Ngày 25 tháng 9, Sư đoàn 56 của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đánh chiếm Hổ Thạch Thai(1), Tân Thai Tử(2), tới gần Thiết Lĩnh. Quân đội Nhật đóng tại Thiết Lĩnh bao gồm hai Đại đội. Nhưng đối với Sư đoàn 56 binh hùng tướng mạnh ở thời điểm này, hai Đại đội kia cũng chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.
(1) Hổ Thạch Thai: một khu kinh tế ở phía Bắc Thẩm Dương, Liêu Ninh
(2) Tân Thai Tử: một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Liêu Ninh.
Sư đoàn 61 nhận lệnh tấn công Liên Sơn Quan gặp phải một ít phiền toái ở dọc đường. Bởi vì không quen thuộc địa hình, không chuẩn bị đầy đủ la ngựa, cho nên Tiểu đoàn Pháo binh bị chậm mất nửa ngày. Cũng may quân Nhật đóng ở Liên Sơn Quan chỉ có một Trung đội và một Đại đội trấn thủ đường sắt không còn đủ quân số. Hơn nữa, dân chúng địa phương bị quân Nhật và đám “nhị quỷ tử(3)” ức hiếp lâu ngày, nên đã chủ động mật báo cho Sư đoàn 61. Đó cũng là lý do cho việc Sư đoàn 61 gần như không phải trả giá chút nào đã thành công đánh chiếm Liên Sơn Quan. Giết giặc giành địa bàn xong xuôi, Bàng Thiên Dật liền gửi điện báo cho Lâu Thiếu soái, hỏi xem Sư đoàn 61 sẽ đóng quân tại đây hay tiếp tục đánh lên Phượng Thành(4).
(3) Nhị quỷ tử: Trong cuộc kháng chiến chống Nhật, nhị quỷ tử là cách gọi mang tính miệt thị mà những người dân vùng Mãn Châu dùng để gọi những Nhật kiều đội lốt di dân sang xâm lược nước nhà. Về sau từ này cũng được dùng để gọi những quan viên và Hán gian bán nước, làm tay sai cho quân Nhật.
(4) Phượng Thành: thị xã thuộc Đan Đông, tỉnh Liêu Ninh.
Khi Lâu Thiếu soái nhận được điện báo của Bàng Thiên Dật thì Sư đoàn 56 của Đường Ngọc Hoàng đã dẹp yên nhà ga Thiết Lĩnh rồi.
“Thiếu soái, trả lời điện báo thế nào đây?” Sĩ quan phụ tá Quý đứng trước mặt Lâu Thiếu soái, giọng điệu mang theo kích động khó lòng kìm nén.
“Gửi điện trả lời,” Lâu Thiếu soái buông điện báo: “Tạm thời đóng quân ở đó, càn quét tất cả quân Nhật còn sót lại, đoạt lại tài sản của Nhật kiều.”
“Nhưng, Thiếu soái, gần đây có một ít tin đồn bất lợi về ngài, còn…”
“Cứ làm theo lời tôi nói.”
“Rõ!”
Trong khoảng thời gian chưa đầy nửa tháng, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đã chiếm được đoạn đường sắt từ Quan Bắc đến An Sơn thuộc tuyến đường sắt Nam Mãn Châu. Quân đội Nhật Bản bị tiêu diệt hoàn toàn. Những Nhật kiều sống ở gần đó đều bị đuổi tới Hải Thành, trên đường di tản chỉ được mang theo một bộ quần áo, tất cả những tài sản khác đều bị đoạt lại. Thương nhân Nhật Bản đầu tư khai thác mỏ ở An Sơn bị tổn hại nặng nề nhất. Lâu Thiếu soái chỉ cho bọn hắn hai lựa chọn, hoặc là rời đi, hoặc là vĩnh viễn “ở lại”.
Với người Nhật, tính mạng vẫn quan trọng hơn tiền.
Từ đó, quặng sắt ở An Sơn hoàn toàn thuộc về Hoa Hạ. Chỉ cần Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái còn ở nơi này, người Nhật sẽ không dám nghĩ đến chuyện lợi dụng tuyến đường sắt Nam Mãn Châu để vận chuyển khóang sản, gỗ, và lương thực qua Triều Tiên rồi đưa về Nhật Bản!
Người Nhật đưa ra kháng nghị. Thế nhưng Lâu Thiếu soái căn bản không để ý tới bọn chúng, nên làm cái gì hắn liền làm cái ấy. Ngay cả Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật cũng đua nhau học theo. So với những gì người Nhật từng làm đối với con dân Hoa Hạ, bọn hắn đã rất nhân từ.
Đáng tiếc, một số tờ báo trong nước lại lên án việc này. Nội dung trên báo được viết rất rõ ràng: “Hoa Hạ vốn là một quốc gia trọng lễ nghi, tại sao loại hành vi như giết người cướp của thế này lại đại diện cho chính nghĩa được?”
Lý Cẩn Ngôn nhìn những tin tức đầy “ngôn từ chính nghĩa” này mà tức đến nghiến răng.
“Chắc chắn trên cổ đám người này không phải đầu, mà là hồ lô! Thậm chí còn là hồ lô rỗng ruột!”
Nha đầu bưng trà vào, đúng lúc nghe được lời nói của Lý Cẩn Ngôn thì không khỏi bật cười. Lý Cẩn Ngôn nhìn cô: “Buồn cười lắm hả?”
Nha đầu vội lắc đầu. Lý Cẩn Ngôn phất tay, ý bảo nha đầu lui xuống. Bây giờ hắn đang cảm thấy không vui, nhìn cái gì cũng không vừa mắt hết. Hắn không sao hiểu nổi, đều là người chung một nước, tại sao trong khi các chiến sĩ liều mình xông ra tiền tuyến, đám phóng viên kia lại có thể ăn no rửng mỡ mà tung ra những phát ngôn như vậy! Người Nhật có phải cái gì tốt đẹp đâu? Những Nhật kiều di dân vào Hoa Hạ, ngoại trừ thương nhân và một ít công nhân kỹ thuật ra, phần lớn đều là đám lưu manh hoặc Ronin với hai bàn tay trắng!
Tài sản và nhà cửa của bọn chúng từ đâu mà có? Đều cướp của người Hoa Hạ cả thôi!
Bọn chúng đáng để cảm thông thương xót à?
Chiến tranh là hành động của quốc gia, bình dân vốn là vô tội. Nhưng Lý Cẩn Ngôn không cho rằng đám người Nhật kia chẳng có tội lỗi gì! Ở một thời gian-không gian khác, sau khi quân Nhật chiếm được Nam Kinh, cả nước Nhật đã ăn mừng!
Hiện giờ, những “văn nhân” ăn nói linh tinh trên mấy tờ báo kia, chẳng những không thương xót đồng bào mình bị quân thù giày xéo, ngược lại còn cảm thương cho đám Nhật Bản đã ức hiếp chính dân mình?! Có tình người không phải là chuyện xấu, nhưng tình cũng phải đặt ở đúng chỗ đúng nơi! Thương cho một đám súc sinh gây ra không biết bao nhiêu tội ác, đáng à?
Lý Cẩn Ngôn thà tin rằng đám người ấy là Hán gian. Nhưng sự thật là, Hán gian chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong số đó, còn lại, đa số những kẻ nói ra mấy lời này đều là “người Hoa Hạ” trăm phần trăm!
“Không được!” Lý Cẩn Ngôn vỗ mạnh xuống bàn rồi đứng bật dậy. Hắn phải làm chút gì đó mới được, không thể để cho mấy cái tin tức dơ bẩn này lan truyền tiếp nữa!
Cầm tờ báo chỉ trích được hoan nghênh mạnh mẽ nhất lên, Lý Cẩn Ngôn nhìn vào phần đầu báo. Nhật báo Quan Bắc?
Lý tam thiếu gia nheo mắt lại. Được lắm, mượn dao giết người!
Ông chủ Văn và người trong tòa soạn đang mở một cuộc họp. Tờ báo khổ nhỏ mà Lý Cẩn Ngôn chủ trì in ấn lúc trước được đón nhận tương đối tốt, nên ông định phát triển thêm. Ông đề xuất đổi tên tờ báo thành “Tin Nóng Mỗi Ngày” và bắt đầu khai hỏa trên toàn thành Quan Bắc, thậm chí là cả sáu tỉnh Bắc Kỳ.
“Tam thiếu gia đã nói, phải mở trụ sở trên toàn Hoa Hạ, để tất cả người dân Hoa Hạ đều đọc được báo của chúng ta. Đến lúc đó, tất cả những người đang ngồi đây đều là công thần ‘khai quốc’!”
Người làm việc trong tòa soạn đều từng mang ơn ông chủ Văn không nhiều thì ít, cho nên bọn họ hoàn toàn tin tưởng những gì ông đã nói ra.
“Như vậy, kế tiếp…”
Ông chủ văn mới nói được nửa câu, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
“Tam thiếu gia?”
“Ông chủ Văn, các vị, quấy rầy.” Lý Cẩn Ngôn đi vào phòng họp, nhìn quanh một vòng rồi mới nghiêm túc nói: “Tôi có một chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ!”
“Tam thiếu gia, ngài cần gì cứ nói đi.”
“Được.” Lý Cẩn Ngôn đập mạnh tờ Nhật báo Quan Bắc xuống mặt bàn: “Đánh sập nó!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Tam thiếu gia, không phải ngài đang đùa với chúng tôi đấy chứ?”
“Không phải.”
“Nhật báo Quan Bắc là một tờ báo lớn.” Một người đàn ông trung niên đội mũ quả dưa lên tiếng: “Nghe nói được người Nhật chống lưng.”
“Không cần biết.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Tôi chỉ muốn hỏi các vị một câu, việc này, mọi người có giúp hay không?”
“Giúp, đương nhiên phải giúp.” Ông chủ Văn lập tức mở miệng: “Mọi người đừng quên tôi vừa nói gì. Muốn làm chuyện lớn phải lựa gốc cây to mà quất! Người Nhật thì làm sao? Chẳng phải cũng bị Thiếu soái đánh đến tè cả ra quần à? Ai không có gan, liền cuốn gói cho nhanh đi!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ làm việc cho tam thiếu gia cũng vì muốn làm chuyện lớn, chẳng phải trước mắt chính là một cơ hội tốt hay sao?
Thấy không ai phản đối, Lý Cẩn Ngôn liền nói ý tưởng của mình ra, sau lại hỏi: “Thế nào? Mọi người có gì muốn bổ sung không?”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh một lúc rồi đồng loạt lắc đầu. Ông chủ Văn chậc lưỡi: “Nếu làm như vậy, chỉ sợ tòa soạn của tờ Nhật báo Quan Bắc sẽ bị người ta đập nát!”
Đó chính là kết quả mà Lý Cẩn Ngôn mong muốn. Dám chĩa họng súng về bên này, các người hãy chết cả đi!
Số báo in ấn suốt đêm được phát đi với tốc độ nhanh nhất có thể, vẫn là phát miễn phí như lúc trước. Lần này Lý Cẩn Ngôn không bảo ông chủ Văn đưa báo tới các Lãnh sự quán nữa, mà đặc biệt phái người đứng ở cổng các trường trung học cũng như đại học phương Bắc, phát cho tất cả những người đi qua. Bất kể học sinh, sinh viên, giảng viên, hay là nhân viên giáo vụ đều nhận được một tờ.
“Tam thiếu gia, kế tiếp phải làm như thế nào?”
“Chờ.”
“Chờ?”
“Đúng.” Lý Cẩn Ngôn nhanh chóng ăn hết cái bánh bao. Chà xát hai bàn tay vào nhau, hắn thầm nghĩ bây giờ cái gì cũng đều thực dụng, bánh bao thịt to bằng nắm tay, chỉ cần hai cái là no. “Ông chủ Văn, chuyện kế tiếp ông không cần tham dự vào. Nhớ kỹ, ngày mai tiếp tục đăng tin về Nhật báo Quan Bắc. Tôi mặc kệ báo của ông viết lách thế nào, yêu cầu duy nhất chính là, khiến cho tất cả mọi người trong thành Quan Bắc đều biết, tòa soạn kia là của người Nhật Bản, phóng viên trong đó đều làm việc cho Nhật, không ai là người tốt cả! Chỉ cần hắt nước bẩn lên người bọn hắn, trắng cũng sẽ bị nhuộm thành đen!”
“Ngài cứ yên tâm.”
Rời khỏi tòa soạn, Lý Cẩn Ngôn trực tiếp đi tìm Tiêu Hữu Đức.
“Ngôn thiếu gia, cậu muốn phái người canh giữ bên ngoài tòa soạn của Nhật báo Quan Bắc sao?”
“Đúng vậy.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu: “Mặt khác, phái người tới cục Cảnh sát bảo Cục trưởng Triệu tăng cường tuần tra. Sắp tới trong thành có thể sẽ phát sinh những chuyện không hay. Còn nữa…”
Lý Cẩn Ngôn ra hiệu cho Tiêu Hữu Đức tới gần hơn, thấp giọng thì thầm với ông ta một lúc. Tiêu Hữu Đức gật gật đầu: “Cậu yên tâm, chuyện này anh em đều đã làm mãi thành quen rồi.”
“Ông làm việc thì tôi rất yên tâm.” Lý Cẩn Ngôn day day huyệt thái dương: “Hai người kia thế nào?”
“Không hỏi được cái gì.” Tiêu Hữu Đức lắc đầu: “Bọn họ đều mới gia nhập bộ Tình báo, chỉ sợ ngay từ đầu đã là tốt thí rồi. Ngược lại mấy học sinh đến tìm Lý Cẩm Cầm lại có chút khả nghi.”
“Cụ thể ra sao?”
“Tôi cũng chỉ đang hoài nghi thôi.” Tiêu Hữu Đức nói: “Trước khi nắm được chứng cứ chính xác thì không thể đưa ra kết luận. Tôi đã phái người theo dõi mấy học sinh kia rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ lập tức trở về báo cáo.”
“Tôi biết rồi.”
Lý Cẩn Ngôn không hỏi thêm gì nữa. Ai cũng có một giới hạn, Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm đã chạm tới giới hạn của hắn. Bất kể đối phương có lý do gì, chung quy vẫn không thay đổi được một sự thật: bọn chúng là Hán gian!
Người như vậy, không thể giữ lại.
Trở về Lâu gia, Lý Cẩn Ngôn vô tình gặp được Lưu đại phu tới thăm khám cho Lâu phu nhân.
Bụng Lâu phu nhân ngày một lớn, tình trạng sức khỏe cũng khiến người ta lo lắng cực kỳ. Hiện giờ Lâu Đại soái gần như ở nhà cả ngày, ngoại trừ chuyện quan trọng ra thì đều giao cho cấp dưới xử lý. Ngay cả Lâu Thiếu soái đang đánh giặc ngoài tiền tuyến cũng suýt bị ông tóm cổ về.
“Lưu đại phu, mẹ có khỏe không?”
“Không có vấn đề gì cả.” Lưu đại phu nhìn Lý Cẩn Ngôn, lại nói: “Ngược lại, sắc mặt Ngôn thiếu gia không được tốt lắm.”
“Tôi không sao, chẳng qua mất ngủ một đêm thôi.” Lý Cẩn Ngôn khoát tay: “Ngủ bù một giấc là được.”
“Vẫn nên chú ý một chút thì hơn.” Lưu đại phu ra hiệu cho Lý Cẩn Ngôn vươn tay. Lý Cẩn Ngôn biết ông có lòng tốt, đành vén tay áo lên một chút.
Lưu đại phu đặt hai ngón tay lên cổ tay của Lý Cẩn Ngôn, một lát sau mới thu về. Ông không nói gì, chỉ mở hòm thuốc, lấy một cái bình sứ nhỏ bên trong đưa cho hắn: “Dưỡng thân, ba lần ngày một, uống bằng nước ấm. Ăn nhiều ngũ cốc một chút, chú ý nghỉ ngơi.”
“Sức khỏe tôi rất tốt, không cần uống thuốc đâu.” Lý Cẩn Ngôn quả thực rất sợ các loại thuốc Đông y. Khoảng thời gian bị nhị phu nhân và Chi nhi “đổ” thuốc ngày trước đã để lại “bóng ma tâm lý” trong lòng hắn.
“Đừng vì tuổi trẻ mà chủ quan.” Vẻ mặt Lưu đại phu bỗng trở nên nghiêm túc. Ông nói: “Trước kia cậu bị bệnh nặng lại không điều dưỡng cẩn thận, thân thể đã hơi suy nhược rồi. Nếu còn không chú ý chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Cẩn Ngôn còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc Lâu phu nhân được nha đầu đỡ ra, nghe Lưu đại phu nói vậy thì liền lên tiếng: “Ngôn nhi, nghe lời đi. Lưu đại phu, còn có gì cần chú ý ông cứ nói cho tôi biết. Dù phải đè ngửa ra, tôi cũng bắt đửa nhỏ này chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Có lời này của phu nhân, tôi nhất định sẽ tận tâm.”
Lý Cẩn Ngôn thấy Lưu đại phu ngồi xuống, cầm bút lông viết ra những chữ rồng bay phượng múa một lần nữa thì miệng lưỡi không khỏi bắt đầu đắng chát.
Sớm biết vậy hắn đã đến nhà xưởng một chuyến rồi mới vòng về. Giờ thì hay rồi đó…
Đương nhiên Lâu phu nhân hiểu Lý Cẩn Ngôn đang nghĩ gì. Cũng trong ngày hôm đó, bà đem những lời Lưu đại phu đã nói kể cho Lâu Đại soái. Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, trực tiếp gửi điện báo tới An Sơn cho Lâu Thiếu soái.
Lâu Thiếu soái nhìn thấy điện báo, không nói năng gì đã lập tức gửi điện trả lời. Nội dung điện báo hiếm thấy mà có đến tám chữ: “Uống thuốc, nếu không hậu quả tự chịu”.
“Hậu quả tự chịu?” Lý Cẩn Ngôn cong cong khóe miệng, đây là uy hiếp, là uy hiếp trắng trợn!
Thật sự thì Lý tam thiếu gia rất muốn thể hiện tinh thần bất khuất. Nhưng mà Lâu Thiếu soái quá oai phong, không khuất phục cũng không được…
Nhăn mặt nhíu mày uống hết một chén thuốc đắng ngắt, lại bổ sung thêm một ngụm nước thật to, Lý Cẩn Ngôn mới miễn cưỡng xua tan được mùi vị đáng ghét trong khoang miệng. Chú Câm đi tới, đưa cho hắn một tờ giấy. Lý Cẩn Ngôn xem xong thì đột ngột vỗ mạnh tay, thành rồi!
Mấy ngày gần đây, dưới nỗ lực bôi đen của ông chủ Văn và đám người trong tòa soạn, tiếng thơm của Nhật báo Quan Bắc đã tan thành khói mây. Thậm chí người làm việc trong tòa soạn cũng đều thành Hán gian hết cả.
Trên thực tế, bọn hắn cũng chẳng oan uổng gì. Chủ biên và đa số phóng viên của tòa soạn này đều có quan hệ mật thiết với người Nhật. Bản thân tờ báo cũng thường xuyên đăng tải những phát ngôn thiên vị cho Nhật Bản. Tuy nhiên, gã phóng viên nói Lâu Thiếu soái là đao phủ kia lại không dính dáng đến bọn Nhật nhiều. May là vậy, nếu không lời nói cùng việc làm của gã lại càng đáng giận gấp bội phần.
Không phải Hán gian, không làm việc cho Nhật Bản, thế tại sao gã lại nói xấu những quân nhân Hoa Hạ đang chiến đấu bảo vệ nước nhà, chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề?
Bây giờ gã gần như không dám ló mặt ra đường, bởi vì vừa bước chân ra khỏi cửa gã đã bị người khác đánh rồi. Người Nhật đánh xong người Hoa lại đánh, người Hoa đánh rồi người Nhật đánh tiếp. Kết quả là gã rụng mất mấy cái răng, mặt mũi sưng phù đến mức người nhà cũng không nhận ra nổi nữa. Vì thế cho nên, gã không thể bỏ việc trốn chui trốn lủi ở nhà.
Dù tự xưng là đại diện của chính nghĩa thì bị đánh cũng vẫn biết đau. Ma xui quỷ khiến, ngược lại nhờ thế mà gã thoát được một kiếp.
Ngày 26 tháng 9, cửa lớn của tòa soạn Nhật báo Quan Bắc bị người viết ba chữ “quân bán nước” thật to.
Ngày 28 tháng 9, chủ biên của Nhật báo Quan Bắc bị trùm bao tải kéo vào ngỏ nhỏ đánh gãy một chân.
Ngày 29 tháng 9, phóng viên làm việc ở Nhật báo Quan Bắc bị ném trứng thối và đập chột một con mắt khi đang phỏng vấn ở ngoài đường.
Dù thế, Nhật báo Quan Bắc vẫn quyết không hối cải, tiếp tục nói xấu Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, đồng thời thể hiện cảm thương với người Nhật Bản. Thậm chí bọn hắn còn ám chỉ tờ báo tung tin chụp mũ Hán gian lên đầu tòa soạn có quan hệ với Lâu gia, âm mưu dắt mũi nhân dân, bẻ cong sự thật.
“Đây là chèn ép tự do ngôn luận! Đám quân phiệt phong kiến độc tài! Chúng tôi là những con người tôn thờ tự do và sự thật, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước những thế lực xấu xa!”
Ấy vậy mà tin này lại được một số người đồng tình, bọn họ bắt đầu nghi ngờ Lâu gia là chủ mưu giấu mặt.
Đáng tiếc, Lý Cẩn Ngôn sẽ không cho đám Hán gian cơ hội trở mình.
Ngày mùng 1 tháng 10, hơn bốn mươi học sinh-sinh viên của trung học Quan Bắc và đại học Phương Bắc tụ tập trước cửa tòa soạn của tờ Nhật báo Quan Bắc, giơ cao bảng hiệu biểu tình!
Các học sinh lớn tiếng yêu cầu nghiêm trị bọn Hán gian bán nước. Một nam sinh mặc đồng phục đại học Phương Bắc nhặt một hòn đá lớn ở ven đường, ném từ bên ngoài tường vây vào trong tòa soạn, hô lên: “Đám chó săn sẵn sàng bán nước vì bọn Nhật lùn, phải bị trừng trị thích đáng! Quân nhân của chúng ta đổ máu nơi tiền tuyến, bọn chúng lại ở hậu phương dùng lời ma lẽ quỷ để mê hoặc lòng người! Mọi người nói đi, có thể tha cho bọn chúng được không?”
“Không thể!”
“Nghiêm trị Hán gian!”
Cuộc biểu tình của học sinh-sinh viên thu hút rất nhiều người qua đường. Không ít người sau khi dừng lại hỏi chuyện gì đã xảy ra thì liền gia nhập đội ngũ biểu tình. Đoàn người tụ tập mỗi lúc một đông, tình huống rất có khả năng sẽ không khống chế được.
Đầu ngõ nhỏ ở con phố đối diện có một chiếc xe màu đen đang đỗ. Lý Cẩn Ngôn hạ cửa kính xuống, nói với Tiêu Hữu Đức: “Ra tay đi, tên chủ biên chỉ là bình phong che mắt, phó chủ biên mới thực sự là tai sai của bọn Nhật. Bảo Cục trưởng Triệu điều cảnh sát tới đây để khống chế tình hình. Tòa soạn sẽ bị đập phá, nhưng tốt nhất là không để xảy ra tai nạn chết người.”
“Ngài yên tâm,” Tiêu Hữu Đức đáp: “Nếu không có liên quan tới bọn Nhật thì lúc này sẽ chẳng ngồi lì ở bên trong. Những kẻ đang ở trong tòa soạn đều không trong sạch, dù bị đánh chết cũng không oan uổng gì.”
“Tôi không lo cho bọn chúng.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu: “Tôi lo cho những học sinh kia. Còn nữa, điều tra nam sinh cầm đầu một chút, nếu không có vấn đề thì tôi muốn gặp cậu ta một lần.”
“Được.”
Vụ hỗn loạn đã thu hút phóng viên của những tòa soạn khác. Sau khi chụp hình, họ lập tức lấy giấy bút viết tin ngay tại hiện trường. Bút mực trong tay họ chính là đầu gươm lưỡi kiếm. Mỗi một chữ bọn họ viết ra đều có thể nói với thế nhân rằng: tuy có không ít Hán gian vô sỉ quên cội quên nguồn mà bán mạng cho kẻ xâm lăng, nhưng cũng có rất nhiều người dũng cảm đứng ra bảo vệ chính nghĩa, một lòng vì dân, vì nước!
Cuối cùng, đoàn biểu tình phẫn nộ phá cửa tòa soạn. Thuộc hạ của Tiêu Hữu Đức nhanh chóng bắt tên phó chủ biên đi. Người này còn có ích, không thể để bị đánh chết được.
Sau khi các học sinh-sinh viên xông vào tòa soạn, cảnh sát cũng đuổi tới kịp thời. Một tràng còi được thổi lên, tình huống nhanh chóng bị khống chế.
Cả tòa soạn bị đập phá bung bét. Giấy báo cùng mực in vẩy đầy sàn, ngay cả bàn ghế cũng không thoát được. Đa số người trong tòa soạn đều đã chạy trốn bằng cửa sổ và cửa sau, cho nên không có ai thiệt mạng.
Nghe được báo cáo, Lý Cẩn Ngôn mới thở phào một hơi. Quả nhiên hắn không thích hợp để làm mấy loại chuyện này. Ngay từ lúc bắt đầu, tim hắn đã vọt lên tận cổ, trong lòng chỉ sợ sự tình phát triển quá căng, không cách nào dàn xếp được.
“Ngôn thiếu gia, ngài yên tâm, không chết người.” Tiêu Hữu Đức nói.
Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu.
Vụ việc được đưa lên mặt báo ngay trong ngày. Có vết xe đổ của Nhật báo Quan Bắc, những kẻ khiến Lý Cẩn Ngôn tức đến nghiến răng lúc trước đều không dám mạo hiểm lộ mặt ra. Các tòa soạn trong thành Quan Bắc đều chú ý tới sự kiện này, đại đa số mọi người đều đứng về phía học sinh-sinh viên. Tuy nhiên cũng có vài người cho rằng bọn họ tuổi trẻ nóng nảy, cách thức làm việc hơi kịch liệt. Song, không có một ai nói đến Nhật báo Quan Bắc cả. Xem hết đống báo được đưa tới, cuối cùng Lý Cẩn Ngôn cũng có thể thở phào một hơi.
Thế nhưng ngay sau đó Sĩ quan phụ tá lại đưa một bức điện báo đến. Bức điện này thành công khiến tim hắn nhảy vọt lên cổ họng một lần nữa.
“Thiếu soái gửi?”
Sĩ quan phụ tá gật gật đầu.
“Viết cái gì?” Chắc người kia sẽ không tức giận vì hắn gây chuyện ở nhà đấy chứ?
“Ngài tự xem đi.”
Lý Cẩn Ngôn nhận lấy bức điện, mở ra. Thế mà bên trên chỉ có vẻn vẹn bốn chữ: “Nhớ phải uống thuốc”.