Khương Nham không thể nói là không khẩn trương.
Hắn có hơi hoang mang, có hơi kích động, có hơi không biết nên biểu đạt suy tư của bản thân như thế nào.
Lúc hắn bị Tôn Lợi Thanh giam cầm, không có ai giúp hắn, đến ngay cả mẹ hắn, cũng vì chút lợi ích mà khuất phục. Ấy vậy mà bây giờ lại có nhiều người giúp hắn như vậy. Phần tình nghĩa này tới đột nhiên như thế làm hắn phản ứng không kịp, hơn nữa còn thấp thỏm lo âu lắm…
Lão Kiều giũ quần áo ngày mai phải mặc, treo lên giá áo treo ở đầu giường, sau đó trải chăn định đi ngủ. Vừa quay đầu đã phát hiện Khương Nham đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, cầm giấy tờ tùy thân không biết đang nghĩ cái gì.
“Sao thế?” Kiều Vân Phi đi tới phòng khách, rót hai cốc nước nóng, đặt một cốc ở trước mặt Khương Nham.
Khương Nham nhìn nước trong cái cốc: “Tôi, tôi sao lại nghĩ, nghĩ mình hình như đang nằm mơ ấy.”
“Nằm mơ ư?” Lão Kiều vươn tay sờ trán Khương Nham: “Cậu không sao mà, làm sao thế?”
“Không, tôi không biết nên nói sao nữa… Chính là, tôi…” Một Khương Nham bình thường nói năng ngắn gọn mạch lạc, nay lại ngập ngừng ngắc ngứ: “Tôi, tôi… các anh vì sao lại giúp tôi?”
“Hả?” Lão Kiều đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mỉm cười: “Vì sao chúng tôi không thể giúp cậu?”
Vì sao không thể? Khương Nham chớp chớp mắt: “Bởi vì, tôi là một ngoại nhân…”
“Ngoại nhân?” Kiều Vân Phi cười điên đảo nằm ngửa người trên sô pha: “Ý cậu là, tôi là nội nhân của bọn họ hử?” (ở đây anh Phi chơi chữ ạ, người ngoài = ngoại nhân, người trong = nội nhân = vợ)
Nội nhân? Khương Nham đỏ mặt: “Tôi không phải có ý ấy, ý của tôi là… chúng ta quen nhau chưa lâu, vì sao các anh lại giúp tôi?”
“Tôi và bọn Hạ Khải Minh quen nhau chưa lâu, bọn họ sao lại giúp tôi? Tôi với cậu quen nhau cũng chưa lâu, sao cậu lại giúp tôi mở rộng cửa hàng? Tôi nghĩ, chuyện này không thể dùng thời gian để bàn bạc đâu?” Kiều Vân Phi uống ngụm nước: “Mọi người coi nhau như bạn bè, vậy tự nhiên sẽ giúp cậu, chỉ đơn giản như thế thôi.”
Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi, bởi cậu là bạn của chúng tôi, cho nên chúng tôi giúp bạn thôi.
Khương Nham cúi đầu, mãi không nói câu nào.
Kiều Vân Phi vươn tay sờ cái xoáy trên đỉnh đầu Khương Nham: “Được rồi, cậu chính là người quá thông minh, cho nên mới sống mệt mỏi như thế, đi ngủ mau lên… Sắp sáng rồi đó, lại là một ngày mới rồi.”
Tôn Lợi Thanh cũng hy vọng ngày mới đến.
Buổi tối là thời gian riêng tư của hắn, cho nên dù người của công ty có tìm hắn, dù cho điện thoại tắt máy, thì cũng không có ai nghi ngờ cả, nhưng ban ngày dù có không nhất định hắn phải đi làm đi chăng nữa, nếu cứ tới giờ rồi mà hắn còn chưa đi, như vậy thư ký của hắn ắt sẽ tới tìm hắn…
Bộp một tiếng, Tôn Lợi Thanh kêu ai ái: “Mịa nó, mày chết đi!”
Cảnh Thập thu lại roi da, cười hì hì nhìn người bị hắn trói nằm úp sấp, cái mông vểnh rõ cao: “Tôi mà chết rồi thì ai có thể làm cậu sướng chứ?”
Tôn Lợi Thanh thầm muốn khóc.
Ban nãy hắn uy hiếp, dụ dỗ, đe dọa, cầu xin tha thứ, chiêu gì hắn cũng dùng rồi, nhưng mà tên Cảnh Thập này lơ hết. Hắn cũng đã thử dùng đến sức mạnh rồi, kết quả bị người ta đẩy nhẹ cái đã ngã vào giường, lật một phát trói người lại, vểnh cái mông lên làm chỗ luyện roi.
Hắn bắt đầu nhớ Khương Nham, nhớ tới những cậu bé hắn đã từng thượng qua trước đây, cả đám đứa nào cũng ngoan ngoãn thành thật. Tuy rằng Khương Nham không nghe lời, nhưng mà vẫn có thể dùng cha mẹ để uy hiếp cậu ta thuận theo.
Mịa nó chứ, lúc ấy nếu mình nhốt cậu ta kỹ chút, bây giờ cũng không đến mức rơi vào tay tên biến thái này.
Roi da của Cảnh Thập lại rơi xuống.
Tôn Lợi Thanh bắt đầu rủa xả, từ tiếng phổ thông, đến tiếng lóng, còn thêm cả ngoại ngữ cũng đều tuôn ra hết.
Cảnh Thập cũng không bực mình, hắn bưng cốc nước uống một ngụm, nghỉ ngơi đôi chút: “Ê, cậu tỉnh đi nào. Phòng này của tôi cách âm tốt cực, cậu dù có mắng rát cổ họng cũng không có ai nghe được đâu… À, còn nữa, tôi khuyên cậu bây giờ nên bớt chút sức, bởi vì… Buổi tối vừa mới bắt đầu thôi.”
Vừa mới bắt đầu??? Tôn Lợi Thanh muốn nổ đầu: “Anh trói cũng trói rồi đánh cũng đánh rồi, rốt cục anh còn muốn thế nào?”
Ngón tay hơi lạnh của Cảnh Thập lướt trên cái mông sưng đỏ của Tôn Lợi Thanh: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn biến cậu thành người của tôi… Qua đêm nay, tôi chính là chủ nhân của cậu, còn cậu, chính là nô lệ của tôi.”
“Ỉa vào cái tên biến thái như mày, mày mới là nô lệ!” Tôn Lợi Thanh tức giận muốn chết, tên này biến thái quá đi, chơi S M thì thôi đi, còn phân chủ tớ nữa.
Ngón tay Cảnh Thập cố sức, móng tay dí vào da thịt Tôn Lợi Thanh: “Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”
Da thịt vốn sưng đỏ mẫn cảm bị móng tay sắc nhọn dí vào, đau đến mức khiến Tôn Lợi Thanh muốn chảy nước mắt: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, mịa nó, đừng có chọc!!!”
“Ai là nô lệ?” Cảnh Thập hỏi.
“Là tôi là tôi!” Tôn Lợi Thanh hảo hán đành nhịn trước rồi tính cái lợi sau này.
Cảnh Thập mỉm cười thỏa mãn, ngón tay lướt trên vùng đùi hắn, thỉnh thoảng ấn vào cây hoa cúc co rúm vì đau: “Chỗ này, thật sự chưa có ai chạm vào sao? Màu sắc tốt đấy, cũng khá chặt.”
Tôn Lợi Thanh hận không thể ngã chết luôn, trước kia đều là hắn đùa giỡn người khác mới nói một hai câu *** đãng trợ hứng, nhưng nay những lời này từ miệng người khác thốt ra, sao nghe thế nào cũng ghê ghê.
“Anh ơi, em xin anh, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng cho, em đảm bảo sau này không đến gần Khương Nham nữa, anh để em đi đi…” Bây giờ hắn chỉ muốn thoát khỏi tên biến thái này, chuyện Khương Nham để sau hãy tính.
Cảnh Thập không thèm để ý hắn, chỉ chuyên chú chọn gậy xoa bóp trên tường.
Có đủ loại gậy, nào to, nào nhỏ, nào gồ ghề, còn có cái hình thù kỳ quái, từng cái từng cái dừng trong tay Cảnh Thập, Tôn Lợi Thanh bắt đầu tim đập bùm bụp: “Anh ơi, anh tha em đi mà…” TMD, sắp mất mạng rồi!
Cảnh Thập tháo xuống một chuỗi vòng chín hạt (1): “Chọn nó vậy, dù sao cũng là lần đầu tiên, cũng không thể sốt ruột đc.” Hắn quay đầu mỉm cười nhìn người đang nước mắt lưng tròng: “Xem đi, chủ nhân của cậu dịu dàng thế nào.”
(1)Cửu liên châu: một chiếc vòng có 9 viên ngọc, đủ loại chất liệu.
Dịu dàng cái chó í!! Tôn Lợi Thanh điên rồi: “Mịa nó có giỏi cứ trói tao đi, nếu để tao ra ngoài được thì cẩn thận tao giết mày cho coi!”
“Chậc chậc chậc, cảm ơn đã nhắc.” Cảnh Thập lấy một lọ thuốc bôi trơn, vẽ đều lên chín hạt châu, còn lại một ít, bôi vào khe mông đang run rẩy.
Thuốc cao lạnh lẽo làm Tôn Lợi Thanh dựng tóc gáy: “Tao đ*t… tao đ*t!”
“Sai rồi, là tôi đ*t.” Cảnh Thập sửa lại, bắt đầu xoa bóp lỗ vào nhỏ bé kia, đồng thời cẩn thận nhét hạt châu vào trong: “Thả lỏng đi nào, nếu không nhét được vào thì người khó chịu là cậu đấy.”
“Biến mẹ mày đi, mày nhét cái thứ ấy vào, ai mà thả lỏng được…” Tôn Lợi Thanh thều thào phản kháng.
Bàn tay Cảnh Thập thô lỗ vỗ lên cái mông sưng đỏ, vang lên bồm bộp.
“Tôi thả lỏng thả lỏng đây, mịa, anh đừng đánh!!!” Nam nhân liên tục muốn giãy dụa đành khóc thét lên.
Cảnh Thập thuận lợi đẩy từng viên ngọc vào nơi chưa bao giờ bị người xâm phạm kia, chôn trong cơ thể nóng rực của nam nhân.
“Ừ, tốt rồi đấy…” Ngón tay Cảnh Thập dịu dàng xoa lưng Tôn Lợi Thanh: “Tiếp tục cố gắng nào.”
Tôn Lợi Thanh chẳng còn hơi sức đâu mà nói.
Ngày mới sắp tới rồi, ánh nắng mặt trời vô tư rải khắp thành phố, những chú chim kêu ríu ra ríu rít trên những cành cây, trên con đường tấp nập người qua lại rộng ràng nhốn nháo.
Khương Nham và Kiều Vân Phi đến cửa hàng, đầu tiên là chào hỏi với hai vợ chồng thuê mặt tiền cửa hàng, sau đó bắt đầu kiểm kê lại hàng hóa bọn Tiểu Triệu mua về, chuẩn bị công việc cho một ngày mới.
Cảnh Thập thần thanh khí sảng bước vào quán, đầu tiên chạy đi mua một bát tào phớ, sau đó lấy hai cái quẩy, ngồi ở cái bàn bên cạnh bàn thu ngân, miệng nhai nhồm nhoàm đầy dầu mỡ.
Khương Nham muốn hỏi về chuyện anh ta xử lý Tôn Lợi Thanh thế nào rồi, thế nhưng há miệng mãi mà cũng không nói được gì.
Cảnh Thập ăn uống đủ rồi, ợ một cái rồi móc ra một cái túi không biết đựng gì từ đằng sau túi quần, đưa cho Khương Nham: “Cầm đi này, cho cậu chỗ dựa đấy.”
Khương Nham nghi hoặc nhận lấy cái túi, bên trong là một chiếc đĩa CD, và một xấp ảnh chụp.
Người bên trong ảnh chụp khiến Khương Nham vừa quen thuộc lại vừa xa lạ… Quen là vì người này chắc chắn chính là người anh họ ương ngạnh của hắn, nhưng những tấm ảnh này tiết lộ tình cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, rồi lại khiến hắn mê mang.
“Đây là thứ gì?” A Cương chạy tới hỏi.
Khương Nham vội vã cất ảnh và đĩa CD đi, nhét vào trong cái ngăn kéo nhỏ có khóa: “Không có gì, các cậu đi ăn trước đi, ăn xong rồi sẽ bắt đầu làm việc.”
A Cương nhún nhún vai: “Đồ hẹp hòi…” Nói xong chạy biến.
“Cậu yên tâm, nếu hắn tới tìm cậu, cậu cứ đưa cái này cho hắn, hắn không dám làm gì đâu.” Cảnh Thập dựa vào quầy, liếc mắt đưa tình với các cô em khách hàng tới ăn cơm sáng: “Người anh họ này của cậu rất hợp với sở thích của tôi, nếu lúc nào hắn tới tìm tôi thì cậu đưa số điện thoại cho hắn.” Cảnh Thập nói xong, lấy ra một tờ giấy đặt trên quầy hàng: “Theo tôi, không đến một tuần hắn sẽ tới.”
Khương Nham lúng túng: “Cảm ơn anh…”
“Hế, có gì đâu.” Cảnh Thập nhìn hắn, đột nhiên cười e thẹn: “Ấy dà dà, phải cảm ơn cậu mới đúng, có một người anh thú vị như vậy.”
Khương Nham hắc tuyến.
Tôn Lợi Thanh tỉnh lại trong cơn đau nhức thân thể, hắn nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra, rất sợ vừa mở mắt ra là thấy ác ma kia.
Qua hồi lâu, xung quanh không có gì khác lạ, hắn mới cẩn thận he hé mắt ra, nhìn chung quanh: phòng này nghiễm nhiên không phải gian phòng nhốt hắn, nhìn các vật dụng xung quanh… Chắc là một khách sạn nào đó.
Mịa nó chứ, lại còn mang hắn tới khách sạn! Tôn Lợi Thanh nhe răng cười: đúng là cái tên biến thái, ông mày sớm muộn gì cũng lột da mi ra!
Hắn giãy dụa muốn đứng lên, cảm thấy tứ chi mềm nhũn như vừa được thoát khỏi gông cùm, không còn chút sức lực nào, còn có chỗ ấy cũng khó chịu khang khác. Hắn không khỏi nhớ lại các loại dằn vặt tối qua Cảnh Thập dùng cho hắn: chỉ dùng đạo cụ và tay, khiến hắn lên cao trào bao nhiêu lần, cuối cùng lại còn hôn mê bất tỉnh nữa chứ… Đó quả là sỉ nhục hai bảy năm làm người của hắn!
Thù này, hắn nhất định phải báo! Hơn nữa, kể cả Khương Nham hắn cũng không thể buông tha! Cảnh Thập làm hắn đau khổ như này, hắn sớm muộn gì cũng phải trả thù bằng cách tương tự với hai người này!
ĐKM, nếu không thể báo thù, ông đây cùng họ với mi!
Tôn Lợi Thanh nghiến răng nghiến lợi!