- Em phải đi xuống đem nó lên. Nếu không ba sẽ biết....
Thảo ngắt lời em:
- Không kịp nữa rồi. Xe ba đã gần vào tới trước nhà.
Nguyên để tay lên nắm cửa, quả quyết trả lời:
- Phải mất vài giây ba mới vào được đây. Em chạy nhanh xuống và trở lên tức khắc!
- Không được!
Thảo lính quýnh đứng ngay chính giữa đoạn hành lang hẹp nối liền cửa ra vào và cửa xuống tầng dưới. Thảo nhìn ra ngoài, bảo em:
- Ba đã đậu xe xong.... Ba đang bước xuống xe kìa Nguyên ơi!
Nguyên đau khổ than:
- Thế thì sẽ không giấu được ba, ba sẽ biết hết chuyện!
- Vậy thì sao?
- Bộ chị không còn nhớ lần đó ba đã nổi cơn thịnh nộ như thế nào à?
- Dĩ nhiên là chị không quên, nhưng chẳng lẽ ba lại giết chúng ta chỉ vì chúng ta lỡ tò mò nhìn được mấy cái cây của ba? Ba....
Đang nói bỗng dưng Thảo ngừng lại. Thảo tiến lại gần cửa ra vào hơn một chút:
- Nguyên! Chờ đấy!
- Có chuyện gì vậy chị?
Thảo quay lại xua Nguyên bằng hai tay:
- Nhanh lên! Xuống dưới đó nhanh lên. Ông Hà, hàng xóm của mình, đang chận ba lại hỏi chuyện kìa.
Buông một tiếng kêu vui mừng, Nguyên mở toang cánh cửa tầng dưới và biến đi trong nháy mắt.
Thảo nghe tiếng chân của Nguyên phóng thình thịch trên các bậc thang. Sau đó Thảo nghe bước chân hối hả của em trong phòng làm việc của cha chúng nó.
Thảo đứng sát cửa ra vào để theo dõi ba nó. Ông Bình vừa nói chuyện với ông Hà, vừa lấy tay che mắt để tránh ánh nắng mắt trời.
Thảo sốt ruột nghĩ thầm: "Nhanh lên Nguyên ơi! Ba có bao giờ thích la cà nói chuyện lâu với hàng xóm đâu. Lần này chắc lại là ông Hà muốn nhờ ba việc gì nữa đây!". Ông Hà không được khéo tay như cha chúng nó nên vẫn thường nhờ ông nầy sang nhà gắn máy này, sửa máy nọ.
Lúc ấy, Thảo thấy ông Bình đang tươi cười gật đầu và bắt tay từ giã ông Hà. Rồi mỗi ông quay vào nhà của mình.
Thảo hồi hộp than thầm:
- Nguyên ơi, nhanh lên chứ! Ba đã vào tới rồi.... Trời ơi, chỉ có một việc nhặt chiếc áo và chạy lên mà sao lâu quá vậy. Không thể nào một việc dễ dàng như thế mà phải tốn ngần nầy thời gian!
Từ bên ngoài ông Bình đã nhìn thấy Thảo qua chấn song cửa ra vào. Ông vẫy tay chào con gái. Thảo cũng chào lại rồi nhìn về hướng cánh cửa xuống tầng dưới. Thảo gọi:
- Nguyên ơi, em ở đâu?
Không tiếng trả lời.
Không một tiếng động nào phát ra từ dưới đó.
Hoàn toàn không....
Ông Bình đứng lại bên ngoài, đang để mắt vào những cụm hoa hồng của ông.
Thảo cất tiếng gọi lần nữa:
- Nguyên! Nguyên! Lên ngay!
Vẫn hoàn toàn im lặng!
Ngoài kia ông Bình đang ngồi sụp xuống xới đất quanh các gốc hoa.
Một cảm giác kinh hoàng xâm chiếm đầu óc Thảo, nó không còn đường lựa chọn nào khác: nó phải xuống dưới kia để xem chuyện gì đã giữ lấy Nguyên ở lại.