đều đoán ra thân phận của kẻ giấu mặt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hữu ý vô tình mà chuyển về hướng Tổng thống Tư Mã. Đáng tiếc chính là, vẻ mặt Tư Mã Quân vẫn bình tình như trước, không một ai có thể nhìn ra ông ta đang suy nghĩ cái gì.
“Là thật sao?” Lâu Thiếu soái mở miệng hỏi.
“Toàn bộ đều là thật!” Đới Quốc Nhiêu nói: “Ngoài ra, còn có ba Trung đoàn trưởng dưới trướng Mạnh Trù có thể đứng ra làm chứng, tuyệt đối không buộc tội oan cho bất kỳ ai!”
“Được.” Lâu Thiếu soái thả vật chứng trong tay vào hộp, không thèm nhìn Mạnh Phục, nói: “Bây giờ nên làm cái gì thì làm đi.”
Một câu nói nhẹ như gió thoảng liền quyết định sống chết của Mạnh Phục và Mạnh Trù.
Đúng lúc này, Mạnh Trù đột nhiên vùng vẫy. Hai anh lính suýt nữa không giữ nổi hắn. Cái miệng bị bịt kín của hắn liên tục phát ra những tiếng “Ư… ư…” giống như muốn nói một điều gì đó.
Đới Quốc Nhiêu nhìn về phía Lâu Thiếu soái: “Thiếu soái?”
“Để hắn nói chuyện đi.”
Ngay khi miếng giẻ bịt miệng được rút ra, Mạnh Trù lập tức nói lớn: “Tôi còn biết những kẻ không an phận khác nữa, chỉ cần Thiếu soái tha cho tôi một mạng, tôi sẽ khai hết cả ra!”
Một lời chấn động bốn phương.
Lâu Thiếu soái xoay người, đảo mắt qua người Mạnh Trù và Mạnh Phục: “Nói hay không là tùy ông. Nghe hay không, tôi quyết.”
Ý tứ quá rõ ràng, Mạnh Trù không có tư cách cò kè mặc cả với hắn, dù Mạnh Trù không nói, hắn cũng có thể tự mình điều tra. Huống hồ, ai đảm bảo được dưới tình huống cấp bách Mạnh Trù sẽ không khai man hại người vô tội chứ? So với việc tra xét khiến lòng người hoang mang hoảng sợ, thà giết sạch sẽ cả đám cho xong.
Quả nhiên là Mạnh Trù đang cuống, bất chấp tất cả mà gào lên: “Thiếu soái, tôi cam đoan những gì tôi nói đều là sự thật! Chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng thôi!”
Dứt lời, cũng không chờ Lâu Thiếu soái hồi đáp hắn đã khai hết những người hắn biết ra. Tất cả đều là người trong quân đội, thậm chí là sáu Sư đoàn trưởng và một Lữ đoàn trưởng!
“Tất cả những gì tôi nói đều sự thật! Tôi xin thề với trời, nếu có nửa lời gian dối thì sẽ bị thiên lôi đánh trùng, không được chết tử tế! Sau khi xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi thả vạc dầu, kiếp sau đầu thai làm súc sinh!” Mạnh Trù biết, chỉ có khiến Lâu Thiếu soái tin tưởng, hắn mới bảo toàn được mạng sống, chỉ có những người này đều chết hết, cả nhà hắn mới không dắt tay nhau đi xuống suối vàng. “Thiếu soái, kẻ liên hệ với đám người kia tôi cũng biết! Chính là Hình Trường Canh!”
Xôn xao!
Linh đường hoàn toàn nổ tung. Những ánh mắt nhìn về phía Tổng thống Tư Mã có kinh ngạc, có hoài nghi, thậm chí còn có cả khinh bỉ. Rốt cuộc Tổng thống Tư Mã cũng không giả vờ nổi nữa. Từ lúc Mạnh Trù bắt đầu mở miệng, ông ta đã cảm thấy sự tình bất ổn, song lại không thể lên tiếng ngăn cản, bởi như thế có khác nào giấu đầu hở đuôi.
Hình Trường Canh, cái tên này được việc thì ít hỏng việc lại có thừa!
Tổng thống Tư Mã nghiến răng. Người trong chính phủ phương Bắc ai mà không biết Hình Trường Canh là thân tín của ông ta cơ chứ? Nếu bây giờ Tư Mã Quân rũ sạch liên quan, nói mình hoàn toàn không hành biết hành động của Hình Trường Canh, đúng là chẳng ai tin nổi. Trên chính trường, loại chuyện âm thầm thâu tóm quyền lực của người khác hoặc lén lút châm ngòi ly gián không phải ít, chẳng qua không thể bị lôi ra ngoài ánh sáng được, nhất là dưới tình huống Lâu Thịnh Phong vừa chết không lâu!
Không những thế ông còn là Tổng thống, đồng thời cũng là anh em kết nghĩa của Lâu Thịnh Phong. Mộ người kia còn chưa xanh cỏ, thân là anh kết nghĩa thế nhưng ông lại lăm le cơ nghiệp của đối phương. Một khi loại chuyện ỷ lớn hiếp yếu này bị truyền ra, chắc chắn ông sẽ bị miệng lưỡi người đời đâm thẳng vào xương sống! Danh vọng lại càng xuống dốc không phanh!
“Chuyện này nhất định tôi sẽ điều tra cẩn thận!” Rốt cuộc Tư Mã Quân cũng mở miệng: “Trường Phong, chắc chắn bác sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng!”
Đến nước này Tư Mã Quân cũng chỉ có thể nói vậy. Ông ta tự xưng là “bác”, có lẽ vì muốn Lâu Tiêu chừa một chút mặt mũi cho mình.
“Đại ca, anh và Thịnh Phong đã là anh em đã vài chục năm, đương nhiên chúng tôi bằng lòng tin anh.” Lâu phu nhân được Lý Cẩn Ngôn dìu ra. Vành mắt đỏ hoe tựa như vừa mới khóc, bà lại nói: “Nhưng mà anh khoan dung với cấp dưới quá, khiến cho bọn hắn hành động chẳng kiêng nể chút nào, cứ tùy tiện làm xằng làm bậy. Hôm nay là sáu tỉnh Bắc Kỳ, ngày mai thì sẽ thế nào đây?”
Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà líu lưỡi. Lời này nghe như đang giải vây cho Tổng thống Tư Mã nhưng thực tế lại đang phê bình ông ta không biết nhìn người, không có khả năng chỉ huy cấp dưới, đã thế còn dung túng cùng hoài nghi. Đối với lãnh đạo tối cao, đó chính là tối kỵ!
Tổng thống Tư Mã phản bác không được mà im lặng cũng chẳng xong.
Không phản bác, nghĩa là thừa nhận mình bất tài. Ngược lại nếu phản bác thì khác nào nói những việc Hình Trường Canh làm đều là nghe theo mệnh lệnh của ông ta đây?
Hình Trường Canh không phải bị người nhà họ Lâu hoặc nhân chứng kéo vào cuộc mà do chính miệng Mạnh Trù cung khai. Điều ấy đã chứng thực tội danh của hắn! Nếu Tổng thống Tư Mã dám thừa nhận Hình Trường Canh chỉ làm việc theo mệnh lệnh, vậy phải xác định thanh danh của bản thân sẽ bị kẻ khác đạp xuống vũng bùn.
Lý Cẩn Ngôn không khỏi liếc nhìn Tổng thống Tư Mã một cái. Hiển nhiên người kia đã bị lời nói của Lâu phu nhân làm cho á khẩu, sắc mặt biến hóa đa dạng cực kỳ. Nếu lời ấy do Lâu Thiếu soái nói ra, chắc hẳn ông ta sẽ có biện pháp chống trả. Song nó lại được thốt ra từ miệng của Lâu phu nhân, rõ ràng Tư Mã Quân phải bó tay, chẳng lẽ ông ta còn muốn đấu võ mồm với một người phụ nữ?
Đúng vào lúc ấy, nhị quản gia của Lâu phủ vội vã chạy vào. Sắc mặt lão trắng bệch cứ như vừa gặp quỷ, miệng thì lắp ba lắp bắp: “Phu nhân, Thiếu soái, ngoài… ngoài cửa, Đại soái… Đại soái! Đại soái đã về!”
Lâu phu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm tự nhiên đến không có một chút giả bộ nào. Lâu Thiếu soái vẫn lạnh mặt như lúc trước. Lý Cẩn Ngôn nhìn qua ngó lại một hồi, cuối cùng quyết định học tập Lâu phu nhân, vô cùng “khéo léo” để lộ sự ngạc nhiên ra ngoài nét mặt, tuy rằng chậm mất nửa nhịp.
“Nhị quản gia, ông nói cái gì?”
Cuối cùng nhị quản gia cũng điều chỉnh được nhịp thở chậm lại, chỉ tay về phía sau, giọng nói đã phát run: “Ngoài cửa, Đại soái, Đại soái trở lại rồi!”
Lão vừa dứt lời, Lâu Đại soái một thân áo dài liền xuất hiện trước mắt mọi người. Triển Trường Thanh theo sau ông, xấu hổ mỉm cười với Triển phu nhân còn đang sững sờ: “Phu nhân, có chuyện gì lát nữa hãy nói.”
Lâu Đại soái giơ tay cởi mũ, cười ha ha mấy tiếng: “Buổi lễ nhập liệm không có nhân vật chính thì làm sao hoàn thành được? Tốt xấu gì tôi cũng nên lộ mặt nhỉ.”
Mọi người: “…”
Nếu bây giờ không phải ban ngày, chỉ sợ mấy người nhát gan đã bị dọa đến ngất đi rồi.
Chết đi sống lại? Hay là giữa thanh thiên bạch nhật lại gặp phải ma?!
Lâu phu nhân khóc không thành tiếng: “Đại soái, Đại soái, ông có sao không?”
“À, không sao.” Lâu Đại soái lập tức đi vào linh đường, thời điểm lướt qua Mạnh Phục đang quỳ trên mặt đất còn cố ý nhìn hắn một cái. Động thái ấy khiến Mạnh Phục sợ tới mức nhũn cả người ra.
“Cha.” Lâu Thiếu soái tiến lên cúi chào: “Cha bình an vô sự là tốt rồi.”
Tuy lời hắn nói rất là hay, thế nhưng lọt vào lỗi tai Lâu Đại soái lại không còn hay như vậy. Quả thực bốn tiếng “bình an vô sự” hệt như vừa được móc ra từ dưới hầm băng. Lâu Đại soái sáng suốt chọn cách phớt lờ con trai, quay sang nói với con dâu: “Con ngoan, mấy ngày nay vất vả cho con rồi.”
Dựa theo tính tình của Lý Cẩn Ngôn, ông nghĩ đối phương sẽ cho mình một bậc thang để bước xuống. Không ngờ Lý Cẩn Ngôn vừa mở miệng đã nói một câu: “Đại soái nói đúng, thực sự rất là vất vả. Không chỉ con vất vả, phu nhân cũng vất vả, Thiếu soái lại càng vất vả. Cha có thể sống lại, đúng là quá tốt rồi.”
Lâu Đại soái bị nghẹn một cục ở trong cổ họng hồi lâu cũng không thể phun ra. Ông nhìn Lâu Thiếu soái, lại nhìn sang Lý Cẩn Ngôn, bọn chúng đúng là hai vợ chồng, nói thì hay lắm nhưng con mẹ nó, lời nào cũng đều có thể khiến người khác đau gan!