Cẩn Ngôn

Chương 91



Ngày 28 tháng 10 năm Dân Quốc thứ tư, tức năm 1912 Dương lịch, rốt cuộc tiếng súng ở phương Bắc cũng ngừng lại sau hơn một tháng trời.

Lúc này Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đã thực sự khống chế được đoạn đường sắt từ Khai Nguyên(1) tới Đại Thạch Kiều(2) thuộc tuyến đường sắt Nam Mãn Châu, và đoạn đường sắt từ Quan Bắc tới Liên Sơn Quan nằm trên tuyến đường sắt An Phụng. Con đường vận chuyển tài nguyên mà Nhật Bản cướp được ở phương Bắc Hoa Hạ gần như bị chặt đứt hoàn toàn. Rõ ràng việc tăng chi phí quân sự là có thể đoán trước được. Khi Bộ Tài chính trình văn kiện lên, sắc mặt của Thủ tướng Nội các – Katsura Taro vô cùng đặc sắc.

(1) Khai Nguyên: thị xã ở Thiết Lĩnh, Liêu Ninh, Trung Quốc.

(2) Đại Thạch Kiều: thị xã ở Dinh Khẩu, Liêu Ninh, Trung Quốc.

Đúng là chỉ có tài chính nghèo nàn mới khiến Nhật Bản không thể không chịu thua, bất chấp tất cả mà mời Anh quốc đứng ra tiến hành hòa giải.

Từ chiến tranh Giáp Ngọ cho đến chiến tranh Nga – Nhật, Nhật Bản vẫn luôn trình diễn cái thần thoại “lấy yếu thắng mạnh”. Bọn chúng giống như dân cờ bạc, liên tiếp đánh cược bằng bản thân và toàn bộ thân nhân trong gia đình mình. Cũng chẳng biết may mắn thế nào, nhưng bọn chúng thực sự thắng cược hết lần này đến lần khác. Số tiền được đền bù trong chiến tranh Giáp Ngọ đã khiến Nhật Bản lần đầu tiên trở nên giàu có. Sau chiến tranh Nga – Nhật, bọn chúng lại đoạt được tuyến đường sắt Nam Mãn Châu từ trong tay người Nga, nhờ thế mà không ngừng chiếm đoạt tài nguyên ở vùng Đông Bắc Hoa Hạ, mang về làm giàu cho đất nước của mình.

Nhật Bản là một đảo quốc nghèo nàn về tài nguyên khoáng sản. Nếu không có sắt thép, than đá, gỗ và lương thực của Hoa Hạ, căn bản là Nhật không thể cầm cự nổi sau trận chiến với nước Nga.

Người Nhật chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày người Hoa trực tiếp tát vào mặt bọn chúng một cái bạt tai, sau đó còn mạnh miệng nói cho bọn chúng biết rằng: những thàng ngày ăn mà không phải trả tiền đã triệt để chấm dứt!

Khi một đám cướp quen thói xâm lược và chiếm đoạt phải đối mặt với sự phản kháng của người bị hại, căn bản sẽ không cho rằng mình sai, cũng không tự cảnh tỉnh chính bản thân mình. Bọn chúng chỉ biết giả vờ phun lý lẽ ra ngoài cửa miệng, đồng thời tiếp tục bày mưu tính kế trong âm thầm.

“Người Nhật thật sự muốn tiến hành đàm phán hòa bình?” Nhìn tin tức mới đăng trên mặt báo, Lý Cẩn Ngôn vẫn không tin đám Nhật lùn kia sẽ dễ dàng chịu thua.

Trên thực tế, người có cùng suy nghĩ với Lý Cẩn Ngôn không hề ít, trong số đó đương nhiên có Lâu Thịnh Phong và Lâu Tiêu. Tuy nhiên, bất kể người Nhật đang có ý định gì thì ở thời điểm này, chắc chắn bọn chúng sẽ không thể thành công. Bởi vì, đối thủ của bọn chúng thông minh và hùng mạnh hơn so với bọn chúng rất nhiều.

Sau khi Công sứ Anh tham gia điều đình về trận chiến giữa sáu tỉnh Bắc Kỳ và Nhật Bản, Lâu Thiếu soái cũng không lập tức hạ lệnh đình chiến. Ngược lại, hắn phái Trung đoàn 30 trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập tiến vào An Đông(3), đuổi toàn bộ Nhật kiều và di dân Triều Tiên ra khỏi địa phận tỉnh này. Tiểu đoàn Đặc nhiệm của Lữ đoàn Độc Lập được lệnh dùng vũ trang tiếp quản nhà máy sắt thép Bản Khê(4), đuổi tất cả nhân viên người Nhật đi, bắn bỏ những kẻ có hành vi phản kháng. Những người Hoa có quan hệ mật thiết với Nhật Bản, nhất là cấp lãnh đạo nhà máy, đều bị bắt giam.

(3) An Đông là một tỉnh cũ tại Đông Bắc Trung Quốc, lãnh thổ của An Đông nay trở thành các phần của hai tỉnh Liêu Ninh và Cát Lâm. Tỉnh này giáp với Triều Tiên ở phía Đông Nam qua sông Áp Lục.

(4) Bản Khê là một địa cấp thị của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.

Trong quá trình tiếp quản nhà máy, công nhân phối hợp với binh lính Tiểu đoàn Đặc nhiệm bắt được không ít Hán gian. Những người này đều bị giam giữ, gia sản cũng bị niêm phong, chờ tra ra chứng cớ xác thực sẽ bắn bỏ toàn bộ. Thời loạn phải phạt nặng để răn đe, bất kể bọn hắn trở thành Hán gian vì lý do gì thì cũng chỉ có một con đường chết. Nếu muốn tiếp quản nhà máy sắt thép Bản Khê trong thời gian ngắn, vậy thì nhất định phải đuổi toàn bộ thế lực Nhật Bản đi. Mà Hán gian ẩn náu bên trong, còn nguy hiểm hơn cả đám người công khai lộ diện.

Sau khi nhận được tin tức, Yada – Tổng lãnh sự Nhật Bản lập tức kháng nghị lên phủ Quân – Chính của sáu tỉnh Bắc Kỳ. Triển Trường Thanh vẫn tiếp đón hắn bằng vẻ mặt tươi cười như lúc trước. Suốt cả quá trình ông đều vui vẻ đối đáp xã giao với Yada, câu từ khách sáo, lý lẽ đầy đủ, chẳng qua không có lời nào trúng vào trọng điểm. Đến khi bị dắt mũi chạy lòng vòng tới u mê và mời ra khỏi phòng khách, Yada vẫn không moi được bất cứ cái gì có ích từ miệng của Triển Trường Thanh.

Ở Lữ Thuận, sau khi biết tin An Đông bị quân đội Trung Quốc chiếm lĩnh, người Nhật ở nhà máy sắt thép Bản Khê cũng bị đuổi đi, không phải Oshima Yoshimasa và Công sứ Nhật Bản – Ijuin không nghĩ tới chuyện dùng tàu chiến tiến hành công kích bằng đại pháo đối với An Đông. Thế nhưng, dù đánh thắng thì sao? Ngay cả nguyên lão Yamagata Aritomo của Quân bộ cũng cho rằng, trong một khoảng thời gian ngắn không nên khai chiến toàn diện cùng Hoa Hạ. Trận chiến này căn bản không có khả năng kéo dài. Huống hồ tác chiến Hải quân tốn kém hơn so với Lục quân nhiều lắm. Tài chính đã nghèo sẵn, quân phí gia tăng là lập tức sụp đổ ngay. Lúc ấy chẳng lẽ lại đi vay tiền nước khác? Không phải không ai đề xuất ý khiến như vậy, chỉ là nó đã bị Thủ tướng Katsura Taro bác bỏ rồi.

“Còn chưa đến mức được ăn cả ngã về không.” Katsura Taro nói: “Tất cả là vì Đế quốc Nhật Bản!”

Không thể không thừa nhận, trước khi thời đại của Katsura chấm dứt, tuy thế lực quân phiệt Nhật Bản rất điên cuồng, nhưng cũng không đến nỗi mất đi lý trí. Nếu Katsura Taro và đám người ở Tây Viên Tự chết sớm vài năm, có lẽ Lâu Thiếu soái và Lý Cẩn Ngôn đã bớt được rất nhiều phiền phức.

Trong khi người Nhật đang buồn bực và uể oải thì người Hoa lại hãnh diện vô cùng. Các tờ báo trong nước thi nhau ca ngợi sự anh dũng thiện chiến của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ.

Bên cạnh đó cũng có những thông tin trái chiều. Vài thế lực thân Nhật cố ý nhắc tới chuyện Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ cướp bóc của Nhật kiều. Một tờ báo văn nhân danh tiếng còn đăng tải một bài phát biểu cực kỳ văn vẻ, chỉ trích Quân đội phương Bắc hiếu chiến vô cùng, còn nói đội quân như thế sẽ nhấn Hoa Hạ chìm xuống vực sâu. Thậm chí còn có phát ngôn bừa bãi nói rằng, bây giờ Lâu Tiêu cướp của Nhật kiều, mai kia sẽ đuoạt của người dân trong nước!

Phát ngôn ấy vừa xuất hiện đã có không ít sóng gió nổi lên. Có người lập tức phản bác rằng: đội quân “vô cùng hiếu chiến” như thế, chẳng cần phải cướp chúng tôi cũng tình nguyện bán nhà để thể hiện sự ủng hộ nhiệt tình!

Ngày hôm sau, tờ báo kia lại cao giọng hô hào. Tên trí thức chủ biên luôn ra vẻ “mọi người đều say mình tôi tỉnh” vừa mới ra khỏi nhà đã bị hắt cho một chậu nước bẩn, ném hai quả trứng thối cùng mười đĩa thức ăn thiu. Hai mươi mấy học sinh chặn trước cửa nhà gã. Gã vừa ló mặt ra, cả đám đã hô lên “Quân Hán gian bán nước!”, khiến hắn sợ tới mức không dám ra đường trong suốt hơn chục ngày.

Tổng thống phương Bắc – Tư Mã Quân và Tổng thống phương Nam tạm thời – Tống Chu thi nhau phát biểu, liên tục khen ngợi sự dũng mãnh của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, đồng thời tán dương sự oai phong của toàn Hoa Hạ. Tư lệnh các tỉnh cũng sôi nổi gửi điện báo, thể hiện thái độ ủng hộ của mình. Dân chúng và học sinh – sinh viên ở các nơi vừa diễu hành vừa giơ cao ảnh của Lâu Thịnh Phong và Tổng thống hai miền Nam – Bắc để chúc mừng. Lần này, trong đội ngũ còn có thêm ảnh Lâu Tiêu đang mặc quân trang.

Trẻ tuổi, đẹp trai, kiến thức uyên bác, chiến công hiển hách, Lâu Tiêu gần như là mẫu đàn ông trong mơ của tất cả chị em, và cũng là vị anh hùng dân tộc mà những thanh niên nhiệt huyết thời bấy giờ hy vọng được nhìn thấy nhất.

Chiến đấu với Nga, đánh nhau với Nhật, hai lần đều giành thắng lợi vẻ vang đã khiến tên tuổi của Lâu Tiêu vang khắp Trung Quốc.

Một phóng viên tờ Tin tức Thượng Hải đã làm một cuộc khảo sát đặc biệt, phát hiện một số người nước ngoài sinh sống ở Tô giới có ấn tượng rất tốt với Lâu Tiêu. Mà với thế hệ trẻ tuổi, Lâu Thiếu soái lại càng được ủng hộ mạnh mẽ. Cuối bài viết của mình, phóng viên kia đã nói đùa một câu như thế này: Nếu Lâu Tiêu ứng cử Tổng thống, hắn không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần lẳng lặng đứng yên ở đó, cũng có thể thắng được hơn trăm phiếu bầu. Nếu trong tay có một lá phiếu, chắc chắn tôi sẽ viết tên hắn mà không mảy may do dự!

Lượng tiêu thụ của số báo đó cao đến mức dị thường. Đứa nhỏ phát báo chỉ cần giơ tờ báo lên, nói số này có đưa tin liên quan tới Lâu Tiêu thì sẽ chẳng lo không bán được.

Một chiếc xe kéo đi ngang qua, bỗng người phụ nữ trên xe kêu lên một tiếng: “Dừng lại.”

Người kéo xe dùng cái khăn vắt qua cổ để lau mồ hôi trên mặt, “Tiểu thư, còn chưa tới nơi đâu.”

“Tôi muốn mua một tờ báo.” Người phụ nữ trên xe mặc một bộ sườn xám thêu hoa mẫu đơn, chân đi giày da đen, dáng người cao ráo nhưng đầy đặn. Cô nói tiếng Thượng Hải có pha lẫn âm điệu đặc trưng của phương Bắc, vừa nghe đã biết không phải người địa phương. Tóc đen lượn sóng đúng mốt, đôi mắt long lanh lấp lánh có thần, làn môi đỏ mọng vô cùng kiều diễm, nếu Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy cô chắc chắn sẽ phải giật mình. Cô gái này chính là Chi nhi đã được anh cả đón đi khỏi Lý gia.

Đúng lúc Liêu Kỳ Đình đến Thượng Hải để bàn chuyện làm ăn. Thời điểm thoáng thấy bóng hồng lướt nhẹ qua tầm mắt, hắn không khỏi chợt dừng bước chân. Bảo tiêu đi bên cạnh thấy hắn đột nhiên dừng lại thì liền nhìn theo ánh mắt hắn, vẻ mặt lập tức trở nên mờ ám: “Thất thiếu gia, nhìn trúng người ta à?”

“Nói bậy bạ gì đó.”

Liêu Kỳ Đình lườm bảo tiêu một cái. Bảo tiêu lại nói: “Thất thiếu gia, cô gái đó là người của kỹ viện Trường Tam, nếu nhìn trúng thì liền hẹn một lần đi.”

“Kỹ viện Trường Tam? Làm sao anh biết?”

“Đại thiếu gia có một người tình ở đó, lúc tôi đi theo đại thiếu gia đã từng trông thấy cô gái kia.”

Vào lúc hai người nói chuyện, người kéo xe đã đưa Chi nhi rời đi. Ngồi trên xe kéo, Chi nhi xiết chặt tờ báo trong tay, miệng lầm nhẩm không thành tiếng: “Thiếu gia, tam thiếu gia…”

Ngày mùng 5 tháng 11, dưới cự can thiệp điều đình của Anh, phủ Quân – Chính sáu tỉnh Bắc Kỳ và đại biểu Nhật Bản tiến hành đàm phán hòa bình. Vì nhiều lý do cho nên Công sứ Pháp, Mỹ và Đức cũng có mặt trong cuộc đàm phán này.

Thực hiển nhiên, người Nhật ỷ vào việc có nước Anh làm chỗ dựa, căn bản không chịu hạ mình. Đại biểu Nhật Bản mạnh miệng đưa ra yêu cầu, đòi Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ phải lập tức rút khỏi An Đông và nhà máy sắt thép Bản Khê, giao quyền quản lý cho Quân đội Nhật Bản. Bên cạnh đó, người Nhật còn yêu cầu khôi phục hoạt động của đường sắt Nam Mãn Châu và đường sắt An Phụng ngay trong ngày, Quân đội Hoa Hạ phải trả lại tất cả những nhà ga đã chiếm được. Đồng thời, Hoa Họa phải bồi thường một trăm triệu đồng bạc cho Nhật và công khai xin lỗi.

Những đại biểu Hoa Hạ nghe được yêu cầu vô lý này đều lộ vẻ tức giận.

Triển Trường Thanh nhìn Lâu Thiếu soái vẫn tỉnh bơ không hề đổi sắc, lại nhìn vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt đám Nhật lùn, cuối cùng chuyển tầm mắt về phía Jordan. Rất rõ ràng, cái mà người Nhật dựa vào chính là quan hệ đồng minh với nước Anh, nhưng người Anh có thể ủng hộ bọn chúng đến mức đâu chứ?

“Không có khả năng.” Lâu Thiếu soái mở miệng nói cực lạnh lùng: “Bắt đầu từ hôm nay, xóa bỏ tất cả thẩm quyền lãnh sự cũng như những đặc quyền khác của Nhật Bản tại Hoa Hạ. Hoa Hạ thu hồi hai tuyến đường sắt Nam Mãn Châu và An Phụng, bồi thường cho Nhật Bản sáu vạn đồng bạc. Nhật Bản trả lại bán đảo Liêu Đông, không được đóng quân trên đất Hoa Hạ, không được tiến hành khai thác quặng hoặc kinh doanh các dịch vụ liên quan. Bồi thường cho Hoa Hạ một trăm triệu đồng bạc trắng, công khai xin lỗi!”

“Vô liêm sỉ!” Đại biểu Nhật Bản tức đến mức vỗ mạnh bàn, “Chẳng lẽ các người muốn khai chiến toàn diện với Đế quốc Nhật Bản hay sao?!”

Jordan ra hiệu bảo đại biểu Nhật Bản cứ bình tĩnh, đừng khiến cục diện trở nên căng thẳng hơn.

Trước giọng điệu đầy hung hăng của người Nhật, Lâu Tiêu lập tức đứng lên, chỉnh lại mũ lính, nói “Muốn đánh thì cứ tiếp tục đánh.” Hắn đảo con ngươi đen bóng tràn đầy hơi lạnh qua chỗ đại biểu Nhật Bản và Jordan ở bên kia bàn đàm phán, “Người Hoa Hạ không sợ đánh giặc, lại càng không sợ chết!”

“Vô liêm sỉ, các người chính là đang đâm đầu vào chỗ chết!” Tổng lãnh sự Nhật Bản – Yada đã tức đến mức nói không lựa lời.

Lâu Thiếu soái chuyển đường nhìn sang phía hắn, “Ông đang uy hiếp tôi sao?”

Yada còn định nói thêm gì đó, song lại bị Công sứ Ijuin kéo lại. Người này còn ngu xuẩn hơn cả Honda Kumataro!

“Tôi nghĩ Lãnh sự Yada chỉ nhất thời nóng nảy mà thôi.” Jordan mở miệng giảng hòa. Sống ở Hoa Hạ vài chục năm, Jordan có thể tự nhận là gi gỉ gì gi cái gì cũng biết. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn không nhìn thấu được Lâu Tiêu. Người kia đang cố ý chọc giận đại diện Nhật Bản, khiến đối phương đánh mất lý trí hòng chiếm được nhiều lợi ích hơn ở trên bàn đàm phán.

Thanh niên này rất hiểu người Nhật. Hoặc nên nói là, hắn rất hiểu đối thủ của mình.

Thật là đáng sợ.

Jordan chậm rãi híp mắt lại. Người như vậy, bất kể trở thành kẻ địch của ai, cũng đều là ác mộng.

Có lẽ nên…

“Ngài Jordan?” Lâu Thiếu soái đột nhiên nhìn sang phía Công sứ nước Anh, “Ông không có ý kiến gì sao?”

“Không.” Jordan lắc đầu. Hắn còn đang xấu hổ vì suy nghĩ mới thoáng qua của mình, chẳng lẽ hắn cũng bị người Nhật tác động rồi? Bất kể như thế nào, bản thân hắn vẫn vô cùng thích Lâu Tiêu. Huống hồ, hiện giờ có lẽ Hoa Hạ có thể bắt nạt người Nhật nhỏ bé, nhưng muốn trở thành đối thủ của nước Anh hùng mạnh, e rằng vẫn còn kém rất xa.

Hiểu rõ điều này, Jordan liền đè cái suy nghĩ mới vừa nảy sinh xuống, tiếp tục giảng hòa thay cho Nhật Bản. Lâu Thiếu soái không hề nhìn hắn, mà ánh mắt của Triển Trường Thanh lại dừng trên mặt hắn một lúc lâu. Tuy nhiên Jordan lại như hoàn toàn không phát hiện.

Từng bước đi cũng như kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán đều nằm trong tay Hoa Hạ. Người Nhật phát hiện, Lâu Tiêu còn khó đối phó hơn cả Lâu Thịnh Phong. Dù hắn không nói nhiều, và dù hắn trông có vẻ giống một quân nhân khát máu, nhưng hắn lại là một đối thủ cực kỳ đáng sợ ở trên bàn đàm phán. So với Lâu Tiêu, bọn chúng tình nguyện được thỏa thuận với Lâu Thịnh Phong. Tuy cha con nhà nọ đều là dạng vô cùng ngoan cố, nhưng ít nhất Lâu Thịnh Phong cũng không khiến bọn chúng nghẹn họng và bó tay.

Sau khi cuộc đàm phán đầu tiên kết thúc, bất kể hai bên tham gia đàm phán hay là Công sứ của các quốc gia dự thính đều hiểu rõ một điều: lần này nhất định Nhật Bản phải chịu một vố đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.