Cẩn Nhiên Ký

Chương 21: Thục Trung Thanh môn (sáu)



Xuân Cẩn Nhiên đột nhập vào ban đêm thường chọn lúc nam nhân trong giang hồ sắp đi ngủ nhưng vẫn chưa đi ngủ, nhưng vẫn luôn có một vài người ngủ rất sớm, cho nên tình huống ta vừa tới quân đã ngủ, ta đột nhập quân đã mộng cũng thường hay phát sinh. Một khi lữ khách giang hồ đang say ngủ bỗng dưng phát hiện trong phòng có người, mười tên thì đã có chín tên không nói hai lời rút đao tấn công, cũng chính vì nhiều lần gặp phải cảnh đó nên Xuân Cẩn Nhiên mới có thể luyện ra một thân khinh công độc nhất võ lâm.

Nhưng mà Phòng Thư Lộ lại là một người cực kỳ đặc biệt.

Phòng thiếu chủ đang ngủ say sưa bỗng bị một luồng hơi thở kề sát bên mình doạ tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một gương mặt to lớn đang chảy nước miếng. Có điều Phòng thiếu chủ cũng là một vị kỳ nhân, khoảng cách quá gần nhưng vẫn có thể trấn định tự nhiên, không có hoảng hốt gọi người hay giương nanh múa vuốt, chỉ nằm cứng đờ khẩn trương nuốt nước bọt hai lần, sau đó nhờ vào ánh trăng để nhận diện: "Cẩn Nhiên hiền đệ?"

"Thư Lộ huynh, hắc hắc." Xuân Cẩn Nhiên nở một nụ cười "chất phác" với đối phương, sau đó đứng thẳng dậy, lùi về phía sau hai bước, quay người lén lút lau nước miếng, rồi đi đến cạnh bàn ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Đêm dài đằng đẵng, khó lòng yên giấc, hai người chúng ta dạ đàm dưới ánh nến, chẳng phải sẽ rất thú vị hay sao?"

Rốt cuộc cũng có thể giải thoát khỏi cái cảm giác áp bách kì lạ lúc nãy, Phòng thiếu chủ giãy dụa ngồi dậy, khuôn mặt mơ hồ kèm theo khó xử. Hắn muốn nói đêm dài đằng đẵng, một giấc ngủ say, bỗng gần bên mình, một gương mặt lớn, thú vị cái đầu ngươi! Nhưng nhiều năm gia giáo khiến cho lời này khi ra khỏi miệng đã trở thành: "Cẩn Nhiên hiền đệ...ngủ không được sao?"

"Đúng vậy" Xuân Cẩn Nhiên giả bộ thở dài, sau đó bình thản ung dung đốt nến: "Thục Trung vừa ẩm ướt vừa có nhiều muỗi, thực khó ngủ."

Phòng Thư Lộ cố gắng chớp mắt mấy lần mới thích ứng với ánh sáng bất ngờ, ấp úng nói: "Không phải lúc ăn tối ngươi nói với Trường Thanh thúc là Thục Trung khí hậu hợp lòng người, quả thực là tiên cảnh nhân gian sao?"

Xuân Cẩn Nhiên: "..."

Phòng Thư Lộ: "..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Bây giờ khác với hồi nãy."

Phòng Thư Lộ: "Chẳng lẽ khí hậu Thục Trung thay đổi quá thất thường?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Đúng vậy!"

Phòng Thư Lộ: "Ồ" Khoan đã, sao giống như mình lại cho người khác bậc thang để bước xuống rồi?

Nếu như "Không thể để người khác mất mặt" là một loại bệnh, vậy thì Phòng Thư Lộ nhất định đã bệnh đến nguy kịch. Là địch hay bạn, thiện hay ác, đen hay trắng, chỉ cần nhìn thấy người khác rơi vào cảnh lúng túng, hắn đều muốn đi lên giúp họ một phen. Hầu hết các trường hợp chỉ cần nói một hai câu đã có thể giảng hoà, nhưng cũng có những "ca khó", hắn phải dốc hết tuyệt học cả đời mới có thể xây một bậc thang, lỡ như bất hạnh đụng phải "ca tuyệt vọng", vậy thì xin lỗi, hắn chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ, lảng sang chuyện khác như: "Hôm nay trời thật đẹp ngươi xem đám mây đen diễm lệ kia kìa".

Xuân Cẩn Nhiên đã từng gặp qua người có tính tình tốt và gia giáo, nhưng đặt Phòng Thư Lộ vào giữa bọn họ cũng tuyệt đối là hạc giữa bầy gà. Bốn chữ "Khiêm khiêm quân tử"* chính là dành riêng cho người này, cộng thêm mày kiếm mắt sáng gương mặt tuấn lãng, thật khiến cho người ta không thể kìm lòng.

(Edt: * Trong "Dịch. Khiêm" viết rằng: "Khiêm khiêm quân tử, ti dĩ tự mục dã", ý nói người quân tử lấy thái độ khiêm tốn để giữ mình, tu dưỡng mình, cho mình thấp hơn người khác - theo chuaphonghanh.vn).

"Thư Lộ huynh, đêm nay gió ấm, huynh không cần phải ôm khư khư cái mền như vậy đâu" Xuân Cẩn Nhiên vừa nói vừa rót hai chén trà, mỉm cười nhìn Phòng Thư Lộ: "Nếu huynh không thích uống rượu, vậy chúng ta lấy trà thay rượu, tới đây nào."

Phòng Thư Lộ kìm lòng không được... càng bấu chặt lấy cái mền hơn.

Xuân Cẩn Nhiên có chút ủy khuất, lần đầu tiên dạ đàm thì người bị hại luôn có chút phòng bị, nhưng trời đất chứng giám, bao nhiêu năm nay hắn luôn tuân theo quy tắc quân tử chi giao, tuyệt đối không vượt qua lôi trì nửa bước, hơn nữa hắn và Phòng Thư Lộ cũng không tính là người xa lạ, hai canh giờ trước vừa mới ăn cơm uống rượu cùng nhau, bây giờ lại đề phòng như vậy thật khiến người ta thương tâm mà.

Dù Phòng Thư Lộ gia giáo tốt cũng không thể hiểu nổi mạch não của Xuân Cẩn Nhiên, hắn chỉ cảm thấy tình huống trước mắt thực sự không thể lý giải, mà cái sự không thể lý giải này còn mơ hồ mang theo một cảm giác... đáng sợ. Đột nhiên, đôi mắt của Phòng Thư Lộ chợt sáng, giống như nhớ ra được một cọng rơm cứu mạng từ đâu đó, hắn lập tức lấy tay đập thật mạnh lên vách tường cạnh giường!

Xuân Cẩn Nhiên giật mình, vội vàng kêu: "Thư Lộ huynh làm sao thế? Ta đâu có làm gì quá đáng, huynh không nên làm thế, chúng ta đều là khách, không thể phá hư tường nhà người ta —— "

"Thì ra Xuân thiếu hiệp vẫn biết mình là khách."

Một giọng nói bất ngờ truyền đến làm cho Xuân Cẩn Nhiên giật mình, trong chốc lát, bóng dáng quỷ mị của Bùi Tiêu Y đã xuất hiện trước mắt.

"Ngươi! Ngươi vào đây bằng cách nào?" Xuân Cẩn Nhiên không biết tâm trạng hiện tại của mình là thế nào, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng nóng rát! Hình như hắn đã bị roi đánh đến mức ám ảnh tâm lý luôn rồi.

Bùi Tiêu Y nhún nhún vai: "Xuân thiếu hiệp vào bằng cách nào thì ta vào bằng cách đó."

Xuân Cẩn Nhiên không được tự nhiên dịch dịch mông, giống như trên ghế có châm: "Hơn nửa đêm ngươi không chịu ngủ, chạy tới đây làm gì?"

Bùi Tiêu Y chậm rãi nhếch miệng: "Đêm dài đằng đẵng, khó lòng yên giấc, ba người có cùng sở thích, dạ đàm dưới ánh nến, chẳng phải rất thú vị sao?"

Xuân Cẩn Nhiên nheo mắt lại, đại khái đoán được bảy tám phần: "Ngươi bảo hắn đập tường?"

Bùi Tiêu Y thản nhiên gật đầu: "Thanh Vũ công tử còn chưa khỏi hẳn, nếu bây giờ thiếu chủ phái Kỳ Sơn xảy ra chuyện gì, Thanh môn chẳng phải hoạ vô đơn chí rồi ư? Làm bằng hữu, sao ta có thể nhắm mắt mặc kệ?"

Xuân Cẩn Nhiên bất mãn: "Thư Lộ huynh có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

Bùi Tiêu Y nhíu mày: "Tự ngươi hiểu rõ."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta không hiểu!"

Bùi Tiêu Y: "Lau sạch nước miếng rồi hẳn nói."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta cứ thích để yên đấy thì sao!"

Bùi Tiêu Y : "... Vô sỉ!"

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta vô sỉ thì thế nào? Có giỏi thì ngươi đánh ta đi!"

Bốp!

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta nói ngươi đánh ngươi liền đánh, ngươi có nguyên tắc hay không —— "

Bốp!

Xuân Cẩn Nhiên : "A a a —— "

"Bùi Thiếu Hiệp, Cẩn Nhiên hiền đệ, đừng như vậy, hai người nhìn ánh trăng tối nay..."

Xuân Cẩn Nhiên, Bùi Tiêu Y: "Câm miệng!"

Thẳng đến khi bóng dáng hai người bằng hữu biến mất trong bóng đêm dày đặc, Phòng thiếu chủ vẫn còn có chút hoảng hốt. Hắn không biết rốt cuộc đêm nay Xuân Cẩn Nhiên đến đây làm gì, càng không hiểu tại sao sau buổi tiệc, Bùi Tiêu Y lại bảo hắn nếu đêm nay gặp phải Xuân Cẩn Nhiên thì nhớ phải đập mạnh vào tường.

Trước khi đi phụ thân căn dặn hắn rất nhiều thứ, giang hồ hiểm ác, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Hiểm ác ư? Hắn lại không nghĩ thế, chỉ là... quá cmn kỳ quái!

Bàn về việc chạy trên nóc nhà, Xuân Cẩn Nhiên có tự tin tuyệt đối, thấy không, vừa chạy qua mấy gian phòng thì Bùi Tiêu Y đã bị bỏ lại đằng sau. Xuân Cẩn Nhiên dứt khoát quay đầu lại nhe răng cười với đối phương, cực kỳ đắc ý: "Ngươi đuổi không kịp ta đâu, từ bỏ đi."

Vốn cho rằng đối phương sẽ tức đến thở hổn hển, không ngờ Bùi Tiêu Y lại thật sự ngừng lại, không chỉ thế còn thu hồi roi!

Xuân Cẩn Nhiên bất giác dừng lại, sững sờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Bùi Tiêu Y chắp hai tay sau lưng, ôn hòa nói: "Hai ta tâm sự đi."

Xuân Cẩn Nhiên vô thức nuốt nước miếng: "Hai chúng ta thì có gì để nói chứ? Cứ người truy ta đuổi như vậy đi... rất vui vẻ mà..."

"Nhưng rất dễ chán" Bùi Tiêu Y ung dung nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao lấp lánh: "Hay là chơi một bàn cờ, đêm dài đằng đẵng, khó lòng yên giấc, hai người chúng ta, đánh cờ dưới ánh nến, chẳng phải rất thú vị sao?"

"Nhưng mà..." Xuân Cẩn Nhiên do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng đồng ý, bởi vì trên đời này có thứ gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu: "Đến chỗ ngươi hay đến chỗ ta?"

"Chỗ của ta." Bùi Tiêu Y cười, nụ cười làm say gió đêm, cũng làm say lòng Xuân Cẩn Nhiên.

Đóa hoa mẫu đơn này thật là dễ nhìn.

Cứ như vậy, hai người đi vào phòng của Bùi Tiêu Y, bàn cờ đã có sẵn, phía trên vẫn giữ nguyên nước cờ mà Bùi Tiêu Y và Phòng Thư Lộ đang đánh lúc sáng. Xuân Cẩn Nhiên cầm cờ trắng, Bùi Tiêu Y cầm cờ đen, hai người nhặt lại những quân cờ, căn phòng nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Xuân Cẩn Nhiên tưởng rằng Bùi Tiêu Y mời hắn đánh cờ chỉ là muốn đánh lạc hướng, nhất định còn có âm mưu khác. Dù sao thì từ lúc hai người họ quen biết nhau, bầu không khí chưa bao giờ tốt đẹp. Nhưng không ngờ sau khi thu hết quân cờ, Bùi Tiêu Y lại thật sự đánh cờ cùng hắn, tập trung tinh thần, không để tâm đến bất cứ điều gì, khiến cho Xuân Cẩn Nhiên không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục lén lút nhìn quanh.

Phòng Thư Lộ ở sát vách vừa định quay lại mộng đẹp thì bị tiếng đánh cờ đánh thức, hắn im lặng nhìn lên trần nhà, không tự chủ mà tưởng tượng cảnh đánh cờ ở phòng kế bên —— không đánh nhau mà chơi đánh cờ? Đánh cờ xong lại đánh nhau? Hay là vừa đánh nhau vừa đánh cờ?!

Thế đạo quá mức phức tạp, hắn có chút tưởng niệm tường đỏ ngói xanh ở phái Kỳ Sơn.

"Ngươi trông thấy nam nhân nào đẹp mắt thì sẽ muốn dán lên người người ta sao?"

Giữa ván cờ im lặng, ngay lúc mí mắt của Xuân Cẩn Nhiên chống đỡ không nổi muốn sụp xuống ngủ như chết, bỗng nhiên hắn nghe được câu hỏi của Bùi Tiêu Y.

Bởi vì câu hỏi này đến quá bất ngờ, Xuân Cẩn Nhiên không thể bắt được cảm xúc trong lời nói của đối phương, lúc hắn ngẩng lên, nam nhân kia đã trở nên bình tĩnh tự nhiên, hắn chỉ nghĩ rằng đó là một câu hỏi mỉa mai, cho nên tức giận đáp: "Đánh cờ thì lo đánh cờ đi, còn châm chọc khiêu khích nhau làm gì?."

Bùi Tiêu Y tỏ vẻ vô tội: "Ta chỉ thật lòng muốn thỉnh giáo."

Xuân Cẩn Nhiên nheo mắt, hoài nghi dò xét một hồi, không nhìn ra sơ hở gì mới dứt khoát ăn ngay nói thật: "Ngoại hình xinh đẹp đương nhiên ai cũng tình nguyện nhìn thêm nhiều lần, chỉ là các ngươi thích nhìn nữ nhân, ta thích nhìn nam nhân, ảnh hưởng gì tới ai?"

Bùi Tiêu Y nhíu mày: "Chỉ muốn nhìn thôi?"

"Nói nhảm, đương nhiên có thể kết giao càng tốt" Xuân Cẩn Nhiên lườm hắn một cái, sau đó lại nghiêm mặt: "Cùng lắn cũng chỉ thế thôi, không có làm chuyện gì xấu xa cả."

Bùi Tiêu Y gật gật đầu: "Cũng không có ai thích kết giao với ngươi."

"Ta không thích nghe lời này của ngươi" người khác có thể chất vấn sở thích của hắn, nhưng không thể hoài nghi mị lực của hắn: "Giang hồ rộng lớn, tam giáo cửu lưu, có người thích bánh quế, có người thích mứt quả. Không ai thích kết giao với ta ư? Đã có bao nhiêu lần ta bị người khác nhào lên, nếu không phải lòng ta không loạn, giữ mình trong sạch, thì đã sớm trở thành dê vào miệng cọp, tàn hoa nát cúc rồi!"

Bùi Tiêu Y: "..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi nắm nhẹ thôi, viên cờ kia... hình như có vết rạn rồi..."

Bùi Tiêu Y: "..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Đừng, đừng có lấy roi! Ta biết, ta biết! Mấy câu hồi này ta thu hồi lại, chỉ nói trọng điểm! Khụ... Đúng rồi, quên mấy câu kia đi, chỉ cần nhớ câu này là được, Xuân Cẩn Nhiên ta, quân tử yêu thích nam nhân, chỉ muốn cùng người đàm đạo!".

Kiệm lời không đáng sợ, kiệm lời mà còn nhất định muốn chiếm thế thượng phong trong trận cãi vã, cãi không lại thì muốn đánh người là cái thể loại gì!

"Đinh thần y cũng là quen biết bằng cách đó?"

Ngay lúc Xuân Cẩn Nhiên có hàng trăm hàng vạn lên án trong lòng không thể nói ra, Bùi Tiêu Y vô cùng tự nhiên hỏi tiếp.

Xuân Cẩn Nhiên vẫn còn buồn bực bèn thuận miệng đáp: "Đúng vậy, nhưng hắn tốt tính hơn những kẻ khác nhiều, nghe thấy ta muốn đàm đạo thì đáp bản thân hắn cũng có chuyện buồn, thế là hai ta lấy trà thay rượu, tâm tình đến hừng đông, sau đó trở thành bằng hữu, thoáng cái đã mấy năm."

Bùi Tiêu Y nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói: "Mọi người đều gọi hắn là thần y, nhưng trên giang hồ lại chưa từng nghe đến tên người này."

"Hắn làm việc tốt không lưu danh" Xuân Cẩn Nhiên xua xua tay: "Với lại cũng không phải trị bệnh cho đại nhân vật gì, chỉ là gặp thì trị, có người cầu cứu thì trị, căn bản là chưa từng cự tuyệt bất cứ ai."

"Ra là thế." Bùi Tiêu Y gật gật đầu, sau đó lo lắng hỏi: "Đã tra ra được nguyên nhân Thanh Vũ công tử bị bệnh chưa?"

"Tra ra được..." Xuân Cẩn Nhiên nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bùi Tiêu Y, thấy hắn phong thái tự nhiên, cũng không có có gì không ổn. Nhưng cuối cùng Xuân Cẩn Nhiên vẫn quyết định để lại đường lui cho mình, ý tứ sâu xa đáp: "Tra ra được, nhưng không thể nói cho ngươi."

Không ngờ Bùi Tiêu Y lại mỉm cười: "Tra ra được thì tốt, có thể bốc thuốc đúng bệnh."

Xuân Cẩn Nhiên nheo mắt, muốn nhìn ra được chút dấu vết từ gương mặt đối phương, nhưng lại hoàn toàn không có gì.

Nam nhân chăm chú nhìn bàn cờ, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng hạ tay. Con cờ vừa đặt xong, hắn nhẹ chau mày lại, sau đó Xuân Cẩn Nhiên thấy hắn ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía mình: "Đến lượt ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.