Càn Quấy

Chương 12: Khóc ra sẽ thoải mái





Trần Mặc liên tục xem giờ.

Năm rưỡi, năm giờ bốn lăm, sáu giờ, sáu giờ mười lăm, sáu rưỡi… .

Dương Sóc còn chưa về, cậu có phần mất mát kinh khủng, cảm thấy Dương Sóc có thể là không muốn về, hoặc là… cậu đợi lát nữa rồi cậu đi?

Trần Mặc cắn môi, muốn khóc.

Cậu ra ban công rút quần áo lại, rồi gấp gọn lại thành xấp. Quần áo của Dương Sóc, từng chiếc từng chiếc đặt vào tủ quần áo. Bánh canh còn chưa ăn xong cậu tiếc không muốn bỏ, toàn bộ đổ vào cái bát inox của mình, đậy nắp, nhét vào trong túi, sau đó rửa bát đũa sạch sẽ. Buổi sáng Dương Sóc mua bánh rán thì bỏ vào trong tủ lạnh, trong tủ lạnh rất lộn xộn, cậu đã thu dọn hết cả vào rồi.

Đồ của cậu chỉ có đôi chút, Trần Mặc bắc ghế lấy hộp đĩa CD trên nóc tủ quần áo.

Cuối cùng, cậu nhìn khắp căn phòng đã thu nhận và giúp đỡ cậu một đêm này: Dương Sóc, tạm biệt, cảm ơn anh.

•••

Dương Sóc xách đồ chạy chầm chậm một đoạn đường, anh không nghĩ tới đã suýt soát bảy giờ rồi, phỏng chừng Trần Mặc chờ đến sắp khóc rồi ấy chứ? Anh nhớ tới Trần Mặc đêm qua khóc, mũi sưng đỏ cả lên thì muốn cười.

Anh đi tới cửa lầu, ấn chuông cửa, nửa ngày không có ai ra mở cửa, kỳ thiệt, người chạy đi đâu rồi? Còn đang ngủ ư? Dương Sóc nghi hoặc buông đồ trong tay xuống, lấy chìa khóa ra, cửa mở, đứng ở cửa là một con chim cút nhỏ, đang xách chiếc túi du lịch cũ nát.

“Trần Mặc?” Đầu mày Dương Sóc nhăn nhó: “Cậu đây là muốn đi làm gì hả?”

Trần Mặc nhìn chằm chặp vào đầu ngón chân, co quắp đứng ở tại chỗ không nói câu nào.

“Nhanh vào đi!” Dương Sóc có ý muốn đánh người.

“Cái kia…” Trần Mặc ngẩng đầu, con mắt khuất trong bóng tối đang lòe lòe phát sáng: “Tôi thấy, quấy rầy anh không tốt…”

Dương Sóc cười gằn, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Trần Mặc tóm chặt túi: “Tôi… tôi…”

“Có chuyện vào trong nói, đừng đứng ở đây.” Dương Sóc khom lưng xách đồ lên, nhấc chân chen vào cửa: “Đi nào, lẽ nào muốn tôi khiêng cậu?” Giọng anh không vui.

Trần Mặc vẫn đứng ở đó: “Dương Sóc, tôi… tôi không đi vào…”

“Tôi nói cậu nghe nhé, sự nhẫn nại của con người là có giới hạn, tôi nói lại lần nữa đây, đi vào!” Dương Sóc hung hăng nhìn chòng chọc vào cậu.

Trần Mặc ôm túi của mình, đi đằng sau Dương Sóc, vào thang máy, sau đó lại bước vào căn phòng cậu vừa nói tạm biệt.

Dương Sóc buông đồ trong tay: “Cậu muốn đi đâu?”

Trần Mặc im lặng, chính cậu cũng không biết đi đâu, chỉ là cậu nghĩ ở đây, không tốt… Dương Sóc với cậu dù sao cũng không phải người cùng loại, hơn nữa, mình là loại… đồng tính luyến ái anh ghét nhất.

Dương Sóc đưa tay ra túm lấy cái túi Trầm Mặc đang ôm trong ngực, ‘soạt’ một cái ném vào trong phòng Trần Mặc. Túi du lịch cuộn mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng trượt đụng vào góc tường, dừng lại.

Trần Mặc bị Dương Sóc dọa sợ, co rúm lại lùi ra sau một bước, dán người cứng ngắc trên cửa.

Dương Sóc thực sự bị tức đến đau cả đầu, anh không biết vì sao mình lại giận chuyện Trần Mặc không từ mà biệt, anh nghĩ Trần Mặc giống như một con bạch nhãn lang(nghĩa đen: sói chột mắt)(1) mới nuôi không quen thân, được rồi, tuy rằng anh mới nuôi có một ngày, đừng nói là sói, dù là con thỏ cũng chẳng quen được… Nhưng anh vẫn tức giận!

(1)bạch nhãn lang: danh từ hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác độc địa, vong ân phụ nghĩa

Dương Sóc lượn vài vòng trước mặt Trần Mặc, cuối cùng cũng ép được lửa giận xuống: “Tôi đi mua thuốc cho cậu, cậu đã hết sốt chưa? Tôi tới chỗ lão Kiều mua cho cậu một phần cháo trắng, cậu bị sốt, ăn đồ linh tinh không tốt.” Anh ngẩng đầu nhìn mặt Trần Mặc, ban sáng còn hồng hào, bây giờ thì vừa xanh vừa trắng. Dương Sóc có phần không nỡ, đưa tay muốn chạm vào tóc con chim cút.

Trần Mặc xoay đầu sang một bên, càng dán chặt vào cửa hơn.

Dương Sóc bực mình, ghì cổ Trần Mặc lại, thành thạo gạt áo khoác Trần Mặc ra: “Cậu cứ mặc thế này ra ngoài? Hả? Cái áo khoác ngoài tôi đưa cho cậu đâu? Cậu muốn đi tôi không giữ, nhưng cậu cũng phải mặc ấm rồi hãy đi chứ? Bị sốt còn chưa khỏi đã đi ra ngoài như thế, cậu muốn đi tìm chết à? Đã uống thuốc chưa? Đã ăn cơm chưa? Trong đầu cậu nghĩ cái gì hả? Đừng giả vẻ đáng thương, run rẩy cho ai coi? Không được khóc, cẩn thận tôi đánh cậu! MD, lão tử không tốt với cậu à, vừa ăn vừa mặc, coi cậu như em trai, phải rồi, chúng ta vừa mới quen, cậu đề phòng tôi cũng phải, nhưng mà ít nhất cũng phải khỏi bệnh rồi hẵng đi chứ? Aizz, cậu đừng khóc… Sư nó! Cậu đừng khóc mà!” Dương Sóc không biết làm sao, nước mắt Trần Mặc tựa như nước lũ vừa ào ào tràn ra ngoài, hàm răng trắng cắn môi, bướng bỉnh không chịu bật tiếng khóc.

Dương Sóc đành thở dài, cảm thấy không đủ lại thở dài thêm, cuối cùng kéo cậu vào lòng: “Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa được chưa hả? Đừng khóc mà… Tôi đâu có xem thường cậu chứ, ôi, cậu muốn chùi vào tôi à? Được rồi, được rồi, cứ khóc đi, khóc to lên, lần sau không cho khóc nữa.”

Tiếng khóc Trần Mặc cố kiềm nén dần dần được thả ra, cậu dùng sức ôm thắt lưng Dương Sóc gào khóc, tựa như muốn xả hết toàn bộ oan ức, toàn bộ chua xót trôi ra theo dòng nước mắt.

Dương Sóc đứng thẳng người ở đó, cậu bé khóc trong lòng như muốn khàn cả giọng, cả người run lên. Anh vuốt mái tóc mềm của Trần Mặc, an ủi vụng về, thật vất vả chờ tiếng khóc dừng lại. Dương Sóc buông cánh tay ra, Trần Mặc lại trượt xuống, dọa anh nhảy dựng, nhìn lại cậu bé trong lòng, đã khóc đến ngất đi.

“Đây là chuyện gì vậy trời!” Dương Sóc bất lực, thở dài cũng không nổi.

•••

Trần Mặc yếu ớt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường. Trong phòng tối đen như mực không nhìn thấy cái gì cả, cậu nghĩ tới đó, nhưng cả người như nhũn ra: “Dương Sóc…” Cậu cố gắng gọi một câu, tiếng nói khô khốc đến phát đau.

Đèn trong phòng bật mở, Dương Sóc đứng ở cửa, trong tay bưng một cốc nước: “Tổ tông, tỉnh?”

Trần Mặc xấu hổ lại chui vào ổ chăn.

“Tỉnh rồi thì dậy nào, uống nước.” Dương Sóc một tay nâng Trần Mặc dậy, một tay kề cốc nước vào bên môi cậu: “Cậu giỏi thật, khóc một giờ liền, sau đó thì té xỉu, lại ngủ một giờ nữa, cậu sắp đuổi kịp bọn con gái rồi đó, người ta cũng chẳng mảnh mai như cậu.”

Trần Mặc uống nước xong, chỉ cúi đầu không nhìn anh. Dương Sóc dùng sức nắm tóc Trần Mặc: “Đứng lên nào, rửa cái mặt, tôi hâm cháo cho cậu rồi, nhanh ăn một chút gì đi, cẩn thận tối lại sốt nữa.” Nói xong đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Trần Mặc kéo cánh tay Dương Sóc: “Anh không ghét tôi sao?”

Dương Sóc cười âm hiểm, lộ ra hai hàm răng trắng tinh: “Nếu như cậu luôn để ý mà trở nên kỳ cục, tôi cũng sẽ ghét cậu thôi.”

Trần Mặc nhìn Dương Sóc, yên lặng gật đầu.”

•••

Cháo trắng đặc nóng hổi, kèm theo chút dưa mối, Trần Mặc ăn món cháo thơm nức mũi.

Ăn cơm xong cậu muốn đi rửa, lại bị Dương Sóc ấn trên ghế: “Cậu đừng rửa nữa, bên ngoài lạnh lắm, trên bàn trà phòng khách có thuốc, cậu đi xem thử nên uống thuốc gì đi.”

Trần Mặc ừ một tiếng, vừa chuyển mắt đã thấy cái bát cơm của mình, thoáng cái mặt đỏ bừng.

Dương Sóc nhìn theo ánh mắt cậu, bật cười: “Cậu còn biết mang theo cơm để trốn đi nhỉ, tốt đấy. Ừ, bánh canh lão Kiều làm khá tốt, ăn khá ngon.”

Trần Mặc giật mình nhìn Dương Sóc, Dương Sóc vỗ vỗ bụng: “Tôi cũng ăn bánh canh đó rồi, sau đó lại ăn nửa bát bánh tráng, vốn nói còn muốn chia cho cậu một ít, nhưng sau đó tôi hâm nóng nó lên, thấy bánh tráng có hơi cứng, cho nên ăn luôn.”

Trần Mặc lúng túng: “Cái bánh ấy, là do tôi ăn thừa…”

“Đúng vậy, đâu có hỏng, tôi ăn luôn, cậu tiếc à?” Dương Sóc trêu.

“Không, không có!” Trần Mặc vội mỉm cười, sau đó quay đầu đi vào phòng khách.

“Cậu bé này, da mặt mỏng thật.” Dương Sóc cầm bát vào bếp: “Ợ, ăn hơi no, aizz…”

Trần Mặc lục túi thuốc: Bạch Gia Hắc(1 loại thuốc trị cảm sốt, đã nhắc tới ở c10), Song Hoàng Liên Khẩu Phục Dịch(2), VC Ngân Kiều Phiến (1 loại thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc), thuốc pha nước uống cảm cúm, rễ bản lam (vị thuốc bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)… Cậu lấy Bạch Gia Hắc ra, tách ra hai viên đen đen, sau đó cầm cốc rót nước nóng.

(2)tên tiếng anh là shuanghuanglian mixture; shuanghuanglian koufuye, 1 loại thuốc trị cảm mạo, 1 hộp có 10 vỉ.

Dương Sóc cầm một chiếc khăn mặt nóng đi tới: “Cậu uống Khẩu Phục Dịch kia trước, uống hai viên, sau đó lại uống Phiến nhi(tên gọi thân mật với  Ngân Kiều Phiến).”

Trần Mặc lại mở hộp Khẩu Phục Dịch.

“Để ra đây, vươn tay ra.” Dương Sóc nhìn ngón tay Trần Mặc, có phần yêu thương.

Trần Mặc vươn tay ra nhưng chả hiểu ra sao, Dương Sóc lấy chiếc khăn mặt nóng tỉ mỉ lau tay cho cậu: “Đừng lộn xộn.”

Trần Mặc chìa tay ra, nhìn Dương Sóc đi vào phòng anh, thoáng cái lại đi ra, trong tay cầm một hộp: “Kem nứt da, chuyên trị tay đông lạnh như củ cải nát.”

Trần Mặc cười, duỗi tay ra trước mặt Dương Sóc.

Dương Sóc mở nắp hộp kem nứt da, dùng ngón trỏ quệt một vệt thuốc mỡ, sau đó nâng năm ngón tay đông lạnh như củ cải của Trần Mặc tỉ mỉ bôi lên.

Thuốc mỡ mang theo tính kích thích nóng rát, rất nhiều vết nứt trên tay Trần Mặc bị kích thích, đau nhức mà co rụt lại. Dương Sóc chăm chú nắm tay cậu, không cho cậu lộn xộn: “Đừng rụt, thoa bên ngoài nữa… Được rồi, đổi tay kia.”

Sau khi bôi đầy một tầng thuốc mỡ, Trần Mặc đau nhói cả người. Dương Sóc không biết lấy từ đâu ra một đôi bao tay bảo hộ: “Như vậy, thuốc mỡ sẽ không cọ khắp nơi nữa, được rồi!” Anh thỏa mãn vỗ vỗ kiệt tác của mình: “Uống thuốc nào.”

Nắp bình Song Hoàng Liên Khẩu Phục Dịch bị tắc không mở được, Dương Sóc dùng sức nạy, phần nhôm bên trên chỗ dán rớt hết xuống, anh cạy nắp cao su ra, để ống hút vào, rồi đưa thẳng đến bên mép Trần Mặc.

Trần Mặc cúi đầu, ngậm lấy ống hút.

Nước thuốc lành lạnh cay cay trượt vào trong khoang miệng, cuối cùng tỏa ra vị hơi ngòn ngọt.

Quả là giống như tâm tình Trần Mặc lúc bấy giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.