Dương Sóc đang ngủ mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, tiếng súng bằng bằng chíu chịu vang lên rất vui vẻ… Dương Sóc lập tức tỉnh lại trong khoảng chừng 2 giây. (nghe là biết nghề)
Di động đang hiện số điện thoại của một người xa lạ, Dương Sóc cau mày, bây giờ là hai giờ sáng, anh không biết ai lại đi gọi điện vào giờ này cho anh nữa.
“A lô?” Điện thoại đã được kết nối, Dương Sóc có phần tức giận.
“A lô, xin chào, xin hỏi ngài có phải là Dương Sóc Dương tiên sinh không?” Đầu kia điện thoại là một giọng nữ nhẹ nhàng, tuy rằng giọng điệu có hơi vội vàng nôn nóng, nhưng không thể át được sự lễ phép của cô.
“Đúng vậy, xin hỏi cô là ai?” Dương Sóc cũng lễ phép trả lời, sau đó cố gắng nhớ xem cái giọng này là của ai, nhưng tiếc là không có kết quả. Anh xác định đây là một người xa lạ.
“Ngài là anh họ của Trần Mặc phải không? Ể, ngại quá, tôi là quản lý của Trần Mặc, bây giờ… ở đây đang xảy ra chuyện…” Từ di động của nữ quản lý truyền ra tiếng động ầm ĩ, Dương Sóc loáng thoáng nghe thấy một người đàn ông nước ngoài đang rống to, mơ hồ nói mấy từ gì mà “Dụ dỗ, phạm tội và pháp luật”.
Lòng Dương Sóc bỗng không hiểu sao tự dưng nhói một cái: “Đúng vậy, Trần Mặc sao thế?”
Lại là một trận tiếng động hỗn độn, nữ quản lý hình như đang dặn dò gì đó, mãi mới nói tiếp: “Ngại quá Dương tiên sinh, ngài có thể tới chỗ chúng tôi một chuyến không? Có một số việc không tiện nói trong điện thoại…”
Tay Dương Sóc có hơi run lên: “Trần Mặc đã xảy ra chuyện?”
Đầu kia điện thoại lặng im một lát: “Đúng vậy, cho nên xin ngài hãy qua mau chút…”
•••
Dương Sóc không biết điện thoại cúp lúc nào, anh chồm người dậy, người có hơi lắc lư một chút rồi lại ngã ngồi trên giường.
Trần Mặc đã xảy ra chuyện? Anh, anh hai hôm trước mới gặp Trần Mặc mà… Sao có thể!
Vội vàng mặc quần áo, Dương Sóc phát hiện tay thắt nút bắt đầu run lên, run đến mức không thể khống chế nổi…
Anh đi xuống nhà vào trong xe, nhưng tay cầm chìa khóa run quá không thể nào đút chìa vào lỗ.
Dương Sóc đấm mạnh vào tay lái, sau đó cầm di động gọi điện cho Tần Việt.
Tần Việt bị giật mình bởi giọng hát lấp lánh ánh đỏ, nằm ở giường hồi lâu mãi mới phản ứng được, đây là tiếng chuông điện thoại Diêu Dương mới đổi cho y, cầm di động lên thấy hiện là có cuộc gọi, Tần Việt cau mày: đêm hôm khuya khoắt, đây là muốn làm gì?
“Tần Việt!” Giọng Dương Sóc có phần lắp ba lắp bắp, khiến Tần Việt thoáng cái tỉnh giấc: “Dương Sóc? Làm sao vậy?”
Dương Sóc cố hít sâu hai cái: “Tần Việt, Trần Mặc đã xảy ra chuyện, vừa rồi quản lý của cậu ấy gọi điện tới, bảo em qua.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Việt cau chặt mày lại, y vừa nghe điện vừa mặc quần áo: “Chuyện xảy ra ở đâu? Có vội lắm không?”
“Em không rõ lắm, quản lý kia không nói rõ… Tần Việt em… em không lái xe được, anh qua giúp em.” Dương Sóc cố nén tia khủng hoảng lộ ra trong giọng nói.
Tần Việt thoáng sửng sốt, sau đó thở dài: cái cậu này, e là đã lún vào rồi.
Diêu Dương đẩy cửa vào, lơ mơ buồn ngủ nhìn y: “Việt Việt, anh phải ra ngoài sao? Có nhiệm vụ à?”
Tần Việt cúp điện khoác áo khoác lên: “Ừ, em mau đi ngủ tiếp đi.”
Diêu Dương nấn ná ở cửa: “Nhiệm vụ gì? Nguy hiểm không?”
Tần Việt xách cổ áo cậu, đem cậu về phòng của cậu, sau đó ném lên giường: “Anh tới chỗ Dương Sóc, Trần Mặc xảy ra chuyện rồi, anh đi coi xem sao.”
“Trần Mặc? Anh ấy ra sao?” Diêu Dương cũng đã tỉnh lại.
“Không biết, em ở nhà ngoan đấy!” Tần Việt có phần bực: “Ngủ lại đi, chờ anh trở lại, nếu thấy em còn chưa ngủ, cẩn thận anh đánh đấy!”
Diêu Dương e thẹn kéo chăn che mặt, hé đôi mắt to ra: “Ngươi ta sợ lắm à nha, anh mau về sớm đó…”
Tần Việt mặt trơ đóng sầm cửa lại, đi rồi.
Rạng sáng trời đông giá rét, trên đường cái vắng vẻ ngay cả một vật sống cũng không thấy. Tần Việt lái xe thẳng vào bãi đỗ xe của khách sạn Thiên Thành.
Dương Sóc xuống xe cứ như là chạy trốn, anh mặc trời gió lạnh chạy ào vào sảnh khách sạn, sau đó tìm thấy Trần Mặc trong một đám người.
Trần Mặc ngồi trong góc rũ đầu không nhúc nhích, bên cạnh có mấy nhân viên nhà hàng đang đứng.
Dương Sóc không thấy vẻ mặt Trần Mặc, thế nhưng vẫn thấy rõ ràng là phần trước ngực của đồng phục bị xé rách, hơn nữa chỗ lộ ra ngoài có hồng ấn rõ ràng, mà điều quan trọng nhất là, bộ quần áo trên người cậu, rõ ràng không phải của cậu… .
Đánh nhau? Dương Sóc nheo mày, thấy một người phụ tử trẻ tuổi đi về phía mình.
“Xin chào, xin hỏi ngài là Dương tiên sinh?” Sắc mặt nữ quản lý hơi tái.
“Đúng vậy, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì thế?” Dương Sóc bây giờ chỉ muốn đi coi vết thương của cậu ấy, vết thương có nặng hay không, có đau hay không… .
Nữ quản lý đang muốn nói chuyện thì bị một tiếng nói rõ to lấn át.
Dương Sóc nhìn theo phía tiếng nói ấy, nhìn thấy một người nước ngoài tóc nâu mắt xanh, một tay bưng trán, nước miếng tung bay kêu gào rằng: “Tôi muốn kiện hắn! Tôi muốn kiện hắn cố ý đánh người! Hắn muốn lừa tiền của tôi, là hắn dụ dỗ tôi trước! Hắn đả thương tôi!”
“Gã là ai vậy?” Tần Việt cầm chìa khóa xe cũng theo vào, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng rít gào liên hồi.
Nữ quản lý kể lại rất nhanh: “Hôm nay Trần Mặc làm ca đêm, vị tiên sinh kia đêm khuya mới vừa về, sau đó bảo Trần Mặc xách hành lý giúp. Sau đó, bọn họ lên phòng… Sau đó người nước ngoài kia nói Trần Mặc muốn lừa tiền của hắn, bị hắn phát hiện thì đánh hắn…”
“Điều đó không có khả năng!” Dương Sóc không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận liền.
Nữ quản lý thở dài: “Tôi cũng nói không có khả năng, Trần Mặc không phải người như vậy… Nhưng Trần Mặc không nói gi cả, nếu không phải ngay từ đầu cần điền phương thức liên hệ với người nhà của nhân viên, tôi cũng không thể biết gọi cho ngài được…”
“Đã báo cảnh sát chưa?” Tần Việt hỏi.
Sắc mặt nữ quản lý có phần chần chờ: “Việc này, nếu như có thể lén giải quyết, chúng tôi không muốn báo cảnh sát.”
Dương Sóc vượt qua nữ quản lý, đi tới trước mặt Trần Mặc.
Trần Mặc ngẩng đầu, sắc mặt tái xanh, còn có các vết xanh tím sưng đỏ làm nền, càng thêm dữ tợn.
Dương Sóc bình tĩnh kiểm tra vết thương trên người cậu, hung ác bắn tứ phía: vết thương ở cổ và ngực Trần Mặc không phải bị đánh mà có! Vết ngón tay và gặm cắn lưu lại rõ ràng đến chói mắt.
Trần Mặc há miệng, nhưng vẫn không nói gì, lại cúi đầu.
Dương Sóc lột cái áo khoác không phải của cậu xuống, sau đó cởi áo khoác của anh ra bọc kín cậu lại.
“Dương tiên sinh?” Nữ quản lý theo ở phía sau, hỏi: “Anh xem phải làm sao đây?”
Dương Sóc cười nhạt: “Báo cảnh sát!”
“Này…” Nữ quản lý không muốn xảy ra loại chuyện này vào lúc cô đang phụ trách công việc, bởi vì cảnh sát tới, chỉ biết biến chuyện nhỏ thành chuyện to. Đến lúc đó cấp trên trách tội xuống, cô chẳng chịu nổi đâu.
“Vị tiên sinh này.” Dương Sóc lạnh mặt đi tới trước mặt người đàn ông nước ngoài: “Ngài nói cậu bé kia lừa tiền ngài, xin hãy đưa ra chứng cứ, bằng không tôi sẽ kiện ngài tội phỉ báng ─── còn có thương tổn thân thể.”
Người đàn ông ấy sửng sốt, lộ ra cái trán của gã: “Mắt mù à? Tôi bị đánh chứ, tôi là người bị thương cơ mà! Tên khốn nào muốn lên giường tôi, còn muốn lừa tiền tôi!”
Dương Sóc nắm hai tay lại thành đấm vang lên tiếng răng rắc, hận không thể vung một đấm tới, đập nát cái bản mặt vô sỉ ấy: “Cùng một lời tôi sẽ không nói hai lần, xin hãy đưa ra bằng chứng. Nếu như ngài không có, vậy tôi… tôi sẽ báo cảnh sát, sau đó nghiệm thương, tôi sẽ liên hệ với đại sứ quán chỗ ngài nói rõ tình huống.”
“Mày là ai? Mày dựa vào nói như vậy? Tao có chứng cớ, vết thương của tao chính là chứng cứ!” Người đàn ông ấy có phần chột dạ.
Tần Việt đã đi tới, nói bên tai Dương Sóc: “Anh đã gọi điện cho người bạn của anh rồi, hắn nói hắn sẽ bảo quản lý ở đây phải xử lý thế nào, cậu bình tĩnh trước đã.”
“Bình tĩnh?” Dương Sóc mỉm cười: “Anh đi xem vết thương của Trần Mặc đi, sau đó nói cho em biết, em phải bình tĩnh thế nào!”
Tần Việt hơi sửng sốt, sau đó đi tới bên cạnh Trần Mặc, vén áo khoác của Dương Sóc bọc kín Trần Mặc ra, kiểm tra sơ qua, lại bọc kín lại. Ngón tay y đụng vào tay Trần Mặc, lạnh lẽo.
“Đi rót cho cậu ấy cốc nước nóng.” Tần Việt nói với người nhân viên khách sạn đứng bên cạnh y.
Cô gái cùng phụ trách với Trần Mặc chạy đi rót nước.
Tần Việt vỗ vỗ vai Trần Mặc: “Đừng sợ, yên tâm đi.”
Trần Mặc vẫn như cũ không nhúc nhích chút nào.
•••
Nữ quản lý nhận điện thoại, rồi khi trở lại thì có rất phải lẽ: “Smith tiên sinh, xin chào, tôi là quản lý khách sạn, tôi rất tin tưởng vào tố chất nhân viên của mình, tôi tin nhân viên của tôi sẽ không làm ra chuyện ấy… Nếu như ngài cố ý yêu cầu tới phương diện pháp luật, tôi có thể lập tức báo cảnh sát, cung cấp phương thức giải quyết có hiệu suất cho ngài để ngài giải quyết chuyện này. Đồng thời, tôi cũng sẽ yêu cầu ngài và nhân viên của tôi cùng đi nghiệm thương, về phần bồi thường của ngài, chúng tôi có thể nói tại tòa án.”
Smith sửng sốt: “Tôi là người bị hại! Các người bao che người phạm tội!”
“Báo cảnh sát!” Dương Sóc lạnh lùng nhìn cái người ngoại quốc kia: “Đến tột cùng ai là người bị hại, tôi nghĩ thông qua pháp luật sẽ biết rõ hơn.” Vừa dứt lời, ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào mấy tên cảnh sát: “Vừa rồi ai báo cảnh sát? Ở đây xảy ra chuyện gì?”
Smith nhìn thấy cảnh sát lập tức nhào tới: “Tôi là bạn bè ngoại quốc, tôi ở quý quốc đã chịu đãi ngộ không công bằng, trán tôi bị thương tổn nghiêm trọng!”
Trong đó, một cảnh sát nhịn không được gạt gã sang một bên: “Trầy da có gì mà ồn ào? Ai có thể nói rõ chuyện ở đây nào?”
Nữ quản lý lại kể lại câu chuyện, tên cảnh sát đẩy Smith sang một bên dò xét vết thương của Trần Mặc: “Tôi kiến nghị, tôi chỉ là kiến nghị, các anh mau chóng đi nghiệm thương, còn sau đó,” hắn chỉ vào Trần Mặc: “Gã không phải kiện người tội thương tổn sao? Cậu có thể kiện gã tội quấy nhiễu *** cộng thêm gây thương tổn, còn có phỉ báng người vân vân và vân vân… Nếu không kéo dài thêm hai ngày, thương thế của cậu đã hết, chỗ gã còn lưu lại sẹo, vậy thì không dễ nói rồi.
Cơ thể Trần Mặc thoáng giật, từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt quét qua đám người tìm bóng dáng Dương Sóc.
Dương Sóc nhìn cậu một cái, gật đầu, lại quay đầu đi nói gì đó với Tần Việt.
“Tôi không có…” Trần Mặc dùng sức cắn môi dưới: “Tôi không có lừa tiền của gã, là gã đối tôi… đối tôi…”
“Mày nói bậy!” Smith nhảy dựng: “Là mày bò lên giường tao!”
Trần Mặc lúng túng cả người run lên: “Tôi không có!”
Tần Việt chạy đến trước mặt Smith, thấp giọng nói gì đó với gã.
Mặt Smith đỏ bừng trong thoáng chốc thì xám trắng: “A, Thượng Đế a, cậu…”
Tần Việt lại nhỏ giọng nói mấy câu, Smith ngậm miệng lại, cắn chặt môi, qua một lát, nói: “Quên đi, tôi không truy cứu nữa.”
Tần Việt ngoài cười nhưng trong không cười: “Người thức thời là trang tuấn kiệt, tôi tin ngài nhất định đã nghe qua lời ấy, còn có, tôi hi vọng ngài có thể xin lỗi với người đã bị ngài thương tổn, hành vi của ngài đã tạo thành bi thương lớn cho tâm hồn cậu ấy… Nếu như cậu ấy cố ý muốn đi kiện ngài, tôi nghĩ khả năng thắng kiện của ngài không lớn, ngài nghĩ sao?”
17
───