Căn Phòng Nhung Nhớ

Chương 18: Nỗi nhớ Tiramisu



Tề Dực – Hiện tại tiếp diễn

Những niềm vui đan xen với những đau thương giống như chiếc Tiramisu[1] ngọt ngào, hòa lẫn với hương thơm và vị đắng của cà phê. Cô không thể từ bỏ những gì đã qua, giống như biết rõ là ăn nhiều không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn không thể cưỡng lại những món ăn ngon.

[1] Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý, có hương vị rất ngọt ngào nên còn được mệnh danh là bánh “tình yêu”.

Trong lúc mơ màng, Thái Mãn Tâm tìm thấy chiếc váy xanh nhạt ba năm trước. Có lẽ vì bị phơi trong không khí ẩm ướt bên bờ biển nên màu sắc đã không còn tươi sáng như lúc mới mua. Sau khi giặt, chất liệu của chiếc váy cotton cũ kỹ cũng không còn mềm mịn, dường như chỉ cần miết tay lên là sẽ để lại nếp nhăn.

Nhưng Thái Mãn Tâm vẫn rất vui. Cô mơ hồ nhớ rằng trong thời kỳ ở nước ngoài, chiếc váy rẻ tiền này đã bị mẹ cô vứt đi lúc dọn dẹp lại phòng.

Mùi nước gội đầu cũng rất quen thuộc. Mái tóc ướt sũng xõa xuống vai. Khi cô đi chân đất qua hành lang, những giọt nước nhỏ xuống sàn gỗ phía sau. Một khách trọ đi lướt qua cô rồi quay đầu nhìn lại. Thái Mãn Tâm không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ là bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác lưu luyến mơ hồ. Cô không kìm được quay lại nhưng không nhìn thấy hình bóng của người đó. Chỉ có Hà Thiên Vĩ và Đào Đào đứng ở cầu thang vẫy tay với cô.

Dường như chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ đi vào nhà hàng của anh Thành. Bà Lục cũng đang ở trong bếp, mỉm cười hiền từ với cô, hỏi Thái Mãn Tâm muốn ăn gì. Vị khách đầu tóc rối bù cũng ở đó, khẽ nói: “Dĩ nhiên vẫn là cua rồi”. Anh ta lấy một con cua ở bàn bên cạnh, nhấc lên, ném về phía Thái Mãn Tâm. Quả nhiên khi bóc ra, ngay cả trong càng cua cũng đầy thịt.

Cô tỏ ra nghi ngờ, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Đôi tình nhân ngồi đối diện là cô đồng nghiệp người Australia rất nhiệt tình hồi còn ở Mỹ và anh chồng chiều chuộng vợ. Hai người khoác tay nhau, hạnh phúc dựa vào nhau. Thái Mãn Tâm buông tay xuống, ngón tay chạm vào người đàn ông đầu tóc rối bù kia. Bỗng nhiên ngón tay của anh ta chạm vào tay cô, đầu ngón tay như lướt qua lòng bàn tay cô.

Thái Mãn Tâm sững người, vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào thì đối phương đã cầm cây guitar đứng dậy và nói: “Tôi phải đi rồi, không biết khi nào quay lại”. Cô không kịp níu giữ, chỉ có thể cô đơn một mình quay về quán trọ.

Cô vứt đôi dép lê ở cửa, đang định lên tầng, bỗng nhiên anh ta thở hổn hển chạy vào nhưng không chào cô, chỉ ngồi trong đại sảnh uống nước.

“Chẳng phải anh sắp đi sao?”. Thái Mãn Tâm khẽ hỏi.

“Em ở đây, anh có thể đi đâu được chứ?”. Anh ta đặt cốc nước xuống, mỉm cười quay người lại, ôm cô vào lòng.

Cô hạnh phúc đến rớt nước mắt, mỉm cười với nói: “Để em nhìn anh nào, để em nhìn anh nào”.

Anh vuốt ve mái tóc của cô: “Đừng vội, anh sẽ ở đây mãi mãi, đến khi nào em nhìn chán thì thôi”.

Thái Mãn Tâm muốn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh nhưng không nỡ rời xa hơi ấm từ vòng tay anh. Cô cứ mơ hồ không xác định, chỉ hy vọng khoảnh khắc này mãi mãi không bao giờ kết thúc. Trong lòng cô dần dần hiểu rằng, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ nhưng không muốn mở mắt.

“Hiếm khi nào chị Mãn Tâm ngủ nướng như hôm nay”. Đào Đào đứng ở cửa sổ phòng bếp, nhìn về phía căn nhà gỗ: “Hôm qua sau khi em đi, mọi người uống đến mấy giờ?”.

“Cũng không muộn lắm”. Tề Dực cho thịt bò thái mỏng vào chảo rồi vặn nhỏ lửa: “Cô đi rồi chúng tôi cũng giải tán”.

“Này, mười giờ hơn rồi đấy”. Đào Đào chỉ về phía Hà Thiên Vĩ đang dụi mắt: “Anh nhìn kìa, anh ta cũng dậy rồi”.

“Tôi vẫn muốn ngủ, tại anh ta mới sáng ra đã đi đi lại lại bên cạnh khiến tôi thức giấc”. Hà Thiên Vĩ díp mắt lại, nằm bò ra chiếc bàn trong phòng khách: “Khó khăn lắm mới ngủ tiếp được, anh ta lại bắt đầu nướng bánh…”

“Sau đó anh liền bò dậy ăn vụng”. Đào Đào bĩu môi: “Tôi sắp quay lại đây rồi”.

“Cô không ở đây và ở đây có khác gì nhau?”. Hà Thiên Vĩ cười cô: “Chẳng phải tối qua ở lì đến tận nửa đêm mới chịu đi. Nếu không phải mẹ cô năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho cô thì e rằng cô sẽ không đi”.

“Dĩ nhiên là khác rồi, như thế tôi có thể gặp anh Tề bất cứ lúc nào!”. Cô vòng sang bên cạnh Tề Dực: “Em muốn cùng anh học chơi guitar, có được không?”.

Không đợi Tề Dực nói, Hà Thiên Vĩ đã cười chế nhạo: “Này, cái tài mọn của anh ta chỉ có thể lừa được cô thôi, ấu trĩ!”.

“Thế anh cũng nói chị Mãn Tâm ấu trĩ sao?”. Đào Đào ngẩng đầu: “Anh có thấy không, chị ấy rất yêu quý cây đàn ấy”.

“Có lẽ, đó là món quà người khác tặng cô ấy”. Hà Thiên Vĩ nhảy lên, gõ đầu cô: “Đừng có ví cô với Mãn Tâm”.

Đào Đào hấm hứ một tiếng, quay người chạy đến bên cạnh Tề Dực: “Anh Tề, hay là ban ngày em sang đây, anh dạy em làm điểm tâm, khi nào về em có thể làm việc ở một cửa hàng bakery (cửa hàng bánh)”.

“Cô muốn học gì nào?”

“Đơn giản một chút, ví dụ butter cookies, cheese cake, muffin (tên các loại bánh ngọt), em đều biết”. Đào Đào nghiêng đầu mím môi: “Để em nghĩ…”

“Tiramisu đi!”. Có khách trọ đi ngang qua, phần khích chạy lại.

“Tôi gần như đã ăn Tiramisu ở tất cả các cửa hàng trong thành phố nhưng thích nhất là món bánh ở cửa hàng tạp hóa tầng dưới. Họ đều nói tôi không biết thưởng thức”.

“Ha ha, vốn dĩ là vậy mà, cái bánh đó cùng lắm bánh pudding cho thêm bột cacao. Đúng là cô nàng không biết gì”.

Mấy người trẻ tuổi tranh nhau bàn luận.

“Chào mọi người, đang thảo luận gì đấy?”. Thái Mãn Tâm mỉm cười bước lại.

“Mãn Tâm, bảo đầu bếp làm Tiramisu đi”. Có người đề nghị.

“Được thôi, không biết có yêu cầu cao về nguyên liệu không. Điều này thì còn phải hỏi ý kiến của anh ấy”.

“Chờ tôi một chút”. Tề Dực đổ trứng gà vào cháo, khẽ khuấy vài cái rồi rắc chút hành. Anh múc một bát đặt trước mặt Mãn Tâm, khẽ hỏi: “Sao bây giờ mới dậy, khó chịu à?”.

“Tỉnh từ lâu rồi, thỉnh thoảng thích ngủ nướng thôi”.

Cô mỉm cười: “Mọi người không cùng ăn sao?”.

“Ăn rồi”. Tề Dực tắt bếp, ngồi xuống cạnh chiếc bàn, lập tức bị khách trọ vây quanh.

“Hay là buổi trưa anh đến dạy chúng tôi. Dù sao thì thời tiết nóng thế này, chẳng muốn đi đâu cả”.

Mọi người thi nhau hò hét.

“A, hình như cần một loại cheese (pho mát) đặc biệt”. Có người nói.

“Mascarpone cream cheese”. Tề Dực nói: “Loại này có thể ở Đồng Cảng không có. Sao, bây giờ Tiramisu rất hot sao?”.

“Cái tên rất lãng mạn!”

“Ha ha, cậu đúng là khác người, ăn mà cũng phải xem tên”.

“Còn lâu mình mới khác người!”.

“Nói một cách công bằng, quả thực mùi vị rất ngon”. Mọi người thi nhau nói.

“Chẳng phải Tiramisu là tiếng Ý sao, tiếng Anh của nó là ‘pick me up’, hãy đưa em đi”. Có người nói xen vào: “Nghe nói vào thời chiến tranh thế giới thứ hai, vợ của một binh sĩ người Ý đã trộn tất cả các loại thực phẩm trong nhà lại với nhau, muốn người chồng của mình nhớ mãi cảm giác gia đình. Nói ra thì cũng là gửi gắm một nỗi nhớ nhưng, rất thích hợp để làm ở đây”.

“Hồi ở châu Âu tôi đã đọc một vài cuốn sách nấu ăn cổ, trong đó không có Tiramisu”. Tề Dực mỉm cười: “Nhưng cách giải thích lãng mạn này có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân nó được mọi người yêu thích”.

“Tôi đã từng ở trọ trong một thị trấn nhỏ, chủ nhà là một cặp vợ chồng già. Bà chủ rất thích nấu nướng. Bà ấy cũng là một thành viên tích cực trong Women club (câu lạc bộ phụ nữ) của thị trấn, đã từng xuất hiện trên chương trình ti vi của thị trấn mỗi buổi chiểu thứ ba hàng tuần để dạy mọi người nấu ăn. Bà còn tổ chức để những người dân trong thị trấn viết cuốn sổ tay nấu ăn homemade”. Trước sự “bao vây” của khách trọ, Tề Dực uyển chuyển nói: “Chúng tôi đã nói đến nguồn gốc của Tiramisu. Từ nhỏ bà chủ nhà đã thích quanh quẩn trong bếp nhưng hồi trẻ bà ấy chưa từng nghe nói đến Tiramisu. Có lẽ là sau những năm tám mươi mới nghe nói đến công thức này từ những người bạn yêu thích nấu nướng. Nếu trực tiếp dịch sang tiếng Anh, Tiramisu có nghĩa là pull me up. Bởi vì trong chiếc bánh này có cho thêm một loại cà phê đâm đặc là Espresso[2] có thể khiến người ta phấn khích. Mặc dù một số công thức có ghi chú là phải cho thêm rượu, có điều lúc đầu hầu hầu như không cần bởi vì nó vốn được chuẩn bị cho người già và trẻ em”.

[2] Cái tên Espresso bắt nguồn từ nước Ý. Trong tiếng Ý, Espresso được gọi là “express”, nghĩa là cà phê có thể được phục vụ cho khách ngay lập tức.

“Ấy, anh nói như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì cả”. Du khách với chiếc kính chống nắng viền trắng bĩu môi.

“Đúng vậy”. Cô gái uống coca bên cạnh cũng lắc đầu: “Tôi thà tin vào câu chuyện trước còn hơn. Tôi rất thích cái tên Tiramisu, giai điệu có chút giống Cinderella[3], cô gái trong truyện cổ tích. Tôi nghĩ nhất định cô ấy cũng lặng lẽ chờ người yêu của mình quay trở về, sau đó dang rộng vòng tay và nói: ‘Hãy đưa em đi, hãy đưa em đi’ ”.

[3] Cinderella – Cô gái Lọ Lem – Bộ phim dựa theo câu chuyện của Charles Perrault này nói về một cô gái tên là Cinderella mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống cùng với mụ dì ghẻ độc ác và hai cô chị xấu tính.

Cô gái đeo kính chống nắng viền trắng cũng phụ họa theo, dang cánh tay phải, cánh tay trái đặt trước ngực, tỏ vẻ mong chờ: “A, Romeo, vì sao anh lại là Romeo? Hãy đưa em đi, hãy đưa em đi…”

Các cô gái cười ầm lên. Bạn trai của cô gái uống coca ngồi đối diện với Thái Mãn Tâm. Anh ta chống cằm lắc đầu: “Này bà chủ, đầu bếp để cô thật đáng giá. Vốn dĩ cô ấy đòi đi chơi thả dù trên biển, bây giờ không đi nữa. Xem ra tôi có thể tiết kiệm tiền rồi”.

“Hơn nữa tay nghề cũng rất giỏi”. Thái Mãn Tâm mỉm cười, múc một miệng thịt bò, vừa mềm vừa thơm ngon: “Có điều họ nói như vậy, tôi cũng muốn ăn Tiramisu”.

“Đúng vậy, đúng vậy!”. Cô gái uống coca khoanh hai tay trước ngực: “Chiếc bánh hòa quyện mùi hương của rượu và mùi thơm của bơ, đắng đắng nhưng lại có hương thơm nồng nàn của cà phê. Thật là khiến người ta say đắm. Phía trên còn có một lớp bột cacao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi”. Cô ấy đi đến bên cạnh Thái Mãn Tâm: “Đi mua nguyên liệu thôi, rất hợp với House of missing U”.

“Đúng vậy!”. Cô gái đeo kính chống nắng viền trắng nói: “Chiếc bánh ‘Hãy đưa em đi’ chẳng phải là ý nghĩ xúc động nhất khi nhớ đến một người sao?”

“Thế thì chi bằng đổi loại khác”, Hà Thiên Vĩ nhíu mày: “Có loại bánh ngọt nào tên là ‘Chờ anh quay về’ không?”

Tề Dực mỉm cười ôn hòa: “Loại Mascarpone chính hiệu rất mịn, hàm lượng chất béo cũng rất cao, thực ra thích hợp nhất là ăn vào mùa lạnh, hơn nữa cũng khó bảo quản trong thời tiết nóng bức. Cho dù là nhiệt độ tăng cao trong quá trình vận chuyển cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của nó. Thật sự là không mua được ở Đồng Cảng”.

“A, thế thì ai ‘pick me up’?”. Cô gái uống coca thở dài.

“Anh đây?”. Anh bạn trai tỏ vẻ vô tội, giơ cao tay: “Nếu em vẫn nhớ tới sự tồn tại của anh sau khi nói về bánh ngọt”.

“Tôi có thể thử làm kem vị Tiramisu”. Tề Dực nghĩ một lúc: “Mùi vị cũng tương tự, hơn nữa có thể dùng mùi vị của kem để thay cho Mascarpone, cũng khá thích hợp với thời tiết ở đây".

Sau khi mọi người đi, Tề Dực lên mạng tra cứu cách làm kem Tiramisu. Đào Đào ngồi cạnh anh một lúc. Ban đầu Tề Dực còn kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của cô, về sau anh chuyên tâm tra cứu, trả lời càng lúc càng ngắn gọn. Đào Đào ngáp một cái, lấy cây guitar A Tuấn để ở “House of Missing U”, đòi Mãn Tâm dạy cô cách chơi cơ bản nhất.

“Cây đàn này còn phải điều chỉnh một chút, đợi chị đến Đồng Cảng tìm một cửa hàng đàn”. Thái Mãn Tâm cầm cây đàn: “A Tuấn không chịu bảo dưỡng nữa".

“Đúng vậy, anh ấy không cẩn thận như chị”. Đào Đào lại gần: “Chị Mãn Tâm, có phải cây đàn này là do một người rất quan trọng tặng cho chị không?”.

Thái Mãn Tâm sững người, nghĩ một lúc rồi lắc đầu mỉm cười: “Cứ coi là như thế nhưng cũng không hoàn toàn chính xác”.

“Là một chàng thiếu niên?”.

“Ừm... À, không, không phải”. Cô mỉm cười: “Lúc chị quen anh ấy, anh ấy không phải là một chàng thiếu niên”.

“Oa, nghe giọng điệu của chị thì có vẻ rất thú vị”. Đào Đào mỉm cười dịu dàng: “Kể cho em nghe đi, chuyện giữa con gái với nhau, em sẽ không nói cho anh Tề và cái đuôi kia biết đâu”.

“Đào lông!”. Hà Thiên Vĩ hét lên ở cửa cầu thang: “Biết ngay là cô chỉ biết ăn không ngồi rồi, không biết giúp người khác sao? Đi ra vườn tưới hoa với tôi”.

“Xin người, hai đêm nay đều mưa ạ”.

“Thế thì nhổ cỏ, cô cũng biết là vừa nóng vừa ẩm, cỏ dại mọc đầy vườn kia kìa!”. Hà Thiên Vĩ xông vào, không nói năng gì mà lôi Đào Đào đi.

“Này này!”. Cô không ngừng phản kháng, gạt tay Thiên Vĩ: “Tôi đang hỏi đến chỗ quan trọng thì anh đến làm phiền”.

“Chẳng phải tôi đã nói với cô là không được hỏi Mãn Tâm những chuyện này rồi sao?” Anh ta sa sầm mặt xuống, nói từng câu từng chữ: “Bất cứ chuyện gì liên quan đến tình cảm”.

“Tôi cũng chỉ muốn biết một vài lý do thì mới biết phải giúp chị ấy như thế nào”. Đào Đào có chút ấm ức: “Chị ấy cũng cần người nói chuyện tâm sự, cứ giấu lòng thì sao được?”.

“Thế thì cũng không phải là cô”. Hà Thiên Vĩ gườm gườm: “Nếu cô có thể an ủi cô ấy có lẽ tôi có thể giành giải Nobel hòa bình rồi”.

“Tôi thấy có thể để anh Tề nói chuyện với chị ấy”. Đào Đào đề nghị: “Hình như anh ấy đã đi rất nhiều nơi, nhất định là biết rất nhiều chuyện. Tôi nghĩ, anh ấy sẽ biết phải làm thế nào để chị Mãn Tâm vui”.

“Nói lại một lần nữa, anh ta là người nguy hiểm!” Hà Thiên Vĩ nói như đinh đóng cột rồi lại bổ sung: “Dựa vào trực giác và khả năng suy đoán của tôi”.

“Anh ấy là người nguy hiểm”. Đào Đào cười đùa: “Anh ấy vừa đến anh đã thấy vị trí của mình rất nguy hiểm đúng không?”. Cô nhảy ra chỗ khác, cười nghiêng ngả: “Có điều không cần thiết, vốn dĩ anh chẳng có hy vọng gì”.

Hà Thiên Vĩ giơ nanh nhe vuốt đuổi theo cô, hai người cũng không nhổ cỏ nữa.

Cỏ dại ở mép vườn đã qua đầu gối nhưng đã không còn giống cảnh tượng ba năm trước đây khi cô mới đặt chân đến đảo Lệ. Thái Mãn Tâm chống má, nhớ lại con đường nhỏ bị cây cối rậm rạp che phủ, Giang Hải đi trước mặt, dùng dao dẹp đường. Cô không nói lời nào chỉ đi sát theo sau, chỉ sợ bị người đi trước xem thường, dùng cả tay lẫn chân, gai nhọn xượt qua cánh tay, để lại những vết máu mờ mờ. Cảnh tượng ấy không ngừng hiện lên, chưa từng bị vùi lấp trong những năm tháng hoang tàn.

Lúc nào cô cũng mơ, những giấc mơ khác nhau.

Có lúc thời gian quay ngược trở lại, có lúc ngỡ như được gặp lại, giống như buổi sáng ngày hôm nay. Mỗi lần cô đều để mình lưu luyến trong ranh giới giữa mơ và tỉnh, không muốn mở mắt.

Cô mơ màng không nói gì, lúc giật mình bừng tỉnh thì nhìn thấy Tề Dực nhìn sang, ánh mắt trầm tĩnh ẩn chứa vẻ dò hỏi.

“Anh tìm thấy recipe (công thức nấu ăn) cần tìm chưa?” Cô đánh trống lảng.

“Ừm, hai cái này đều đáng thử”.

Thái Mãn Tâm thò đầu nhìn: “Ô, anh còn xem rất nhiều trang web. Ha ha, mặc dù rất nhiều đầu bếp đều là nam giới nhưng tôi vẫn rất tò mò, sao anh lại thích những thứ này? Bởi vì cảm giác làm việc trong một cửa hàng nhỏ và làm đầu bếp lớn không giống nhau.” 

Tề Dực cười: “Cô muốn nói là giống con gái?”.

“Có một chút”.

“So với việc làm đầu bếp, tôi thích một số món ăn homemade hơn. Tôi tin rằng thức ăn ngon có thể xoa dịu tâm hồn”.

Tề Dực kiên nhẫn giải thích: “Vì sao có người ăn để giảm áp lực? Bởi vì ngoài cái đói, còn có mind hunger (cái đói trong tâm hồn). Thức ăn có thể mang lại cảm giác thỏa mãn. Có điều, thức ăn ngon thực sự, cách chế biến hợp lý không chỉ mang lại cảm giác thỏa mãn cho dạ dày mà còn có cảm giác hạnh phúc của cuộc sống. Tôi không chỉ thích những công thức và cách chế biến này, tôi thích tất cả những điều có thể mang lại cảm giác vui sướng cho người khác. Chỉ có như thế tôi mới có cảm giác thấy sự tồn tại của mình có giá trị.”

“Nghe rất bác ái”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Nhưng khi con người ta thật sự sợ hãi, bất lực, e rằng ăn hay ngủ cũng đều rất buồn”.

“Vậy cô có thích cuộc sống hiện tại của mình không?”. Tề Dực hỏi: “Cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ?”.

“Nói thế nào nhỉ, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc…” Thái Mãn Tâm nói mấy lần liền: “Nhưng vui vẻ… hình như nhiều người nghĩ rằng vui vẻ chỉ là bề ngoài, hạnh phúc là cái bên trong. Nhưng tôi cho rằng hạnh phúc là một trạng thái sống, vui vẻ là một tâm trạng, thuần túy hơn, trực tiếp hơn, cần phải vô ưu vô lo, có chút như không suy tính điều gì. Tôi không được như thế”.

Thế nào là vui vẻ?

Vui vẻ là ngả đầu vào vai anh vờ ngủ trên xe bus, ngồi trong căn phòng gỗ nghe anh nói trên Lam Bình Sơn có hai loại khỉ, xách dừa chạy mướt mải mồ hôi đến bờ biển cùng anh ngắm hoàng hôn, cảm giác anh ngắm nhìn mình, cùng anh đi qua rừng xoài rợp bóng, nhìn anh ngủ ngon lành trên chiếc võng trong góc nhà hàng, biết rằng hồi nhỏ anh rất nghịch ngợm, cho dù khẽ cười nói mình là người xấu, ngắm nhìn khuôn mặt của anh lúc ngủ dưới ánh trăng, ngón tay lướt qua lông mày của anh…

Những niềm vui đó.

Niềm vui đan xen với đau thương.

Giống như chiếc Tiramisu ngọt ngào, hòa lẫn với hương thơm và vị đắng của cà phê. Cô không thể từ bỏ những gì đã qua, giống như biết rõ là ăn nhiều không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn không thể cưỡng lại những món ăn ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.