Khương Nham xoay ngang mặt, lùi ra phía sau một bước: “Có gì thì anh nói ở ngay đây đi, tôi bận, không đi được… Còn nữa, anh đừng động tay động chân với tôi.”
Người đàn ông ấy giật mình một cái, ra vẻ khoa trương: “Nói ở đây á?”
Khương Nham chỉ im lặng nhìn hắn.
Người ấy lật thực đơn trên bàn thu ngân: “Tiểu Nham, em không nên bởi vì bị tôi thượng mà rời nhà trốn đi được không? Thế là trẻ con lắm.”
Cái gì cái gì? Bị thượng? Mọi người hướng hết mắt qua phía đó, chuyện này… có hơi đáng sợ đấy…
Khương Nham tức giận mặt đỏ bừng: “Tôn Lợi Thanh, anh mịa nó rốt cục muốn gì hả?”
“Không muốn sao cả.” Tôn Lợi Thanh vân vê cằm: “Anh chỉ muốn em về với anh… À, nếu em thích thành phố này cũng được, dù sao gần đây anh cũng định buôn bán ở đây.”
“Anh muốn thế nào thì mặc kệ anh, nhưng Tôn Lợi Thanh ơi, anh đừng tưởng ở đây vẫn là địa bàn của anh, quá kiêu ngạo đối với anh mà nói không có gì tốt đẹp cả!” Khương Nham dùng sức kiềm chế tâm tình của mình, sau đó tiếp tục làm việc.
Tôn Lợi Thanh thản nhiên sờ lên tay Khương Nham: “Nhưng mà, bên cạnh anh nếu thiếu em, thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Hơn nữa, em cũng không mang theo… Cứ ngờ nghệch ở lại nơi đây, anh sẽ đau lòng lắm.”
Khương Nham gạt phăng tay ra: “Tôn Lợi Thanh, anh rốt cục muốn sao hả?”
“Dễ lắm, theo anh đi.” Tôn Lợi Thanh cười như không cười nhìn Khương Nham sắp nổi khùng: “Theo anh đi, đến công ty anh, ở bên cạnh anh. Em ở nơi đây phí phạm nhân tài lắm, chỉ có theo anh, tài năng của em mới phát triển được.”
Khương Nham cười nhạt: “Phí phạm nhân tài hay không thì liên quan gì tới anh, hơn nữa tôi cũng không muốn phát triển, sống ở đây rất tốt, tốt hơn so với việc theo anh nhiều.”
Tôn Lợi Thanh đỡ trán, phì cười, hắn thấp giọng nói: “Mấy người ngồi quanh đây đều là người em quen sao? Tìm tới để giúp đỡ hả? Đúng là ba ngày không gặp làm anh nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, em tới nơi này còn có thể kết bạn…”
Khương Nham đang định đáp lại, Kiều Vân Phi đã đi tới: “Tiểu Khương, vị này chính là?”
Khương Nham rất tự nhiên quàng tay Kiều Vân Phi: “Lão Kiều, em giới thiệu với anh đây, đây là anh họ em, Tôn Lợi Thanh.”
“À, chào anh họ nhé.” Kiều Vân Phi vươn tay.
Tôn Lợi Thanh ngó người đàn ông trước mặt này, kỳ thực hắn vừa rồi cũng đã chú ý tới, người này cứ một mực ở trong bếp giả vờ bận rộn, nhưng cũng không dừng việc nhìn sang hướng này. Hắn lại nhìn qua chỗ cánh tay bị Khương Nham quàng vào, bỗng nhiên cười ha hả: “Khương Nham, dù em muốn tìm người chọc anh giận, cũng đừng nên tìm người khuyết tật thế chứ? Một tên què…”
“Người què thì làm sao? Què cũng mạnh hơn anh.” Khương Nham hung hăng trừng Tôn Lợi Thanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Vân Phi: “Lần trước không phải anh hỏi em vì sao rời nhà trốn đi sao? Đó, chính là do hắn bức em.”
Lão Kiều đầu tiên là sửng sốt, anh không ngờ rằng Khương Nham lại dùng tới chiêu này. Hơn nữa, giọng của Khương Nham lúc này rất mềm mỏng, còn có chút cảm giác làm nũng nữa, làm anh không thích ứng được cho lắm: “… Không sao đâu, không phải em còn có anh sao…” Anh nói câu như thế thì thấy Tôn Lợi Thanh biến sắc.
“Khương Nham, anh cho em một tuần nữa để suy nghĩ, anh hi vọng em đừng tùy hứng như thế.” Nói xong, Tôn Lợi Thanh xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa ngừng lại một chút: “Anh tin em có thể có quyết định thật tốt.”
Nhìn bóng lưng Tôn Lợi Thanh rời đi, Khương Nham lạnh mặt buông tay Kiều Vân Phi ra: “Ngại quá…”
“Không sao.” Kiều Vân Phi nhìn cánh tay mình, không biết nên nói gì thì tốt.
Tần Việt đi tới vỗ vai Khương Nham: “Có chuyện gì khó nói thì cứ nói với bọn tôi, dù sao cậu giúp lão Kiều nhiều như vậy.”
Khương Nham cắn cắn môi: “Tôi nghe lão Kiều nói các anh làm việc ở đồn công an… Tôi, tôi muốn có giấy tờ chứng minh thân phận…”
Đóng cửa quán lại, Khương Nham đi theo Kiều Vân Phi về nhà, lúc vào cửa thì ngơ ngác cau mày ngồi ở trên so fa.
Kiều Vân Phi xả nước nóng tắm, xoa mái tóc ướt đẫm đi ra ngoài, thấy dáng vẻ ấy của Khương Nham.
“Cậu… Không đi tắm à?” Anh hỏi.
Khương Nham ngẩng đầu như bị dọa: “Hả? À… được, đi đây.” Nói xong đứng dậy, lướt qua người Kiều Vân Phi, đi về phía phòng tắm.
Kiều Vân Phi kéo hắn lại: “Cậu không lấy quần áo thay à.”
Khương Nham há miệng ra, rồi lại xoay người đi về phía phòng ngủ.
Lần này đổi lại là lão Kiều cau mày: “Cậu có tâm sự gì không thể nói ra à?”
Khương Nham nhìn vào mắt Kiều Vân Phi: “Tôi muốn cách hắn thật xa thật xa, anh có thể giúp tôi không?”
Kiều Vân Phi thở dài: “Cậu đi tắm trước đi, có chuyện gì tắm xong rồi nói.”
Dương Sóc nằm ở trên giường, nhìn Trần Mặc bận rộn thu dọn đống quần áo đã được phơi nắng.
“Nè, em nói coi, chuyện Khương Nham là sao?” Dương Sóc bứt sợi vụn trên tất, chán chết đi được.
Trần Mặc cướp lấy bít tất, lấy ra một chiếc khác, vuốt phẳng rồi cuộn chúng lại: “Em không biết.”
“Sao không thấy em hiếu kỳ thế?” Dương Sóc cất đôi tất đã được cuộn vào ngăn tủ đầu giường, chỗ ấy là chỗ chuyên để những thứ đồ này.
Trần Mặc hơi dừng tay lại, sau đó tiếp tục gấp quần áo: “Không có gì phải hiếu kỳ cả, ai mà chẳng có một vài chuyện không muốn nói.”
“Cũng đúng.” Dương Sóc nhìn Trần Mặc gấp gọn những chiếc quần lót áo lót. Trước đây lúc không có Trần Mặc, những thứ này đều do tự anh làm, bây giờ có cậu, anh có thể phủi tay làm ông chủ rồi. Trần Mặc rất chịu khó, việc gì cũng không để Dương Sóc nhúng tay vào.
Trần Mặc dọn dẹp xong đống quần áo mới chui vào chăn ngủ.
Dương Sóc ôm cậu: “Ầy, anh còn chưa hỏi em, vì sao em lại rời nhà trốn đi?”
Trần Mặc đang chỉnh lại gối đầu, nghe Dương Sóc hỏi thế thì dừng tay lại: “Không, không có gì…”
Dương Sóc có hơi không vui: “Trần Mặc, đến bây giờ em vẫn không muốn nói với anh sao?”
“Nếu như tôi nói, anh có thể khinh thường tôi không?” Khương Nham ngồi ở cuối giường, tay ôm đầu gối.
“Chuyện gì mà phải khinh thường?” Kiều Vân Phi bưng cho hắn một cốc sữa nóng hổi: “Lòng có chuyện gì thì cứ nói ra mới có thể giải quyết được, đúng không nào?”
“Hắn là anh họ tôi, anh họ thực sự.” Khương Nham uống một hớp sữa, coi rất yếu đuối: “Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, sau đó, hắn mở công ty, tôi học quản lý kinh tế… Hắn nói, sau này để tôi vào công ty hắn, tôi đã đồng ý…” Hắn nói đến đây, người hơi run lên, Kiều Vân Phi thấy thế, vươn tay quàng vai hắn.
Khương Nham ngẩng đầu, cảm kích nhìn Kiều Vân Phi, mỉm cười: “Anh biết không? Tôi vào công ty hắn rồi, đến tháng thứ 2, hắn đã đem tôi… đem tôi… Sau đó hắn còn chạy tới nhà tôi, nói nếu cha mẹ tôi không đồng ý, hắn sẽ không để tôi sống yên ổn. Anh không biết đâu, hắn ở chỗ chúng tôi quả thực chính là một con rắn độc, quan hệ gì cũng có… Cho nên, tôi đã lén chạy tới đây.”
Một đoạn kể chuyện, hắn lắp bắp kể hết ra, nhưng Kiều Vân Phi vẫn nghe hiểu.
Miệng anh vụng, không biết nên an ủi người ta ra sao, chỉ liên tục vuốt lưng Khương Nham, giống như là chỉ cần thế là có thể vuốt hết sự khó chịu trong lòng Khương Nham ra vậy.
Khương Nham ngửa cổ uống hết cốc sữa nóng, uống gấp quá nên xém tí thì sặc, hắn bụm mặt: “Được rồi được rồi, đừng vuốt nữa…”
Lão Kiều ngừng tay, ngồi đơ người ở bên cạnh hắn.
Qua một lúc, Kiều Vân Phi nhẹ nhàng quàng vai Khương Nham: “Cậu khóc à? Đừng khóc mà… Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không có biện pháp gì sao… Bây giờ là ở vùng an toàn rồi, dù hắn có làm thế nào đi thì cũng sẽ không kiêu ngạo được như vậy nữa.”
Khương Nham không nói lời nào, vai hơi run lên, không phát ra tiếng động gì.
Trần Mặc cứng ngắc nằm trên giường, đưa lưng về phía Dương Sóc.
Trước đây, là do cậu không muốn nói, bây giờ, cậu không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao, đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Dương Sóc cũng không ép cậu, anh chỉ nghĩ chuyện này đúng là y như tảng đá sâu tít trong lòng Trần Mặc, nó nặng trĩu làm Trần Mặc thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ khổ sở, anh không hề thích nó.
“Em… em…” Trần Mặc không biết nên sắp xếp câu chữ ra sao: “Trước đây, em, có bạn trai…” Cậu cảm thấy cánh trên lưng cứng lại: “Nhưng mà, bọn em đã sớm không liên hệ rồi. Chuyện hai bọn em bên nhau, bị người trong nhà biết… Hắn là một người từ nơi khác tới, tới chỗ em mở mang, bởi vì em biết ngoại ngữ, cho nên bị gọi tới giúp, nói rằng cứ tính tiền theo ngày nên em đi liền. Sau đó, em đã quen hắn…” Trần Mặc nhắm mắt lại, vẻ mặt rất đau khổ: “Rồi sau đó, ba biết hai bọn em bên nhau… ở trên giường, tức giận vô cùng, muốn tới chỗ hắn chất vấn. Sau đó, hắn liền biến mất, không tìm được nữa… Em cũng bị đuổi khỏi nhà.”
Dương Sóc muốn hỏi: vậy giờ em còn thương hắn không? Nhưng anh không hỏi được.
Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở chầm chậm của hai người.
Trần Mặc cảm thấy mắt hơi xót, cậu muốn khóc, nhưng khóc không được, lòng buồn bực khó chịu. Dương Sóc im lặng làm cậu thấy sợ.
Qua hồi lâu, Dương Sóc thu chặt cánh tay lại, nhè nhẹ hôn lên mái tóc mềm mại của Trần Mặc: “Được rồi, nếu đã là quá khứ thì đừng suy nghĩ nữa, để em nói ra, anh cũng chỉ là sợ em giữ trong lòng mà khó chịu thôi.”
“Dương Sóc…” Trần Mặc xoay người, ôm chặt lấy thắt lưng anh: “Dương Sóc.”
“Được rồi được rồi, ngoan.” Dương Sóc cúi đầu, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cậu: “Đừng khóc nữa, đừng khó chịu nữa mà ngoan, sau này cứ sống với anh là tốt rồi.”
“Ừ!” Trần Mặc gật đầu thật mạnh.