Cẩn Ngôn

Chương 82



“Nghe nói con tặng Kiều Nhạc Sơn một quả dưa hấu nát để pha trò cười?”

Lý Cẩn Ngôn biết chuyện mình tặng Kiều Nhạc Sơn một phần quà đặc biệt là không thể giấu được. Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là, ngay cả Lâu phu nhân cũng tò mò mà mở miệng hỏi thăm.

“Mẹ, mẹ đừng nghe người bên ngoài nói lung tung, lời này truyền ra sẽ không tốt.” Lý Cẩn Ngôn vội giải thích: “Đúng là con có tặng Kiều Nhạc Sơn một quả dưa hấu mốc xanh, nhưng quả dưa ấy thực sự có ích.”

“Sao?” Lâu phu nhân càng tò mò hơn, một quả dưa hấu mốc thì có lợi ích gì?

“Bây giờ con chưa thể nói tác dụng cụ thể của nó được.” Lý Cẩn Ngôn tiếp lời: “Chờ Kiều Nhạc Sơn nghiên cứu ra kết quả, con sẽ nói cho mẹ biết. Tóm lại, chắc chắn là thứ tốt.”

Thấy Lý Cẩn Ngôn nói vậy, Lâu phu nhân liền biết hắn có lý do riêng cho nên không hỏi thêm gì nữa. Nhớ tới nha đầu cố ý nhắc đến chuyện này, bà bỗng nhíu chặt lông mày.

“Mẹ?”

“Không có gì.” Lâu phu nhân xua tay, đỡ thắt lưng nói: “Hơi mỏi lưng thôi.”

Hai người đang nói chuyện thì Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái đi vào. Vừa bước qua cửa phòng, việc đầu tiên mà Lâu Đại soái làm chính là cởi mũ cùng áo khoác. Ngược lại Lâu Thiếu soái trông vẫn rất bình thường, chẳng qua trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

“Sao vậy, nóng đến mức này?” Lâu phu nhân kinh ngạc hỏi.

“Đừng nói nữa. Đám người ở trường Quân đội ăn no rửng mỡ mới chọn cái ngày như vậy để khai giảng, còn không cho tôi lên phát biểu mà bắt đứng nắng hơn hai tiếng đồng hồ.” Lâu Đại soái cầm lấy cái khăn nha đầu đưa tới, lau mặt xong mới thở ra một hơi sảng khoái: “Mang cái gì lành lạnh lên đi, cổ họng tôi sắp nóng cháy rồi.”

Nói xong, ngay cả nút áo sơmi ông cũng cởi ra.

Thấy thế, Lâu phu nhân lập tức nhíu mày: “Ông làm gì vậy, Ngôn nhi vẫn còn ở đây.”

Lâu Đại soái cười khẩy mấy tiếng, sờ sờ cái đầu bóng lưỡng: “Con dâu à, đừng để ý, thật sự là cha nóng đến bốc khói luôn.”

“Không đâu ạ.” Lý Cẩn Ngôn vừa cười vừa lắc lắc đầu. Xong đâu đấy hắn lại sai nha đầu đi rửa một khay dưa bở rồi bưng lên. Phần lớn dưa hấu trong nông trường đã bị lợn rừng giẫm hỏng, giờ chỉ có thể ăn một ít dưa bở mà thôi. Lý Cẩn Ngôn lo lợn rừng lại đến nên sai người hái hết quả chín xuống, một phần mang về phủ Đại soái, một phần đưa tới chỗ nhị phu nhân và Lý gia, phần còn lại liền chia cho những người làm việc ở nông trường. Về vấn đề làm hoa quả đóng lon, chủng loại dưa năm nay cũng không phong phú lắm, thôi thì đợi sang năm mở rộng diện tích gieo trồng sẽ tính đi.

Lâu Thiếu soái kéo rộng cổ áo quân trang, ngồi xuống bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, cầm quả dưa đặt ngay trước mặt đối phương lên, há miệng cắn một miếng to.

“Thiếu soái, tôi vừa mới ăn…”

“Hửm?”

“Thôi, anh ăn đi.”

Lý tam thiếu gia không nói thêm gì nữa. Lâu Thiếu soái nhanh chóng giải quyết quả dưa kia bằng vài lần há miệng. Chờ nha đầu mang dưa mới rửa lên, Lâu Đại soái cũng cầm một quả rồi bắt đầu ăn. Vừa gặm ông vừa hỏi: “Con dâu, nghe nói con tặng Kiều Nhạc Sơn một quả dưa hấu rậm lông?”

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Xem ra ở bất kể thời đại nào, sức mạnh của hóng hớt cũng không thể coi thường được.

Không có cách nào khác, Lý Cẩn Ngôn đành nhắc lại những lời đã nói với Lâu phu nhân một lần nữa, đồng thời nhấn mạnh với Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái rằng: hắn cho Kiều Nhạc Sơn một quả dưa hấu nát là có mục đích, tuyệt đối không phải pha trò cười, cũng hoàn toàn không liên quan đến chuyện đối phương hai lần ba lượt đòi tăng lương.

“Chuyện đưa dưa hấu là con không lo nghĩ thấu đáo.” Lý Cẩn Ngôn tự kiểm điểm bản thân mình. Nếu không phải hắn bỗng nhiên vui sướng quá đà, gióng trống khua chiêng đi tặng dưa hấu cho Kiều Nhạc Sơn ngay trước mặt mọi người, đã vậy còn là một quả dưa hấu nát, căn bản sẽ không làm người khác chú ý đến nhường này: “Nhưng chắc chắn không phải con đang đùa.”

Lý Cẩn Ngôn nói chuyện vô cùng nghiêm túc, Lâu Đại soái và Lâu phu nhân cũng không có tâm tư trêu chọc hắn nữa. Lâu Thiếu soái thì dùng bàn tay to mơn trớn sống lưng Lý Cẩn Ngôn, cuối cùng nhéo nhẹ vai hắn một cái. Đến khi Lý Cẩn Ngôn quay đầu, Lâu Thiếu soái đã rút tay về còn mở miệng nói với Lâu Đại soái: “Cha, về chuyện của trường Quân đội…”

Hôm nay là ngày khai giảng của học viện Quân sự sáu tỉnh Bắc Kỳ. Lâu Đại soái, Lâu Thiếu soái và những nhân vật quan trọng trong quân đội đều đến dự. Số lượng học viên năm nay tăng gấp hai lần so với những năm trước, trong đó có không ít học sinh đã tốt nghiệp tiểu học và trung học, biết đọc biết viết, thậm chí còn có hai tân sinh viên đã đỗ đại học ở thủ đô.

Ngay từ đầu,  những học viên như thế đã được các Sư đoàn trường, Trung đoàn trưởng nhìn đến đỏ cả mắt lên. Chỉ cần bọn họ có biểu hiện ưu tú trong quá trình học tập, lại vượt qua được kỳ sát hạch thì khi nhập ngũ ít nhất cũng là Tiểu đội trưởng.

Hòa thượng nhiều cơm chay thiếu, cho nên gạo còn chưa bỏ vào nồi, mấy Sư đoàn trưởng và Trung đoàn trưởng đã tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, chỉ thiếu nước nhào vào đấm đá.

Ngoài bản thân học viên ra, quần áo trên người bọn họ cũng khiến kẻ khác cực kỳ chú ý. Tuy màu sắc và kiểu dáng đồng phục không khác nhiều so với trước kia, thế nhưng mặc lên người những thanh niên trẻ tuổi này lại vô cùng có khí thế!

Đai đeo vũ khí bằng da trâu, giày lính đế cao su, mũ rộng vành, nghe nói ngay cả quần áo bên trong cùng đồ lót đều theo bộ.

“Đây sản phẩm do xưởng may của Ngôn thiếu gia làm à?” Sư đoàn trưởng Sư đoàn 8 – Vệ Tông Quốc chọc nhẹ vào tay Bộ trưởng Bộ Hậu cần bộ – Khương Du Lâm đang đứng ngay bên cạnh: “Lão Khương, ông thật không phúc hậu, học viên lại được mặc đồ tốt như vậy, ông thử nhìn quần áo của tôi đi?”

Khương Du Lâm quay đầu, thở dài một tiếng: “Sư đoàn trưởng Vệ, vấn đề này tôi cũng chịu thôi. Trường quân đội mới có bao nhiêu học viên, mà cấp dưới của ông lại có bao nhiêu người cơ chứ?”

Sư đoàn trưởng Sư đoàn 3 – Triệu Việt ở bên cạnh cũng bu lại: “Lão Khương, ông đừng vì tiết kiệm mấy đồng mà lừa gạt chúng tôi.”

“Tôi là hạng người như vậy sao?” Khương Du Lâm dứt khoát giơ ngón tay tính toán với hai lão lính lưu manh này: “Đâu phải chỉ có một bộ quân phục là xong, còn có giày, mũ, áo sơmi cùng áo lót cho hai mùa đông – hạ, đai đeo vũ khí còn làm bằng da trâu, cộng thêm chăn đệm. Nếu đổi hết, các ông nói xem cần bao nhiêu tiền?”

Sư đoàn trưởng Vệ và Sư đoàn trưởng Triệu cùng hít một ngụm khí lạnh. Đỗ Dự Chương đứng phía trước bọn họ đột nhiên ho nhẹ một tiếng. Lúc này ba người mới nhớ ra mình vẫn đứng trên lễ đài, nếu để học viên bên dưới nghe được thì sẽ không hay, cho nên lập tức ngậm miệng. Kết quả Đỗ Dự Chương bỗng quay đầu lại, nói với bọn họ một câu: “Đồng phục trên người học viên trường Quân đội đã là gì, các ông nhìn bộ Thiếu soái mặc kia kìa!”

Ba người đồng loạt nhìn về phía Lâu Thiếu soái. Người nọ đang đứng bên cạnh Lâu Đại soái, một thân quân trang màu nâu nhạt, đai đeo súng to bản làm nổi bật vòng eo thon, bao tay trắng như tuyết đang đặt trên vành mũ rộng có gắn huy hiệu màu vàng ánh kim, quả nhiên là “hạc giữa bầy gà”, vừa nhìn đã thấy khí phách bắn ra tứ phía. Lại cúi đầu nhìn quân phục trên người mình, bọn họ liền cảm thấy: ầy, quê không chịu nổi.

“Bộ quân phục Thiếu soái mặc cũng do xưởng của Ngôn thiếu gia may.” Khương Du Lâm nói: “Cháu trai tôi là Chính trị viên của Tiểu đoàn tân binh trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập của Thiếu soái. Nó nói với tôi, Lữ đoàn Độc Lập sắp được đổi quân trang rồi, sẽ dựa theo bộ đồ trên người Thiếu soái mà may, binh lính cấp thấp cũng..”

Lời còn chưa dứt, Đỗ Dự Chương ở phía trước lại ho khan một tiếng. Khương Du Lâm than thở: “Lại khụ cái gì, cứ thích dọa người như thế hả?”

Thế nhưng vừa mới ngẩng đầu Bộ trưởng Khương đã phát hiện Lâu Thiếu soái đang quét ánh mắt lạnh lùng sang đây. Do đó ông ta lập tức im miệng, đứng thẳng lưng, không nói thêm một lời nào.

Trên thực tế, người bị quân trang của Lâu Thiếu soái hấp dẫn không chỉ có Khương Du Lâm và vài Sư đoàn trưởng.  Ngay cả Lâu Đại soái cũng mở miệng nói: “Con trai à, quân phục của con không tồi, đến cha cũng muốn mặc.”

Lâu Thiếu soái: “Cha, cỡ của con cha mặc không vừa.”

Lâu Đại soái: “…”

Buổi lễ khai giảng của trường Quân đội kết thúc. Về đến nhà Lâu Đại soái lại nghĩ tới nỗi đau này, ánh mắt nhìn Lâu Thiếu soái bắt đầu bốc lửa. Lâu phu nhân đã quen với cảnh khói lửa ngút trời khi hai cha con bọn họ ở gần nhau. Lý Cẩn Ngôn cũng không nói chuyện. Kết quả Lâu Đại soái lại không nã pháo vào Lâu Thiếu soái mà nhìn về phía hắn, chà xát hai bàn tay, nói: “Con dâu… Cẩn Ngôn à, cha có chuyện muốn thương lượng với con.”

Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà rụt về phía sau một chút: “Cha có gì cần thì cứ sai bảo ạ.”

“Bộ quần áo trên người Tiêu nhi, là con làm hả?”

“Không phải, xưởng may làm.”

“Ai làm cũng không quan trọng, may cho cha một bộ như thế có được không?”

“Đại soái,” Lý Cẩn Ngôn châm chước một chút, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Kích cỡ và kiểu dáng Thiếu soái mặc, cha không mặc được.”

“…” Chúng mày, con mẹ nó, thực sự là một đôi!

“Để con thiết kế cho Đại soái một bộ khác.” Lý Cẩn Ngôn tiếp tục nói: “Xưởng may có mấy thợ cả rất giỏi, sửa đổi kiểu dáng đôi chút, chắc chắn Đại soái mặc vào sẽ cực kỳ  oai phong.”

Lâu Đại soái vừa lòng. Lâu phu nhân thì lườm ông một cái, làm gì có cha chồng nào lại ngang nhiên đòi quà của con dâu?

“Ngôn nhi, đừng để ý đến ông ấy.”

“Mẹ,” Lý Cẩn Ngôn cười, nói: “Con còn muốn đổi quân phục cho tất cả quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, nhưng bây giờ vẫn chưa đủ năng lực, chỉ có thể cung cấp cho Lữ đoàn Độc Lập của Thiếu soái trước rồi sẽ tính sau.”

Lâu Thiếu soái nắm tay Lý Cẩn Ngôn, không nói một lời nào.

Lâu phu nhân vỗ vào người Lâu Đại soái mấy cái: “Nghe thấy không? Nhớ bảo Khương Du Lâm trả tiền Ngôn nhi!”

“Đương nhiên.” Lâu Đại soái cười khẩy mấy tiếng: “May quần áo sao có thể không trả tiền.”

Sau khi ăn tối xong, mọi người đều trở về phòng. Lâu Thiếu soái lấy một cái phong bì cất trong túi áo ra, đưa cho Lý Cẩn Ngôn bảo hắn tự xem.

“Đây là cái gì?” Lý Cẩn Ngôn nhận phong bì, phát hiện bên trong là một tờ ngân phiếu của ngân hàng Đức, không nhiều không ít, vừa vặn một ngàn vạn Mark.

“Thứ em muốn, tôi đều sẽ cho em.” Lâu Thiếu soái đặt bàn tay to ở sau gáy Lý Cẩn Ngôn, để trán chạm vào trán hắn: “Cho nên, đừng dối gạt tôi bất cứ chuyện gì.”

Lý Cẩn Ngôn há hốc miệng, cuối cùng chỉ nói: “Tôi biết rồi, Thiếu soái.”

Lâu Thiếu soái im lặng nhìn Lý Cẩn Ngôn một hồi, đột nhiên cúi đầu hôn xuống. Hắn dùng sức hơi nhiều, tuy không làm đối phương bị thương nhưng cũng khá là đau. Lý Cẩn Ngôn nắm chặt bả vai Lâu Thiếu soái, khẽ nhắm hai mắt, ra sức hôn đáp lại…

Ngày hôm sau, Lý Cẩn Ngôn dậy sớm bất ngờ. Vừa mở mắt hắn đã thấy Lâu Thiếu soái đứng bên cạnh giường chỉnh sửa quân trang. Khuy áo bằng đồng ma xát vào dây lưng vang lên những tiếng kêu rất nhỏ. Lý Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng người kia, lại cảm thán ông trời bất công một lần nữa.

“Dậy rồi à?” Lâu Thiếu soái xoay người, cầm mũ lính lên. Lý Cẩn Ngôn lười biếng nằm úp sấp trên giường, mắt cũng không chớp mà nhìn hắn. Lâu Thiếu soái chợt dừng động tác, cúi đầu nhìn Lý tam thiếu gia, cất giọng nói thâm trầm: “Nếu em muốn nằm trên giường suốt một ngày, vậy cứ tiếp tục nhìn đi.”

Lý tam thiếu gia giật nảy mình, chột dạ cười cười. Quả thực hắn không cố ý, ai bảo bộ dáng Lâu Thiếu soái lại khiến người ta muốn ngắm mãi như vậy đâu?

Ăn sáng xong Lâu Thiếu soái liền tới quân doanh. Từ hôm nay trở đi, Lữ đoàn Độc Lập và Sư đoàn 3 đổi chỗ cho nhau. Sư đoàn 3 sẽ đến Nhiệt Hà, tiếp nhận nhiệm vụ trấn thủ vốn do Sư đoàn 9 đảm nhiệm. Sư đoàn 9 gồm ba Lữ đoàn, tổng cộng có một vạn hai nghìn ba trăm bảy mươi sáu người, sau khi cắt giảm chiên chế còn lại một vạn một ngàn tám trăm hai mươi ba người. Trong đó, người bị cắt giảm đều là thủ hạ dưới trướng Mạnh Trù. Binh lính thuộc lữ đoàn của Nhiêu Hữu Thường và Tiếu Vịnh Vũ không có thay đổi gì quá lớn, chia nhau sát nhập vào Sư đoàn 56 của quân đội Quảng Đông và Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây.

Sư đoàn 56 của quân đội Quảng Đông đổi thành Sư đoàn 56 của sáu tỉnh Bắc Kỳ, trực tiếp quản lý ba Lữ đoàn, chín Tiểu đoàn và Tiểu đoàn thuộc Sư đoàn Pháo binh. Sư đoàn trưởng là Đường Ngọc Hoàng, Sư đoàn phó là Nhiêu Hữu Thường, Tham mưu vẫn không thay đổi. Nhiêu Hữu Thường kiêm nhiệm chức Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 101.

Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây đổi thành Sư đoàn 61 của sáu tỉnh Bắc Kỳ, cũng quản lý ba Lữ đoàn và chín Tiểu đoàn. Sư đoàn trưởng là Bàng Thiên Dật, Sư đoàn phó là Tiếu Vịnh Vũ. Tiếu Vịnh Vũ kiêm nhiệm chức Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 104.

Đội ngũ mới hình thành của Sư đoàn 56 và Sư đoàn 61 đa phần là lính cũ, tân binh còn chưa đến một phần năm. Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật đều do Lâu Tiêu kéo về, thuộc hạ của bọn họ cũng giống như đám lính biên phòng, đã sớm lọt vào con mắt của Lâu Thiếu soái.

Đối với tình huống này, cũng không phải không ai mở miệng nói ra mấy câu ác ý như kiểu “cha còn chưa chết mà con trai đã vội kéo bè kết phái rồi?”.

Lâu Đại soái nghe được liền gọi những kẻ truyền lời đến trước mặt, đồng thời triệu tập tất cả thuộc hạ và đám anh em lâu năm tới, nói ra những lời cực kỳ khí phách: “Con tôi có thể kéo người về đội ngũ của mình, đó là nó có năng lực! Lâu Thịnh Phong tôi tình nguyện để con trai mình trở thành rồng lớn há miệng nuốt chửng cha chứ tuyệt không muốn nó biến thành một con sâu non nhu nhược!”

Căn phòng lặng ngắt như tờ. Lâu Đại soái vỗ vỗ bả vai Lâu Thiếu soái: “Thế nào, oát con, đã nghe cha nói gì chưa?”

Lâu Thiếu soái xoay mạnh gót chân một cái, khép hai đầu gối lại, đứng thẳng tắp như cây tùng: “Rõ, thưa cha!”

“Hôm nay tôi nói những lời này,” Lâu Đại soái thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng nhìn những kẻ lan truyền câu nói ác ý kia: “Có một số việc tôi không truy cứu nhưng không có nghĩa là tôi không biết! Nể tình cũ tôi cho các người chút mặt mũi, nên biết điều đi, đừng chờ đến khi tôi không nể nang gì lại trách Lâu Thịnh Phong này ra tay tàn nhẫn, không nhớ tình xưa!”

Sau chuyện này, trong phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ không còn ai dám châm ngòi ly gián quan hệ cha con nhà họ Lâu. Lâu Đại soái thấm thía nói với Lâu Thiếu soái: “Cha con vua chúa vô tình, nhưng chúng ta nào có thế, đừng để ý mấy lời râu ria tôm tép ngoài kia.”

“Cha…”

“Những người này đều đã từng theo cha tranh đấu giành thiên hạ. Dù bọn hắn có tham tiền, ham quyền nhưng chỉ cần không quá trớn, cha đều có thể khoan dung. Tuy nhiên,” Lâu Đại soái bất chợt đổi giọng: “Chớ có bỏ qua. Tiêu nhi, con phải nhớ kỹ, đối đãi với thuộc hạ không thể một mực khoan dung, cũng không thể quá mức hà khắc. Cái gọi là “vừa đủ” rất khó nắm bắt, nhưng lại là thứ mà người cầm quyền buộc phải nắm được. Nói trắng ra, cha con là một lùm cỏ, nhưng con thì không, hiểu ý cha chưa?”

“Con hiểu.”

“Lâu gia, sáu tỉnh Bắc Kỳ, thậm chí cả… tương lai đều là của con.” Lâu Đại soái nhìn Lâu Thiếu soái: “Năm nay cha đã năm mươi tám tuổi, chẳng biết còn có thể sống được bao lâu. Cha không sợ con đoạt quyền, chỉ sợ động tác của con quá quá chậm! Con có thể thu phục những anh em theo cha chinh chiến sớm ngày nào cha liền có thể yên tâm sớm ngày đó. Nói không chừng còn nhờ thế mà có thể hưởng phúc với mẹ con thêm được vài năm.”

“Cha,” Lâu Thiếu soái nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Sức khỏe của cha rất tốt, còn có thể sống được thật lâu.”

Lâu Đại soái: “…” Nếu thằng oát con này đừng chọc ông giận đến đau gan, hẳn là ông còn có thể sống lâu một chút.

Sau khi nhận được một ngàn vạn Mark, Lý Cẩn Ngôn lập tức bắt tay vào thiết kế khu công nghiệp.

Tiền sẵn trong tay, ý tưởng có trong đầu, thừa dịp cơn sóng di dân còn chưa tới, giá đất chưa cao, Lý Cẩn Ngôn vung tay trực tiếp mua gần ba nghìn mẫu đất. Sau khi mua xong, hắn lại tới thăm Cục trưởng Mạnh của Cục Giao thông sáu tỉnh Bắc Kỳ. Trước kia Mạnh lão tiên sinh là sinh viên du học chuyên ngành kiến trúc, đáng tiếc còn chưa tốt nghiệp đã bị triều đình nhà Thanh gọi về. Hai người con trai của ông cũng có rất nhiều thành tích trên phương diện này. Con trai trưởng Mạnh Ba dốc lòng nghiên cứu cầu đường, hiện đang làm việc trong phủ Quân – Chính. Nhờ Triển Trường Thanh giới thiệu, Lý Cẩn Ngôn mới biết tới bản lĩnh của Mạnh lão tiên sinh và hai người con trai của ông ta, cho nên tự mình mang theo quà biếu tới nhà thăm hỏi.

“Ông Mạnh, lần này tôi mạo muội tới chơi thật ra là có chuyện muốn nhờ.”

Lý Cẩn Ngôn tự tìm đến, thái độ còn đặc biệt khiêm nhường. Ông Mạnh tạm thời không nói tới, nhưng hai người con của ông thì đã hơi hơi giật mình. Sáu tỉnh Bắc Kỳ hiện nay, ai mà không biết năng lực của Lý tam thiếu gia và địa vị của hắn tại Lâu gia?

“Ngôn thiếu gia, không dám.” Mạnh lão tiên sinh có một chòm râu dài ở dưới cằm, khuôn mặt gầy guộc nhưng thân thể lại vô cùng rắn chắc, nhìn qua không giống quan viên chính phủ, trái lại càng na ná giáo sư tiến sĩ quanh năm nghiên cứu hơn: “Có gì cần sai bảo, Lý tam thiếu gia cứ nói đừng ngại. Dù lão đây không giúp ích được gì, song hai đứa con trai vẫn có vài phần tác dụng.”

Nghe đối phương nói vậy, Lý Cẩn Ngôn cũng không quanh co nữa, dứt khoát nói về kế hoạch xây dựng khu công nghiệp cho ông ta: “Đất đã muốn mua rồi, khoảng chừng ba nghìn mẫu, nhưng đều là đất hoang. Tôi nghĩ cần phải san bằng trước, sau mới phân thành những khu xưởng khác nhau. Chờ làm đường đi lại giữa các khu xong thì lập tức xây nhà cất xưởng.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng người khác đã có thể thấy được Lý tam thiếu gia chỉ là tay mơ trong phương diện quy hoạch và kiến trúc. Tuy kế hoạch không tồi thế nhưng bắt tay vào xây dựng loại công trình này nào có đơn giản như những gì hắn nói?

“Tôi cũng biết bản thân mù mờ trên phương diện này.” Lý Cẩn Ngôn nói chẳng chút e dè: “Cho nên mới đến nhờ ông Mạnh và hai anh nhà hỗ trợ.”

Mạnh lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu, chỉ cười mà không nói gì. Mạnh Ba đã gần bốn mươi hiển nhiên giữ được bình tĩnh, thế nhưng Mạnh Đào hơn hai mươi tuổi lại nóng vội cực kỳ. Hắn nhìn chằm chằm vào cha và anh trai, mãi đến khi ông Mạnh gật đầu đống ý mới thở ra một hơi dài.

Thương lượng xong, Lý Cẩn Ngôn liền xin phép ra về.

Chờ hắn đi rồi, Mạnh Đào mới mở miệng nói: “Lý tam thiếu gia này đúng là rất khiêm nhường. Không hiểu liền hỏi chứ không hề ra vẻ giống như những người khác.”

“Con nói bản thân đấy à?” Mạnh lão tiên sinh lườm hắn một cái, lại bảo: “Các con nghe cho kỹ, không được thấy người này còn nhỏ tuổi mà coi thường. Ngôn thiếu gia tuyệt không phải loại người đơn giản.”

Anh em Mạnh Ba, Mạnh Đào đều đồng ý, thế nhưng trong lòng lại có suy nghĩ riêng.

Lý Cẩn Ngôn rời khỏi Mạnh gia, thấy thời gian còn sớm liền bảo lái xe đi tới nhà máy hóa chất. Đúng lúc Lý tam lão gia đang ở trong nhà máy. Vừa thấy Lý Cẩn Ngôn, ông lập tức cất tiếng gọi: “Cháu trai à, bây giờ muốn gặp cháu một lần cũng thật khó.”

“Chú ba, sao vậy?” Lý Cẩn Ngôn bị khuôn mặt nhăn nhó của Lý tam lão gia chọc cười: “Có khó khăn gì à?”

“Nói đến khó khăn, thật sự là có một chuyện.” Lý Khánh Vân chậc lưỡi, kéo Lý Cẩn Ngôn vào phòng làm việc của mình. Chờ khi đóng cửa lại, ông mới mở miệng: “Cháu trai, chuyện này chú ba chỉ có thể trông cậy vào cháu thôi.”

“Chú ba, chú phải nói rõ xem là chuyện gì thì cháu mới giúp được chứ?”

“Là chuyện hôn nhân của em gái cháu.”

“Sao?” Lý Cẩn Ngôn hơi sửng sốt: “Cẩm Thư hay Cẩm Họa?” Trong ấn tượng của hắn, đó chỉ là hai cô nhóc. Nhưng nhớ tới lục tiểu thư và thất tiểu thư của Lâu gia, Lý Cẩn Ngôn lập tức trở lại bình thường.

“Cẩm Thư.” Lý tam lão gia nói: “Việc hôn nhân của Cẩm Họa đã được định đoạt rồi. Chú nhắm được một người cho Cẩm Thư, muốn nhờ cháu đi nói giúp.”

“Chú ba, chú càng nói chàu càng cảm thấy mơ hồ. Sao lại là nói giúp, cháu có phải bà mối đâu.”

“Không phải, cháu nghe chú nói hết đã.” Lý Khánh Vân ghé sát vào Lý Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói này nói nọ một phen. Ngay sau đó Lý Cẩn Ngôn bỗng trợn tròn con mắt.

“Sĩ quan Quý?”

“Đúng, chính hắn.” Lý tam lão gia lại nói: “Chú đã nghe ngóng rồi, gia thế và nhân phẩm người này rất được. Dù chú ba cháu không phải viên chức nhưng cũng là nhân vật hàng đầu thành Quan Bắc hiện nay. Cẩm Thư là trưởng nữ, từng đi học tại trường tư thục mấy năm, lại có một người anh họ như cháu đây, cũng không tính là trèo cao, phải không?”

Lý Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ một lúc rồi mới đáp lời Lý tam lão gia: “Chú ba, việc hôn nhân của Sĩ quan phụ tá Quý không phải cháu nói một câu là thành. Phải xem ý hắn thế nào, cũng cần hỏi Thiếu soái một tiếng nữa. Phương diện này hẳn là chú hiểu rõ hơn cháu nhiều.”

“Đương nhiên rồi.”Lý tam lão gia đồng ý.

“Chú ba, có lời này cháu phải nói trước. Việc hôn nhân nhất định phải do hai bên tình nguyện, cháu đi hỏi nhưng Sĩ quan Quý có đồng ý hay không lại là chuyện khác. Mà tốt nhất là chú cũng hỏi ý em Cẩm Thư đi, tránh cho về sau con bé phải chịu ấm ức.”

“Chú biết rồi.” Lý tam lão gia cười cười: “Chỉ cần cháu trai đồng ý giúp đỡ, mặc kệ có được hay không chú đều ghi nhớ ân tình này.”

Nói xong việc cần, Lý tam lão gia vui mừng ra mặt. Khóe miệng Lý Cẩn Ngôn cũng cong lên. Bảo hắn làm mai, chẳng lẽ hắn còn có năng khiếu trở thành ông tơ bà nguyệt? Chuyện khỉ gì đây hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.