Edit: Diên
Tạ Liên buông tay áo, ngây ngốc hỏi: “Đây là loại tình huống gì vậy?”
Hoa Thành thong thả đi tới, nói: “Tình huống khá tốt. Phong Sư bảo huynh không cần lo lắng, chính là đang giúp huynh.”
Nam Phong cũng đi tới, nói: “Đúng vậy. Việc này ngươi can thiệp đủ nhiều rồi, kế tiếp chỉ cần đi tìm Đế Quân cáo trạng thôi. Mà chuyện cáo trạng ngươi cũng đừng xen vào nữa.”
Tạ Liên hiểu rõ, nói: “Bởi vì Bùi Tướng quân sao?”
Nam Phong nói: “Không sai. Lần này ngươi xem như đã hoàn toàn đắc tội với Bùi tướng quân rồi.”
Tạ Liên cười: “Dù sao ta cũng đã sớm đoán trước mình sẽ đắc tội một vị nào đó, cho nên bây giờ dù có đắc tội với người nào, xem ra cũng không quan trọng nữa.”
Nam Phong nhíu mày: “Ngươi đừng cho rằng ta đang nói giỡn. Trừ điện Thần Võ ra, thế lực lớn nhất trong số võ thần chính là điện Minh Quang. Bùi Tướng quân rất coi trọng Tiểu Bùi, vẫn luôn muốn để cho Bùi Túc đá Quyền Nhất Chân xuống, lần này chắc chắn hắn sẽ kiếm chuyện với ngươi.”
Tạ Liên lại nói: “Vậy Phong Sư thì sao? Phong Sư nói ta đừng can thiêp nữa, tức là để cho nàng đi cáo trạng. Nói như vậy chẳng phải khiến nàng đắc tội Bùi Tướng quân sao?”
Hoa Thành cười, nói: “Phong Sư đó có người chống lưng, ca ca đừng lo.”
Tạ Liên phát hiện lời nói của Tam Lang đối với mình rất có sức thuyết phục. Y cũng không nói tiếp, xoay người nhìn Nam Phong từ đầu đến chân, nói: “Chẳng lẽ ngươi bị hai vị đại nhân kia đuổi đánh suốt một đoạn đường luôn hả?”
Nam Phong đen mặt, nói: “Đúng vậy. Đánh suốt một đoạn đường.”
Tạ Liên vỗ vỗ bả vai Nam Phong, nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Nói xong, Tạ Liên mới sực nhớ đến một người cũng đang rất vất vả, quay đầu lại hỏi: “Phù Dao đâu?”
Nam Phong nói: “Không phải hắn đang canh chừng những người trúng độc sao?”
Ý nói, từ lúc bọn họ bị trận cuồng phong kia cuốn đi đã không nhìn thấy Phù Dao nữa. Tạ Liên cũng không lo lắng cho Phù Dao nữa, đoán là hắn không muốn dính vào vũng nước đục này nên đã nhanh chân chạy đi rồi. Nhưng vừa nghe Nam Phong nhắc đến việc trúng độc, như chợt bừng tỉnh, hai người đồng thời kêu lên : “Cỏ Thiện Nguyệt!”
Bọn họ đem Bán Nguyệt đang bị thương bỏ vào một cái hũ dưa muối, nhanh tay hái được một mớ cỏ Thiện Nguyệt, đem về cứu những người bị trúng độc. Sau đó, Nam Phong vẽ trận Rút Ngàn Dặm Đất, đem bọn họ trở lại Bồ Tề quán, còn hắn trở lại điện Nam Dương ở Thượng Thiên Đình báo tin.
Mở cửa Bồ Tề quán ra, Tạ Liên đem chiếu trải trên đất, sau đó liền nằm lên y như một cái xác, toàn bộ động tác từ đầu chí cuối lưu loát liền mạch. Hoa Thành cũng ngồi xuống ngay bên cạnh Tạ Liên, chống cằm nhìn y.
Tạ Liên chậm rãi nói: “Đệ có đói bụng không? Ta đi nấu cơm cho đệ ăn...”
Hoa Thành cười tủm tỉm, đáp: “Đệ đói.”
Tạ Liên chống tay ngồi dậy, hỏi hắn: “Được rồi. Vậy đệ muốn ăn cái gì... hả Hoa Thành? Huyết Vũ Thám Hoa?”
Lặng im giây lát, Hoa Thành hiểu ra, Thái Tử Điện Hạ đã biết được thân phận thật của hắn. Ngay sau đó, hắn cười nhẹ rồi nói: “Ta... Vẫn là thích xưng hô ‘Tam Lang’ hơn.”
Tạ Liên nói: “Trên núi Dữ Quân, tân lang dắt ta đi là đệ sao?”
Ý cười trên khóe môi Hoa Thành càng sâu hơn. Tạ Liên lúc này mới phát hiện những lời mình nói hình như có nghĩa khác, cứ như nói y chính là tân nương đang gả đi, Tạ Liên vội vàng sửa chữa một chút, nói: “Ý ta là, ở núi Dữ Quân, người giả làm tân lang dắt ta đi là đệ sao?”
Hoa Thành nói: “Đệ không có giả làm tân lang.”
-----Tuy rằng đệ cũng muốn lắm, muốn trở thành tân lang của ca ca-----
Càng nói càng xấu hổ, Tạ Liên lái sang chuyện khác: “Được rồi...Đệ so với lời trong truyền thuyết kể lại, không quá giống nhau ha.”
Hoa Thành thay đổi tư thế, nhưng tay vẫn chống má như cũ, nhìn chăm chú vào Tạ Liên, nói: “Thật sao? Mà Thái Tử Điện Hạ đây làm sao biết được, đệ chính là Huyết Vũ Thám Hoa?”
Trong đầu Tạ Liên đều là hình ảnh núi Dữ Quân ngày ấy cùng với lúc ở hố tội nhân, y cảm nhận được người bung dù trong mưa máu, giày ai có xích bạc kêu leng keng, cùng với bao cổ tay bằng bạc lạnh lẽo... Tạ Liên không khỏi nghĩ thầm: Đệ giấu giếm chẳng nghiêm túc gì cả.
Tạ Liên trả lời: “Cho dù thử như thế nào, đệ cũng không lộ ra chút sơ hở, tất nhiên là Tuyệt cảnh Quỷ vương. Đệ một thân áo đỏ như máu, lại dường như không có gì mà đệ không biết, không có chuyện đệ làm không được, không có chi khiến đệ sợ hãi. Khí phách đó, ngoại trừ vị Huyết Vũ Thám Hoa mà chư vị thần tiên nhắc tới là mặt mày biến sắc kia, ta không nghĩ ra còn ai khác nữa.”
Hoa Thành cười nói: “Huynh nói như vậy, đệ có thể xem là mình đang được khen không? Thái tử Điện hạ vì sao không chịu hỏi đệ, đệ tiếp cận huynh có mục đích gì?”
------Ta là đang khen đệ mà-----
Nhưng mà nói ra có chút mắc cỡ. Tạ Liên nói: “Nếu đệ đã không muốn nói, ta có hỏi thì đệ cũng không nói cho ta biết... Hoặc có nói cũng không phải lời nói thật. Đệ thần thông quảng đại như vậy, nếu trong lòng đệ muốn làm chuyện xấu, bị ta phát giác ra rồi chẳng phải cũng sẽ đổi một tấm da khác mà đến sao?”
Hoa Thành lại nhướn mày, nói: “Tấm da này tuy là giả... Nhưng mà ta đây chính là bản tôn, không phải hàng giả.”
Tạ Liên ngồi dậy, y do dự nói: “Tam Lang, đệ đã là bản tôn... Vậy ta có thể xem thử hình dáng vốn dĩ của đệ không?”
Hoa Thành thấp giọng nói: “Ta khó coi... Giả sử hình dáng vốn dĩ của ta khó coi, huynh còn muốn xem không?”
Tạ Liên giật mình, nói: “Thật sao? Tuy rằng không có lí do, nhưng mà ta lại cảm thấy hình dáng vốn dĩ của đệ cũng nhất định không quá khó nhìn. Thật ra, ta muốn nhìn, chẳng qua là bởi vì, chúng ta cũng đã là...”
-----Ca ca, huynh nói như vậy, ta sẽ nghĩ lung tung...-----
Vì tránh cho chính mình tự suy nghĩ bậy bạ, một đi không trở lại, Hoa Thành mở miệng hỏi lại, như để xác nhận: “Hả? Chúng ta là như thế nào?”
Tạ Liên nói: “... Chúng ta bây giờ cũng coi như là bạn bè quen biết rồi. Đã là bạn bè, đương nhiên muốn thành thật với nhau. Cho nên chuyện ta mới muốn nhìn diện mạo thật của đệ một xíu, so với chuyện đệ đẹp hay không đẹp, có liên quan đâu? Đệ yên tâm, chỉ cần là dung mạo vốn có của đệ, ta nhất định đều...”
Trong tâm Hoa Thành cảm thấy rằng, Thái Tử Điện Hạ của hắn vẫn luôn oai phong lẫm liệt, lòng mang thiên hạ. Tiếp xúc gần gũi đã nhiều ngày, giờ đây hắn lần đầu nhận ra, ca ca thế mà cũng có lúc đáng yêu như vậy... Mấy câu vừa nói khiến trong lòng Hoa Thành trở nên ấm áp, tin hương có chút khống chế không được mà tiết ra ngoài.
Tạ Liên cảm thấy mình chắc là buồn ngủ lắm rồi, đầu óc mụ mị. Vì thế, y lại nằm xuống, nói: “Ngủ thôi. Đi ngủ đi ngủ.”
Hoa Thành không trách cứ gì Tạ Liên, cũng không đem chuyện đi nấu cơm y đã quên ra mà tra cứu. Hắn vừa nằm xuống vừa nói: “Lần sau đi... Lần sau gặp lại là lúc, đệ sẽ dùng bộ dạng vốn có của mình để gặp huynh.”
Nghe vậy, Tạ Liên hơi hơi nhếch khóe miệng, y khe khẽ mà gật đầu, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ say.
Hoa Thành đột nhiên ngửi được một luồng hương trà rất dễ chịu, phảng phất như từ người bên cạnh hắn bay tới. Giây lát, hắn lập tức ngồi dậy nhìn về phía Tạ Liên.
-----Không phải chứ? Ca ca... đây là muốn phân hóa?-----
Bên trong Bồ Tề quán, hương trà ngày càng nồng, tin hương của Hoa Thành cũng bị lôi kéo mà tỏa ra. Trong quán nhỏ hẹp, mùi hoa cùng mùi trà giao hòa, Hoa Thành thầm nghĩ không ổn... Thân thể Thiên Càn của hắn bắt đầu sinh ra phản ứng sinh lý.
Thiên Càn đối diện với Địa Khôn trước mặt thực dễ dàng mất đi lý trí, Hoa Thành cảm thấy bản thân hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này. Nếu hắn mất đi lý trí, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì với ca ca nữa.
Hồng Y Quỷ vương nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn đem tro cốt của chính mình kết thành một chiếc nhẫn kim cương, lén lút tới gần đeo lên cổ cho Tạ Liên, lúc này cả người đã đầy mồ hôi.
Ngay sau đó, Hoa Thành nắm chặt nắm tay, hạ nhiều tầng kết giới lên Bồ Tề quán, sau đó cũng không dám liếc nhìn Tạ Liên thêm lần nào, chỉ để lại một con bướm bạc rồi dùng Rút Ngàn Dặm Đất về tới Chợ Quỷ.
Mới vừa quay lại Chợ Quỷ, Hoa Thành còn chưa kịp tìm thanh tâm đan để mang đi cho Tạ Liên, đã trông thấy “Hỏa Long Khiếu Thiên” trên nền trời. Trụ lửa cao đến chọc trời, chiếu sáng thiên địa, làm ban đêm cũng sáng trưng hệt như ban ngày.