“Lão thái thái, không ổn rồi! Đại thiếu gia và đại tiểu thư đã trở lại!”
“Hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì.” Lão thái thái trách một tiếng rồi tựa người vào gối gấm: “Về thì về, có gì đáng để ngạc nhiên. Lão thái gia biết chưa?”
“Vẫn chưa, người gác cổng nói cho quản gia, quản gia trực tiếp tới gặp lão thái thái, hiện ông ta vẫn đang chờ ngoài cửa ạ.” Xuân Mai dừng một chút, mới nói tiếp: “Người gác cổng nói bọn họ đang quỳ trước cửa lớn, rất nhiều người đều thấy được.”
Quỳ ngoài cửa lớn?
Lý tam lão gia đang ngồi một bên cũng trầm mặt xuống: “Mẹ, việc này không đúng lắm.”
“Đương nhiên là mẹ biết.” Lão thái thái phất tay: “Đã bị đuổi khỏi gia tộc mà còn vác mặt trở về, chẳng lẽ không phải do có điều gì muốn xin xỏ? Xuân Mai, đi nói với Lý Đông, bảo hắn bẩm lên lão thái gia ngay đi.”
Lời này của lão thái thái quá mức bất ngờ, Lý tam lão gia không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, ngộ nhỡ cha mềm lòng, cho bọn chúng…”
“Được rồi, chuyện này con không cần quan tâm.” Lão thái thái bảo Xuân Mai lấy mấy trăm văn tiền trong tráp đưa cho Lý Đông: “Bảo hắn bẩm báo chi tiết vào. Nếu lão thái gia hỏi, cứ nói ta đã biết.”
“Dạ.”
Xuân Mai vén rèm đi ra ngoài. Đợi khi tiếng bước chân nhỏ đến không còn nghe thấy, Lý tam lão gia mới mở miệng: “Mẹ, làm như vậy thật sự không thỏa đáng lắm.”
“Đã bảo chuyện này con đừng bận tâm cơ mà.” Lão thái thái hơi nhíu mày: “Mẹ muốn nói với con một vẫn đề khác, người Lâu phu nhân muốn làm mối cho Cẩm Thư, con thấy thế nào?”
“Chung quy con vẫn cảm thấy người này kém hơn Sĩ quan phụ tá Quý.”
Lý tam lão gia và tam phu nhân đều cho rằng Sĩ quan Quý mới tốt. Người nọ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, con đường tươi lai xán lạn vô cùng. Vốn tưởng nhờ Lý Cẩn Ngôn mở miệng thì sự tình có thể nắm chắc chín phần, nào ngờ kết quả lại không như ý muốn. Thẩm Hòa Đoan nói trắng ra chỉ là một thư sinh, còn mất cả cha lẫn mẹ, nhìn thế nào cũng không hợp làm chồng của con gái ông bà.
“Con đã trả lời Cẩn Ngôn chưa?”
“Vẫn chưa.” Lý tam lão gia đáp: “Con định chờ vài ngày nữa mới nói với Cẩn Ngôn, dứt khoát từ chối việc…”
“Hồ đồ!” Lão thái thái vỗ xuống bàn một cái, tiếng vang không lớn, nhưng lại thành công cắt lời Lý tam lão gia: “Từ chối? Nói thì dễ lắm!”
“Mẹ, con thực sự không hiểu, tại sao chuyện lại không thành! Cẩm Thư nhà chúng ta có chỗ nào không tốt? Hiện giờ ở thành Quan Bắc con cũng coi như một người có uy tín có danh dự đúng không?”
“Có uy tín? Có danh dự? Ai cho?”
Giọng nói của lão thái thái lạnh như băng. Lý tam lão gia bất chợt sửng sốt.
“Con có được ngày hôm nay, đều nhờ Cẩn Ngôn!” Lão thái thái gằn từng tiếng một, lại đột nhiên thay đổi đề tài: “Người con nhắm lúc trước là Sĩ quan phụ tá Quý, trợ thủ đắc lực bên cạnh Lâu Thiếu soái đúng không?”
“Đúng ạ.”
“Càng như vậy chúng ta càng không thể chọn hắn được. Con ngẫm lại mà xem, nếu vợ con nghĩ cách gả nha đầu của nó cho quản sự giỏi nhất trong tiệm của con, con sẽ nghĩ thế nào?”
“…” Lý tam lão gia nhíu chặt lông mày, nửa ngày không nói chuyện.
“Có phải sẽ nghĩ nó cố tình sắp xếp người của mình bên cạnh con không?”
“Mẹ, sao con có thể nghĩ vậy được. Con và Thanh Hà đã là vợ chồng nhiều năm như thế, tính cách cô ấy con hiểu mà.” Lý tam lão gia tranh cãi: “Hơn nữa Cẩm Thư là em họ của Cẩn Ngôn, sao có thể so sánh với nha đầu?”
“Nói sâu hơn, họ hàng đáng sợ hơn cả nha đầu!” Giọng điệu của lão thái thái trở nên nghiêm khắc: “Con chỉ nghĩ cho tương lai của con gái của mình, tại sao không nghĩ Cẩn Ngôn có thể gặp phải phiền phức? Con và Thanh Hà làm vợ chồng hơn hai mươi năm, Cẩn Ngôn mới vào Lâu gia được bao lâu? Đừng nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của nó mà lầm tưởng, mỗi một bước đi nó gặp bao nhiêu khó khăn con có biết không? Trong chuyện lần này, người ngoài sẽ không nói con mà chỉ nói nó nhân cơ hội mượn sức thân tín của Thiếu soái, nói nó có tâm cơ sâu kín!”
“Mẹ, con…” Lý tam lão gia chỉ là một thương nhân, cũng không hiểu rõ về phương diện này lắm. Giờ nghe lão thái thái phân tích, cuối cùng ông cũng hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào. Chỉ sợ ông thật sự rước phiền phức tới cho cháu trai rồi.
Nghĩ đến đây, Lý tam lão gia bắt đầu đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay. Ông có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ phúc của Lý Cẩn Ngôn. Nếu chuyện hôn nhân này khiến Lý Cẩn Ngôn và Lâu gia nảy sinh hiềm khích, hoặc để người ngoài lấy cớ nói vào, tội của ông hẳn là to lắm.
“Suy nghĩ cẩn thận chưa?”
“Mẹ, con sai rồi.” Lý tam lão gia tự vả cho mình một cái: “Con hồ đồ quá! Rước phiền cho Cẩn Ngôn không nói, đã thế lại vì chuyện không thành mà thầm oán nó. Ngày mai con sẽ đi xin lỗi Cẩn Ngôn!”
“Con có thể nghĩ thông là tốt rồi.” Giọng Lão thái thái đã dịu đi: “Chẳng phải Lâu phu nhân muốn làm mối cho Cẩm Thư sao?”
“Đúng vậy, là cháu trai của Thẩm Trạch Bình.” Lý tam lão gia tiếp tục nói: “Đang làm Phó chủ nhiệm phòng Đào Tạo trong trường Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ.”
“Nghe mẹ đi, việc hôn nhân này rất được. Người học văn có cái tốt của người học văn, không dính vào quân sự thì cũng bớt được rất nhiều phiền toái. Hơn nữa người làm mối lại là Lâu phu nhân, chắc chắn Thẩm gia sẽ không bạc đãi Cẩm Thư.” Lão thái thái vươn tay lên tóc, gỡ xuống một cây trâm bạc: “Ngày mai con đi gặp Cẩn Ngôn, nói với nó con đồng ý chuyện hôn nhân này.”
“Dạ.”
“Trong thời gian tới đừng để Cẩm Thư ra ngoài nữa. Hiện giờ bên ngoài rất loạn, hôm nay diễu hành cái này ngày mai diễn thuyết cái khác, con gái chưa chồng vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Vâng.”
Đúng vào lúc ấy Xuân Mai trở về báo tin lão thái gia đã cho anh em Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm vào phủ, còn trực tiếp an bài ở gian nhà phía Tây.
“Đại thiếu gia cầm một cái hộp trên tay, vừa vào phủ liền quỳ ở chính đường khóc lóc. Lão thái gia tới hỏi mới nói là tro cốt của đại phu nhân cùng với Cẩn Hành thiếu gia. Đại khái là lúc Hình gia gặp chuyện không may, bọn họ đang ở trong Hình phủ cho nên mới bị vạ lây.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Xuân Mai rời đi, Lý tam lão gia lại hỏi một câu: “Mẹ, thực sự cho bọn chúng ở lại đây à?”
“Còn có thể làm sao?” Lão thái thái lạnh lùng nói: “Nếu đuổi đi thật, người ngoài sẽ không nhớ được chuyện bọn chúng đã bị khai trừ khỏi gia tộc, không còn là người của Lý gia, mà chỉ biết nói chúng ta tâm địa độc ác, ngay cả hai anh em bơ vơ không nơi nương tựa cũng không tha. Giờ đâu còn là triều Thanh nữa.”
“Vậy…”
“Việc này mẹ đã có tính toán rồi. Chúng trở về chắc chắn sẽ có điều cần xin xỏ, trái lại mẹ muốn xem thử bọn chúng muốn gì. Lần tới con cũng nhắc nhở Cẩn Ngôn một chút, nếu có thể, hãy nhờ nó mượn quan hệ của Lâu gia để tra xem rốt cuộc bọn chúng đã gặp phải chuyện gì. Đã là mầm họa thì cứ đặt ngay dưới mí mắt mới dễ dàng phòng bị.”
“Mẹ!”
“Thôi, về phòng đi, mẹ cũng mệt rồi.”
“Vâng.”
Lý tam lão gia mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng ngủ. Vừa vào cửa lại phát hiện Lý Cẩm Thư cũng ở bên trong, còn đang nói chuyện với tam phu nhân. Nhìn thấy Lý tam lão gia, vẻ mặt hai mẹ con vẻ mặt đều có chút gì đó không đúng lắm.
Nhưng tam phu nhân đã che giấu rất nhanh, cười nói: “Lão gia đã trở lại rồi.”
Lý Cẩm Thư sợ hãi gọi một tiếng: “Cha.”
“Ừ.” Lý tam lão gia ngồi xuống ghế: “Vừa rồi đang nói chuyện gì?”
“Không nói gì.” Tam phu nhân vội hỏi: “Lão gia, lão thái thái gọi ông sang đó có chuyện gì?”
“Còn không phải việc hôn nhân của Cẩm Thư sao.”
“Cha, mẹ, con ra ngoài trước.”
Nghe tới chuyện hôn nhân của mình, Lý Cẩm Thư đỏ mặt lên, xoay người định rời đi, nào ngờ lại bị Lý tam lão gia gọi lại: “Từ từ, còn có chuyện, Cẩn Thừa và Cẩm Cầm đã về, được lão thái gia cho vào ở gian nhà phía Tây.”
“Cái đám đã bị đuổi khỏi gia tộc, sao còn có thể trở về?” Tam phu nhân lộ vẻ kinh ngạc.
“Ai biết.” Lý tam lão gia xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái: “Tóm lại phải quản người chỗ chúng ta cho cẩn thận, đừng đi tới gian nhà phía Tây, cũng đừng dính dáng gì tới hai anh em kia là được. Bọn chúng sẽ không ở lại đây lâu.”
“Đều nghe theo lời lão gia.”
“Cha, vậy con về phòng đây.”
“Ừ.” Lý tam lão gia gật đầu, đợi Lý Cẩm Thư rời đi mới nói với tam phu nhân: “Ý của lão thái thái là, Cẩm Thư sẽ gả tới Thẩm gia…”
Lý Cẩn Ngôn vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Lý. Hắn vừa nhận được điện báo, người của Cố gia đã tới Thiên Tân, hai ngày nữa sẽ theo ông chủ Tống ngược Bắc. Trong điện báo ông chủ Tống nói: “Việc này Cố gia rất có thành ý, người được cử tới bàn bạc chính là con trai trưởng của Cố lão gia, cũng là người quản lý phần lớn gia nghiệp nhà họ Cố hiện nay.”
Buông bức điện báo trên tay xuống, Lý Cẩn Ngôn thở phào một hơi, cảm thấy bế tắc trong lòng tan đi không ít. Hắn vươn tay sờ sờ thái dương, vết thương đã hết đau, nhưng mỗi khi nhớ tới vụ nổ hắn vẫn run lên vì sợ hãi. Chú Câm đã đi thăm dò, mà chắc chắn Lâu Thiếu soái cũng đang điều tra, song Lý Cẩn Ngôn vẫn mơ hồ cảm giác sự kiện này rất giống vụ đánh bom xảy ra vào mấy tháng trước. Chẳng qua là kế hoạch sau chu đáo hơn một bậc, còn lợi dụng cả học sinh diễu hành.
Nhớ tới những thanh niên lòng đầy nhiệt huyết, một mực muốn cứu nước kia, Lý Cẩn Ngôn lại không nhịn được mà thở dài. Bọn họ là niềm kiêu hãnh của thời đại, cũng là nguồn tài nguyên quý giá nhất của quốc gia, đáng tiếc, lại dễ bị người có âm mưu kích động và lợi dụng, mượn tay làm chuyện xấu.
Bọn họ có thể nhìn thấy xã hội đầy tệ nạn, thấy dân chúng cực khổ, thấy quốc gia ngày càng yếu nhược. Bọn họ muốn thay đổi, muốn đánh thức dân tộc, muốn cứu vớt nước nhà, song lại không tìm ra biện pháp. Những học sinh sinh viên đó có thể cống hiến hết sức lực cho tổ quốc mình. Chỉ cần có người dẫn đường đúng đắn, bọn họ sẽ trở thành lực lượng cực mạnh trên con đường chấn hưng đất nước.
Lý Cẩn Ngôn đã từng đọc bài luận Thiếu niên của Lương Khải Siêu. Hắn cực đồng tình với một câu trong đó: thiếu niên mạnh thì quốc gia cường! Ở một miền không gian-thời gian khác, mười vạn thanh niên mười vạn quân(1) lại càng không phải một lời nói suông.
(1) “Một tấc non sông một tấc máu, mười vạn thanh niên mười vạn quân” là lời kêu gọi thanh niên nhập ngũ cứu quốc vào năm 1944 tức năm Dân Quốc thứ 33.
“Trang thiết bị cũng như nhân tài ngoại quốc đều không phải của mình. Chỉ có nhân tài được bồi dưỡng từ người trong nước mới là nền móng cơ bản của quốc gia.”
Trên thế giới chỉ có Đức và Nhật là quán triệt cưỡng chế giáo dục. Đức cưỡng chế giáo dục, bồi dưỡng ra một lượng lớn nhà khoa học, mà Nhật cưỡng chế giáo dục… Được rồi, Lý Cẩn Ngôn bĩu môi, bồi dưỡng ra một đám “dũng sĩ” sẵn sàng buộc “đai kinh nguyệt” vì Thiên hoàng qua đời. Đấy cũng coi như một loại thành công.
Tuy nhiên, làm sao để khống chế dư luận, đúng là một vấn đề rất không đơn giản.
Nhìn hơn mười tờ báo ở trên mặt bàn, Lý Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy đau đầu. Vụ ám sát sự lúc trước đã được đưa tin, thế nhưng có mấy bài báo lại không nhắm vào việc điều tra hung thủ đích thực là ai, mà một mực chỉ trích người trong xe không nên ném lựu đạn ra ngoài làm bị thương người vô tội. Mấy người bị thương được đưa vào bệnh viện lại càng tích cực diễn trò hòng tranh thủ sự đồng tình của quần chúng, chỉ thiếu nước gán thẳng tên hắn vào tội danh “coi mạng người như cỏ rác, phải chết mới đền hết tội” mà thôi. Nhìn lên phần đầu tờ báo, Lý Cẩn Ngôn mới phát hiện tuy báo này do tòa soạn Nhật Bản phát hành, song phóng viên viết bài vẫn là người Hoa Hạ.
Tức giận, hay là bi ai? Lý Cẩn Ngôn cũng không biết nữa.
Hắn lại cầm tờ báo “lá cải” mình từng nhắm tới lên, bên trên cũng đưa tin về sự kiện này. Tuy bài viết không quá rõ ràng, nhưng giữa câu văn hàng chữ lại mơ hồ lộ ra ý tứ: tìm đúng xe của Lâu gia để ra tay, trăm phần trăm đã có âm mưu từ trước. Cuối bài, người viết còn âm thầm nhắm đầu mũi thương về phía người Nhật Bản.
“Tờ báo này còn rất thú vị nha.” Lý Cẩn Ngôn gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn. Càng ngày hắn càng muốn gặp ông chủ của tòa soạn này rồi đó.
Mà ông chủ tòa soạn được Lý Cẩn Ngôn nhớ thương, giờ phút này đang ngồi trong phòng riêng trên tầng hai quán trà Đỉnh Thuận. Trên bàn đặt một ấm trà lạnh và mấy đĩa điểm tâm đẹp mắt. Chú Câm ngồi đối diện với ông ta, hai tay đặt ở trên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Qua một lúc lâu, trong phòng vẫn không có bất cứ tiếng động gì.
Rốt cuộc, Lý Lão Ngũ đứng sau lưng chú Câm mở miệng: “Tam đương gia, không ngờ lại gặp được ông ở thành Quan Bắc.”
Ông chủ tòa soạn – người được gọi là “tam đương gia” có vóc dáng không cao, gương mặt gầy gò với hai cọng ria mép nhỏ, khóe miệng còn có một cái đinh râu, nhìn kiểu gì cũng không giống người lương thiện. Đặc biệt là dưới tình huống đại đương gia bị bắt, nhị đương gia mất mạng, người này vẫn có thể dắt anh em trốn Đông trốn Tây, né tránh quan binh đuổi giết. Sau khi an bài ổn thỏa cho tất cả anh em, ông ta bỏ đi một mình rồi mất tích. Năm đó quan phủ treo giải truy nã ông, còn dán cáo thị khắp thành song vẫn không lần ra được một chút manh mối nào. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể lôi một tử tù ra chém đầu cho đủ số rồi kết án hết sức qua loa.
“Đừng gọi tam đương gia, dù sao hiện tại tôi cũng là một người làm ăn chân chính, gọi ông chủ Văn đi.” Ông chủ Văn cầm một miếng điểm tâm lên, hai ba lần há miệng đã nuốt gọn vào trong bụng: “Tiểu Ngũ, quán trà này của cậu buôn bán cũng không tồi.”
“Nhờ phúc tam thiếu gia cả.”
“Tam thiếu gia?” Hai cọng ria mép hệt như râu cá trê dưới cánh mũi của ông chủ Văn khẽ động, ông ta hỏi: “Con trai của Lý nhị lão gia à?”
“Đúng vậy.” Lý Lão Ngũ còn định nói tiếp, nhưng chú Câm đã nâng tay phải lên ra hiệu hắn ngậm miệng. Ông lấy một phong thư cất trong ngực áo ra, ném tới trước mặt ông chủ Văn, bảo đối phương tự mở ra xem.
“Cho tôi?” Ông chủ Văn sờ sờ cọng ria bên khóe miệng vẻ như hứng thú lắm. Thế nhưng vừa mới mở thư ra đọc, cằm ông đã muốn rớt xuống mặt đất rồi: “Đại ca, ông đang đùa với anh em đó hả?”
Chú Câm ngoắc ngoắc ngón tay với ông chủ Văn, ý bảo đối phương tới gần một chút. Sau đó ông liền chấm nước trà viết lên mặt bàn: “Tòa soạn của ông, tam thiếu gia coi trọng.”
“Đại ca,” Ông chủ Văn chậc lưỡi, lại nói: “Không dối gạt ông, cái thứ mà chỗ tôi soạn thật sự không thể đặt lên mặt bàn. Người làm công tác văn hoá đứng đắn đều không thích làm việc ở tòa soạn của tôi. Nội dung đăng tải trên báo phần lớn là sư gia nghèo túng, tú tài tiền triều, còn có mấy kẻ nhà giàu bán cả tổ nghiệp, hoặc mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt linh tinh để kiếm cơm ăn. Làm sao tam thiếu gia lại nhìn trúng được?”
Chú Câm vung một bàn tay qua. Ông chủ Văn vội nghiêng đầu tránh né: “Đại ca, đừng động tay động chân, cái bạt tai này của ông mà đánh trúng, sang năm ông sẽ phải tới trước mộ tôi để uống rượu hàn huyên đấy.”
“Tam thiếu gia có cái lý của hắn. Không phải mua đứt mà là hợp tác. Hắn bỏ tiền ông bỏ người, chẳng qua quy mô tờ báo lớn nhỏ thế nào đều do tam thiếu gia quyết định.” Chú Câm tiếp tục viết: “Đồng ý hay không?”
“Chuyện tốt như vậy, đương nhiên là đồng ý.” Ông chủ Văn liếm liếm môi: “Hiện giờ ở thành Quan Bắc có ai mà không biết Lý gia tam thiếu gia là một thần tài, một cái xẻng hốt tiền có tiếng. Nếu biết đại ca làm việc cho tam thiếu gia thì tôi đã sớm tìm tới cửa rồi, đâu có cần mời mọc thế này.”
Chú Câm gật đầu, lại viết lên mặt bàn: “Giờ này ngày mai, tới đây gặp tam thiếu gia.”
“Được!”
Rời khỏi quán trà Đỉnh Thuận, chú Câm trực tiếp đi tìm Lý Cẩn Ngôn. Ông nói hết những chuyện liên quan đến ông chủ Văn cho hắn biết, ngay cả việc người kia từng là cướp cũng không hề giấu diếm. Lý Cẩn Ngôn nghe xong thì sửng sốt không thôi, cướp mà đi mở tòa soạn báo? Quả nhiên đây là một thời đại rất thần kỳ.
Màn đêm buông xuống, Lý Cẩn Ngôn nói chuyện mình định hợp tác với tòa soạn nói cho Lâu Thiếu soái. Thấy đối phương nhướng cao một bên lông mày, hắn liền mở miệng giải thích: “Thiếu soái yên tâm, tờ báo này của tôi sẽ không đề cập đến chính trị, chỉ đăng tải một ít tin tức râu ria nhảm nhí linh tinh.”
“Tin tức râu ria nhảm nhí linh tinh?”
“Đúng.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu: “Tỷ như ai đó xây xưởng kiếm tiền, ai đó lên núi không cẩn thận đào được một củ nhân sâm trăm năm chẳng hạn. Rất nhiều người cảm thấy hứng thú với những tin tức kiểu này. Đương nhiên, cũng sẽ đăng tải một ít tin tuyển dụng, đợi khi tờ báo phủ sóng rộng rãi hơn còn đăng cả quảng cáo, chính là tuyên truyền để có nhiều người biết đến sản phẩm hơn đó.”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu, ngồi xuống mép giường, kéo Lý Cẩn Ngôn qua: “Vết thương còn đau không?”
“Đã hết đau từ lâu rồi.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu. Nhận thấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Lâu Thiếu soái ngày càng có xu hướng trượt xuống dưới, mà lòng bàn tay đối phương cũng mỗi lúc một nóng hơn, hắn không khỏi sợ run cả người, vội vàng nói: “Bác sĩ đã dặn không được để nước dính vào trong vòng bảy ngày!”
“…” Nhiệt độ trong phòng chợt giảm mạnh.
“Thiếu soái,” Lý Cẩn Ngôn cẩn thận mở miệng: “Tóc anh còn ướt, hay là tôi giúp anh lau khô nhé?”
Ngay sau đó, một cái khăn được nhét vào trong tay Lý Cẩn Ngôn.
Hắn bĩu môi, một bên giúp Lâu Thiếu soái lau tóc, một bên thầm nghĩ: xem ra bất kể là mèo con hay hổ dữ, một khi có xu hướng xù lông thì đều cần được vuốt ve.
Vuốt lông cho Lâu Thiếu soái xong, Lý tam thiếu hiếm thấy mà được ngủ một giấc ngon lành. Tuy cánh tay ôm ngang người hắn vẫn cứng như vòng kim cô, song Lý Cẩn Ngôn lại ngủ cực kỳ yên ổn, cả đêm không mộng mị một chút nào.
Ngày hôm sau Lý Cẩn Ngôn đi gặp ông chủ Văn như đã hẹn. Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Đối với để nghị đổi tên tờ báo của Lý Cẩn Ngôn, ông chủ Văn không có dị nghị gì, việc mở chi nhánh lại càng cực kỳ đồng ý. Ông ta chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là phải giữ tất cả những người đang làm việc trong tòa soạn hiện nay.
“Tôi biết có thể những người này sẽ không lọt mắt của tam thiếu gia, nhưng bọn họ thực sự không tồi, cũng là những người đáng tin cậy, mong Ngôn thiếu gia cho một bát cơm.”
“Ông chủ Văn nói gì vậy.” Lý Cẩn Ngôn cười cười: “Tôi nào có ý định đuổi việc bọn họ đâu? Chẳng những thế tôi còn muốn nhờ ông chủ Văn tuyển thêm nhiều nhân tài như vậy về tòa soạn nữa. Đương nhiên phương diện nhân phẩm phải xem xét cẩn thận, ít nhất không thể để điệp viên nước ngoài trà trộn vào.”
Nghe Lý Cẩn Ngôn nói vậy, ông chủ Văn liền cười khà khà, muốn gian trá bao nhiêu liền có bấy nhiêu: “Tam thiếu gia cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để những người như vậy chen chân vào.”
“Ồ?” Lý Cẩn Ngôn thấy đối phương nói chắc như đinh đóng cột, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ ông chủ Văn có bí quyết đặc biệt gì?”
“Bí quyết không thể nói rõ ràng.” Ông chủ Văn chỉ chỉ cái mũi của mình: “Trên thân đám người kia đều có mùi đặc biệt, người khác không ngửi thấy, nhưng tôi thì có. Đảm bảo một người cũng không lọt, mà dù có lọt bọn chúng cũng chỉ có thể mơ ước được chui ra. Tôi sẽ cho bọn chúng biết thế nào là điểm thiên đăng(2), rút gân lột da, móc mắt cắt mũi. Khẳng định tên nào cũng sảng khoái đến gọi mẹ kêu cha!”
(2) Điểm thiên đăng: một khổ hình thời xưa, lột hết quần áo phạm nhân, buộc vải bông quanh người ngâm vào trong nồi dầu, chờ đêm xuống vớt ra trói lên cột, bắt đầu châm lửa từ dưới chân lên.
Chú Câm vỗ bàn một cái, trợn mắt với ông chủ Văn, ý tứ thực rõ ràng: đừng có nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt tam thiếu gia!
Ông chủ Văn ngượng ngùng sờ râu: “Lỡ lời, bỗng nhiên lỡ lời. Lại nói mũi của đại ca đâu phải do tôi cắt, đại ca tức giận cái gì?”
Chú Câm xiết chặt nắm tay, ông chủ Văn lập tức rụt cổ lại.
Lý Cẩn Ngôn không khỏi cảm thấy buồn cười. Ông chủ Văn này còn rất là thú vị.
Mấy người bọn họ đang nói chuyện, chợt nghe thấy một trận tiếng động lớn vang lên ở bên ngoài. Chú Câm bảo Lý Lão Ngũ đi xem. Nhưng hắn mới đẩy cửa ra, một hỏa kế đã vội vã chạy từ dưới lầu lên, vừa thở hổn hển vừa nói: “Có đánh nhau, Thiếu soái đánh nhau với người Nhật ở Nam Mãn Châu!”