Càn Quấy

Chương 70: Mất đi rồi lại có được





Dương Sóc buông hành lý xuống, sải bước lên phía trước, vươn tay ôm Trần Mặc vào lòng ngực: “Mặc Mặc…”

Trần Mặc cứng còng người không dám di chuyển, cậu vẫn nghĩ mình còn chưa tỉnh ngủ, nếu không nào có thấy Dương Sóc chân thực xuất hiện trước mặt cậu như thế này, còn ôm cậu nữa chứ.

Một tay Dương Sóc ôm chặt Trần Mặc, một tay vuốt từ trên xuống dưới: “Mặc Mặc, Mặc Mặc… Em gầy đi nhiều rồi… Là lỗi của anh, anh tới đón em đây, Mặc Mặc…” Anh nhìn mái đầu bạc của Trần Mặc, còn thấy bị đả kích hơn cả lúc nhìn hình nữa: “Mặc Mặc…” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu người anh yêu, nước mắt tràn ra viền mắt, từng giọt từng giọt rơi lên mái tóc hoa râm.

“Dương… Sóc?” Trần Mặc do dự gọi một tiếng, ngón tay bám lên áo Dương Sóc: “Dương Sóc?”

“Là anh là anh…” Dương Sóc ôm người yêu đã mất đi rồi lại có được, trái tim run rẩy liên tục, Trần Mặc gầy đi nhiều lắm, cách tầng áo bông dày dặn cũng có thể sờ được xương xẩu nhô ra.

Trần Nghiễn được nghỉ Tết nên không đi học, đang quét sân vườn, đột nhiên nghe ngoài cửa có người nói chuyện, thế là nó kéo chiếc chổi ra nhìn. Ai dè còn chưa ra đến cửa, đã thấy một người đàn ông đang ôm anh nó.

Nhất định là tên họ Tề kia! Trần Nghiên cũng chưa thấy rõ người ta đã vung mạnh chổi lên đánh: “Cút ngay tên súc sinh kia, buông anh tao ra!”

Dương Sóc nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, thân thể đã sớm có phản ứng phản xạ lại, anh ôm Trần Mặc bước ngang mấy bước, tách ra khỏi cái chổi đánh lén của Trần Nghiên.

“Buông anh tao ra mau!” Trần Nghiên bổ nhào tới giữ Trần Mặc lại, kéo sang phía mình, sau đó vung mạnh chổi một nhát tới.

Dương Sóc không đánh lại, chỉ lấy tay ngăn lại: “Xin lỗi, em nghĩ sai rồi… Anh không ức hiếp Trần Mặc…”

Chiếc chổi đầy đất cát vung lên khiến Dương Sóc người đầy bụi bẩn, anh đã nghĩ tới bao nhiêu cảnh gặp mặt, chỉ duy cảnh này là anh không nghĩ đến được.

“Trần Nghiên em đừng đánh, anh ấy không phải Tề… Không phải, ấy, em đừng có đánh mà!” Trần Mặc sốt ruột can ngăn, vất vả lắm mới túm được cái chổi của Trần Nghiên ném sang một bên, rồi vội chạy tới bên cạnh Dương Sóc: “Có đau không? Không bị thương chứ?”

Dương Sóc buồn rười rượi: “Đau lòng rồi…” Vốn anh ăn mặc rất là tử tế, nghiêm trang, kết quả bị một trận thế này, nào dám gặp cha mẹ vợ chứ? Đau lòng quá đi!

Trần Mặc liếc xéo anh một cái, sau đó giúp anh vỗ bụi đất trên người.

Ba Trần và mẹ Trần đang bận việc với vợ Trần Thư đang làm cơm và Trần Chỉ cùng chạy ra, thấy Trần Nghiên thở phì phì chống hông đứng ở cửa, ngoài cửa Trần Mặc đang giúp một người đàn ông vỗ bụi, bên cạnh còn có mấy người hàng xóm vây quanh.

Ba Trần phục hồi tinh thần trước tiên, vội vã nói: “Gây chuyện gì vậy hả? Đã giữa trưa rồi mà còn không làm gì sao? Chỉ biết để hàng xóm chê cười, còn không mau vào sân.”

Trần Nghiên hừ một tiếng, khom lưng nhặt chổi lên, vênh mặt đi vào sân, vừa tiếp tục quét rác vừa liếc xéo ân cần hỏi thăm Dương Sóc.

Trần Chỉ giúp Dương Sóc xách hành lý, sau đó cùng Trần Mặc vào sân, tiện tay đóng cửa lại.

Một lát sau, tin tức người đàn ông của Trần Mặc tìm tới cửa chưa đến nửa tiếng đã truyền khắp nơi, người trong thôn đều suy đoán lúc này ông Trần đã phải chi bao nhiêu tiền cho Trần Mặc làm của hồi môn.

Ba mẹ Trần rất có tư thế của cha mẹ vợ, sải bước chân ngồi xuống chỗ giường lò, Dương Sóc đứng ở bên dưới.

“Anh là ai? Có quan hệ gì với Trần Mặc nhà tôi?” Mẹ Trần hỏi trước.

“Cháu chào dì, cháu là Dương Sóc, người thành phố B, cháu là cảnh sát, có thu nhập ổn định, có nhà có xe, cháu, cháu là Trần Mặc… ack…người yêu Trần Mặc…” Dương Sóc nói ra hết tình trạng của anh bây giờ, sau đó làm rõ quan hệ của hai người.

Trần Mặc bị Trần Nghiên bắt ngồi ở một bên giường, nhìn Dương Sóc mà lòng bách vị trần tạp.

Người yêu? Mẹ Trần liếc sang ba Trần, ánh mắt ý rằng: tui thấy tên này tốt hơn tên trước.

Ba Trần khụ một tiếng: người yêu gì hả? cậu trông Trần Mặc nhà tôi đã thành ra như vậy rồi,  cậu yêu nó kiểu gì đây?”

Dương Sóc nhìn Trần mặc, lòng dạ chua xót lắm thay, anh bỗng quỳ sụp xuống trước mặt ba mẹ Trần: “Chú dì, đều là do cháu không tốt, để Trần Mặc chịu khổ… Lần này cháu tới, chính là để đảm bảo với hai bác rằng cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Trần Mặc, thật đấy ạ.”

Ba Trần bị dọa bởi hành động ấy, ấp úng nửa ngày không nói nên lời.

Mẹ Trần lại liếc sang ba Trần, rồi quay sang nói với Dương Sóc: “Vậy cậu nói cho tui nghe, cậu làm thế nào mà khiến Trần Mặc nhà tui thành ra thế này? Cậu nhìn xem…” Bà duỗi tay ra ý gọi Trần Mặc tới gần: “Cậu nhìn xem, lúc Trần Mặc nhà tui đi vẫn còn hăng hái lắm cơ, giờ trở về lại trở thành một ông cụ non, cậu nhìn xem mái tóc bạc này, cậu nhìn xem… Còn có cái tay này…” Mẹ Trần mỗi lần nhìn tay Trần Mặc đều khó chịu lắm: “Nếu cậu yêu nó như vậy, tui tình nguyện nuôi Trần Mặc cả đời, cũng không thể giao nó cho cậu được.”

Dương Sóc cúi đầu, nhẹ nhàng đơn giản kể lại câu chuyện của anh và Trần Mặc một lần, cuối cùng lập lại mấy lần ý cha mẹ nhà anh đã đồng ý rồi, sau đó mang Trần Mặc về sẽ đối xử với Trần Mặc như người trong nhà. Nói xong, anh mở hành lý, lần lượt lấy đồ bỏ ra ngoài: hộp thuốc lá và rượu cho ba Trần, mỹ phẩm bảo dưỡng cho mẹ Trần, còn có chiếc khăn quàng cổ, nước hoa, đồ trang điểm, vòng tay, vòng cổ vàng xinh đẹp, vòng tay vòng chân cho trẻ con… Dương Sóc càng lấy đồ ra thì càng đen mặt, thầm nói mẹ ơi mẹ chuẩn bị đồ gì vậy?

Chờ lấy hết đồ ra rồi, dưới đất cũng chất lên thành một ngọn núi, ba mẹ Trần với Trần Nghiên và Trần Chỉ nhìn mà không nói ra lời.

Dương Sóc quỳ tiếp tục nói: “Đây đều là đồ do người nhà cháu mua tặng hai bác, có gì không phải, mong hai bác bỏ quá cho ạ.” Nói xong anh lấy ra một phong bì từ trong túi tiền, cung kính đưa cho mẹ Trần: “Cái này là do mẹ cháu đưa, nói là tiền cầu hôn ạ, ack… Cũng, cũng có thể coi như là tiền hồi môn…”

Vợ Trần Thư và chị Trần Chỉ không nhịn được, thế là cười khúc kha khúc khích.

Trần Mặc đỏ mặt: “Anh nói bậy bạ gì đấy, cái gì… cái gì mà tiền hồi môn?”

Dương Sóc ngẩng đầu ngó thấy Trần Mặc cười ha hả.

Mẹ Trần giờ là ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thú vị, bà phất phất tay, để vợ Trần Thư và Trần Chỉ dọn dẹp cái đống trên mặt đất sang một bên: “Bà thông gia còn nói gì nữa?”

Dương Sóc thoáng cái nhếch miệng mỉm cười, anh vui vẻ nói: “Mẹ cháu nói, sau này Trần Mặc đến nhà cháu rồi, coi như là con cháu trong nhà, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy chịu thiệt, chịu khổ; mẹ cháu còn nói, chuyện trước đây xin lỗi Trần Mặc, mong Trần Mặc tha thứ cho bà; mẹ cháu còn bảo, bảo cháu và Trần Mặc sống cho tốt, không cho phép bắt nạt cậu ấy.”

Mẹ Trần nghe xong cũng thấy vui vẻ, bà thu tiền lại: “Vậy được, tiền này tui sẽ nhận.”

Trần Mặc mặt đỏ như muốn nhỏ máu: “Mẹ nói gì vậy!”

Ba Trần lại khụ thêm hai tiếng: “Thuốc đâu? Thuốc của tui đâu?”

Dương Sóc nhanh tay lẹ mắt, vội vàng xé hộp thuốc lá anh mang đến, cầm một gói, rút một điếu từ bên trong ra cung kính đưa cho ba Trần. Ba Trần ngậm điếu thuốc, Dương Sóc lại lập tức móc cái bật lửa ra, bật lửa lấy tay che rồi châm thuốc cho ông.

Ba Trần thỏa mãn hút điếu thuốc: “Được rồi, lên giường ngồi đi. Đã ăn cơm chưa?”

Dương Sóc lắc đầu: “Sáng sớm cháu đã lên xe rồi, không nghĩ đến chuyện ăn ạ.”

“Vậy được, cùng nhau ăn đi, con dâu cả, con ba đâu, mấy đứa còn không làm cơm đi?” Ba Trần dặn dò xong, lại xoay người sang tán gẫu với Dương Sóc: “Cậu làm cảnh sát à? Vậy tiền lương cao lắm hả?”

“Cũng tạm ạ, cháu có chút gửi ngân hàng.” Dương Sóc trả lời.

Mẹ Trần nghe tới đó, vội vã hỏi: “Có tiền gửi ngân hàng á? Cậu không phải nói mình có nhà có xe sao? Ai, đàn ông có chút tiền đều không thành thật…”

Dương Sóc sửng sốt, vội móc túi ra, lấy túi tiền ra nhét cho Trần Mặc: “Sau này đều cho Trần Mặc quản lý ạ, trước đây cũng là do cậu ấy quản tiền.”

Trần Mặc cầm túi tiền Dương Sóc đưa cho mà dở khóc dở cười.

Mẹ Trần nhìn thế là đã cảm thấy hài lòng.

Bữa trưa bắt đầu được dọn lên, đặt ở trên chiếc bàn trên giường lò, có miến thịt heo với dưa chua Trần Mặc muốn ăn, có dưa muối, bánh bột ngô giòn rụm, cháo ngũ cốc thơm lừng, còn có cả món thịt thủ chấm với tỏi giã xì dầu.

Dương Sóc ăn từng miếng từng miếng một, trông cực kỳ ngon lành. Trần Mặc ngồi ở bên cạnh anh, dùng chiếc khăn mặt nhỏ lau dầu mỡ vương trên mặt.

Đã hơn nửa năm không gặp Dương Sóc, anh cũng gầy đi nhiều… Trần Mặc nhìn chằm chặp vào Dương Sóc, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Trên giường lò, nhiệt độ rất nóng, Dương Sóc ăn được một nửa thì cởi áo phao và chiếc áo vest ra.

Trần Mặc nhận lấy quần áo đặt thành một đống ở bên cạnh, chỉ chớp mắt đã thấy dấu vết trên cánh tay Dương Sóc. Cậu nhớ lúc cậu rời đi còn không có vết ấy… Vành mắt Trần Mặc đỏ hoe.

Ba Trần đang hò hét Dương Sóc uống rượu, Trần Thư chở hàng thuê cũng đã trở về, Trần Nghiên sớm đã gửi tin nhắn cho Trần Thư nói người đàn ông của Trần Mặc tìm tới cửa, không phải tên họ Tề kia, cảm giác cũng không tệ lắm.

Trần Thư hiếu kỳ ghê gớm, bây giờ thấy được người, cảm thấy đúng là mạnh hơn tên họ Tề.

Ba Trần, Trần Thư và Dương Sóc ba người vừa uống rượu dùng bữa vừa tán gẫu, nói tới chuyện đàn ông nhiều lời ở cùng nhau, tuyệt đối không yếu như đàn bà, đặc biệt là còn có tên siêu cấp nói nhiều kiến thức rộng rãi như Dương Sóc ở đây, chuyện trên bàn cơm cứ ngày càng sôi nổi khí thế ngất trời. Một bữa cơm mà ăn từ trưa cho tới chiều, nếu không phải mẹ Trần cản lại, xem chừng ba người có thể nói tới bữa cơm tối luôn.

Mẹ Trần thấy Dương Sóc như hình với bóng với thằng hai con bà, thằng hai bảo đi múc nước, Dương Sóc vội vã đi theo, không cho Trần Mặc làm; Trần Mặc nói đi ra ngoài mua đồ, Dương Sóc cũng đi theo; Trần Mặc nói đi chẻ ít củi, Dương Sóc cướp lấy cái rìa nói em ở đứng một bên nhìn anh làm; nói chung, Trần Mặc có thêm một cái đuôi to đùng.

Mẹ Trần nhìn ở trong mắt ghi tại trong lòng, bà dặn vợ Trần Thư, để cô dọn dẹp căn phòng của cô với Trần Thư để cho Dương Sóc và Trần Mặc ở.

“Dù sao đi nữa, cuối cùng cũng đã gặp được nhau rồi, chuyện muốn nói chắc chắn không hề ít… Buổi tối con với thằng cả chịu thiệt chút cùng ngủ với ba mẹ đi.” Mẹ Trần thở dài.

Vợ Trần Thư vội vã vâng dạ, kéo theo Trần Chỉ chạy vào dọn phòng.

Buổi tối, Dương Sóc ôm Trần Mặc nằm trên chiếc giường lò mềm mại, hôn lên trán Trần Mặc, hôn ngón tay Trần Mặc.

“Đau không? Có đau không?” Anh hỏi.

Trần Mặc cười, nước mắt lưng tròng: “Không đau… Đã sớm không còn đau rồi…”

“Em xem tay em đi, lại cứng rồi, em không biết chăm sóc bản thân cho tốt.” Dương Sóc ôm chặt Trần Mặc vào lòng: “Mỗi ngày anh đều nằm mơ, mơ thấy em ở bên cạnh anh, sau đó sáng vừa mở mắt, phát hiện cũng chỉ có một mình anh… Anh cảm thấy, anh sắp không sống nổi nữa…”

Trần Mặc vuốt tóc Dương Sóc, oán trách mắng: “Coi anh ngốc chưa kìa, em không có ở bên chả lẽ anh không sống ư?” Nói rồi ngón tay sờ tới một vết, cậu bò lên giở lên nhìn: “Trên đầu anh sao lại có vết sẹo thế này? Đúng rồi, còn có vết sẹo trên cánh tay anh nữa, còn cả trên vai, trên lưng… Anh sao lại bị nhiều vết sẹo như vậy chứ?”

Dương Sóc ba chân bốn cẳng lật Trần Mặc quay về trong lòng anh: “Không sao đâu, sau này anh sẽ chú ý một chút, một vết cũng không bị nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.