Càn Song Khôn Đối

Chương 12



Editor: Fy

Tạ Liên hôn mê sốt cao. Tuy rằng không phải quá dễ dàng, nhưng y cũng là người đã "chết đi sống lại" nhiều lần. Nhưng cảm giác lần này, hình như hơi khác so với dĩ vãng.

Bất luận là vạn kiếm xuyên tâm, hay là bị dẫm bẹp trên chiến trường, ngay cả năm đó bị Lang Thiên Thu đóng đinh trong quan tài.....Những cảm giác đó đều là máu bị xói mòn, chậm rãi trở nên lạnh lẽo. Nhưng lần này Tạ Liên cảm thấy, cả thân mình đều đang nóng lên, đổ mồ hôi…

Tạ liên đần độn không biết đã bao lâu, y cảm giác thân thể mình đang sinh ra biến hóa nào đó, giống như có cái gì đó hình thành. Tạ Liên chậm rãi ngửi thấy một mùi trà hương dày đặc, tuy rằng không hiểu gì, nhưng y biết, mùi hương này là từ trên người mình phát ra.

Trong lúc mơ mơ màng màng giữa những mùi hương thuần hậu, Tạ Liên lại ngửi thấy một hương hoa nhè nhẹ. Hương vị đó rất dễ ngửi, có thể khiến người khác an tâm....Vô ý thức truy tìm nơi phát ra hương hoa đó, ngón tay Tạ Liên sờ vào chiếc nhẫn trên cổ.

Tạ Liên lại mông lung ngủ thật lâu, trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó như là chất lỏng, chảy ra từ hạ thể ẩm ướt. Lại qua một hồi lâu, sốt cao chậm rãi thối lui, Tạ Liên đang ngủ say chậm rãi hô hấp vững vàng trở lại.

Lúc Tạ Liên mở to mắt lần nữa, đã qua bảy ngày. Tạ Liên ngây ngốc ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía không có một bóng người. Lại nhìn nhìn chính mình, quần áo trên người cơ hồ đều đã ướt đẫm. Y một bên đứng dậy đun nước tắm, cũng tiện lấy quần áo mới. Một bên ngây thơ nghĩ….

——— Ta đây là phân hóa sao? Phân hoá thành cái gì?

Tạ Liên ngồi trong bồn tắm, cẩn thận phân tích. 800 năm trước sư phó đã từng dạy y, chỉ có Thiên Càn và Địa Khôn trong lúc phân hóa mới phát sốt. Tư chất càng cao lúc phân hóa càng tốn nhiều thời gian, dài nhất sẽ sốt liên tục bảy ngày

Tạ Liên biết khi Cùng Nghi phân hóa không có hiện tượng rõ ràng, sau khi phân hóa dường như chẳng có biến hóa gì lớn. Bình thường chỉ cần một ngày đã phân hóa xong, thế thì bản thân chắc chắn không phải Cùng Nghi.

Vậy chỉ còn lại Thiên Càn và Địa Khôn, tin hương của Thiên Càn sẽ sinh ra uy áp với người xung quanh. Mà tin hương của Địa Khôn sẽ hấp dẫn người khác tới gần, hơn nữa còn có thể sinh con nối dõi. Tạ Liên lại ngửi ngửi trên người mình, đã không còn ngửi thấy cổ trà hương kia nữa.

Nhưng Tạ Liên lại cảm giác được mùi hoa đã trấn an mình trong giấc mộng. Ngón tay sờ lên cổ, chạm vào một thứ bằng kim loại cứng cáp. Tạ liên tháo nó xuống, thấy rõ đó là một chiếc nhẫn kim cương mỹ lệ. Mà hương hoa nhàn nhạt kia, chính là từ chiếc nhẫn này phát ra.

Tạ Liên cảm thấy là do bản thân vừa phân hóa xong nên mũi khá nhạy, dù mùi hương trên chiếc nhẫn cực nhẹ, y vẫn có thể cảm giác được. Đặt chiếc nhẫn lại gần mũi, cẩn thận ngửi ngửi mùi hương thật nhẹ, nhưng cũng thật sự tồn tại. Lúc này, Tạ Liên cảm thấy dưới hạ thể lại một lần nữa có chất lỏng chảy ra.

Theo bản năng duỗi tay sờ sờ nơi đó, cái sờ này không quan trọng. Nhưng không chỉ sinh ra một cảm giác kɦoáı ƈảʍ đến nhảy dựng, lại còn sờ đến một thứ gì đó dính dính. Tạ Liên ngây dại, hạ thể y lúc trước hình như không phải như thế…..Tuy rằng y cũng ít khi chạm tới.

Tạ Liên lại lần nữa hồi tưởng, trong lúc ngủ mơ hình như cơ thể y có sinh ra một cái khí quan*…..Tạ Liên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra phân hóa muộn 800 năm, lại biến thành một Địa Khôn. Khí quan này chắc là thứ mà Địa Khôn phải dùng lúc sinh con nối dõi..…

Tạ Liên bị biếm hai lần phi thăng ba lần, còn có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, y cảm thấy Thiên Càn hay Địa Khôn đều không kém.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận xem bản thân phân hóa thành cái gì, Tạ Liên lại bắt đầu nhớ lại 800 năm trước, sư phó đã dạy y về một ít việc cần chú ý của Địa Khôn. Nhớ rõ Địa Khôn mỗi tháng sẽ phát dục một lần, rất nhiều Địa Khôn đều sẽ ngay lúc phân hóa nghênh đón lần phát dục đầu tiên.

Tạ Liên minh bạch, thì ra bản thân vừa trải qua một lần phát dục. Quả thật sư phó đã từng nói, khi Địa Khôn phát dục, tin hương sẽ không chịu khống chế tiết ra ngoài, hấp dẫn Thiên Càn và Cùng Nghi tới gần, cùng nhau lập khế ước sinh con. Thế chẳng lẽ hiện tại không ngửi thấy tin hương của mình, là bởi vì kỳ phát dục đã qua?

Tạ Liên khó hiểu nghĩ, tin hương này không phải là hoàn toàn dựa vào bản năng, không chịu sự khống chế của ý thức sao? Bất đắc dĩ y thật sự là không có kinh nghiệm, những gì sư phó dạy cũng đã hơn 800 năm trước, hiện tại có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ nữa.

Tạ Liên một bên chà lau vệt nước trên người, một bên thay quần áo mới khô thoáng. Y bất tri bất giác nhớ ra, sư phó hình như đã từng nói có một loại thuốc tên là "Thanh Tâm Đan". Ăn vào có thể ức chế tin hương và kỳ phát dục, Địa Khôn hẳn là nên có, cái này có thể gây nguy hiểm cho bản thân, cũng ảnh hướng tới người xung quanh.

Nhưng Tạ Liên xoay người lại tưởng tượng, nghe nói giá thành của loại thuốc kia rất xa xỉ. Hiện giờ bản thân chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù đặt ngay trước mặt y cũng không mua nổi. Vì thế Tạ Liên kết luận, đi một bước tính một bước vậy…..Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Sau khi thay quần áo xong Tạ Liên ngồi lên ghế, lại lần nữa quan sát chiếc nhẫn kia. Thứ này thoạt nhìn đã thấy rất quý, trong bất tri bất giác đã không thấy Hoa Thành đâu, lại có thêm một chiếc nhẫn như vậy. Tạ Liên có một loại cảm giác khẳng định rằng, đây nhất định là Tam Lang để lại cho y.

Ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một trận, Tạ Liên lại quý trọng một lần nữa đeo nó lên cổ. Tuy rằng y rất muốn biết, Tam Lang hiện tại đang làm những gì......Nhưng người ta là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, dù sao cũng bận trăm công ngàn việc. Không thể đi đâu cũng báo cho y, cũng không có khả năng cùng y chen lấn trong một đạo quán đơn sơ.

Tạ Liên tỉnh lại, bản thân y cũng là nhân viên công vụ trên Thượng Thiên Đình. Vô duyên vô cớ nghỉ làm bảy ngày, cũng đã đến lúc nên lộ mặt. Vì thế, Tạ Liên nhiều ngày tìm cách, lại lần nữa vào được thông linh trận trên Thượng Thiên Đình

Một mặt khác, có thể nói trong bảy ngày này Hoa Thành sống cũng không quá yên ổn. Hôm ấy mới vừa gấp gáp trở về, lập tức thấy Địa sư Minh Nghi đang bị hắn và Hắc Thủy cầm tù đã tự tuyệt. Vội vội vàng vàng thông tri Hắc Thủy trở về giải quyết tốt hậu quả, Hoa Thành cũng lâm vào kỳ động dục của Thiên Càn.

Nghĩ chắc là vì Tạ Liên phân hóa, tin hương của Địa Khôn đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới bản năng Thiên Càn của Hoa Thành, hấp dẫn kỳ động dục của hắn ra. Suốt ba ngày, đến tận khi Hạ Huyền sai Dẫn Ngọc, tìm cho hắn mấy viên Thanh Tâm Đan của Thiên Càn, Hoa Thành mới ngừng phát uy áp ra xung quanh. Chúng quỷ lại một lần nữa nhận thức rõ ràng, thành chủ của bọn họ là người vô địch đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như thế nào.

Nhưng Hoa Thành lại không cao hứng như vậy, hắn vẫn luôn thông qua ngân điệp quan sát tình hướng của Tạ Liên. Dẫn Ngọc tuy rằng tìm được Thanh Tâm Đan dành cho Thiên Càn, nhưng lại chậm chạp tìm không thấy Thanh Tâm Đan cho Địa Khôn. Nhưng cái này cũng không thể trách hắn, rốt cuộc hiện tại Địa khôn hầu như đã chết sạch, chẳng còn được mấy người. Ở Quỷ Thị căn bản không tìm được, chỉ có thể đến nhân gian tìm, cho nên tương đối tốn thời gian.

Thế nên Tạ Liên phân hóa xong rồi, cũng vượt qua kỳ phát dục luôn. Một lần nữa truyền tin lên Thượng Thiên Đình, bên này bọn họ còn chưa tìm ra Thanh Tâm Đan. Hoa Thành tâm tình không tốt, ngồi ở giữa Cực Lạc Phường. Hắc Thủy Trầm Chu ngồi trên ghế khách bên cạnh, muốn nói lại thôi nhìn hắn.

Hắc Thủy Huyền Quỷ mấy ngày nay sống cũng đủ vất vả……Ngày ấy cùng Sư Thanh Huyền trở lại Thượng Thiên Đình, mới vừa giam giữ Bùi Túc xong. Điện Địa sư còn chưa ngồi nóng, thanh âm của Hoa Thành trong thông linh trận đã vang lên.

Khi Hạ Huyền đuổi tới Quỷ Thị, Hoa Thành bên kia đã không thấy đâu. Mấy tiểu quỷ khác thì thấy, chỉ là cả hai đều là Thiên Càn, lúc này không thể gặp nhau. Mọi người đều biết, sát khí của Thiên Càn lúc động dục tương đối nhiều, đây cũng là xuất phát từ bản năng. Nếu lúc này hai Thiên Càn gặp nhau, nhất định sẽ đấu một trận ngươi chết ta sống.

Không có cách nào, Hạ Huyền chỉ có thể dùng một cái súc địa thiên lý, chuyển thi thể Địa sư đến Hắc Thuỷ lao của hắn. Lại hao tổn tâm cơ, phí thời gian nhiều ngày, làm một pháp trận trấn hồn, cuối cùng mới ngăn được vị thần quan tự vẫn này.

Mọi chuyện hoàn tất, Hạ Huyền lại ba chân bốn cẳng chạy về cùng Hoa Thành thương lượng, chuẩn bị đón đánh Thượng Thiên Đình. Hạ Huyền biết kỳ động dục của Thiên Càn, chỉ có khả năng là bị Địa Khôn kéo ra. Tựa như Sư Thanh Huyền có thể dễ dàng lôi mặc hương của hắn ra vậy.

Hạ Huyền cũng đại khái có thể đoán ra, sở dĩ Hoa Thành biến thành như vậy, tám phần là vì Thái Tử Tiên Nhạc kia phân hóa thành Địa Khôn. Nhưng Hạ Huyền biết đây là vẩy ngược của Hoa Thành, giống như bản thân không muốn nói chuyện Sư Thành Huyền là Địa Khôn cho bất luận kẻ nào. Hoa Thành cũng sẽ không hi vọng hắn nhắc tới.

Vì thế, Hạ Huyền trở lại chính sự, nói:

“Thượng Thiên Đình sẽ phái người lại đây....nhốt ta vào địa lao của ngươi đi.”

Hoa Thành không nhấc nổi một chút hứng thú, hắn lười nhác nói:

“Phái ai tới thì có sao, gốc gác của tất cả thần quan còn chẳng phải đều bị chúng ta nắm trong tay…”

Hạ Huyền yên lặng mà thở dài một hơi, đạm thanh nói:

"Xem tình huống nhân sự rảnh rỗi của Thương Thiên Đình, khả năng Thái Tử Tiên Nhạc tới khá lớn……”

Nghe vậy ánh mắt Hoa Thành sáng lên, hắn nhếch khóe miệng. Dùng ngón tay đùa nghịch viên san hô đỏ treo trên chùm tóc thắt gọn bên sườn mặt. Trong tâm mừng như điên.....

——— Ca ca.....Ca ca muốn tới gặp ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.