Cẩn Ngôn

Chương 8



Danh sách hồi môn của Lý Cẩn Ngôn khiến Lý gia dậy lên một phen sóng gió.

Lý đại lão gia và đại phu nhân đều thầm mắng trong bụng, “Thằng ranh con này cũng quá tham lam rồi!”

Xưởng nhuộm và tiệm vải cho cũng cho rồi, tiệm trà và cửa hàng trang sức xong thì xong đi, ngay cả tiệm cầm đồ thuộc quyền sở hữu của lão thái thái Triệu thị cũng đi nốt, càng lúc càng là ôm gà mái đẻ trứng vàng mà! Như thế chưa đủ, lại còn yêu cầu đem năm trăm mẫu ruộng tăng lên thành bảy trăm mẫu! Cái này nhất định là muốn róc thịt của đại lão gia, đại phu nhân mà!

Mặc cho Lý đại lão gia và đại phu nhân quấy rầy đủ kiểu, thậm chí ngay cả những lời uy hiếp đe dọa cũng đều nói ra, Nhị phu nhân vẫn nhất quyết cho dù cắn chết cũng không chịu nhả miệng. Lý lão thái gia có lòng nói hai câu, lão thái thái dựa vào đó liền đứng bên cạnh cổ động, Tam phu nhân lại càng là giơ đuốc cầm gậy đứng về phía Nhị phu nhân. Nhất thời, trong nhà chính – nơi ở của Lý lão thái gia và lão thái thái, gần như là ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Người hầu trong nhà đều lén lút nghị luận, này thật chẳng khác nào một hồi ba vị anh hùng đánh nhau với Lã Bố*, náo nhiệt vô cùng!

(*) Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, Lã Bố được mệnh danh là Chiến Thần, là vị tướng dũng mãnh nhất thời Tam quốc. Lã Bố đã từng một mình đánh đồng cân với cả 3 anh em nhà Lưu Bị (gồm Lưu Bị, Quan Vũ, và Trương Phi).

Lý Cẩn Ngôn là một hài tử “ngoan ngoãn,” nhị phu nhân và tam phu nhân muốn hắn không nhúng tay vào chuyện này. Vì thế, hắn ra vẻ như thực sự không quản tới, cả ngày hoặc là quanh quẩn trong thư phòng, hoặc là phủ thêm chiếc áo choàng mà đi vài bước trong hoa viên của Lý phủ, rèn luyện thân thể một chút. Lý tam thiếu trước đây an dưỡng sơ sài, lại bị đẩy vào hố băng giữa mùa đông tháng giá, may mà Lưu đại phu y thuật cao siêu, bệnh mới nhờ đó mà thuyên giảm. Đi được một đoạn đường, Lý Cẩn Ngôn không thể không ngừng lại nghỉ ngơi một lát, trong lòng âm thầm phát hỏa: thân thể này thực sự quá yếu, nói đi là đi luôn, ngộ nhỡ mai sau gặp phải chuyện gì, không chừng chỉ chạy trốn thôi cũng là một vấn đề.

Hiện tại thực sự là thời dân quốc, chính phủ hai miền Bắc Nam đã nghị hòa, thế nhưng cũng có không ít nhóm quân phiệt lớn lớn nhỏ nhỏ phía dưới không dằn lòng nổi mà ôm tư tâm. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, ngươi hát xong đi xuống lại đến lượt ta trèo lên, tuy chưa phát sinh kì cảnh tin điện báo bay đầy trời, nhưng nói cho cùng thì vẫn là không yên ổn nổi.

Lâu đại soái trấn giữ sáu tỉnh Bắc kì vẫn rất ổn, nhưng một khi vượt qua ranh giới của sáu tỉnh này, nơi đặt chân đến chính là chốn không từ mà biệt. Bốn tỉnh vùng Trung Nguyên vừa mới đánh một trận, qua mấy lần tổng thống Tư Mã hòa giải mới chịu dừng tay. Vùng Giang – Chiết tiếp giáp với phía Nam cũng không được thái bình. Khu vực này từ xưa đến nay vẫn là vùng đất lành, lắm cá nhiều gạo, lại là địa phương đầu tiên được triều đình nhà Thanh mở cảng biển thông thương với nước ngoài. Sự phát triển phồn thịnh một cách hiển nhiên ở nơi đó không phải là thứ mà phương Bắc hơi lộ vẻ lạc hậu kia có thể so sánh.

Anh em kết nghĩa của Lâu đại soái, tổng thống Tư Mã, đối với địa bàn này đã sớm thèm rỏ rãi từ lâu. Không giống với lão tổng thống họ Trịnh chỉ có hư danh mà không có thực quyền kia, người dưới trướng ông ta thật sự nắm trong tay một đạo binh tướng hùng mạnh. Ông ta mà lên tiếng, già trẻ lớn bé, quan nhân viên chức cùng lũ quân phiệt ở phía Bắc nào dám không nghe? Nếu ông ta không sai khiến, Hàn đại soái của Sơn Đông cũng không dám ăn nói hỗn hào với Tống đại soái nắm trong tay sáu tỉnh phía nam kia. Hàn Am Sơn cai quản một tỉnh lại đi khiêu chiến với Tống Chu – kẻ nắm trong tay sáu tỉnh. Có người nói hắn thèm tiền đến phát điên rồi, trong khi đó nội bộ của chính phủ phía Bắc đều biết, đây chẳng qua là tổng thống Tư Mã muốn động thủ với phía Nam!

Về phần hiệp nghị hòa bình, thứ này đối với cái lũ quân phiệt phương Bắc lúc nào cũng nhìn chằm chằm vùng đất phía Nam màu mỡ phì nhiêu thì cũng chả khác gì tờ giấy vụn.

Hứng thú lớn nhất trong khoảng thời gian này của Lý Cẩn Ngôn là đọc báo. Hắn muốn nhanh chóng hiểu rõ thời kỳ này, hiểu rõ địa phương mà mình sống, xác định rõ từng bước mà mình nên đi tiếp theo. Hắn đã có kế hoạch, nhưng kế hoạch đó có thành công hay không thì mỗi một chi tiết nhỏ đều không thể bỏ qua.

Ngoại trừ những thứ này, Lý Cẩn Ngôn còn phát hiện một chuyện, hiện tại là năm dân quốc thứ ba, cũng là năm 1911! Không biết có phải là do hiệu ứng bươm bướm hay không, hoàng đế Tuyên Thống liền biến mất. Khoảng thời gian ngay sau khi Quang Tự Và Từ Hi chết đi, không có một thế lực nào của triều Thanh nâng tiểu hoàng đế lên thượng vị. Trong lịch sử, đoạn thời gian này vốn nên là sự thất bại của cách mạng An Khánh – một cuộc cách mạng tuy được bộ phận quân sĩ mới và tầng lớp trí sĩ hưởng ứng nhưng lại vô duyên vô phận với thành công. Có điều, người lãnh đạo cuộc cách mạng này không phải là Từ Tích Lân mà là tổng thống của chính phủ miền Nam hiện tại – Trịnh Hoài Ân.

Vì vậy, khởi nghĩa Vũ Xương trong lịch sử sẽ không còn, Cách mạng Tân Hợi cũng sẽ không có, thay vào đó là khởi nghĩa An Khánh và cách mạng Mậu Thân do Trịnh tổng thống lãnh đạo.

Sau cách mạng, tình hình trong nước trái lại không có gì khác biệt quá lớn với sự phát triển sau cách mạng Tân Hợi trong lịch sử, cũng là quyền thần lên ngôi, quân phiệt cát cứ, Nam Bắc giằng co. Thừa cơ đó, thế lực nước ngoài tranh nhau can thiệp, khiến cho một quốc gia lớn như vậy cứ thế mà chia năm xẻ bảy. Tổng thống Tư Mã ở phía Bắc nhìn rõ được sự yếu đuối vô năng của chính phủ phía Nam, ngay lập tức khởi nghĩa vũ trang, tự lập cát cứ, dựa vào quân đội có trong tay mà gây dựng lại giang sơn hiện tại.

* Cát cứ: Cắt chiếm riêng một vùng đất.

Vị tổng thống này bề ngoài có vẻ rất chán ghét người Nhật Bản, cũng không thể nào hòa hợp với Anh Pháp, thế nhưng lại qua lại gần gũi với Đức và Mỹ. Điều này khiến cho Lý Cẩn Ngôn từng cho rằng vị tổng thống họ Tư Mã này cũng là người xuyên không, có điều chưa từng giáp mặt ông ta bao giờ, cho nên Lý Cẩn Ngôn cũng không dám chắc chắn.

Lý Cẩn Ngôn cho rằng, bất luận vị Tư Mã này nằm trong “đảng xuyên không” hay chỉ là một người bản địa tương đối có cá tính, người này thật sự là một nhân vật trí dũng kiệt xuất. Nếu ông ta thực sự có thể thống nhất đất nước thì cũng không phải là chuyện không tốt.

Lấy ra một cái đồng hồ quả quýt từ trong ngực, nhìn nhìn thời gian, Lý Cẩn Ngôn tự nhắc mình phải trở về, nếu không Chi Nhi sẽ lại nhắc mãi.

Vừa mới xoay người, Lý Cẩn Ngôn liền bắt gặp Lý Cẩm Cẩm của đại phòng đang khoanh tay đứng ở rìa hành lang gấp khúc nhìn nhìn mình, trên mặt cười như không cười, vẻ cổ quái không từ ngữ nào có thể hình dung.

Ấn tượng của Lý Cẩn Ngôn về cô gái này cũng không được tốt đẹp gì. Có thể xui khiến em trai đẩy con chú con bác của mình vào hố băng, tâm cơ của cô nàng này rốt cuộc có bao nhiêu ngoan độc?

Không có kiên nhẫn ứng phó với cô ta, Ly Cẩn Ngôn xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Lý Cẩm Cầm gọi lại từ phía sau: “Em ba.”

Lý Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng gọi, bất giác giật mình trượt chân, suýt nữa té ngã trên mặt đất, thần sắc ngạc nhiên trên mặt muốn giấu cũng không giấu được. Tưởng hắn không biết cô nàng này toàn lén lút gọi hắn là thằng ranh con sao! Hôm nay Bản thân khách khí gọi một tiếng tiếng “em ba” như vậy, mặt trời chả lẽ mọc đằng Tây rồi sao?

Trực giác cho Lý Cẩn Ngôn biết chuyện này rất bất thường. Trong tình huống này, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Coi như không nghe thấy hai tiếng gọi từ phía sau của cô ta, Lý Cẩn Ngôn trực tiếp chạy vụt về dãy phòng phía đông.

Chi Nhi đang cầm chổi lông gà quét quét mái hiên, thấy Lý Cẩn Ngôn vén mành lên, sắc mặt đỏ hồng tựa vào khung cửa thở dốc liền hoảng sợ hỏi: “Thiếu gia, cậu làm sao vậy?”

“Nhanh, đừng nói nữa!” Lý Cẩn Ngôn khoát tay, đi đến bên cạnh bàn rót một ly trà, vài ngụm liền uống hết, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Sự việc ngày hôm nay quá kỳ lạ, khiến cho hắn chung quy vẫn cảm thấy bất an trong lòng.

Nhớ tới đủ loại hành vi trước đây của Lý Cẩm Cầm, Lý tam thiếu không khỏi ác độc nghĩ, Lý đại lão gia và đại phu nhân đem cô nương kia dạy thành như vậy là muốn sau này đi gây họa cho nhà ai đây?

Chi Nhi vừa định mở miệng nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm cãi vã cùng với tiếng khóc của tiểu nha đầu. Chi Nhi nhíu mày, vén mành lên, liền thấy đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm kêu la: “Để ta dạy dỗ nó! Đồ không có mắt! Ngươi thật sự nghĩ rằng đã bay được lên cành cao sao? Có chỗ dựa rồi liền dám không để bổn tiểu thư vào mắt sao?”

Chi Nhi nhíu mày, tiến lên kéo tiểu nha đầu về phía sau. Trên mặt tiểu nha đầu là một dấu tay đỏ bừng, gò má đã hơi sưng lên.

“Đại tiểu thư, tam thiếu gia vừa bệnh, nơi này không được phép tranh cãi ầm ĩ, người…”

“Ngươi tính là cái thá gì? Dám nói chuyện với ta như vậy?” Lý Cẩm Cầm nâng tay giáng cho Chi Nhi một bạt tai.

Chi Nhi bụm mặt, vành mắt đỏ ngầu. Cô là đại nha đầu của Lý Cẩn Ngôn, không lí nào lại để cho Lý Cẩm Cầm há miệng liền chửi, nâng tay liền đánh, Lý gia không có quy củ này đâu!

Lý Cẩm Cầm thấy Chi Nhi không hề quỳ xuống cầu xin tha thứ liền dứt khoát giơ tay lên, không ngờ cổ tay lại bị người bắt được. Ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Cẩn Ngôn đang dùng vẻ mặt âm u nhìn thẳng vào mình.

Nhìn đôi mắt sâu như không thấy đáy của Lý Cẩn Ngôn, Lý Cẩm Cầm đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn gắng gượng hất hàm: “Lý Cẩn Ngôn, mày buông tay ra cho tao!”

Lý Cẩn Ngôn giận dữ cười lạnh: “Không phải vừa mới gọi em ba sao? Vì sao lại thay đổi xưng hô nhanh như vậy?”

Lý Cẩm Cầm nâng tay kia lên, trực tiếp đánh về phía mặt của Lý Cẩn Ngôn, không ngờ đối phương lại ngả đầu về phía sau khiến cô nàng đánh hụt, bàn tay quơ vào khoảng không. Lý Cẩm Cầm không cam tâm, cắn răng nói: “Mày là con thỏ đế … a!”

Lời còn chưa dứt đã cảm thấy bên cổ tay bị Lý Cẩn Ngôn bắt được đau đến thấu xương. Vành mắt của Lý Cẩm Cầm nháy mắt liền đỏ lên, kế đó nước mắt lưng tròng.

Lý Cẩn Ngôn vẫn cười cười như trước, chỉ là ý cười kia còn chưa chạm được tới đáy mắt, Lý Cẩm Cầm đã bắt đầu phát run, không biết là do bị dọa sợ hay là do đau nữa.

Đại nha đầu đi theo Lý Cẩm Cầm không thể không bất chấp mà mở miệng nói: “Tam thiếu gia, người buông đại tiểu thư ra đi!”

Người của chi thứ nhất hai năm này ngang ngược thành thói. Trước kia, đối với việc chủ tử nhà mình tìm tam thiếu gia gây phiền toái, người hầu kẻ hạ cả già lẫn trẻ của Lý Cẩm Cầm nhìn mãi thành quen, cũng không có gì lạ lẫm cả. Nhưng Lý tam thiếu gia trước mắt này lại không như vậy, giống như đã thay đổi thành một người khác, trực giác nói cho họ rằng không nên chọc vào.

Lý Cẩn Ngôn quay đầu nhìn cô ta một cái, lại nhìn đến tiểu nha đầu đang khóc thút thít trong lòng Chi Nhi. Dấu bàn tay in trên mặt tiểu nha đầu và trên mặt Chi Nhi làm Lý Cẩn Ngôn cảm thấy chướng mắt: “Vừa rồi là ai đánh cô ấy?”

Nha đầu bị Lý Cẩn Ngôn hỏi như vậy, thân thể liền cứng đờ. Lý Cẩn Ngôn nhướn một bên mày, hỏi: “Là ngươi?” Hắn có ấn tượng với nha đầu này. Chi Nhi từng nói qua với hắn, lúc Lý Cẩn Ngôn bị đẩy xuống hố băng, chính nha đầu này là kẻ mang người tới ngăn cản, không cho phép bất cứ ai bước qua cứu người, mãi cho tới khi nhị phu nhân đi tới mới không thể không thối lui.

Nha đầu không dám lên tiếng, tiếp đó liền thấy sau lưng dâng lên một cỗ khí lạnh. Lý Cẩn Ngôn buông tay Lý Cẩm Cầm ra, trực tiếp đá một cước lên người nha đầu. Chỉ nghe phịch một tiếng, nha đầu đã bị Lý Cẩn Ngôn đá bay ra ngoài, té sõng xoài trên mặt đất, nửa ngày vẫn chưa dậy nổi.

Lý Cẩm Cầm và đám người bên cạnh cô ả đều bị dọa sợ, ngay cả nha đầu của mợ ba cũng bị hoảng sợ như vậy. Tam thiếu gia vì sao lại nói đánh là đánh luôn như vậy chứ?

Lý Cẩn Ngôn không để ý nhiều như vậy, lại quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Lý Cầm Cẩm, nói: “Sao, chơi có vui không?”

Lý Cẩm Cầm nhìn Lý Cẩn Ngôn mà thấy như đang nhìn một người xa lạ. Kẻ đứng trước mặt chính là Lý Cẩn Ngôn ngày thường tính tình như khúc gỗ sao?

Nụ cười ôn hòa trên mặt Lý Cẩn Ngôn lại khiến cô cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi, rất giống với lúc anh cả nổi giận, không, so ra lại càng…. Lý Cẩm Cầm nhịn không được mà sợ đến run người.

“Chuyện trước kia tôi không muốn truy cứu.” Lý Cẩn Ngôn đi đến đứng trước mặt Lý Cẩm Cầm, bình tĩnh gằn từng tiếng: “Thế nhưng cũng đừng để chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nào nữa, bằng không, hậu quả không phải thứ mà chị có khả năng tiếp nhận đâu, hiểu chứ?”

Sắc mặt Lý Cẩm Cầm trắng bệch đến mức gần như trong suốt.

Chuyện Lý Cẩm Cầm đến tìm Lý Cẩn Ngôn gây phiền phức, lại bị giáo huấn cho một trận, ngay cả nha đầu bên cạnh cũng suýt nữa bị tam thiếu gia một cước đá chết, ngay ngày hôm ấy đã lan truyền khắp Lý phủ. Lý Cẩm Cầm khóc đến khàn giọng trong lòng đại phu nhân, kêu gào đại phu nhân giúp cô trút giận. Đại phu nhân trước đó mới bị nhị phu nhân và tam phu nhân liên thủ chèn ép, đang đầy một bụng lửa giận không có chỗ xả, hận cũ chồng chất thù mới, hận không thể ngay lập tức chạy đi xé nát mợ hai cùng với tên quỷ đoản mệnh kia, thế nhưng lại bị ông chồng nhà mình là đại lão gia ngăn cản.

“Bà định làm gì? Không được đi!”

“Lão gia?”

Đại phu nhân dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lý Đại lão gia: “Cẩm Cầm nhà chúng ta bị bắt nạt như vậy, chả nhẽ cứ như thế mà buông tha cho thằng ranh con kia sao?”

“Tóm lại hiện tại không thể đi!”

Lý Khánh Xương ngăn cản đại phu nhân, lại nói với Lý Cẩm Cầm: “Bắt đầu từ ngày mai, con phải ngoan ngoãn ở trong dãy phòng phía Tây này, không được phép đi tìm mợ nhỏ gây phiền phức nữa, nghe rõ chưa?”

Lý Cẩm Cầm bình sinh trời không sợ đất không sợ, duy chỉ sợ hai người là anh cả và cha mình. Cho dù bị Lý đại lão gia cấm túc, Lý Cẩm Cầm cũng không dám lên tiếng, chẳng qua ở trong bụng liền ghi nợ Lý Cẩn Ngôn thêm một lần.

Đại phu nhân thấy con gái chịu ủy khuất, vậy mà đại lão gia còn không cho phép truy cứu, nhịn không được rơi lệ: “Lão gia, thế này là thế nào? Vốn là Cẩm Cầm bị ủy khuất cơ mà?”

Lí Khánh Xương trừng mắt nhìn đại phu nhân: “Bà cho rằng thằng nhãi ranh này hiện tại còn giống như trước đây, mặc cho chúng ta nhào nặn thế nào cũng được sao? Bà đã quên Lâu thiếu soái mấy hôm trước đã cho nó cái gì sao?!”

“Lão gia là nói…?”

“Hai ngày trước tôi nghe được tin, Lâu phu nhân và Lâu đại soái đã thương lượng chuẩn bị sính lễ, tính toán giờ giấc. Cuối năm Cẩn Thừa lại muốn trở về nhà. Cho nên trong khoảng thời gian này, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào! Thằng ranh kia hiện tại càng lúc càng có giá. Tôi xem như đã rõ, tính khí trước kia của nó, tất cả chỉ đều là giả bộ! Nó rõ ràng là một con sói con! Nếu muốn Cẩn Thừa có tiền đồ tốt đẹp, hiện tại không thể thực sự đắc tội với nó…”

“Vậy… vậy của hồi môn…”

“Cứ dựa theo những gì mợ hai nói ra mà chuẩn bị!”

“Như vậy không phải là quá nhiều rồi sao?”

“Cứ làm theo lời tôi!” Lý Đại lão gia vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn khiến cho chén trà trên bàn đều bị chấn động mà nảy lên, nghiêng đổ hết cả, nước trà nóng hổi dọc theo mép bàn nhỏ giọt rơi xuống, có thể thấy được lão đã dùng bao nhiêu khí lực, “Mặc kệ mợ hai yêu cầu cái gì, tất cả đều phải đáp ứng!”

Đại phu nhân tuy không tình nguyện nhưng cũng đành phải ưng thuận, Lý Cẩm Cầm cũng bị thần sắc giận dữ của đại lão gia dọa sợ đến mức không dám lên tiếng. Lý Khánh Xương thấy vậy cũng vừa lòng, đứng dậy nói: “Tôi đến chỗ Tú Hoa.”

Ngày hôm sau, Lý đại lão gia dùng bữa sáng trong phòng vợ bé, sau đó đi làm luôn, sắc mặt đại phu nhân cũng vì thế mà đen cả một ngày.

Sự thay đổi đột ngột của chi thứ nhất khiến nhị phu nhân và Lý Cẩn Ngôn có chút khó hiểu. Trước đó Lý Cẩm Cầm bị Lý Cẩn Ngôn dạy dỗ cho một trận, vì sao bọn họ lại không tìm chi thứ hai gây phiền toái, trái lại còn hỏi chuyện của hồi môn?

Tam phu nhân thấy vậy liền khuyên nhị phu nhân: “Không cần biết bọn họ trong đầu chứa đựng thứ âm mưu quỷ quái gì, cho chị, thì cứ nhận. Đồ tới tay mới là thực tế nhất!”

Nhị phu nhân nghe xong, thấy lời này cũng có đạo lí.

Lý Cẩn Ngôn cẩn thận ngẫm lại, thế nhưng cũng không rõ Lý Khánh Xương rốt cục vì cái gì mà lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như thế, liền dứt khoát không nghĩ nữa. Chờ khế ước của xưởng nhuộm và khế ước của tiệm vải đến tay, kế hoạch của hắn liền có thể bắt tay vào thực hiện rồi.

Trong cái gọi là thời kì loạn lạc, thứ gì kiếm tiền dễ nhất? Chính là súng ống, đạn dược, thực phẩm, thuốc men!

Không nói hiện tại trong nước quân phiệt hỗn loạn, ba năm sau khi tiếng súng ở Sarajevo* vang lên, chiến tranh sẽ lập tức bùng nổ tại châu Âu Không nhân cơ hội dốc sức lao ra kiếm một món lớn, hắn không phải đã toi công xuyên đến nơi này sao?

Sarajevo: là nơi diễn vụ ám sát thái tử Áo-Hung Ferdinand, dẫn đến sự bùng nổ của chiến tranh thế giới lần thứ nhất năm 1914.

Súng ống đạn dược và lương thực, hắn không dính đến được, vậy thì chỉ còn thuốc men. Tuy rằng hắn không biết mấy loại “dược vật cao cấp” như penixilin hay aspirin, nhưng sulfunaminde*, prontosil**, Lý tam thiếu cậu đây lại biết rõ.

*Sulfonamide là một trong vài nhóm thuốc cơ bản. Các kháng sinh sulfonamide ban đầu (đôi khi gọi đơn giản là thuốc sulfa) là các chất chống vi sinh vật chứa nhóm sulfonamide. Một số sulfonamide không có hoạt tính chống vi khuẩn như thuốc chống co giật sultiame. Các sulfonylurea và lợi tiểu thiazide là các nhóm mới dựa trên các kháng sinh sulfonamide (Nguồn: Wikipedia) (Yên: Ôn đại, gặp cái chú thích này, ngài quả là cá gặp vũ môn =))

**Prontosil là một loại thuốc kháng khuẩn được phát hiện vào năm 1932. Nó có tác dụng chống lại dương cầu khuẩn Gram trên diện rộng (Nguồn: Wikipedia, tự vietsub)

Nắm trong tay khế ước của xưởng nhuộm, ánh mắt Lý tam thiếu thiếu chút nữa phát ra kim quang.

Có điều, cho dù cậu hiểu rõ sulfonamide chiết xuất như thế nào, việc làm ăn này, nếu chỉ dựa vào mình cậu thì không thể làm được.

Giật ngăn tủ, nhìn khẩu súng lục tự động Browning đặt trong ngăn kéo, Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười.

Lâu thiếu soái đang ở trong quân danh làm mẫu động tác vượt chướng ngại vật, lại đột nhiên trượt chân, té từ trên dụng cụ xuống. Nhìn thấy Lâu thiếu soái ngã chổng vó, mặt hướng thẳng xuống đất, một mảnh im lặng bao trùm cả sân huấn luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.